Lúc này, mọi người đều thấy được uy lực của lửa, chứng minh cách mà Dương Bách Xuyên nói có hiệu quả, ai nấy đều tin tưởng, nỗi sợ hãi với những ma hồn cổ này cũng dần biến mất.
Đối phó cũng trở nên dễ dàng hơn.
Dù sao trong lòng mọi người đều đã rõ.
Đương nhiên, tất cả đều chứng kiến sự khủng bố của Dương Bách Xuyên, hoặc đúng hơn là uy lực của Thanh Liên tiên hỏa trong tay hắn.
Mọi người đều rất vui vẻ, bởi vì Dương Bách Xuyên đại biểu cho sức mạnh của cả một cả tập thể.
Nhưng có người lại lo lắng.
Ví dụ như đám người của Vân Hỏa Các đang theo đuôi ở phía sau.
Phương Tĩnh Thiên nhìn thấy Thanh Liên tiên hỏa của Dương Bách Xuyên thì trừng mắt, trong lòng thầm cảnh giác.
Bọn nhọ thấy cách của Dương Bách Xuyên có hiệu quả nên đương nhiên sẽ ra tay.
Có muốn lùi về sau thì cũng không có đường thoát, phía sau bọn họ cũng có ma hồn cổ, còn không bằng đi theo bọn họ.
Lúc này, Phương Tĩnh Thiên nghĩ, cứ đi theo đám người Dương Bách Xuyên qua được cửa ải này rồi tính.
Dù sao thì trong lòng bọn họ cũng có mưu tính riêng.
Dương Bách Xuyên cũng không biết việc này, hắn cũng không có tâm trạng để ý tới Phương Tĩnh Thiên, thích theo hay không thì tùy, không theo thì cứ đợi chết đi.
Trên đường đi, tất cả mọi người hợp sức cùng nhau, giống như một con rồng dài đang cháy hừng hực, nhưng bất kỳ một ma hồn cổ nào đến gần đều sẽ bị thiêu đốt, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, lui về sau tránh né.
Vì vậy, Đinh Hòa Bình cầm Tiên Minh Lệnh, thi pháp khí tức linh châu tiếp tục lao băng băng về phía trước…
Không ai biết thành Ma Tộc lớn tới đâu, mọi người chạy điên cuồng hơn một giờ đồng hồ nhưng vẫn ở trên đường.
Bỗng nhiên, một cánh cửa rộng lớn xuất hiện.
Nhìn có vẻ rất U ám, cảm giác như không phải một nơi tốt lành.
Chạy một đường tới trước cánh cửa nhưng không một ai bị thương.
Gặp phải rất nhiều ma hồn cổ nhưng có tiên hỏa đốt cháy phòng ngự, ma hồn cổ không thể lại gần bọn họ.
Nhưng vẫn luôn đuổi sát cả đoạn đường.
Nhưng khi đến trước cửa tòa cung này, ma hồn cổ rống giận ngút trời đột nhiên biến mất.
Dương Bách Xuyên cũng dừng lại theo bản năng.
“Không thấy nữa ~”
Đinh Hòa Bình quay đầu nhìn, tất cả ma hồn cổ đều biến mất, cách đó hơn mười mét chỉ có đám người Phương Tĩnh Thiên, không có bất kỳ ma hồn cổ nào.
Giống như bọn chúng chưa bao giờ xuất hiện.
“Đúng vậy, nhưng lão Đinh, ta cảm giác có gì đó không đúng lắm, theo lý thì những ma hồn cổ này đều là ma hồn cấp thấp, không hề có ý thức, nhưng khi đến một nơi như cấm địa thế này lại hoàn toàn biến mất, chứng minh cánh cửa cung điện này có vấn đề, hoặc nói đúng hơn là vùng đất phía sau cánh cửa này sợ là không phải nơi tốt lành gì ~”
Dương Bách Xuyên nhìn cánh cửa cách đó ba mươi mét nói.
Cánh cửa này mang lại cho hắn một cảm giác không thoải mái.
Cánh cửa này được xây dựng bằng những tảng đá khổng lồ, thiết kế làm ba cửa, cổng chính ở giữa, hai cổng nhỏ hơn ở bên trái và bên phải.
Cánh cửa lúc này vẫn đang được khép kín.
Đinh Hòa Bình lên tiếng: “Đúng là hơi cổ quái, nhưng linh châu chỉ dẫn khí tức của Lạc Dương đại nhiên ở hướng này, hẳn là không sai được.”
“Mặc kệ đi, nếu khí tức dẫn tới đây, bất kể như thế nào thì chúng ta đều phải vào trong xem thử, chưa biết chừng Lạc Dương đang ở bên trong.” Dương Bách Xuyên đưa ra quyết định.
Lúc này phía sau vang lên giọng của Phương Tĩnh Thiên: “Dương đạo hữu, ngươi chạy như điên tới đây là muốn tìm thứ gì sao?”
Phương Tĩnh Thiên cũng không ngốc, ông ta đã sớm nhìn thấy Tiên Minh lệnh và khí tức linh chủ trong tay Đinh Hòa Bình, thứ đồ chơi này là để tìm kiếm gì đó.
“Tìm thứ gì cũng không phải chuyện của ông, hiện tại mọi người ở đây cũng không phải đồng minh, Phương các chủ cứ tùy ý đi thôi.” Dương Bách Xuyên thản nhiên đáp trả Phương Tĩnh Thiên.
“Haha, Dương đạo hữu nói vậy là không đúng rồi, lúc xuất phát mọi người đều đã thống nhất cùng nhau tiến vào thành Ma Tộc, cùng tiến cùng lùi, sao lại không phải đồng minh rồi? Đương nhiên lúc trước chúng ta ra ngoài xem một vòng là để thăm dò hoàn cảnh mà thôi, ta cũng đâu có nói muốn tách khỏi đồng minh ~”
Lúc này, trong lòng Phương Tĩnh Thiên đã chắc chắn một chuyện, nhất định đám người Dương Bách Xuyên đang tìm bảo vật gì đó.
Ông ta cũng từng nghe nói về lai lịch thần bí của Luyện Tạo Tiên Minh, có lẽ trong thành Ma Tộc này có thiên tài địa bảo gì đó, chắc chắn là bọn họ biết được, nếu không thì đã chẳng chạy thẳng tới đây, trong tay Đinh Hòa Bình còn có linh châu chỉ dẫn, nhất định có liên quan tới thiên tài địa bảo.
Thế nên Phương Tĩnh Thiên quyết định phải bám theo đám người Dương Bách Xuyên để chia phần, thể hiện ấy mà...haha, nếu cần mặt mũi thì ông ta đã không leo lên được vị trí các chủ Vân Hỏa Các.
“Phương Tĩnh Thiên, ông có biết xấu hổ hay không?” Bảo Thuận Quang tính tình thẳng thắn, lập tức chỉ trích.
Dương Bách Xuyên bật cười, hắn giơ tay ra hiệu Bảo Thuận Quang không tức giận, hắn quay đầu nhìn Phương Tĩnh Thiên: “Nếu Phương các chủ đã nói như vậy, ta đương nhiên không có ý kiến, dù sao thì mọi người đều là đồng minh!”
“Chẳng phải thế thì sao, chúng ta là đồng minh, từ trước tới giờ đều không thay đổi, vẫn là Dương đạo hữu hiểu lý lẽ.” Phương Tĩnh Thiên nhìn Bảo Thuận Quang bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Bách Xuyên lại khiến vẻ mặt ông ta tái xanh.
Dương Bách Xuyên cười đáp: “Nếu như Phương các chủ vẫn thừa nhận đồng minh, vậy thì chuẩn bị tiến vào cánh cửa này, để Phương các chủ xung phong mở đường đi, dù sao thì ma hồn cổ vừa rồi là do chúng ta đi đầu, hóa giải nguy hiểm của ma hồn cổ cũng là bọn ta, nếu đã là đồng minh, ta nghĩ Phương các chủ sẽ không ngại góp một phần sức lực, đúng không?”
Trong lòng Dương Bách Xuyên cười lạnh: “Lão cáo già muốn kiếm lợi khắp nơi, tiểu gia để ông kiếm đủ, đúng lúc đang thiếu bia đỡ đạn.”