Đòn phản công của Tây Môn Thanh đã nằm trong dự liệu của Dương Bách Xuyên, thế nên mới thi triển ngũ đại chí tôn thần thông ra cùng lúc, hắn muốn xem Tây Môn Thanh sẽ tiếp chiêu như thế nào.
Không ngờ thủ đoạn của con hàng này lại đơn giản mà thô bạo như vậy, trên người có phù chú phòng ngự cường đại, pháp lực ngưng tụ thành hai bàn tay khổng lồ mà chụp thẳng về phía hắn.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng ầm ầm chấn động vang vọng khắp bầu trời.
Bàn tay được ngưng tụ từ pháp lực va chạm với năm chiêu thần thông của hắn, pháp lực trong trận chiến đang không ngừng dao động, không gian như bị bóp méo.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên lại không hề bị ảnh hưởng.
Thủ đoạn của Tây Môn Thanh, hoặc là nói pháp lực của Tiên Vương quả thật hùng hậu, cứng rắn chống được ngũ đại chí tôn thần thông của hắn.
Lần va chạm này của hai người ngang tài ngang sức.
Dương Bách Xuyên cũng đã tính trước được, chậm chí còn phát hiện ra Pháp Tướng của hắn vẫn đang duy trì, phòng ngự của chuông Đông Hoàng còn đã xem như là chiếm lợi thế.
Nếu như hắn cũng ở cảnh giới Tiên Vương, hoặc là đột phá cảnh giới Tiên Quân thì Tây Môn Thanh sẽ không dám tiếp chiêu này một cách thô bạo như vậy.
Đáng tiếc khoảng cách chính là khoảng cách.
Lúc này hắn chỉ có thể dùng hết thủ đoạn để giết chết Tây Môn Thanh.
Đương nhiên phải chú ý tới quy tắc, hắn cũng đã có phương án suy tính.
Ngay khi pháp lực ngưng tụ của Tây Môn Thanh mạnh mẽ đỡ lấy năm chiêu thần thông của hắn, pháp lực ở hai lòng bàn tay cũng lập tức tiêu tán.
Dương Bách Xuyên sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt để ra tay thế này?
Hắn nhanh chóng đánh một chưởng về phía Tây Môn Thanh.
Lúc này hắn đang là cơ thể Pháp Tướng, còn Tây Môn Thanh thì không.
Đây là đòn tấn công mà hắn đã tính trước từ sớm.
Bàn tay khổng lồ của Pháp Tướng che lấp bầu trời vỗ thẳng xuống Tây Môn Thanh.
“Vụt ~”
“Ầm ầm ầm ~”
Dương Bách Xuyên ra tay, trong không khí phát ra âm thanh nặng nề.
Cho thấy uy lực của đòn tấn công này.
Pháp lực phát huy tới mức tối đa, hắn không mong tới việc một chưởng đập chết được Tây Môn Thanh, chỉ cần phá hủy được khôi giáp phù chú phòng ngự của hắn ta thì lần này coi như thắng lợi.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết mọi chuyện đâu có dễ như vậy, Tây Môn Thanh không yếu như hắn nghĩ.
Hắn ta sẽ không bị chưởng này đập chết.
Nhất định sẽ phản kháng.
Quả nhiên, khi nhìn thấy cự chưởng của hắn ập tới, vẻ mặt Tây Môn Thanh thay đổi rồi bắt đầu phản kích, trong tay hắn ta lại xuất hiện thêm một tấm ngọc phù rồi hô lớn: “Phá Thiên Phù, phá cho ta ~”
“Phụt ~”
Dứt lời, Tây Môn Thanh phun một ngụm máu tươi lên ngọc phù.
Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.
Ngay sau đó, ngọc phù trong tay hắn ta nổ tung.
“Vù…ầm…”
Ánh sáng trắng chói mắt, một bức đồ án xuất hiện trên đỉnh đầu Tây Môn Thanh.
Ngay sau đó, đồ án hóa thành hình như một tấm lưới lớn hình tròn, minh văn phía trên đang chuyện động…
Đường kính khoảng chừng sáu – bảy mươi mét.
Vừa thành hình, đòn cự chưởng của Dương Bách Xuyên cũng vừa vặn đánh lên trên tấm lưới/
“Ầm ầm ~”
Toàn bộ chiến trường đều chấn động.
Dương Bách Xuyên trừng mắt, không ngờ con hàng này lại còn một phù chú trận pháp cao cấp như vậy, nhìn qua là biết được cường giả luyện chế.