Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Sau khi tỉnh lại ở nơi này, chúng ta phát hiện mình đang ở trong tòa Ma Thành này. Từ đó về sau chúng ta liên tục chém giết với các ma hồn trong thành, cũng may công pháp chúng ta tu luyện khắc chế mấy ma hồn đó, trong chém giết đã cắn nuốt bọn họ rồi không ngừng trưởng thành đến nay…  

             Gần đây chúng ta phát hiện hơi thở của Nhân tộc trong thành, lại không ngờ sẽ gặp được ân chủ. Mông Điềm vĩnh viễn không quên ơn ban công pháp của ân chủ, tu luyện từng ấy năm đến nay, Mông Điềm cũng hiểu được tu luyện cần có truyền thừa. Năm đó ân chủ ban công pháp Mông Điềm chỉ là một âm linh nho nhỏ không hiểu gì cả.  

             Bây giờ ta đã hiểu được đây là cơ duyên tám ngày do ân chủ ban thưởng, bái ân chủ làm sư. Mông Điềm và hơn ngàn huynh đệ đã có sư phụ truyền thừa trong thế giới tu luyện này, hôm nay có thể gặp được ân chủ, Mông Điềm cho rằng đây là trời cao sắp xếp, cầu xin ân chủ cho phép Mông Điềm mang theo các tướng sĩ vào tông môn của ân chủ, nếu không mấy cô hồn dã quỷ chúng ta…”  

             Mông Điềm nói xong lại quỳ xuống, hơn ngàn tướng sĩ phía sau cũng quỳ xuống phát ra tiếng gầm rung trời: “Cầu xin ân chủ cho ta vào tông môn của ân chủ.”  

             Dương Bách Xuyên hít sâu, nhìn Mông Điềm và hơn ngàn binh tướng, trong lòng cũng vô cùng thổn thức.  

             Năm đó đám người Mông Điềm tiến vào Sơn Hải giới và Tu Chân giới từng đi tìm chính mình, nhưng bởi vì thể chất quỷ tu nên nơi bọn họ di chuyển đều là nơi cực âm.  

             Sau đó vào nhầm di tích cổ bị cuốn vào lốc xoáy không gian, rồi xuất hiện trong tòa thành này. Nghe có vẻ đến tận bây giờ bọn họ cũng chưa biết bọn họ đã tiến vào Tiên giới, hơn nữa trở thành Qủy Tiên với tu vi không yếu.  

             Đương nhiên cũng một phần do vị trí hoàn cảnh mà bọn họ sống, dù là ở Sơn Hải giới hay Tu Chân giới, thậm chí đi đến thành của Ma tộc ở Tiên giới, bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với bên ngoài nên không hiểu biết tình hình tu luyện của mình.  

             Nhưng có một điều Mông Điềm biết rất rõ, sau khi tu luyện Phong Đô Quyết trở thành quỷ tu, lại hiểu được đạo tu luyện cần phải có sư môn truyền thừa.  

             Cho nên nhờ công pháp năm đó hắn ban cho Mông Điềm, hắn ta đã coi như mình là sư phụ truyền công, hôm nay may mắn gặp lại đã mở miệng bái sư.  

             Về mặt khác cũng suy xét cho hơn ngàn tướng sĩ, trong suy nghĩ của bọn họ, đạo tu luyện không có sư môn truyền thừa chính là cô hồn dã quỷ.  

             Lúc sống bọn họ là binh của Thủy Hoàng Đế, sau khi chết bảo vệ hoàng lăng Đại Tần, trở thành âm linh cấp 1, nhưng không có Thủy Hoàng, bọn họ chính là cô hồn dã quỷ, gặp được Dương Bách Xuyên ban cho công pháp, bước lên con đường quỷ tu, cũng tương đương đạt được tân sinh.  

             Trên thế gian này thực sự có âm dương tuần hoàn, có nhân quả tồn tại.  

             Nhận hay không nhận?  

             Tất nhiên phải nhận.  

             Đây là nhân quả thuộc về Mông Điềm và hơn ngàn Qủy Tiên, cũng là nhân quả của Dương Bách Xuyên.  

             Hơn một ngàn binh lĩnh Qủy Tiên cấp Kim Tiên, tướng lãnh cấp Đại La cầm binh, ngu mới không nhận.  

             Hơn nữa đều là người Địa Cầu…  

             Tầng quan hệ này rất thân thiết, quan trọng hơn, Mông Điềm là người bảo vệ hoàng lăng Đại Tần, cũng là binh của Thủy Hoàng Đế, có mối quan hệ không thể tách rời với Thần Mộ Viên.  

             Dương Bách Xuyên cảm thấy vận mệnh định sẵn tương lai Mông Điềm sẽ giúp được hắn ở Thần Mộ Viên.  

             Dương Bách Xuyên hít sâu nói: “Đời này ta đã thu ba đồ đệ, với ngươi là hai chữ duyên phận. Hôm nay ta sẽ thu ngươi là tứ đệ tử, còn các tướng sĩ phía sau ngươi, bọn họ chính là môn tướng Vân Môn của ta.”  

             Cuối cùng Mông Điềm cũng nghe được điều mình muốn nghe, nguyện vọng chờ đợi hơn 2000 năm đã được thực hiện. Hắn ta kích động lạy ba lạy trước Dương Bách Xuyên: “Đệ tử Mông Điềm bái kiến ân sư.”  

             Sau đó hô to với đằng sau: “Các tướng sĩ nghe lệnh, bái kiến ân chủ…”  

             “Đứng lên đi ~”  

             Dương Bách Xuyên phấy tay ý bảo Mông Điềm đứng dậy.  

             Sau đó đám người Đinh Hòa Bình tiến lên chúc mừng Dương Bách Xuyên thu đồ đệ.  

             Mặc dù mọi người không rõ chuyện giữa Qủy Tiên lợi hại này và Dương Bách Xuyên ra sao, nhưng bọn họ nhìn ra được hai người này quen biết từ lâu.  

             Bây giờ mang theo hơn ngàn Qủy Tiên bái Dương Bách Xuyên làm thầy, hiển nhiên sẽ giúp được hành trình của mọi người trong tòa Ma Thành này.  

             Chỉ có Phương Tĩnh Thiên và Hình Minh Uyên nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt phức tạp, càng thêm không nhìn thấu được Dương Bách Xuyên.  

             Ai mà ngờ ở trong tòa Ma Thành này mà Dương Bách Xuyên cũng có thể quen biết với Qủy Tiên cơ chứ?  

             Dù sao rất nhiều suy nghĩ xấu xa đã bị dập tắt.  

             Dương Bách Xuyên cũng hơi khó hiểu về việc Mông Điềm ở tòa Ma Thành này, nhưng hắn nhớ chim Thần Ma từng nói đây là không gian nghịch chuyển âm dương. Ma Thành có thông đạo không gian, cộng thêm nghịch chuyển âm dương nên bản thân đã thoát khỏi phạm vi Tiên giới. Đám người Mông Điềm có thể tiến vào đây cũng không lấy làm lạ, dù sao nơi này là Tiên giới, bất cứ việc gì cũng có khả năng xảy ra.

Advertisement
';
Advertisement