Theo lời của Đinh Hòa Bình, tu vi của Lạc Dương là Tiên Quân, hiện Dương Bách Xuyên cảm thấy gần như trăm phần trăm Lạc Dương đã đi về phía ma đinệ trung tâm.
Nhưng theo tin tức của Mông Điềm, muốn đi vào ma điện trung tâm phải xuyên qua chín cung điện, hơn nữa cách 900 sẽ có một trận triệu hoán điên cuồng, khả năng cao trong ma điện sẽ có ma đầu cường đại.
Nên đi hay không?
Đi, vô cùng nguy hiểm, khả năng cao sẽ thừa sống thiếu chết.
Nhưng không đi, đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, chẳng lẽ hiện tại từ bỏ?
Dương Bách Xuyên có hơi do dự.
Nhưng ngay sau đó hắn đưa ra quyết định tiếp tục đi tiếp.
Đây là một sự rèn luyện dành cho hắn, sư phụ từng nói trên con đường tu luyện không thể xuất hiện tình huống ý chí không kiên định, nếu không tâm cảnh sẽ dao động.
Hơn nữa dù sao Lạc Dương cũng là đệ tử của nhị sư huynh Tinh Thần Tử, nếu hắn từ bỏ, sau này không có mặt mũi nào gặp nhị sư huynh.
Lập tức nói: “Tiếp tục đi.”
Nhưng lúc này một âm thanh không hài hòa vang lên: “Chờ đã.”
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn về phía Phương Tĩnh Thiên.
“Có chuyện gì vậy Phương các chủ?” Dương Bách Xuyên nhíu mày.
“Chuyện gì? Ha hả?” Phương Tĩnh Thiên lạnh lùng nói: “Cuối cùng thì ra các ngươi đang tìm kiếm minh chủ Lạc Dương của Tiên Minh Luyện Tạo của các ngươi? Lại muốn kéo chúng ta cùng chôn, Dương Bách Xuyên, kế rất hay.”
Ban đầu đám người Phương Tĩnh Thiên không biết mục đích thật sự của đám người Dương Bách Xuyên và Đinh Hòa Bình là tìm kiếm Lạc Dương, còn tưởng rằng tìm kiếm bảo vật gì đó.
Mấy thế lực của bọn họ vẫn luôn muốn đi dò xét thành Ma tộc dưới nền thành Tiên Đan nên mới tổ chức thành đoàn đi vào. Hiện tại có vẻ Dương Bách Xuyên muốn lợi dụng bọn họ để đi tìm minh chủ Lạc Dương đã mất tích của Tiên Minh Luyện Tạo, Phương Tĩnh Thiên cảm giác mình bị lừa.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới lấy lại phản ứng vừa nói lúc nói chuyện bọn họ không lảng tránh đám người Phương Tĩnh Thiên, nên lão cáo già này mới phát hiện.
Nhưng phát hiện thì sao?
Ban đầu mọi người chỉ tổ chức thành đoàn đi vào tòa Ma Thành này, nhưng chưa nói gì cả.
Tiếp theo có đi hay không thì tùy bọn họ.
“Chúng ta đến đây để tìm kiếm Lạc Dương, chuyện này không cần thiết báo cáo với các ngươi đúng không? Chúng ta muốn đi tiếp, mục đích là ma điện trung ương, các ngươi muốn đi thì hoan nghênh cùng đi, không đi không ai ép các ngươi, chúng ta chưa nói muốn kéo các ngươi chôn cùng? Hơn nữa ban đầu chính các ngươi chủ động muốn đi cùng chúng ta đúng không? Phương Tĩnh Thiên, ngươi lấy đâu ra mặt mũi nói mấy câu này?” Dương Bách Xuyên hỏi lại.
“Ngươi… Ta…”
Phương Tĩnh Thiên nghẹn họng.
Đúng là ban đầu người ta không rủ bọn họ, là bọn họ chủ động nói cùng đi, cũng đã nói rõ thích đi thì đi.
Phương Tĩnh Thiên không thể phản bác.
Vấn đề hiện tại là có nên đi cùng Dương Bách Xuyên nữa hay không.
“Chúng ta đi ~” Dương Bách Xuyên liếc nhìn Phương Tĩnh Thiên, sau đó dẫn mọi người đi.
Ở lại chỉ còn hai đám người Phương Tĩnh Thiên và Hình Uyên Minh, cảm xúc rối bời…
Hình Uyên Minh cũng cảm thấy khó xử, không biết nên lựa chọn có nên đi theo Dương Bách Xuyên hay không?