Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Dương Bách Xuyên không khách khí tăng mạnh Thanh Liên Tiên Hỏa, co rút đại võng lại, sau đó thu Ma Hồn Châu lại.  

             “Hừ, dám bám vào người ta, tìm sai người rồi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói, Thanh Liên Tiên Hỏa của hắn chính là lực lượng khắc tinh của ma hồn.  

             “Chủ nhân, cẩn thận.”  

             Bảo Thuận Quang hét lên.  

             Dương Bách Xuyên thúc giục khắc văn đạo phù không gian thuấn di ra 20 mét.  

             “Ầm đùng ~”  

             Một tiếng nổ lớn vang lên.  

             Ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Cản Xán cầm roi dài ra tay với hắn.  

             “Xem ra muốn ta tự tay dạy dỗ ngươi.” Dương Bách Xuyên nheo mắt nói thầm.  

             Dương Bách Xuyên thấy Cảnh Xán đột ngột ra tay với mình, vừa mắng Phương Tĩnh Thiên vừa nhìn chằm chằm Cản Xán.  

             Nàng ta bị ma hồn bám vào người và bị điều khiển.  

             Đám ma hồn kia đều có ý thức, nhìn thấy đồng bạn bị thu cũng sẽ cùng lòng đối ngoại để báo thù.  

             Điều này không quá kỳ quái.  

             Cảnh Xán hay nói cách khác lúc ma hồn tấn công, ma khí trên người bùng nổ, thân thể bành trướng gấp 3 lần giống như lão Ma Hồn lúc đánh với Mông Điềm. Sau đó bay vọt lên không trung đánh về phía Dương Bách Xuyên, trên người nàng ta xuất hiện chín luồng ma khí giống như chín con mãng xà khổng lồ quấn quanh Dương Bách Xuyên.  

             Dương Bách Xuyên vẫn rất bình tĩnh, bởi vì hắn biết Thanh Liên Tiên Hỏa trên người mình là khắc tinh của ma hồn.  

             Đến tận lúc này hắn vẫn không quá sợ hãi đám ma hồn kia.  

             Trong lòng thúc giục Thanh Liên Tiên Hỏa, lực lượng Tiên Hồn và Tiên Lực trong cơ thể bùng nổ, ánh sáng chói mắt xuất hiện.  

             Khi chín luồng ma khí khống chế Cản Xán đến gần Dương Bách Xuyên đã bị Dương Bách Xuyên thúc giục Thanh Liên Tiên Hỏa và Tiên Hồn cộng thêm pháp lực đốt cháy, phát ra tiếng lách tách.  

             “Gào… A…”  

             Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng của Cảnh Xán.  

             Hiển nhiên ma hồn đã bị lực lượng Tiên Hỏa của Dương Bách Xuyên đốt bị thương.  

             Nói đến cùng ma hồn chính là sinh linh âm vật, hơn nữa nó cũng chỉ là ma hồn, cho dù có thể sử dụng ma khí trong thiên địa thì sao chứ?  

             Gặp phải Thanh Liên Tiên Hỏa của Dương Bách Xuyên thì vẫn bị khắc chế như thường.  

             Ngay sau đó ma hồn nhanh chóng lùi về sau.  

             “Muốn chạy? Đừng có mơ.”  

             Dương Bách Xuyên thấy Cảnh Xán lùi về sau muốn chạy trốn, lạnh lùng quát to rồi nhảy dựng lên biến mất, sau đó xuất hiện chắn trước mặt Cảnh Xán, không chút do dự đánh Thanh Liên Tiên Hỏa lên trên người Cảnh Xán.  

             “Bịch ~”  

             “Gào ~”  

             Một tiếng hét thảm vang lên, một chưởng này của Dương Bách Xuyên ít nhất cũng phải chứa đựng tám phần sức mạnh. Đương nhiên nếu không phải hắn sợ làm Cảnh Xán bị thương thì hắn đã dùng toàn lực, đánh chết nàng ta thu hồi ma hồn.  

             Nhưng nói đến cùng Cảnh Xán vô tội.  

             Nàng ta chỉ bị ma hồn bám vào người mà thôi.  

             Không cần thiết đánh chết nàng ta.  

             Mặc dù Cảnh Xán có mấy lần chống đối hắn, thậm chí có thể nói giữa hai người có khoảng cách, nhưng đây không phải lúc không màng tất cả giết chết nàng ta.  

             Về mặt khác, Dương Bách Xuyên là một nam nhân… Thật ra hắn có hơi tò mò tại sao Cảnh Xán lại luôn che mặt. Nghe đồn Cảnh Xán tiên tử là tiên tử đứng đầu thành Tiên Đan, có dung mạo tuyệt đẹp, cho nên người nào đó hơi tò mò về nàng ta.  

             Cho nên Dương Bách Xuyên không định giết chết Cảnh Xán, chỉ cần đuổi ma hồn ra khỏi cơ thể của nàng ta là được, thuận tiện cho nàng ta một bài học.  

             Chỉ cần bị ma hồn bám vào người, không chết cũng bị thương nặng.  

             Cảnh Xán ăn trọn đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, không thể né tránh.  

             Thật ra cũng không trốn thoát được, bởi vì khắc văn đạo phù của Dương Bách Xuyên là xuyên qua không gian, không phải tốc độ nên không trốn được.  

             Trong tiếng kêu thảm thiết này, ma khí trên người Cảnh Xán cũng bị đánh tan.  

             “Ầm đùng ~”  

             Một tiếng nổ vang lên, Cảnh Xán rơi xuống đất.  

             Dương Bách Xuyên lắc mình đi xuống, ra tay xách cổ Cảnh Xán.  

             Một tay khác cầm lấy thiên linh của nàng ta, vận chuyển Tiên Hồn cường đại bắt đầu hút, muốn ép ma hồn trong cơ thể nàng ta ra, không có ma hồn cơ hội chạy trốn.  

             Đương nhiên hắn dám làm như vậy bởi vì thần hồn của hắn rất cường đại, thứ hai bởi vì hắn có lực lượng của Hắc Liên, cho nên Dương Bách Xuyên không sợ gì cả.  

             “Gào… A…”  

             Cảnh Xán phát ra tiếng gào thảm thiết.  

             Ma khí bốc lên rồi bị Dương Bách Xuyên kéo ra khỏi cơ thể của nàng ta.  

             “Thu.”  

             Trong tay lại có thêm một viên Ma Hồn Châu.  

             Cộng thêm một viên của Mông Điềm thì hắn có tổng 3 viên Ma Hồn Châu.  

             Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.  

             Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp.  

             Bởi vì một tay của hắn còn đang túm gáy Cảnh Xán.  

             Hơn nữa Dương Bách Xuyên cảm giác có hơi… Có hơi…. Hai mắt sáng bóng, hoặc nói chính xác hơn trước mặt trắng bóng…  

             Lúc này mới phát hiện vừa rồi trong lúc chiến đấu, hắn mải đánh ma hồn ra khỏi cơ thể của Cảnh Xán, dùng quá sức nên Thanh Liên Tiên Hỏa không chỉ đốt cháy ma khí trên người nàng ta, còn đốt cháy cả quần áo trên người Cảnh Xán.  

             Xấu hổ ~  

             Lúc này khăn che mặt của Cảnh Xán cũng bị đốt trụi, bộ quần áo đỏ thẫm trên người cũng hóa thành tro tàn, hoàn toàn trần truồng hiện lên trước mắt hắn.  

             Đúng lúc này Cảnh Xán mở mắt.  

             “A…”  

             Một tiếng hét chói tai vang lên.  

             Dương Bách Xuyên giật mình vô thức buông lỏng bàn tay đáng túm gáy Cảnh Xán ra.  

             “Ngươi… Biến thái ~ Bốp ~”  

             Một cái tát nhanh như chớp rơi xuống mặt Dương Bách Xuyên.  

             “ĐM ~”  

             Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn Cảnh Xán.  

             Thật ra hắn không tức giận bởi vì hắn đang nhìn chằm chằm người ta.  

             “Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra.” Cảnh Xán tức giận quát to, sau đó vung tay lên, một bộ quần áo đỏ rực khoác lên người, nhưng lần này không đeo khăn che mặt.  

             Dương Bách Xuyên che mặt, cảm nhận cơn đau rát.  

             Trong đầu toàn là hình ảnh trần truồng trắng bóng.  

             Nhưng điều làm Dương Bách Xuyên ấn tượng nhất là dung mạo của Cảnh Xán, không hổ là tiên tử đứng đầu thành Tiên Đan.  

             Sắc mặt lạnh băng và khí chất thoát tục, hoàn toàn là một người đẹp lạnh lùng, hoàn toàn khác xa với bộ quần áo đỏ rực của nàng ta.  

             Khi nhìn thấy dung mạo của Cảnh Xán tiên tử, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ đến một người quen.  

             Đó là hình ảnh của Thiên Hồ sư nương mà hắn từng gặp ở đảo Tán Tiên, hai người có cùng khí chất.  

             Chẳng qua Thiên Hồ sư nương là sự quyến rũ trời sinh, còn Cảnh Xán là lạnh lùng cao quý.  

             “Biến biến biến… Sao ta có thể so sánh sư nương với Cảnh Xán chứ, tội lỗi tội lỗi…”  

             Dương Bách Xuyên thầm mắng chính mình.  

             Lúc này hắn nhìn về phía Cảnh Xán thì thấy Cảnh Xán đã biến mất, chạy sang chỗ sư phụ để hỗ trợ.  

             Sờ khuôn mặt nóng rát, Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm về phía Phương Tĩnh Thiên, lẩm bẩm: “Có vẻ một cái tát này rất đáng giá.”  

             …  

             Một mình Phương Tĩnh Thiên chiến đấu với hai bà lão, đánh chết một người, một người bị thương nặng, ông ta đang chuẩn bị kết liễu người còn lại.  

             “Sư phụ, xin hãy nương tay.”  

             Cảnh Xán hô to.  

             Hai bà lão chăm sóc nàng ta từ nhỏ, một người trong đó đã bị sư phụ đánh chết, bây giờ chỉ còn lại một người cuối cùng. Nhìn thấy bà lão kia đã bị Phương Tĩnh Thiên bắt giữ, nhưng nàng ta phát hiện sư phụ vẫn muốn ra tay nên vội vàng hét lên.  

             “Hừ ~”  

             “Chết đi!”  

             “A!”  

             Phương Tĩnh Thiên không nghe Cảnh Xán nói, tung chưởng đánh thẳng vào người bà lão mặc đồ trắng cuối cùng.  

             Bà lão đó kêu rên thảm thiết rồi ngã xuống vũng máu.  

             Sau đó ma hồn hiện lên, lúc này Phương Tĩnh Thiên hét lớn, hai mắt đỏ đậm, mở to miệng cắn nuốt ma hồn hiện lên từ trên người bà lão mặc đồ trắng.  

             “Dư bà bà.”  

             Cảnh Xán đau đớn lao về phía bà lão mặc đồ trắng đang nằm trong vũng máu, nhưng bà lão đã bị Phương Tĩnh Thiên đánh chết.  

             Dương Bách Xuyên nhíu mày nhìn thấy sau khi Phương Tĩnh Thiên cắn nuốt ma hồn, hởi thở trên người tăng vọt.  

             Lúc này Đinh Hòa Bình đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, nhìn Phương Tĩnh Thiên rồi nói: “Phương Tĩnh Thiên điên rồi, ông ta nuốt chửng hai hồn ma, có vẻ tu vi của lão bất tử này đang đột phá…”

Advertisement
';
Advertisement