Phùng Gia A Tỷ

Ban đầu chỉ có một hai nhà.

Về sau, mùi thịt càng lúc càng nồng nặc hơn, dường như nhà nào cũng vang lên tiếng người ta ăn uống thỏa thích. 

Ta không dám tưởng tượng ra cảnh những người đói đến cùng cực sẽ ăn những thứ gì, chỉ biết rằng mỗi đêm, tiếng nồi nước sôi ùng ục cùng với tiếng thở dài thỏa mãn sau khi mút sạch xương cốt cứ ám ảnh ta như một cơn ác mộng. 

Ta và Dung Kha cố gắng giữ vững phòng tuyến cuối cùng, đói thì nấu nước tuyết ăn, thậm chí đến đôi giày da trâu cuối cùng của lão ma ma cũng phải đem ra nấu. 

Thế nhưng, tai họa ập đến bất ngờ.

Nửa tháng sau vào cái đêm Dung Kha trực đêm, đang chìm trong giấc mộng bỗng ta bị một bàn tay to lớn bịt chặt miệng rồi lôi ra ngoài cửa.

Cái lạnh thấu xương ập đến khiến ta nổi gai ốc khắp người.

Lúc này ta mới nhìn rõ, Vương thẩm tử trước đây từng chỉ đường, đưa nước cho ta, giờ đây gương mặt bà ta lại âm trầm đáng sợ như ác quỷ dưới địa ngục, tròng mắt cứ nhìn chằm chằm vào ta.

Ánh mắt ấy, chẳng giống như đang nhìn một con người.

Càng giống như đang nhìn một đĩa thịt.

Dung Kha bị đánh ngất nằm ở cạnh cửa, chẳng biết sống c.h.ế.t ra sao.

Ta nhớ con gái út của Vương thẩm tử mới chỉ lên một tuổi, còn đang b.ú sữa mẹ.

Giờ nghĩ lại, hình như cũng đã gần nửa tháng rồi ta không còn nghe thấy tiếng con trẻ khóc trong xóm nữa.

Lão Vương thúc giơ cao con d.a.o lên, nói: "Tiểu muội, con đừng trách chúng ta, có trách thì trách cái triều đình thối nát này và ông trời đi."

Ta kinh hoàng, hai mắt trợn trừng.

Trong mười lăm năm ngắn ngủi của cuộc đời, chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào mà một ý niệm lại kiên định trong ta đến như vậy.

Ta muốn sống.

Ta phải sống để gặp lại tỷ tỷ.

Những niềm tin ấy khiến ta như được tiếp thêm sức mạnh.

Ngay trong khoảnh khắc con d.a.o bổ xuống, ta dùng hết sức lực lăn người về phía sau.

Ngay sau đó, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đất trời rung chuyển, ngọn lửa bùng lên dữ dội từ phía ngoài thành.

Tiếp theo là tiếng gầm thét của hàng trăm vạn hùng binh, tiếng gầm vang trời lở đất, như có ngàn quân vạn mã đang tiến vào!

Bắc Tĩnh Vương cuối cùng đã đến!

Lão Vương thúc và Vương thẩm tử cũng bị chấn động bởi tiếng nổ lớn, trong thành lập tức hỗn loạn, có người hô lên Bắc Tĩnh Vương cuối cùng đã đến cứu mạng, cầu xin Bắc Tĩnh Vương ban phát lương thực.

Họ không còn để ý đến ta nữa, vội vàng đẩy cửa chạy mất.

Cũng đúng thôi, có lương thực rồi, ai còn muốn ăn thịt người nữa?

Ta loạng choạng bò dậy, đưa tay dò xét hơi thở của Dung Kha.

Hắn im lặng quá.

Sự im lặng ấy lạc lõng giữa thành Lợi Châu đang hỗn loạn.

Ta lay hắn, nhưng hắn không hề nhúc nhích.

Ta dùng hết sức lực muốn bế hắn dậy, nhưng khi bàn tay chạm vào cổ, ta cảm nhận được phía sau gáy hắn ướt sũng, toàn là máu.

Ta gọi tên hắn.

"Dung Kha! Dung Kha!"

"Đệ... đệ đệ!"

Gọi mãi, gọi mãi, thân thể nhỏ bé áp sát vào ta lại càng lúc càng lạnh, trời đổ mưa, từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Kha.

Hắn mới chỉ mười tuổi.

Quả không hổ danh là con trai nuôi của lão ma ma, thời buổi loạn lạc này, e rằng chỉ có c.h.ế.t đi mới là phúc.

Còn ta, vẫn phải tiếp tục vùng vẫy trong luyện ngục.

Đại quân Bắc Tĩnh Vương áp sát thành.

Dưới chân thành cao ngất, vô số bá tánh nghe tiếng pháo liền đổ xô ra ngoài. 

Họ gầy gò xanh xao như những thây ma trong thoại bản, chậm chạp tiến về phía tường thành.

Ai nấy đều đói lả, đến nỗi người có sức lực để cất tiếng kêu gào cũng chỉ còn lác đác.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều tưởng rằng mình sẽ được cứu sau khi Bắc Tĩnh Vương phá được cổng thành, trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng rít chói tai.

Ngay sau đó, vô số mũi tên lửa như mưa trút xuống đầu bá tánh.

"Đinh" một tiếng, mũi tên đầu tiên găm thẳng vào trán bà lão đang chạy phía trước.

Tất cả mọi người đồng loạt thét lên kinh hãi, nhưng những mũi tên kia đến quá nhanh và mạnh, người ta còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị xuyên thủng thân thể, ngã gục xuống đất tuyết.

Nhóm người chạy trước bị mũi tên b.ắ.n gục xuống đất, nhóm người phía sau lại bị đám đông hoảng loạn giẫm đạp lên nhau.

Lửa cháy, xác chết, m.á.u chảy khắp nơi, tiếng kêu than vang vọng.

Trong phút chốc, thật sự không phân biệt được đâu là địa ngục, đâu là nhân gian.

Advertisement
';
Advertisement