Vừa nói hắn vừa gật đầu với Lạc Dương ra hiệu hành động.
Chuông Đông Hoàng vàng cánh cửa U Đô đồng thời xuất hiện, tay hắn lóe lên, năm lá cây màu tím xuất hiện, đây chính là lá của cây Ngũ Lôi trong bình Càn Khôn, sấm sét ngũ hành, sức mạnh của thiên nhiên.
Lần này Dương Bách Xuyên đã vét cạn đáy, hắn không tin không diệt được cốt yêu này.
Lạc Dương đã xong từ lâu, nàng vung tay, sáu thanh kiếm bay quanh người chuẩn bị ra tay.
Trong biển lửa cũng có thay đổi.
“Gào...”
Chỉ nghe thấy tiếng thét dài, ngay sau đó Phần Thiên chi nộ và Thanh Liên tiên hỏa của Dương Bách Xuyên nổ tung.
Một chùm sáng màu xám vọt lên trời.
Biển lửa lập tức bị dập tắt.
Dương Bách Xuyên và Lạc Dương nhìn nhau, đống xương trắng xếp thành núi nhỏ, hoặc nói đúng hơn là trên cơ thể Hoa Nương tản ra ánh sáng xám lập lòe, bọn họ nhìn thấy minh văn hiện lên, hình thành một loại trận pháp nào đó, hội tụ thành một vòng xoáy hình tròn.
“Ầm ầm ~”
Sau tiếng nổ, núi xương nứt ra.
Bọn họ nhìn thấy bộ xương màu đỏ thẫm, có kích thước như người bình thường, nhưng toàn thân lại đỏ rực với những dòng chữ màu xám lập lòe trên từng đoạn xương.
Một luồng khí u ám lan ra, khiến vẻ mặt của Dương Bách Xuyên và Lạc Dương đều thay đổi, bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với cỗ lực lượng quỷ dị như thế này.
"Khí tức này là loại lực lượng gì đây?" Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi Lạc Dương.
Lạc Dương lắc đầu nói: "Con cũng chưa từng thấy loại lực lượng này, hình như còn mạnh hơn cả cấp độ lực Tiên Nguyên!"
Trong lòng Dương Bách Xuyên run lên, lực lượng của bản thân hắn là bởi vì công pháp tu luyện khác nên theo một ý nghĩa nào đó chính là đã vượt qua cấp độ Tiên lực, mà bây giờ khí tức do cốt yêu Hoa Nương phóng ra dường như có lực lượng cùng cấp bậc với lực lượng của hắn, thậm chí còn mạnh hơn.
Nhưng lại tràn đầy âm U tà ác.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lực lượng bậc này.
Lạc Dương cũng vậy.
Vẻ mặt hai người đều nghiêm trọng.
Nếu ngươi không hiểu được lực lượng mình chưa biết, ngươi đương nhiên sẽ có nỗi sợ hãi theo bản năng.
Hai người bọn họ nhìn lại, chỉ thấy bộ xương người màu đỏ đang trong trạng thái ngồi khoanh chân tu luyện, bộ xương người được tạo dáng như thế này thật sự rất quỷ dị.
Nhưng điều quỷ dị hơn còn ở phía sau, hoặc có thể nói là dưới bộ xương người.
Bộ xương người này đang ở trạng thái lơ lửng, cách mặt đất ba mét, mà bên dưới còn có một vòng xoáy hình tròn đang phát ra quầng sáng màu xám lạnh nồng nặc, trông giống như khói đặc, cũng khác với oán khí màu đen trước đó.
Đúng là trong vòng xoáy màu xám này tản ra khí tức u ám tà ác khiến Dương Bách Xuyên và Lạc Dương sợ hãi trong lòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bộ xương người màu đỏ này mới chính là bản thể thật sự của cốt yêu Hoa Nương, bị hắn và Lạc Dương ép ra ngoài.
Hai người họ căng thẳng, nhìn chằm chằm về phía trước.
Khoảnh khắc tiếp theo, lại nghe thấy giọng nói của Hoa Nương: "Các ngươi cũng nên chết rồi, có thể ép bản thể của lão nương ra ngoài cũng coi như khá kiêu ngạo, nhưng trò chơi sẽ kết thúc ngay bây giờ, tiếp theo lão nương sẽ cho ngươi xem thế nào là nghiền nát một con kiến."
Sau khi Hoa Nương dứt lời, lại nhìn thấy một bóng người màu xám đột nhiên lóe lên trong vòng xoáy bên dưới......
Đồng tử Dương Bách Xuyên co rụt lại, hắn mơ hồ nhìn thấy một cái bóng giống người mà hình như không phải bóng người, mặc dù rất nhanh nhưng hắn có thể thấy rất rõ ràng, cái bóng kia đột nhiên nhập vào khung xương người đỏ thẫm, hoặc có lẽ là nhập vào khung xương của Hoa Nương.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, đã thấy trên khung xương người đỏ thẫm dường như mọc thêm máu thịt, bắt đầu trở nên đầy đặn.
Ngay lập tức, trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên và Lạc Dương nhìn thấy Hoa Nương biến thành một con quái vật ~
Một con quái vật mọc đầy vảy màu xám toàn thân, trên lưng còn mọc cánh chim.
Tất nhiên, tổng thể vẫn là hình người.
Tuy nhiên, máu thịt màu xám đã mọc khắp cơ thể, cũng có một lớp vảy bao phủ, đôi cánh cũng màu xám, phần đầu thì vẫn giống trạng thái trước đó, nhưng sau khi biến thành màu xám lại khiến bọn họ có cảm giác rất quỷ dị.
Khí tức càng lúc càng cường đại hơn, ngược lại, trong cảm giác của Dương Bách Xuyên lại thấy nó đã vượt qua cấp độ của lực Tiên Nguyên, gần ngang với lực Càn Khôn trong cơ thể hắn, nhưng lại cực kỳ mạnh.
Đây là cái quái gì vậy?
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng hắn lại càng căng thẳng hơn.
Nghe giọng điệu của Hoa Nương, dường như ban đầu nàng ta không có ý định xuất lực ra ngoài, nhưng lúc này lại xuất hết toàn lực rồi.