Hết cách rồi, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Nếu không tiêu diệt nàng ta, bọn họ sẽ không thể thoát ra khỏi hố sâu thẳm ở đây.
Đúng lúc này, chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô xuất hiện sau lưng hắn, tay cầm lá Ngũ Lôi, nhưng hắn cũng có chút tự tin.
Mọi việc đều không được sợ, sợ sẽ mất đi khí thế, chỉ có thể bị đẩy ngược.
Vả lại, còn chưa bắt đầu đánh, ai biết đối phương có đang hù dọa hay không?
Trong lòng Dương Bách Xuyên âm thầm cổ động cho mình, hoặc là đang an ủi bản thân.
Lạc Dương đồng thời khống chế sáu thanh phi kiếm, ù ù cộng hưởng, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng liều mạng.
Mà cách phía đối diện năm mươi, sáu mươi mét, Hoa Nương bay lơ lửng trên khoog cũng ra tay nhanh như chớp.
Vèo một cái, nàng ta đã biến mất ngay tại chỗ.
"Tiểu sư thúc, cẩn thận ~"
Lạc Dương hét lớn, sáu thanh phi kiếm bay vèo ra.
"Ầm ầm ầm ~"
Vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Dương Bách Xuyên cũng không nhìn rõ Lạc Dương và cốt yêu Hoa Nương giao thủ như thế nào, bên tai chỉ vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Trong lòng hắn thật sự rất ngạc nhiên.
Bất kể là Lạc Dương hay là cốt yêu Hoa Nương thì thực lực lúc này của bọn họ dường như đều vượt qua hắn rất nhiều, làm cho hắn không thể nhìn rõ tình hình hai người giao thủ.
Khoảnh khắc tiếp theo lại thấy Lạc Dương bay ngược ra ngoài.
"Phụt~"
Một mảng lớn sương máu tràn ngập trong không khí.
Rõ ràng Lạc Dương đã nhận một đòn nặng nề.
Nhanh, quá nhanh ~
Đây là phản ứng trong đầu Dương Bách Xuyên.
Hắn còn không nhìn ra tình huống như thế nào mà Lạc Dương đã bay ngược ra ngoài hộc máu rồi?
Chẳng lẽ thực lực của tên nghiệp chướng này thật sự mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi?
Lạc Dương cũng là Tiên Vương cảnh sơ phẩm đấy!
Một trận giao đấu trực diện đã không chống đỡ nổi ư?
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên không kịp nghĩ nhiều, hắn đã hét lên với Cảnh Xán ở phía sau: "Cảnh Xán, chăm sóc Lạc Dương ~"
Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhắm mắt lại.
"Tiểu gia Hoàng thật sự không tin tà ác?" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, như thể thúc giục tinh thần cho chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô.
Ánh mắt hắn về phía trước, cũng lại thấy Hoa Nương đang bay lơ lửng cách hắn mười mét, sáu thanh phi kiếm của Lạc Dương đều bị gãy làm hai đoạn và vương vãi khắp mặt đất.
"Rít ~"
Dương Bách Xuyên hít một hơi khí lạnh, phi kiếm của Lạc Dương có thể nói là bất phàm, trong mắt hắn cũng là thượng phẩm, tên ma đầu này rốt cuộc là quái vật gì mà lại mạnh như vậy?
Vừa đối đầu với nó, Lạc Dương không chỉ bị thương mà sáu thanh phi kiếm cũng gãy thành hai đoạn?
Lại còn bay ngược ra ngoài hộc máu.
Chỉ riêng lực sát thương của phi kiếm cũng đủ để Lạc Dương hộc máu rất nhiều, Kiếm Tiên sửa phi kiếm cũng là sự cắn trả sau khi Nguyên Thần nuôi dưỡng nó bị hao tổn.
Điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên chính là hắn phát hiện cốt yêu Hoa Nương ở phía đối diện lúc này lại không tấn công hắn, mà là lơ lửng giữa không trung bao vây hắn.
Hay đúng hơn......
Hắn phát hiện lực chú ý của Hoa Nương đang dồn vào cánh cửa U Đô phía sau hắn.
Đôi mắt màu xám chớp chớp loé lên quầng sáng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa U Đô phía sau hắn.
Điều này… cũng khiến Dương Bách Xuyên có cảm giác kỳ lạ, hình như nàng ta có vẻ kiêng dè vật này!
Đương nhiên, Dương Bách Xuyên tự mình biết mình, hắn biết rõ thực lực của mình, chắc là cũng không đủ trình để lọt vào mắt Hoa Nương, thứ Hoa Nương kiêng kỵ chính là cánh cửa U Đô của hắn.
Bản thân Dương Bách Xuyên cũng không biết cánh cửa U Đô đó là cái quái gì, chỉ biết cánh cửa U Đô chính là thiên phú thần thông mệnh tinh xuất hiện sau khi hắn tu luyện mệnh tinh Âm Dương, hơn nữa hắn cũng đang hấp thu sức mạnh hắc ám từ nó.
Thường thì có một loại sức mạnh hắc ám nào đó có thể chui vào trong cơ thể, thúc giục cánh cửa U Đô luôn có thể được hấp thụ sạch sẽ.
Cánh cửa U Đô mở ra chỉ có dáng vẻ tối tăm vô biên, hoàn toàn không biết bên trong cánh cửa này là gì và cánh cửa này dẫn đến đâu.
Lúc này hắn lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Cốt yêu Hoa Nương lại có vẻ kiêng dè cánh cửa U Đô này, điều này khiến bản thân Dương Bách Xuyên cảm thấy không chân thật.