Sau khi nhận Mông Điềm làm đệ tử thứ tư, tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt.
Đầu tiên hai người đều là người Địa Cầu, hơn nữa tiềm lực của Mông Điềm rất lớn!
Hiện giờ đã là Qủy Tiên cấp Đại La viên mãn, thành tựu sau này không thể đo được.
Hơn nữa hắn ta còn là quân thần Đại Tần, có hơn một ngàn tướng sĩ Qủy Tiên cấp Kim Tiên.
Bởi vì thể chất và công pháp tu luyện độc đáo của Qủy Tiên, có rất nhiều thiên phú thuộc về quỷ đạo. Loại thiên phú này có sẵn, tu vi thực lực càng cao thì càng cường đại.
Dương Bách Xuyên nhớ năm đó sư phụ từng nói Qủy Tiên đạo là một quần thể đặc thù.
Không nói lâu dài, trước mắt chỉ cần Mông Điềm mang theo đội ngũ của hắn ta thì có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề trong tòa Ma Thành này.
Thu xong đồ đệ, kết thúc ôn chuyện, Dương Bách Xuyên bắt đầu hỏi Mông Điềm một số vấn đề.
“Mông Điềm, các ngươi đã sống ở đây hơn ngàn năm rồi đúng không?”
“Bẩm sư tôn, thật ra không gian nơi này rất khác với không gian bên ngoài, nói chính xác hơn chúng ta đã ở chỗ này hơn 3000 năm.” Mông Điềm đáp lại.
“Hơn 3000 năm? Ý của ngươi là thời gian trong này nhanh hơn bên ngoài?” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên.
“Đúng vậy, thật ra sau khi vào chỗ này chúng ta cũng gặp được một vài người vào đây, theo lời của bọn họ, thời gian nơi này gấp 3 bên ngoài, cho nên chúng ta đã tu luyện ở đây hơn 3000 năm.” Mông Điềm nói.
Dương Bách Xuyên lấy lại tinh thần, nơi này là thế giới nghịch chuyển âm dương, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Các ngươi đã gặp được những ai, có nữ tử nào tên là Lạc Dương chưa?” Nói xong Dương Bách Xuyên ý bảo Đinh Hòa Bình cho Mông Điềm xem ảnh của Lạc Dương.
Đinh Hòa Bình vội vàng ngưng tụ ra bức tranh của Lạc Dương cho Mông Điềm xem.
Mông Điềm nhìn kỹ một lúc rồi lắc đầu nói: “Chưa từng gặp.”
“Ngươi chắc chắn không?” Đinh Hòa Bình hỏi.
Mông Điềm khẳng định nói: “Chắc chắn, thật ra nhiều năm như vậy nhưng chúng ta chỉ gặp được 3 người, đều là nam nhân, còn là người muốn thu nhận chúng ta, cuối cùng bị chúng ta giết chết, chưa từng gặp được nữ nhân nào. Bình thường chúng ta chiến đầu với ma hồn trong tòa Ma Thành này nên rất ít đánh với người khác.”
Dương Bách Xuyên nói: “Được rồi, bỏ qua vấn đề này, ngươi hiểu biết về tòa Ma Thành này đến mức nào, nói cho chúng ta biết, lần này chúng ta vào đây muốn tìm kiếm nữ tử này.”
Mông Điềm nói: “Thật ra thay vì nói đây là một tòa Ma Thành, còn không bằng nói đây là một thế giới, diện tích rất lớn. Những năm gần đây chúng ta chỉ hoạt động ở thành trì này, những nơi khác chỉ biết sơ sơ.
Nhưng dựa theo ký ức của một vài ma hồn cường đại mà chúng ta cắn nuốt, tổng thể thế giới này chia thành năm khu.
Nơi chúng ta đang đứng là thành trì trung ương, ngoài ra bốn phía của tòa Ma Thành này có một ngọn núi lớn, trong đó có một ma điện, hình như đó là trung tâm của nói này, năm phương vòng lại thành một đại trận.
Mặc dù chúng ta chưa từng đi đến mấy ngọn núi lớn kia, nhưng có lẽ ở đó không có ma hồn gì cả. Nhưng đây lại là vấn đề lớn nhất, cứ 1000 năm ở vị trí trung tâm của tòa Ma Thành này sẽ bùng nổ luồng ma khí vô cùng cường đại, cực kỳ đáng sợ.
Lúc đó rất nhiều ma hồn sẽ lao về phía mảnh đất trung tâm như phát điên, mấy năm nay ta cảm giác các ma hồn trong Ma Thành này đang ít đi.
Mấy ngàn năm trước lúc chúng ta mới đến, cả tòa Ma Thành và các vùng đất giáp ranh đều có hơn trăm vạn ma hồn. Nhưng sau mỗi đợt 900 lại điên cuồng hội tụ về mảnh đất trung tâm, số lượng ma hồn sụt giảm mạnh.
Đệ tử nghi ngờ trong mảnh đất trung tâm của tòa Ma Thành này có một ma đầu cường đại, cứ cách 900 sẽ cắn nuốt ma hồn trong thành…
Đúng rồi, nơi chúng ta đang đứng cũng coi như là bên ngoài ma điện Ma Thành, từ nơi này xuyên qua chín ma cung thì có thể đi vào ma điện.”
“Ý của ngươi là ma điện trung tâm có vấn đề?” Dương Bách Xuyên nói.
Mông Điềm: “Đây cũng là tin tức mà đệ tử biết được sau khi cắn nuốt một ít ma hồn, trên thực tế ma hồn ở đây đều vô cùng sợ hãi ma điện trung ương. Hơn nữa ý thức của bọn họ cũng không cường đại, sau khi chết một khoảng thời gian dài mới sinh ra ý thức bản năng, không quá toàn diện.
Trong tiềm thức của ma hồn đều chứa đựng nỗi sợ hãi ma điện trung tâm, nhưng cứ cách 900 ma điện lại có thứ gì đó triệu hoán bọn chúng, ma hồn không thể phản kháng được, dù sao rất cổ quái. Sư tôn, nếu người mà ngài muốn tìm thật sự tiến vào nơi này, khả năng cao chỉ có hai loại.
Một là đã chết từ lâu, hai là có lẽ đã rời khỏi ma điện trung tâm. Đệ tử kiến nghị đi đến ma điện trung tâm nhìn xem, nhưng nói đó vô cùng nguy hiểm…”
Dương Bách Xuyên nói với Đinh Hòa Bình: “Hơi thở linh châu chỉ dẫn vào đâu?”
Đinh Hòa Bình nói: “Về hướng ma điện như Mông Điềm nói.”