Phùng Gia A Tỷ

Đang ngủ say, tỷ tỷ đột nhiên đẩy ta tỉnh dậy. 

Mở mắt nhìn, trước mặt là một bóng đen sì chỉ có một đôi mắt sáng long lanh, vậy mà lại là thằng nhóc ăn mày trước kia vẫn luôn đi theo chúng ta. 

Nó há miệng, không phát ra tiếng động nào, sau đó chỉ tay về một hướng. 

Ta nheo mắt nhìn sang, kinh ngạc phát hiện cổng thành vậy mà đã mở.

Một toán lính mặc giáp vải lặng lẽ chạy về một hướng, ta còn chưa kịp định thần thì bọn họ đã xông vào đám đông, vung đao c.h.é.m loạn xạ như c.h.é.m dưa.

Đây đúng là một cuộc thảm sát man rợ.

Vài người bị đánh thức, còn chưa kịp hét lên đã bị cắt đứt cổ họng.

Lũ lính hung hãn tấn công, thương nhân sáng nay phát biểu dẫn theo một đoàn buôn bán hơn năm mươi người, ngoài phu khuân vác hàng hóa, còn lại đều là võ sĩ bảo vệ.

Ta nghe thấy ông ta gào lên: "Lính g.i.ế.c người! Lính g.i.ế.c người!", tiếp theo là tiếng binh khí va chạm chan chát.

Tiếng hét kinh hãi vang lên.

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều vùng dậy chiến đấu.

Tiếng nữ nhân gào thét, trẻ con khóc ré lên, nam nhân chửi rủa, xen lẫn tiếng binh khí đ.â.m vào da thịt, tất cả khiến người ta dựng tóc gáy!

Ta hoảng sợ, tỷ tỷ dường như cũng vậy.

Một tay tỷ cầm đao, tay kia nắm chặt lấy ta, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi áp vào nhau, cảm giác như mạch đập dồn dập của cả hai đang truyền qua da thịt đến tận trái tim.

Hai tỷ muội ta đều tim đập chân run.

Giữa nơi hoang vu này biết trốn đi đâu, chúng ta như những con cừu non chờ bị làm thịt, chỉ còn biết đợi lưỡi đao giáng xuống đầu.

Đúng lúc này, nhóc ăn mày kia kéo áo ta, ra hiệu bảo ta đi theo nó.

Màn đêm bao trùm, mùi m.á.u tanh nồng nặc bốc lên, người thương nhân vừa rồi còn gào lên "lính g.i.ế.c người" giờ đã lặng lẽ nằm xuống, c.h.ế.t thảm cùng với ông ta là mấy chục võ sĩ bảo vệ, và vô số người dân thường như ta.

Đứa trẻ đáng thương trước khi ngủ còn chưa được ăn no, giờ đây c.h.ế.t đói trong đêm tối mịt mùng này.

Tiếng đao đ.â.m xuyên qua da thịt trong bóng tối khiến ta lạnh sống lưng.

Tỷ tỷ giắt đao vào thắt lưng, lấy dây gai buộc tay ta và tỷ lại với nhau, rồi theo thằng bé ăn mày chạy như bay về phía tường thành.

Chúng ta nấp trong hang đất dưới chân thành cho đến khi lính canh thay ca. 

Đợi đến lúc bình minh ló dạng, thằng bé dẫn chúng ta luồn lách, cuối cùng cũng vào được trong thành.

Tay tỷ tỷ nắm chặt thanh đao cũng đã thả lỏng.

Ta cũng vứt hòn gạch đang giấu sau lưng đi.

Trái tim treo lơ lửng của ta lúc này mới hạ xuống, ta cảm ơn thằng bé ăn mày, định hỏi tên nó.

Nhưng khi nó vừa mở miệng, ta mới nhìn thấy lưỡi của nó đã bị cắt mất một nửa.

Ta kinh hãi lùi lại nửa bước, tỷ tỷ bắt chước dáng vẻ của nam nhân, chắp tay nói với thằng bé: "Cảm ơn cậu đã cứu mạng!"

Thằng bé ngẩn người, rồi cũng chắp tay đáp lễ.

Nhìn nó còn ra dáng hơn cả tỷ tỷ.

Ta cùng tỷ tỷ trong tay không một đồng bạc, chỉ còn dăm củ khoai lang, bèn đem tất cả tặng cho nó.

Nhóc ăn mày kia một mực từ chối, tỷ tỷ lại nói ơn cứu mạng không thể không báo đáp, lúc này mới thôi.

Khác với thôn trấn, thành Lợi Châu quả xứng danh tân đô do tiên đế chọn lựa, thật sự phồn hoa.

Ngay cả đá lát đường cũng mới tinh, lại còn có người quét dọn dọc theo con phố chính.

Cách một bức tường thành, bên ngoài c.h.ế.t chóc vô số kể.

Mà bên trong, lại dường như chưa từng có chiến sự, bình an hòa thuận.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía bức tường thành cao vút kia, nó không chỉ chia cắt bầu trời làm đôi, mà còn chia con người thành nhiều đẳng cấp.

Kẻ ngoài kia, là hạng người mệnh như cỏ rác.

Ta vốn cũng là kẻ thấp hèn, nên chẳng thể nào yêu thích nổi thành Lợi Châu này.

Tỷ tỷ nói tỷ ấy cũng không thích, nhưng thành Lợi Châu đã đóng cửa, không những không cho kẻ thấp hèn ngoài kia vào, mà người cao quý bên trong cũng chẳng thể ra.

Chúng ta không ra được, chỉ đành an cư lạc nghiệp tại đây.

Tỷ tỷ dẫn ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm suốt một ngày trời, cuối cùng cũng nghe ngóng được trong ngõ Dư Khoan ở thành Lợi Châu có một nhà giàu có đang tìm người hầu.

Tỷ ấy muốn bán mình vào đó làm nha hoàn.

Ta không đành lòng.

Tỷ tỷ từng kể cho ta nghe về tự do trong những đêm hè ve sầu râm ran, kể về thời đại mà tỷ ấy từng sống, kể về vô số lần tỷ ấy xúc động muốn cứu vớt cái triều đại phong kiến giống như lồng giam này, cùng những con người bình thường như chúng ta.

Tỷ ấy cũng từng vì chuyện ép duyên của cô nương trong làng mà lên tiếng bênh vực.

Thế nhưng dưới những trận đòn roi của cha, sự u mê của mẹ, cùng những lời gièm pha của người đời, ánh sáng trong mắt tỷ ấy dần dần lụi tắt.

Advertisement
';
Advertisement