Hắn cũng có phù chú, nhưng đây là phù chú của Diêu Bất Ngôn tặng vẫn chưa dùng, dù sao cũng là Phù Chú sư, vốn dĩ Dương Bách Xuyên cũng định sử dụng nhưng đối mặt với hắn là Tây Môn Thanh, tác dụng sẽ không lớn, dù sao thì tu vi Hỗn Nguyên dùng với cường giả Tiên Vương cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhìn phù chú mà Tây Môn Thanh thi triển là biết mạnh hơn rất nhiều so với cái mà Diêu Bất Ngôn tặng hắn.
Cự chưởng của hắn va chạm với trận pháp phù chú của Tây Môn Thanh, khí tức cường đại vô song bộc phát, một cỗ lực lượng khủng khiếp tràn ra giống như lưỡi đao búa tạ bắn ngược lên cơ thể hắn.
“Rắc rắc…”
Tiếng kêu thanh thúy vang bên tai.
Trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, hắn biết lớp phòng ngự của chuông Đông Hoàng đã bị phá.
Theo sát phía sau là Pháp Tướng cũng bị vỡ thành từng mảnh.
Dưới đòn phản kích của đối phương, Pháp Tướng của hắn đã xong đời, nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên lại cười lớn, bởi vì hắn phát hiện phù chú của Tây Môn Thanh cũng đã bị phá, không chỉ như vậy, khôi giáp trên người cũng xuất hiện vết nứt.
Cuối cùng hắn cũng thấy cân bằng.
Hắn gần như tung ra toàn bộ bản lĩnh, nếu không có chút hiệu quả nào thì mới oan uổng.
Lần này thì hay rồi, tốn bao nhiêu công sức như vậy cuối cùng cũng khiến cái mai rùa trên người Tây Môn Thanh có vết vứt, chỉ cần vậy là đủ.
Mặc dù choáng váng nhưng cũng nằm trong tính toán của hắn, dù sao thì phú chú của Tây Môn Thanh không có tính năng vĩnh viễn, phù chú là ngoại lực, sẽ bị hạn chế về thời gian và sức mạnh.
Nhìn Tây Môn Thanh vẫn còn kiên quyết như trước, nhưng Dương Bách Xuyên biết cơ hội của mình đã tới.
Hắn phải nắm thật chắc cơ hội này, con át chủ bài mà hắn để lại cho Tây Môn Thanh có thể dùng được rồi.
Cơ thể Pháp Tướng tan đi chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên hô lớn: “Ngự Kiếm Đoạn Thủy, chém chém chém ~”
Hắn chém ra ba kiếm liên tiếp.
“Ầm ầm ầm ~”
Ngự kiếm vừa rồi chỉ là quấy rối nhưng lần này không giống vậy, uy lực của nó đã mạnh lên rất nhiều, mục đích là khiến Tây Môn Thanh hoảng loạn, khó mà chống đỡ.
Chém một lúc ba kiếm, sức mạnh nguyên thần của Dương Bách Xuyên đã tiêu hao hơn phân nửa.
Nhưng hiệu quả đã thấy rõ, sau khi ngăn cản ba nhát chém, vẻ mặt Tây Môn Thanh trở nên khó coi, hắn phát hiện phù chú khôi giáp sắp sụp đổ, vết rách càng lúc càng lớn.
Chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện Dương Bách Xuyên cười đểu, lúc này Tây Môn Thanh đã phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Hắn nghe Dương Bách Xuyên hô: “Xác định ~”
Sau đó chỉ ngón tay về phía hắn ta, Tây Môn Thanh đột nhiên cảm thấy thế giới xung quanh dường như trở nên nặng nề hơn, hoặc là nói trên người hắn như bị ngọn núi lớn đè lên, không thể nào nhúc nhích được.
Tây Môn Thanh biết chắc chắn Dương Bách Xuyên đã thi triển ra một loại thần thông nào đó, hắn ta có dự cảm xấu.
Nhưng với hắn ta mà nói, chút trọng lực này không khiến hắn ngã được, trong lòng khẽ niệm, hắn dùng tới nguyên thần: “Tiên Vương chi hồn, mở cho ta ~”
Cùng lúc, Dương Bách Xuyên cười lạnh, đương nhiên định thân thuật của hắn không mạnh như vậy, không khống chế được Tây Môn Thanh lâu.
Nhưng hắn chỉ cần chút thời gian đó là đủ,
Chỉ cần có hiệu quả thì được coi như thành công.
Lúc mới thi triển, hắn cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng sau khi dùng xong, hắn biết định thân thuật mà chim Thần Ma truyền lại cho hắn vẫn có tác dụng với Tiên Vương.
Chỉ trong chớp mắt, Dương Bách Xuyên triệu hoán Phong Vĩ Châm, hắn dồn toàn bộ pháp lực và sức mạnh nguyên thần để đâm về phía Tây Môn Thanh.
Phong Vĩ Châm mang theo ánh sáng tử kim nhàn nhạt, lóe lên rồi biến mất trong ngực Tây Môn Thanh.
May mà định thân thuật vẫn chưa mất đi hiệu lực hay bị Tây Môn Thanh phá bỏ, nhưng…đã không quan trọng nữa rồi, Phong Vĩ Châm thành công xuyên qua vết nứt trên khôi giáp để tiến vào lồng ngực Tây Môn Thanh.
Phong Vĩ Châm có thể điều chỉnh lớn nhỏ, hóa thành như chiếc kim may vá rồi biến mất.
Thời gian thi triển định thân thuật chỉ trong chốc lát, chưa tới hai hơi thở mà thôi.
Có thể nói là rất ngắn, nhưng vậy là đủ.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, hắn đặt mông ngồi xuống dấy, thần kinh căng thẳng, pháp lực toàn thân cạn kiệt, hắn đã không còn khí lực gì.
Tây Môn Thanh cũng đã dẫn động Tiên Vương chi hồn, trọng lực như núi lớn đè trên người cũng được phá bỏ.