Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Dương Bách Xuyên biết thực lực của mình và Tinh Môn Thanh có chênh lệch, nhưng muốn giết chết hắn ta cũng không phải không thể, hắn có không ít mánh khóe.  

 

Chỉ là đôi khi muốn giết địch cũng phải có trình tự quy tắc.  

 

Dùng cái đầu suy nghĩ vĩnh viễn chiếm ưu thế hơn vũ lực.  

 

Vừa suy tính Dương Bách Xuyên vừa tiến gần Tây ôn Thanh.  

 

Hắn nghĩ tới pháp lực thần thông mà mình có thể sử dụng.  

 

Thực tế, những thứ hắn học được rất phức tạp, đoạt được không ít thần thông nhưng sau khi tới Tiên Giới thì rất ít dùng.  

 

Có điều pháp lực thần thông đôi khi cũng sẽ thay đổi theo tu vi tăng dần, giống như những thay đổi về lượng sẽ dẫn đến những thay đổi về chất.  

 

Trước kia tu vi của hắn không đủ, lực thi triển ra dường như cũng không mạnh, nhưng khi tu vi hắn đã tăng lên, tình huống hiện tại đã không còn như trước.  

 

Có một số thần thông, tu vi hắn tăng lên thì uy lực thi triển ra cũng sẽ thay đổi.  

 

Ví dụ như Định Thân Chi Pháp.  

 

Hay là Thập Nhị Chí Tôn Thần Thông của lão đầu.  

 

Còn có cả Phương Thốn Càn Khôn mà hắn đoạt được ở hoa viên Lam Tâm của Lam Tâm tiên vương…  

 

Dương Bách Xuyên cảm thấy mình có một món ám khí rất thích hợp dùng để đối phó với lớp phòng ngự cường đại của Tây Môn Thanh.   

 

Thật ra thì không được tính là ám khí nhưng Dương Bách Xuyên lại coi là như vậy, đó chính là một cây bản thể Vĩ Hậu Châm mà Phong Tiên đã tặng hắn.  

 

Vĩ Hậu Châm của Phong Tiên là vật bản thể của nàng, năm đó mặc dù Phong Tiên và Lục Nhĩ được hắn thả ra thì không còn chút pháp lực tu vi nào, nhưng bọn họ vẫn là đại cao thủ cảnh giới Tiên Vương, ở Tu Chân Giới khôi phục tới Thiên Thiên thì cả hai lần lượt trở về Tiên Giới.  

 

Đường đường là Vĩ Hậu Châm bản thể của tiên vương, sao có thể coi thường?  

 

Phần lớn thời gian, Dương Bách Xuyên đều xem Vĩ Hậu Châm của Phong Tiên như một niệm tưởng, hắn ít khi sử dụng, đối với một người trọng tình trọng nghĩa mà nói, sau khi Phong Tiên rời đi, hắn không biết khi nào mới có thể gặp lại, giữ làm kỷ niệm thì thích hợp hơn.  

 

Dù sao thì năm đó hắn và Phong Tiên cũng là huynh muội.  

 

Hắn không nỡ dùng.  

 

Nhưng bây giờ vì để đối phó với Tây Môn Thanh, Dương Bách Xuyên quyết định thử.  

 

Vĩ Châm Hầu bản mệnh của Tiên Vương, nếu đâm Tây Môn Thanh một cái chắc là sảng khoái lắm.  

 

Quan trọng là hắn biết Vĩ Châm của Phong Tiên còn có độc, nghĩ vậy Dương Bách Xuyên nóng lòng muốn thử.  

 

Nhưng hắn biết không dễ mà thành công được, dù sao thì con hàng này cũng là Tiên Vương sơ kỳ, muốn xử lý hắn ta thì phải nghĩ cách để bách phát bách trúng.  

 

Chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đã nghĩ ra cách đối phó.  

 

Đầu tiên là ngự kiếm kiềm chế Tây Môn Thanh, sau đó hắn dùng Thập Nhị Chí Tôn Thần Thông để tấn công mãnh liệt, khiến hắn ta lơ là, cuối cùng là Định Thân Chi Pháp, lấy Vĩ Châm Hầu đâm hắm, vậy là thành công.  

 

Tuy làm vậy có hơi âm hiểm nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo tu vi của hắn và Tây Môn Thanh chênh lệch nhiều như vậy?  

 

Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn so với Tiên Vương sơ kỳ, dù có dùng bản lĩnh gì thì cũng không đấu lại được, giết chết hắn ta chính là mục tiêu cuối cùng, với Dương Bách Xuyên mà nói, không cần thiết phải đạo đức với con hàng này.  

 

Hắn ta là Tiên Vương lại ra tay với một Hỗn Nguyên Đạo Tiên như hắn, đã định rằng giữa hai người không cần phải nói tới đạo đức.  

 

Nếu Tây Môn Thanh đã không biết xấu hổ như vậy, Dương Bách Xuyên sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm để đối phó với hắn.  

 

Hít sâu một hơi, ngự kiếm Đồ Long đã tấn công tới mức cực hạn, không cho Tây Môn Thanh bất cứ cơ hội nào để thở dốc.  

 

Ở phía xa, Lạc Dương và Tuyết Hương chỉ nhìn thấy kiếm Đồ Long như hóa thành những tia chớp tấn công Tây Môn Thanh từ khắp vía, sau khi Dương Bách Xuyên lại gần Tây Môn Thanh, cơ thể hắn sáng lên biến ra Pháp Tướng khổng lồ, chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô xoay xung quanh hắn, rực rỡ vô cùng.  

 

Dương Bách Xuyên gầm lớn: “Kim Cang, Trường Sinh, Đấu Chuyển, Phần Thiên, Lôi Đình...”  

 

Ngũ đại chí tôn thần thông cùng lúc tấn công Tây Môn Thanh.  

 

Khí thế vô cùng cường đại.  

 

Vẻ mặt lo lắng của Lạc Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng lẩm bẩm: “Thực lực chân chính của tiểu sư thúc quả thật có thể khiêu chiến Tiên Vương sơ kỳ ~”  

 

Hai mắt Tuyết Hương sáng lên, nhìn thấy Pháp Tướng cao trăm mét do Dương Bách Xuyên hóa thành, ánh mắt nàng lộ ra vẻ si mê.  

 

Trong trận đấu, Tây Môn Thanh nhìn Dương Bách Xuyên dùng đủ các bản lĩnh để tấn công mình, hắn ta không hề tỏ ra sợ hãi, Tây Môn Thanh cười lạnh nói: “Phù chú phòng ngự này là do đích thân lão tổ ta luyện chế, tiểu tử ngươi không phá nổi đâu, có bản lĩnh gì thì cứ lôi hết ra, tiểu gia cho ngươi thấy thế nào là chênh lệch của hai chúng ta, một Hỗn Nguyên cỏn con cũng muốn đụng tới bản thiếu, nực cười, không biết tự lượng sức mình.”  

 

Tây Môn Thanh căn bản không xem những chiêu tấn công của Dương Bách Xuyên ra gì, hắn mặc cho đối phương tiến đánh nhưng không thể phá được khôi giáp trên người mình.  

 

Hơn nữa Tây Môn Thanh cũng bắt đầu đánh trả.  


Khi Dương Bách Xuyên thi triển ra nhiều bản lĩnh cùng một lúc, Tây Môn Thanh hừ lạnh, hắn giơ hai tay rồi đè xuống cơ thể Pháp Tướng khổng lồ, hai bàn tay lớn hình thành giữa không trung, rộng tới cả trăm mét, hắn bắt ngờ tấn công từ cả hai phía, giống như muốn xé toạc Dương Bách Xuyên.

Advertisement
';
Advertisement