Phùng Gia A Tỷ

Không kiềm chế được, ta rơi nước mắt nói: "Tất cả là lỗi của ta vì đã ngu ngốc. Nếu ta thông minh hơn, nếu ta có thể sử dụng nhiều hơn những câu chuyện mà tỷ tỷ kể thì ta đã không mắc kẹt với một câu hỏi trắc nghiệm có hai lựa chọn như vậy."

Khi ấy ta vẫn còn đang do dự giữa việc đi hay ở. 

Nhưng sự thật là, có những lựa chọn vốn dĩ chẳng thuộc về ta. 

Bánh xe thời đại chẳng bao giờ ngừng lại, nó cứ thế lăn về phía trước, nghiền nát những con người nhỏ bé như chúng ta, khiến ta chảy máu, cuối cùng biến thành dấu ấn mờ nhạt nhất trên mặt đất.

Không chỉ chúng ta biết chuyện có người trong cung muốn chạy trốn khỏi thành Lợi Châu. 

Tin tức thế này, chẳng mấy chốc mà lan ra khắp nơi, cuối cùng gần như cả thành đều hay biết. 

Từ khi tiên đế bất chiến tự bại, nhục nhã dời đô từ Lạc Đô về Lợi Châu, dân chúng đã chẳng còn mấy tin tưởng vào triều đình. 

Nay tiểu hoàng đế mới lên ngôi đã bắt chước tiên hoàng bỏ trốn, càng khiến lòng dân phẫn nộ. 

Gần như tất cả người dân trong thành đều đổ dồn ra cửa Tây. 

Từng một thời, bức tường thành cao ngất này là niềm mơ ước của bao người, kẻ bên ngoài chen chúc tìm đường vào trong. 

Giờ đây quân địch kéo đến, bá tánh trong thành lại trở thành những con thú bị vây khốn.

Tiểu hoàng đế quả thật đã trốn khỏi thành Lợi Châu vào đêm hôm đó, nhưng không phải qua cửa Tây. 

Tin tức từ trong cung truyền ra luôn lẫn lộn thật giả. 

Khi bá tánh vây kín cửa thành, thì Hoàng thái hậu cùng tiểu hoàng đế và đoàn tùy tùng đã cao chạy xa bay qua một cửa mật khác. 

Chiếu thư cuối cùng của hắn là lệnh cho cấm quân dùng sắt nóng chảy đổ bịt cửa thành, nhốt toàn bộ bá tánh bên trong, tạo cho Bắc Tĩnh vương một giả tượng: tân hoàng đế tử thủ Lợi Châu, được lòng dân chúng. 

Chỉ vì muốn lưu danh sử sách, hắn đã kéo theo mạng sống của cả thành để chôn cùng thanh danh của mình. 

Người dân Lợi Châu như đàn chim non lạc mẹ, ai nấy đều hoang mang sợ hãi. 

Nạn đói hoành hành khắp nơi. 

Những người đầu tiên gặp nạn chính là những nhà giàu có trong thành. 

Tiếng gió rít trong đêm đông lạnh lẽo tựa như tiếng quỷ khóc than. 

Chẳng biết từ đâu xuất hiện một đám người, hoặc có lẽ họ vốn là bá tánh Lợi Châu, bị chiến loạn bức đến điên loạn, bắt đầu không từ thủ đoạn tàn sát lẫn nhau.

Ta và Dung Kha thay phiên nhau canh cửa suốt đêm, lo sợ sẽ có kẻ xông vào nhà. 

Ngoài đường phố hỗn loạn, tiếng thở dốc của nam nhân lẫn với tiếng thét chói tai của nữ nhân. 

"Các ngươi buông ta ra! Mau buông ta ra! Cha ta là Từ Chương! Là hoàng thương đấy!” 

"Mau buông con gái ta ra! Buông con gái ta ra!" 

Từ Chương?

Hoàng thương? 

Là Từ gia! Tiểu thư Từ gia! 

Bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau một hồi ồn ào ngắn ngủi lại trở về với sự yên tĩnh đến đáng sợ. 

Ta hé mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa, chỉ thấy vài tên nam nhân rách rưới đang kéo lê một nữ nhân về phía trong thành.

Mái tóc che phủ khuôn mặt nữ nhân dần dần tản ra trong lúc bị kéo lê, cuối cùng để lộ ra dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. 

Đôi mắt nàng mở to, tròng mắt lồi ra ngoài, một chút vết m.á.u loang ra trên nền tuyết trắng xóa, rồi nhanh chóng bị tuyết lớn phủ lấp. 

Ta kinh hãi lùi lại một bước, hai chân nặng trĩu, vội vàng bịt chặt miệng. 

Tiểu thư Từ gia đã chết. 

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. 

Tuyết lớn cản trở bước tiến của đại quân Bắc Tĩnh vương, chưa kịp đợi bọn họ tấn công, trong thành Lợi Châu đã bắt đầu có người chết. 

Lương thực dự trữ trong mùa đông nhanh chóng cạn kiệt. 

Nhiều người phải nhặt vỏ cây, rễ cỏ, nghiền nát rồi trộn với đất và tuyết, vo thành từng viên nuốt vào bụng. 

Nếu may mắn thải ra được thì còn sống, nếu không thì sẽ bị trướng bụng mà chết. 

Giữa lúc này, ý chí sinh tồn trong ta bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ta vẫn chưa tìm thấy tỷ tỷ. 

Tỷ ấy thông minh tài giỏi như vậy, cho dù có bị sung vào quân đội, chắc chắn cũng sẽ tìm đường quay về với ta. 

Ta lớn lên ở nông thôn nên biết rõ chỗ nào có thể còn cất giấu lương thực.

Vì vậy, ta nhân lúc đêm khuya vắng vẻ, dẫn Dung Kha đi lục tung tất cả hang chuột gần đó, ngay cả lũ chuột trong hang cũng không tha, lột da rồi nấu lên ăn. 

Hai chúng ta đếm từng hạt gạo, mỗi ngày còn có bát cháo loãng cầm hơi. 

Nhưng những người khác trong thành đã dần dần kiệt quệ. 

Vào những ngày gần như nhà nhà đều hết sạch lương thực, bỗng nhiên trong ngõ nhỏ thoang thoảng mùi thịt thơm phức. 

 

Advertisement
';
Advertisement