Trong chuyến đi một vòng quanh tòa Ma Thành này, thuộc hạ của ông ta đã chết hơn nửa.
Sao ông ta lại không hốt hoảng được cơ chứ?
Hình Uyên Minh nói: “Bảo Thuận Quang, CMN ngươi nói rất đúng, chúng ta đã gặp phải quỷ. Các ngươi có gặp phải sinh linh đáng sợ kia không?”
Lúc này Hình Uyên Minh giống như chim sợ cành cong.
Nhưng mọi người đều nghe hiểu lời của ông ta, hiển nhiên lão già này đã bị ma hồn thượng cổ tấn công.
Chẳng qua ông ta không may mắn gặp được Dương Bách Xuyên từ sớm.
Nếu không có thể dùng ngọn lửa cộng thêm Tiên Hồn để giảm bớt thương vong, mặc dù cách này đơn giản nhưng nếu không biết cách sẽ bị ma hồn cổ hút hết sức lực.
Hình Uyên Minh dẫn dắt điện Ma Đan, giờ còn lại 6 người đã rất không tệ.
“Ngu ngốc, các ngươi gặp phải ma hồn thượng cổ, cần phải dùng Tiên Hỏa và Tiên Hồn mới có thể làm ma hồn cổ bị thương, nếu không, ha hả…” Bảo Thuận Quang cười to nói.
“Các ngươi…”
Hiện tại Hình Uyên Minh đã nhìn ra người của Tiên Minh Luyện Tạo không thiếu một ai, ngay cả người của Hỏa Vân Các cũng vậy.
Đột nhiên Phương Tĩnh Thiên nghĩ ra một cách.
Không phải Dương Bách Xuyên muốn có người làm đá kê chân cho mình hay sao?
Giờ thì tốt rồi, Hình Uyên Minh có thể chia sẻ một ít với ông ta.
Phương Tĩnh Thiên cười nhìn về phía Hình Uyên Minh, nói: “Hình đạo hữu, ngươi cũng cảm nhận được sự đáng sợ của tòa thành quỷ dị này đúng không?”
Hình Uyên Minh gật đầu,
Không chỉ đáng sợ, còn cực kỳ biến thái.
Phương Tĩnh Thiên tiếp tục nói: “Nói thật lần này ta cũng gặp may, gặp được đám người Dương đạo hữu nếu không sẽ bị chết rất nhiều người…
Kết quả này do mọi người đồng lòng chung sức, ngươi cũng thấy được sự quỷ dị của tòa thành nay, hiện giờ mọi người lại tụ lại bên nhau, như vậy mới có thể cùng chung sức vượt qua cửa ải khó khăn này…”
Nghe mấy lời này của Phương Tĩnh Thiên, Dương Bách Xuyên thầm mắng không biết xấu hổ.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng chỉ nghĩ trong lòng, bởi vì hắn biết Phương Tĩnh Thiên đang lừa dối Hình Uyên Minh. Ở trong lòng hắn, hai lão già này đều không phải người tốt lành gì.
Nhưng nói đi nói lại, lúc này Phương Tĩnh Thiên lừa dối Hình Uyên Minh cũng vì muốn giải quyết xong chuyện làm đá kê chân.
Dù sao hắn thấy ai đi cũng được, chỉ cần bảo vệ an toàn tính mạng của Tiên Minh Luyện Tạo là được.
Cũng ra hiệu bảo Bảo Thuận Quang đừng lên tiếng, đứng nhìn Phương Tĩnh Thiên biểu diễn là được.
Phương Tĩnh Thiên là một con cáo già ngàn năm, đứng trước mặt ông ta, Hình Uyên Minh vẫn còn kém chút.
Đặc biệt Hình Uyên Minh vừa mới trải qua nỗi sợ hãi xong.
Phương Tĩnh Thiên tiếp tục lừa dối: “Hình điện chủ, hiện tại chúng ta cùng tổ hợp đội ngũ lại, hiện tại ngươi muốn tiếp tục gia nhập chúng ta không?”
Lúc này Hình Uyên Minh như chim sợ cành cong, hiển nhiên biết vào lúc này thì lựa chọn gia nhập đội ngũ mới là lựa chọn tốt nhất. Ông ta nghe Phương Tĩnh Thiên hỏi vậy, gật đầu nói: “Muốn, các ngươi đừng hòng bỏ lại chúng ta.”
“Ha ha, Hình điện chủ, lúc trước chính ngươi rời đi trước, hiện tại muốn gia nhập chúng ta đâu dễ như vậy chứ? Nhưng… Muốn đi vào trong thành một lần nữa, nhìn thấy cửa cung này không, các ngươi đi vào trước, đây coi như là điều kiện để các ngươi gia nhập, nếu không chúng ta sẽ không cần các ngươi…
Haizz, trong tòa thành này chỗ này cũng có ma hồn thượng cổ, có khi còn có cả sinh linh khác. Hiện tại chúng ta cần phải đi vào cửa cung trước mới được, Hình điện chủ, chính ngươi suy nghĩ giữa lợi và hại đi.”
Nghe xong Phương Tĩnh Thiên lừa người, Dương Bách Xuyên cũng nhịn không được muốn vỗ tay vì sự mặt dày của lão cáo già này.
“Sao trên đời này lại có tên khốn mặt dày vô liêm sỉ vậy chứ… CMN còn gia nhập lần nữa? Sao ông ta không nghĩ lại ông ta là người đầu tiên rời khỏi đội ngũ chứ…” Bảo Thuận Quang thầm mắng.
Thậm chí ngay cả Cảnh Xán tiên tử cũng đơ ra, nàng ta nghe thấy những lời lừa dối này của sư phụ, mặt đỏ bừng, da mặt của sư phụ nhà mình đủ dày!
Nhưng lúc này Hình Uyên Minh vừa mới trải qua cơn sợ hãi, trong lòng rất muốn gia nhập vào đại đội, nghe Phương Tĩnh Thiên nói xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, chúng ta xung phong đi trước, nhưng các chủ bên các ngươi đừng đứng nhìn một bên, nếu có động tĩnh gì các ngươi phải ra tay hỗ trợ, đừng tưởng rằng ta không biết mưu kế của ngươi.”
Phương Tĩnh Thiên xấu hổ nói: “Vậy quyết định vậy đi, bên các ngươi xung phong đi đầu, bên chúng ta yểm trợ.”
Nói xong Phương Tĩnh Thiên nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nói: “Dương đạo hữu thấy thế nào?’
Dương Bách Xuyên thấy thế nào cũng được, chỉ cần không phải người của Tiên Minh Luyện Tạo xung phong đi đầu là được.
Dù sao mọi người cũng không rõ trong cửa cung này có cái gì, để Hình Uyên Minh và Phương Tĩnh Thiên cùng đi vào cũng không có gì không tốt.
“Ta không ý kiến, vậy đoạn đường tiếp theo phải nhờ hai vị rồi.” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Được, nhưng ta cũng hy vọng người của Tiên Minh Luyện Tạo các ngươi cũng đừng khoanh tay đứng nhìn, nếu có biến cố gì xảy ra, mọi người cùng nhau ứng phó mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không ta cũng… Dương đạo hữu hiểu chứ?”
Mặc dù chưa nói hết nhưng mọi người đều nghe hiểu Phương Tĩnh Thiên đang uy hiếp Dương Bách Xuyên.
“Ha hả ~” Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Ông đang uy hiếp ta?”
Dứt lời, hơi thở bùng nổ, kiếm Đồ Long xuất hiện, Thanh Liên Tiên Hỏa phủ kín thân kiếm, sau đó đánh về phía Phương Tĩnh Thiên.
Mọi người không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ đột nhiên trở mặt, nhìn có vẻ hắn thật sự muốn liều mạng chém người.
Đối với đám người Đinh Hòa Bình, dù Dương Bách Xuyên làm gì bọn họ đều sẽ duy trì vô điều kiện, cũng thả ra hơi thở cường đại đè ép đám người Phương Tĩnh Thiên.
Lúc này sắc mặt của Phương Tĩnh Thiên cực kỳ khó coi, ông ta uy hiếp Dương Bách Xuyên cũng vì muốn thử một chút, không ngờ Dương Bách Xuyên lại phản ứng mạnh như vậy.
Chẳng lẽ thật sự phải trở mặt với Dương Bách Xuyên?
Nhìn số lượng hai bên, cảm nhận hơi thở tản ra trên người Dương Bách Xuyên, trong lòng Phương Tĩnh Thiên hơi rợn người.
Thật ra ông ta cũng chỉ là Hỗn Nguyên trung phẩm đỉnh phong, ban đầu ông ta không quá để mắt đám người Dương Bách Xuyên và Đinh Hòa Bình, cho rằng với thực lực của mình thì có thể đối phó tất cả.
Nhưng lúc này ông ta cảm thấy không thích hợp.
Hơi thở Đại La viên mãn đỉnh phong của tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này có thể sánh ngang với ông ta.
Cảm nhận được sát ý dày đặc trên người Dương Bách Xuyên, Phương Tĩnh Thiên biết tiểu tử này không nói đùa, hắn thật sự muốn xuống tay.
Muốn đánh với Dương Bách Xuyên sao?
Không nắm chắc, hơn nữa đám người Đinh Hòa Bình đều là Hỗn Nguyên trung phẩm!
Hít sâu một hơi, Phương Tĩnh Thiên cố rặn ra một nụ cười: “Dương đạo hữu đừng hiểu lầm, lão phu không có ác ý, nói sai thôi, xin đừng để ý.”
“Cúi xuống nói xin lỗi.”
Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói.
Hắn biết nếu không đè ép khí thế của lão già này, sau khi đi vào cửa cung, có khi ông ta sẽ lại gây chuyện. Hơn nữa Hình Uyên Minh cũng là một quả bom, áp xuống Phương Tĩnh Thiên đồng thời ra oai đe dọa ông ta.
Nghe thấy Dương Bách Xuyên bắt ông ta cúi người xin lỗi, nụ cười trên mặt Phương Tĩnh Thiên biến mất.