Trong thời buổi này, nam giới khỏe mạnh, dù bên cạnh có đứng một cô nương còi cọc như ta, cũng có sức uy h.i.ế.p hơn nhiều so với người già yếu, nữ nhân và trẻ em.
Ngoại trừ một tên ăn mày bám theo chúng ta nửa đường, thật sự cũng không có ai đến quấy rầy chúng ta.
Đêm xuống, chúng ta tìm một ngôi miếu đổ nát, đào một cái hố to bằng bàn tay dưới đất, ném khoai lang vào nướng, đợi đến khi lửa tắt, khoai lang nguội lạnh không còn mùi thơm nữa, mới lấy ra từ từ nhai nuốt xuống bụng.
Thằng nhóc ăn mày bị què chân, tranh giành cháo loãng với những người tị nạn khác một chút cũng không giành được.
Ta thấy nó đáng thương, mỗi lần đều chừa lại một phần ba củ khoai lang trong tay ta ở trong hố đất.
Tỷ tỷ thấy vậy, cũng chỉ xoa đầu ta, không nói những lời cấm đoán gì cả.
Đợi đến ngày hôm sau chúng ta rời đi, ta ngoảnh đầu nhìn lại, thằng nhóc ăn mày như con ch.ó điên bới đống đất lên, nuốt củ khoai lang lẫn cả đất xuống.
Liên tiếp hơn mười ngày, đều như vậy.
Ta và tỷ tỷ đi trước, thằng nhóc ăn mày đi sau.
Vội vàng chạy trốn, đi bộ đến mức các bọng m.á.u dưới lòng bàn chân khỏi rồi lại vỡ, vỡ rồi lại khỏi, vào ngày thứ mười lăm sau khi rời khỏi làng, chúng ta cuối cùng cũng đến được thành Lợi Châu.
Thế nhưng, tường thành cao ngất, cổng thành đóng chặt.
Binh lính mặc áo giáp vải màu đen canh giữ ở cổng thành, cây thương trong tay lại chĩa về phía những người dân tị nạn mãi không chịu rời đi bên ngoài cửa thành.
Tất cả mọi thứ chỉ chứng minh một điều.
Chúng ta đến muộn rồi.
Đêm đó, ta và tỷ tỷ đành phải ngủ lại ngoài cổng thành.
Tỷ tỷ vẽ một vòng tròn không lớn lắm dưới đất, sau đó ôm đao ngồi xuống, cắt đứt những ánh mắt lạnh lẽo xung quanh.
Ta và tỷ ấy dựa lưng vào nhau, đầu óc dần dần trở nên mơ màng.
Ở cổng thành, người tị nạn đông đúc, những củ khoai lang trước kia cũng không dám lấy ra nướng nữa, ta đói đến mức bụng kêu ùng ục, cùng cảnh ngộ đói khát với ta còn có đứa trẻ khóc lóc không ngừng ở cách đó không xa, cuối cùng cũng mút chùn chụt miệng rồi ngủ thiếp đi.
Tiếng mõ trong thành vang lên liên tiếp sáu tiếng, tỷ tỷ lặng lẽ lay ta dậy.
Chưa kịp để ta mở mắt ra, một thứ lạnh ngắt đã bị nhét vào miệng ta.
Như trong mơ, ta thuận theo động tác của tỷ tỷ, từng chút từng chút nuốt những củ khoai lang nướng đã nguội lạnh vào bụng.
Ta vốn còn muốn hỏi tỷ tỷ khi nào thì đã bí mật cất giấu lương thực, nhưng tỷ tỷ không cho ta mở miệng.
Chỉ dùng khoai lang chặn miệng ta lại, rồi viết ngoáy chữ "ăn" trên lòng bàn tay ta.
Liên tiếp mấy ngày, chúng ta đều như chim cút câm lặng, cố thủ ở cổng thành.
Thằng nhóc ăn mày trước kia bám theo chúng ta suốt dọc đường, không biết từ lúc nào cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Ta không hiểu vì sao tỷ tỷ cứ dẫn ta cố thủ ở đây, nhưng có người buôn bán đi từ phía Bắc xuống đi ngang qua, ta cũng nghe được đôi điều về những lời đồn đại về Bắc Tĩnh Vương.
Khác với hình ảnh sát thần mặt đen mà dân làng trước đây miêu tả, người lái buôn kia nói Bắc Tĩnh Vương liên tiếp thu phục mười tòa thành trì, việc làm đầu tiên không phải là đại quy mô bắt lính, mà là cho binh lính về quê làm ruộng, cho dù có điều động thanh niên trai tráng luyện tập, cũng là luân phiên phục dịch.
Có người liền hỏi: "Thế nào là luân phiên phục dịch?"
Người lái buôn thao thao bất tuyệt: "Chính là năm đầu tiên chia nam giới đủ tuổi thành mười hai nhóm, mỗi tháng một nhóm thay phiên nhau luyện tập, tuyển chọn binh lính tinh nhuệ, dũng mãnh, rồi lại thay phiên nhau luyện tập một năm, cuối cùng mới đưa vào đại quân của Bắc Tĩnh Vương.”
“Vậy khi không phục dịch cũng có thể về nhà làm ruộng sao?"
"Đó là điều đương nhiên..."
Người lái buôn mặt trắng không râu, không hề tiếc lời ca ngợi Bắc Tĩnh Vương.
"Hơn nữa Bắc Tĩnh Vương miễn thuế ba năm, thống nhất đơn vị đo lường, xây dựng đập Yên Hà, cứ cách ba ngày lại ban hành một chính sách mới, điều nào cũng có lợi cho đất nước, lợi cho dân, chỉ có như vậy..."
Ông ta chắp tay vái trời: "Mới có thể quốc phú dân cường."
Đêm đó, những lời đồn đại về Bắc Tĩnh Vương với tốc độ cực nhanh truyền đến tai mỗi người ở ngoài thành.
Ta cũng ngủ một giấc ngon lành nhất từ trước đến nay trong vòng tay tỷ tỷ.
Lão hoàng đế của chúng ta đang chìm đắm trong ca múa thanh bình ở thành Lợi Châu.
Còn Tĩnh Vương của Bắc Thành...
Trong mơ, ta nhìn thấy một nam tử cao lớn, cao tám thước, cằm vuông râu hùm, tay cầm một đôi lưu tinh chùy, vô cùng oai phong.
Trong lúc mơ màng, ta thầm nghĩ, nếu người như vậy làm hoàng đế của chúng ta thì tốt biết mấy.