Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Nhưng mọi người vẫn cần phải ổn định tinh thần.  

             Dương Bách Xuyên nhìn quanh tất cả rồi nói: “Đừng lo, vài ma hồn này không gây ra được sóng gió gì, hơn nữa ta nói cho mọi người một tin tốt, những ma hồn này đã có ý thức, thế nên lệ khí và sát khí sẽ tiêu tán.”  

             Câu này có nghĩa là…Chỉ cần có được thì đó sẽ là sức mạnh thần hồn tinh khiết nhất, thứ mà bất cứ kẻ tu luyện nào đều thích.  

             Mọi người nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì sáng mắt lên.  

             Nỗi sợ hãi về những điều chưa biết do ma hồn mang tới cũng giảm đi không ít.  

             Tất cả mạo hiểm tiến vào trong thành Ma tộc, cuối cùng cũng chỉ là để đạt được cơ duyên, hoặc nói đúng hơn là thiên tài địa bảo.  

             Tiên Giới kẻ mạnh là vua, ai lại không muốn hơn người khác?  

             Hơn nữa nói tới tài nguyên tu luyện, không có thực lực mạnh thì tu vi khó mà tưởng tượng được.  

             Ví dụ như nơi gọi là Cửu Trùng Thiên kia, rất nhiều người biết nhưng rất khó để vào được, ít nhất thì tu vi cũng phải theo kịp mới có thể tiến vào được.  

             Sau khi nghe Dương Bách Xuyên giải thích ma hồn có thể là sức mạnh thuần túy, tâm tư của mỗi người đều trở nên sinh động.  

             Dương Bách Xuyên nhìn thấy tất cả, đây cũng là cảnh tượng mà hắn mong đợi, đương nhiên hắn hi vọng tinh thần của mọi người được nâng cao, chứ không phải đối mặt với vài ma hồn đã ủ rũ.  

             Đi sâu vào giữa cung điện, đây mới chỉ là khởi đầu, phía sau vẫn còn không biết bao trở ngại đang đợi bọn họ.  

             Vậy nên mọi người cần phải có tinh thần.  

             Ma Hồn Châu chính là một chất xúc tác.  

             Hiệu quả có vẻ không tệ.  

             Dương Bách Xuyên cười rồi nói: “Mọi người nghĩ cách bắt ma hồn luyện hóa, ai giành được sẽ là của người đó, nhưng tốt nhất nên hợp tác với nhau để tránh tổn thất, mọi người cũng đừng lo lắng vấn đề không nhìn thấy, Mông Điềm đã bày đại trận, đợi sau khi trận pháp khởi động thì ma hồn sẽ không còn chỗ để trốn.”  

             Dứt lời, xung quanh đã vang lên tiếng nổ.  

             “Vù…”  

             Tiếng động không lớn nhưng ai nấy đều có thể nghe rõ.  

             Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy phía chân trời xuất hiện kết giới màu bạc.  

             Đó chính là đại trận được hình thành từ hơn một nhìn Quỷ Tiên do Mông Điềm dẫn tới.  

             Lúc này, trong trận pháp có một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt chiếu rọi vào mọi người.  

             Một cảnh tượng thần kỳ đã xuất hiện.  

             Bên trong trận pháp, không một ai có thể tránh thoát ánh sáng đang chiếu rọi…  

             Sau khi ánh sáng bạc bao phủ xuống, trong số họ có sáu người đã xảy ra thay đổi.  

             Khi ánh sáng chiếu lên, trên người bọn họ xuất hiện một tầng khí đen nhàn nhạt…  

             “Đây là…ma khí…”  

             Đinh Hòa Bình lên tiếng.  

             Vù vù vù…  

             Trong nháy mắt mọi người lập tức hiểu rõ, sáu người này đã bị ma hồn nhập thể.  

             Lập tức, tất cả đều tránh xa sáu người kia.  

             Điều mà Dương Bách Xuyên không nghĩ tới là trong sáu người này lại có tới ba người bên phía Phương Tĩnh Thiên.  

             Đồ đệ Cảnh Xán tiên tử và hai hộ vệ cạnh ông ta.  

             Kim Quy Tiên Nhân cũng ở trong số đó.  

             Ngoài ra còn có một hộ vệ đang bị thương của Luyện Tạo Tiên Minh.  

             Người cuối cùng khiến Dương Bách Xuyên giật mình, chính là một trưởng lão bên cạnh Hình Uyên Minh.  

             Năm người kia đều có tu vi cấp bậc Đại La, nhưng điện lão bên cạnh Huỳnh Uyên Minh kia chính là Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm đấy ~  

             Vừa rồi mọi người còn đang phân tích thảo luận, nói cấp bậc Hỗn Nguyên không thể nào bị ma hồn nhập thể, hiện tại xem ra suy đoán không hề chính xác.  

             Người kia của điện Ma Đan là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, không phải cũng bị ma hồn nhập thể rồi hay sao?  

             Nhưng may mà đại trận của Mộng Điềm mở đúng lúc, cuối cùng cũng tìm ra sáu người bị ma hồn nhập thể.  

             Sáu người này đứng lẻ loi ở một chỗ, bị tất cả mọi người vây lại.  

             “Chủ nhân, tổng cộng có sáu nội gián, bây giờ đã không còn chỗ nào để trốn, chúng ta có ra tay không?” Bảo Thuận Quang hỏi Dương Bách Xuyên.  

             Dương Bách Xuyên cảm thấy Bảo Thuận Quang dùng cái từ ‘nội gián’ này rất chính xác.  

             Nếu không có đại trận của Mộng Điềm thì mọi người quả thật không thể nào nhận ra được, ngay cả mắt Càn Khôn của hắn, nếu như người bị ma nhập thể không tự động để lộ thì hắn cũng không phát hiện ra.  

             “Mọi người cùng nhau ra tay, chỉ cần ép ma hồn chui ra khỏi cơ thể của sáu người này là được, cố gắng hết sức không để họ bị thương, tách từng ma hồn rồi tiêu diệt là được.” Dương Bách Xuyên dặn dò, dù sao thì cả sáu người này cũng không làm chủ được bản thân.  

             “Dương đạo hữu, vậy…ba người bên phía Phương Tĩnh Thiên thì sao?” Hình Uyên Minh lại gần hỏi.  

             Dương Bách Xuyên đương nhiên biết Hình Uyên Minh căm ghét Phương Tĩnh Thiên, nếu như có thể nhân cơ hội diệt trừ ba người Cảnh Xán thì đây sẽ là một đòn lớn với Phương Tĩnh Thiên.  

             Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ không để Hình Uyên Minh làm như vậy mặc dù hắn cũng không thích Phương Tĩnh Thiên, nhưng không tới mức phải xuống tay với nữ nhân, nếu hắn nhân cơ hội diệt trừ Cảnh Xán và hai bà lão bên cạnh ông ta, vậy chẳng phải sẽ bị người ta chê cười hay sao?  

             Trút giận lên người phụ nữ, hắn không làm được.  

             “Lão Hình, Phương Tĩnh Thiên là Phương Tĩnh Thiên, đồ đệ là đồ đệ, đây là hai chuyện khác nhau, hơn nữa nơi này quỷ dị, chúng ta cũng chỉ có bấy nhiêu người, chết một người sẽ ít thêm một người, mặc dù Phương Tĩnh Thiên không tham gia đồng minh với chúng ta những vẫn luôn đi cùng, bản chất cũng không khác nhau lắm…Thế nên đừng hại tới ba người họ ~”  

             Dương Bách Xuyên cho Hình Uyên Minh một giới hạn, lời nói có vẻ bình tĩnh nhưng lại mang theo ý cảnh cáo.  

             Vẻ mặt Hình Uyên Minh giật giật, ông ta cười nói: “Yên tâm, ta hiểu rồi.” Trong lòng lại đang chửi mắng Dương Bách Xuyên: “Tiểu tử ngươi sợ là nhìn trúng Cảnh Xán tiên tử thì có, người của thành Tiên Đan đều biết Cảnh Xán có dung mạo vô song, ai chẳng muốn quỳ dưới chân nàng ta?”  

             Ai mà biết trong lòng Dương Bách Xuyên đang nghĩ cái gì.  

             Nhưng Hình Uyên Minh cũng không dám xem thường lời của Dương Bách Xuyên.  

             Hiện tại, trong mắt của Hình Uyên Minh hoặc nói đúng hơn là với tất cả mọi người, tu vi của Dương Bách Xuyên không phải cao nhất nhưng thế lực của hắn lại lớn nhất, không thể chọc.  

             “Ra tay đánh nhanh thắng nhanh.” Dương Bách Xuyên hạ lệnh.  

             Ngay lập tức, tất cả mọi người đều hành động.  

             Bảo Thuận Quang và Đinh Hòa Bình, cộng thêm Diêu Bất Ngôn đi trấn áp Kim Quy tiên nhân và Đại La hộ vệ, giải quyết người của mình.  

             Hình Uyên Minh và một điện lão khác xông về người của điện Ma Đan.  

             Phương Tĩnh Thiên vẫn luôn ở phía xa, ngay sau đó đã dẫn theo mấy hộ vệ Đại La lao về phía Cảnh Xán và hai lão bà kia.  

             …  

             Có mục tiêu trấn áp, hiệu quả đương nhiên rõ rệt.  

             Nhưng cũng không tránh khỏi việc có tổn thất, ma thập thể sẽ để lại thiệt hại, nhưng cũng không còn cách nào khác, không xuống tay nặng thì ma hồn sẽ không ra khỏi cơ thể họ.  

             Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương cũng không ra tay, chỉ đứng quan sát, hắn kiểm soát tình hình chung hơn nữa cũng đủ người rồi.  

             Đầu tiên là Kim Quy tiên nhân và hộ vệ bị thương của Luyện Tạo Tiên Minh, rất nhanh hai người họ đã được đám người Đinh Hòa Bình ép ma hồn ra khỏi cơ thể, sau đó liên thủ bắt ma hồn luyện hóa, thu được hai viên ma hồn châu.  

             Bên phía Hình Uyên Minh thì có hơi thảm, dù sao thì người bị nhập cũng là điện lão có tu vi Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm, thực lực vô cùng mạnh, nhất là sau khi ma hồn nhập thể thì tu vi còn cao hơn.  

             Dương Bách Xuyên thấy bọn họ tấn công mãi không được, hắn không nhịn được quay sang nói với Tuyết Hương và Biên Long: “Hai người qua hỗ trợ Huỳnh Uyên Minh đi, cố gắng đánh nhanh thắng nhanh nơi này quá quỷ dị, ở lại lâu sợ là sẽ xảy ra sự cố khác.”  

             “Được.”  

             “Rõ, đại tông sư.”  

             Tuyết Hương và Biên Long đồng ý rồi gia nhập cuộc chiến, áp lực bên phía Huỳnh Uyên minh giảm đi nhiều, bọn họ bắt đầu chiếm ưu thế, bắt được ma hồn chỉ là vấn đề thời gian.  

             Trái lại, không có ai giúp bên Phương Tĩnh Thiên, chỉ có mình ông ta dẫn theo mấy hộ vệ Đại La chiến đấu, bọn họ liên tiếp tổn thất thêm mấy tên hộ vệ, chỉ còn lại một mình Phương Tĩnh Thiên.  

             Lúc này ông ta bắt đầu ra tay nặng hơn...  

             Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra, ngoại trừ đồ đệ Cảnh Xán thì lão hồ ly này không hề nương tay, ông ta không quan tâm hai bà lão này cũng là người của Hỏa Vân Các, chỉ trong nháy mắt Phương Tĩnh Thiên đã giết chết một người.  

             Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy ma hồn bay ra trừ trên cơ thể người mới bị Phương Tĩnh Thiên giết, ma hồn lập tức bay về phía hắn...  

             “Haha...”  

             Dương Bách Xuyên cười lạnh nhìn ma hồn đang bay về phía mình.  

             Hắn bỗng nhiên ra tay, Thanh Liên tiên hỏa trên người bắt đầu hình thành một tầng lửa phòng ngự, hắn điều động lực lượng thần hồn mạnh nhất, đồng thời mượn lực thần hồn của Hắc Liên bao quanh toàn thân, hắn đang ngăn chặn bản thân bị ma hồn nhập thể.  

             Sau khi có sức mạnh của Hắc Liên, hắn đã chặn khả năng ma hồn chiếm đoạt cơ thể.  

             Hắn giơ tay, học theo Mộng Điềm dùng sức mạnh hóa thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ ma hồn ở bên trong.  

             “A...Gào...”  

             Sau khi hiện hình, ma hồn kêu gào thảm thiết, không ngờ lại là dáng vẻ của một nữ nhân.

Advertisement
';
Advertisement