Phùng Gia A Tỷ

Khi đó cha chưa nghiện cờ bạc, mẹ cũng dịu dàng, nhà chúng ta tuy không tính là giàu sang phú quý, nhưng cũng không đến nỗi nghèo khổ, mỗi năm mùa đông vừa có trận tuyết đầu tiên, làng bên cạnh đã có người gọi cha mẹ đi g.i.ế.c lợn.

Giết lợn về, trên mặt cha mẹ luôn nở nụ cười, túi trong tay cũng nặng trĩu. 

Dưa muối tỷ tỷ muối là ngon nhất, ăn kèm với nửa bộ lòng lợn, chính là một món hầm thơm phức.

Lúc đó thật hạnh phúc, ta thầm nghĩ.

Nhưng về sau, cha bị người ta dụ dỗ, bắt đầu hút thuốc phiện. 

Tiền g.i.ế.c lợn tiêu hết cũng coi như xong, thuốc phiện không cai được, cha hút đến đỏ cả mắt, ngay cả từng đồng từng hào mẹ dành dụm cho tỷ tỷ làm của hồi môn, ông ta cũng mang đi hút hết. 

Từ đó về sau, tỷ tỷ càng thêm trầm lặng. 

Truyện kể trước khi đi ngủ của ta cũng từ vịt con xấu xí hóa thành thiên nga thành Lâm Đại Ngọc tấn công và Đường Tam Tạng đại náo thiên cung.

Ta nhìn tỷ tỷ trước mặt, tuy tỷ ấy đang cười, nhưng tay cầm d.a.o vẫn còn run, ta liền biết tỷ ấy cũng đang sợ hãi. 

Từ nhỏ đến lớn, ta nghe lời tỷ tỷ nhất. 

Tỷ ấy đã hỏi như vậy, ta liền lập tức đứng dậy. 

Trái tim vừa rồi còn đang đập loạn xạ trong lồng ngực, không hiểu sao lại được xoa dịu.

"Muội đồng ý!" Ta lớn tiếng hô.

Chạy trốn khỏi Trương gia, ta mới phát hiện đầu làng bốc cháy dữ dội, phương hướng vừa đúng là nhà của tên què họ Chu. 

Dân làng đều chạy đi cứu hỏa, ngay cả mẹ của tên gù lưng cũng xách nước giếng chạy về phía đầu làng.

Ta không hỏi tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì. 

Ta từ nhỏ đã là cô nương bám tỷ tỷ, khi cha mẹ còn ở nhà, ta lén lút nghe lời tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ muốn dẫn ta đi, ta đương nhiên là quang minh chính đại nghe lời tỷ tỷ. 

Tỷ tỷ không nói, ta liền không hỏi, cứ đơn giản như vậy.

Tỷ tỷ nói dẫn ta chạy trốn, là thật sự chạy trốn. 

Tỷ ấy lấy từ trong bọc quần áo bẩn vá đầy chỗ thủng cho ta mặc vào, còn nhặt bùn đất dưới đất bôi lên mặt ta. 

Tỷ tỷ nói muốn dẫn ta đi về phía Bắc.

Trong lòng ta dâng lên một trận sợ hãi. 

Dân làng thật ra đã đồn đại từ lâu, nói rằng thế đạo bên ngoài loạn lạc rồi. 

Tĩnh Vương ở tận Bắc Thành mang theo năm trăm vạn hùng binh tạo phản, thẳng tiến đến Lạc Đô, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đã công phá vài tòa thành trì, nơi nào đi qua cũng khiến dân chúng lầm than, tiếng kêu than dậy đất. 

Làng chúng ta ở phía Nam Lạc Đô, cách Bắc Thành còn rất xa rất xa. 

Làng quê tin tức bế tắc, nam nhân tán gẫu chuyện con gái con dâu thì nhiều, bàn chuyện chính sự chiến sự thì ít. 

Nhưng tỷ tỷ nói, kinh đô đã sớm bị Bắc Tĩnh Vương công hãm, vị hoàng đế của chúng ta muốn mang quân đội dời đô, nơi dời đến lại chính là thành Lợi Châu cách làng chúng ta không xa. 

Nếu như xây dựng lại kinh đô, với khí thế như chẻ tre của Bắc Tĩnh Vương, tuyệt đối không thể để mặc lão hoàng đế yên ổn một phương. 

Trận chiến này, nhất định phải đánh.

"Phải tranh thủ trước khi lão hoàng đế xây dựng kinh đô, chạy trốn khỏi đây. Muội có sợ không?"

Tỷ tỷ vừa nói, vừa xé rách chiếc áo choàng đỏ vừa lột ra khỏi người ta, sau đó hít sâu một hơi, dùng vải bông quấn chặt n.g.ự.c mình. 

Nhìn đã thấy đau, ta nhỏ nhẹ đáp: "Chỉ cần có tỷ tỷ ở đây, muội sẽ không sợ."

Chúng ta nhặt được không ít khoai lang ở ngoài ruộng, đựng đầy một túi, đi thẳng về phía Bắc. 

Càng đi về phía Bắc, ăn mày và người tị nạn càng nhiều. 

Chúng ta đi ngược chiều với tất cả mọi người. 

Vậy mà rõ ràng đã bôi bùn đất lên người, lại còn mặc quần áo rách rưới vá đầy chỗ thủng, so với những người tị nạn ăn mày thực sự kia, chúng ta nhìn qua lại còn có phần sạch sẽ gọn gàng.

Càng ngày càng có nhiều người đi lướt qua chúng ta nhìn về phía chúng ta. 

Những ánh mắt này ta dường như đã từng quen biết. 

So với bà mẫu Trương gia chua ngoa khắc nghiệt thì nhiều thêm một phần độc ác, so với mẹ ruột sinh ra nuôi nấng ta thì nhiều thêm một phần hoang mang.

Càng đi về phía trước, ta càng sợ hãi hoảng hốt.

Sống mười bốn năm, ta chưa từng bước chân ra khỏi làng, càng đừng nói đến việc đến thị trấn, hay là Bắc Thành chỉ được nghe kể qua lời người lớn.

Nhưng tỷ tỷ vô cùng kiên định, ban đêm tỷ ấy tỉ mỉ lau chùi thanh đao đã mài sắc và từng thấy m.á.u trong tay, qua lưng đao, ta nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn bất an của chính mình. 

"Ở lại nơi này, chúng ta đều sẽ bị người khác điều khiển. Chỉ cần có một phần vạn khả năng chạy trốn, đều rất đáng để thử."

So với nữ tử bình thường, tỷ tỷ dáng người cao ráo, lông mày và đôi mắt kiên nghị, sau khi quấn ngực, ngược lại càng giống một thiếu niên trẻ.

Advertisement
';
Advertisement