Nghe thấy những lời này của Dương Bách Xuyên, Phương Tĩnh Thiên thầm chửi rủa trong lòng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng mà thôi.
Ông ta không dám đối đầu với Dương Bách Xuyên.
Rõ ràng Dương Bách Xuyên coi người Vân Hỏa Các bọn họ làm đá kê chân.
Phương Tĩnh Thiên là cao thủ Hỗn Nguyên nên có cảm ứng bẩm sinh với nguy hiểm vô hình, ông ta cảm nhận được một sự nguy hiểm cùng cực đến từ cửa cung trước mắt này.
Lúc này Dương Bách Xuyên lại bắt ông ta xung phong…
Nhưng tòa cửa cung này tạo cho ông ta một cảm giác rất nguy hiểm, sao ông ta dám xung phong đi trước chứ?
Phương Tĩnh Thiên không muốn làm, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó cho qua chuyện này thì đầu bên kia vang lên tiếng bước chân.
Có người?
Hoặc là sinh linh khác?
Ánh mắt của mọi người tập trung về phía bóng tối bên kia.
Nói thật lúc này mọi người đều rất khẩn trương, bởi vì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, liệu có xuất hiện một thứ còn đáng sợ hơn ma hồn cổ hay không?
Tiếng bước chân đến gần…
Sau đó mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì người đến là đoàn người của điện Ma Đan do Hình Uyên Minh dẫn dắt.
Mọi người không ngờ lúc này Hình Uyên Minh sẽ xuất hiện.
Nhìn có vẻ bọn họ rất chật vật, đội ngũ hơn 10 người giờ chỉ còn lại 6 người.
Hiển nhiên cũng đã chết hơn nửa.
Chờ đến khi bọn họ đi đến trước mặt mọi người, thế lực ba phương cũng coi như đã tụ lại một chỗ.
Giờ phút này Hình Uyên Minh đã không còn sự kiêu ngạo và đắc ý ban đầu nữa, thay thế là sự mệt mỏi và hoảng sợ.
“Cuối cùng cũng tìm được các ngươi!”
Đây là câu nói đầu tiên của Hình Uyên Minh, giống như sau khi nhìn thấy đám người Dương Bách Xuyên, cục đá trong lòng ông ta đã rơi xuống.
Thấy vậy Bảo Thuận Quang lên tiếng khinh bỉ: “Ha hả, Hình Uyên Minh, không phải ngươi rất có năng lực hay sao, sao giờ lại giống như vừa bị ma đuổi vậy, ha ha ha…”
Hình Uyên Minh không thèm để ý đến câu châm chọc của Bảo Thuận Quang, hay nói cách khác ông ta không có tâm trạng đấy võ mồm với Bảo Thuận Quang, bởi vì ông ta vẫn còn sợ hãi với những gì vừa trải qua.
Suýt nữa tiêu đời.