Phùng Gia A Tỷ

Qua khe hở trên cửa, ta thấy một đám người như quỷ dữ, tay cầm đuốc, hùng hổ chạy về phía cửa hàng lương thực.

"Mấy ngày nay ông mày đói c.h.ế.t  rồi! Tao đã bảo lão già c.h.ế.t tiệt này trong nhà có lương thực mà, hahahaha, mau tới đây!"

"Bọn nhà giàu nhà nào cũng có dư lương thực, chúng ở nhà ăn sung mặc sướng, còn chúng ta phải đói rét ở ngoài đường!"

Ta nhìn vào đôi mắt của những người đó trong bóng tối, ánh lửa chiếu vào, hằn lên một màu đỏ rực.

"Cướp của người giàu chia cho người nghèo! Cướp của người giàu chia cho người nghèo!"

Bọn họ hò hét, giống như một bầy sói đói, chạy về phía xa.

Ta và Dung Kha không dám nói lời nào, chỉ nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau.

Ngày hôm sau, dường như đã bàn bạc từ trước, Dung Kha và sư phụ hắn đều xin nghỉ, khiêng thang ra gia cố tường viện.

Những người như chúng ta, không phải là ít.

Tất cả mọi người đều lặng lẽ, gửi gắm hy vọng sống sót vào bức tường nhỏ bé trước mặt, mong rằng nó có thể bảo vệ sự bình yên cho gia đình.

Đáng tiếc, chúng ta đã nghĩ quá đơn giản.

Ngày tuyết rơi lần thứ hai, Bắc Tĩnh Vương chính thức tuyên chiến, thống lĩnh ba trăm vạn hùng binh vượt sông Yên, tiến đánh thành Lợi Châu.

Hắn muốn Hoàng thượng thoái vị nhường ngôi.

Người c.h.ế.t ngoài thành ngày càng nhiều, tuyết lại rơi dày đặc, người trước vừa ngã xuống, người sau đã bị tuyết lớn phủ lấp.

Tuyết lớn dường như đang bao phủ tất cả tội ác.

Mùa đông năm nay lạnh lẽo khác thường, ông trời như bị chọc thủng một lỗ lớn, tuyết cứ rơi mãi không ngừng.

Lương thực trong nhà ngày càng ít, ta và Dung Kha mỗi ngày chỉ ăn một bữa, phần còn lại đều dành cho ma ma.

Hai chúng ta dập đầu trước bà, coi bà như người mẹ của mình, hiếu kính bà là lẽ đương nhiên.

Nhưng bà ấy vẫn là người có phúc.

Ma ma mất sớm, khổ nạn lớn nhất mà bà phải chịu trong đời này chính là khi tuổi đã xế chiều phải rời khỏi Lạc Đô đến thành Lợi Châu này.

Đêm trước khi qua đời, bà vẫn không ngừng than thở, nói rõ ràng thành Lợi Châu ở phía nam Lạc Đô, cớ sao lại lạnh hơn Lạc Đô nhiều như vậy.

Nhưng trên thực tế, không phải thành Lợi Châu lạnh lẽo.

Là bởi mùa đông năm nay lạnh đến thấu xương, trong người như có băng giá.

Lời tuyên chiến của Bắc Tĩnh Vương khiến thành Lợi Châu chìm trong một sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Trong cung điện vang lên tiếng chuông báo tang.

Ngay cả Hoàng thượng cũng không qua khỏi mùa đông này.

Rõ ràng những ngày này nhà nhà đều đóng cửa không ra ngoài, vậy mà tin tức về vị Hoàng đế mới và Bắc Tĩnh Vương vẫn lan nhanh như mọc cánh, chẳng mấy chốc đã truyền khắp thành Lợi Châu.

Tân Hoàng đế mới chỉ lên tám, hiện giờ Hoàng thái hậu đang buông rèm nhiếp chính.

Đại quân của Bắc Tĩnh Vương hành quân rất nhanh, nghe nói hôm trước đã vượt qua Yên hà, nếu tiếp tục với tốc độ này, chỉ bảy ngày nữa là có thể đánh đến chân thành Lợi Châu.

Trên triều đình, phe chủ chiến và phe chủ hòa tranh cãi không ngừng.

Phe chủ chiến hô hào đánh một trận trực diện với Bắc Tĩnh Vương, đoạt lại giang sơn tươi đẹp cho tân Hoàng đế.

Phe chủ hòa la ó quốc khố trống rỗng, lại thêm nạn châu chấu và bão tuyết, đánh trận đừng nói không có binh lính, ngay cả lương thảo cũng không có.

Những chuyện rối ren trong triều đình đâu có rơi xuống đầu bá tánh.

Thời buổi này, người có thể sống sót đã là tốt lắm rồi.

Ai ai cũng đang lo sống lay lắt qua ngày, còn ai hơi đâu mà quan tâm đến chuyện hoàng quyền.

Đêm hôm đó, có người đến gõ cửa nhà ta.

Ta và Dung Kha quấn chăn, mỗi người cầm một con d.a.o chẻ củi, nhìn ra ngoài qua khe hở trên cửa.

"Tiểu Dung!" Người đến là sư phụ của Dung Kha, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ trực ban, ngọn đuốc trên tay lúc sáng lúc tối, nửa khuôn mặt được chiếu sáng áp sát vào cửa, ông ấy hạ giọng: "Tối nay có người trong cung muốn rút khỏi thành từ cửa Tây, nếu các ngươi cũng muốn đi, thì sau giờ Tý hãy đến cửa Tây chờ ta."

Sư phụ của Dung Kha vội vội vàng vàng đến, rồi lại vội vội vàng vàng biến mất trong màn đêm. 

Lòng ta nặng trĩu như bị ngàn cân đè xuống. 

Nếu cứ thế này mà trốn đi cùng Dung Kha, e rằng cả đời này ta cũng không còn được gặp lại tỷ tỷ nữa. 

Dung Kha chớp đôi mắt đen láy nhìn ta, gương mặt hốc hác vì đói, đôi mắt thâm quầng, khẽ ra hiệu bằng tay: "Tỷ tỷ đi đâu, ta liền đi đó."

Hắn cũng thật đáng thương, vốn sinh ra trong nhung lụa giàu sang, nào ngờ năm lên năm tuổi cha mẹ bị kẻ gian hãm hại, phải chịu cảnh mất đầu. 

Gia đình sa sút, hắn lưu lạc đầu đường xó chợ, trở thành một đứa trẻ ăn mày. 

Hắn nói cả đời mình chỉ được cứu sống đúng hai lần. 

Lần thứ nhất là nhờ củ khoai lang thừa ta cho, cứu hắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Lần thứ hai, chính ma ma nhận hắn là con đỡ đầu và cho hắn một gia đình.

Advertisement
';
Advertisement