"Ồ? Nó nói gì với con vậy?"
"Gia đình hòa thuận là trên hết, một nhà hòa hợp mới là điều quan trọng nhất." An Quảng Châu nói.
"Tốt, không hổ danh là con cái ta dạy dỗ." An Thành Nghiệp lớn tiếng khen ngợi.
An Hân cúi đầu cười e thẹn.
"An Duyệt, con phải học hỏi chị con nhiều hơn, hiểu chưa?"
"Đúng vậy, An Hân là do tôi tự tay nuôi dạy, An Duyệt sau này có khó khăn gì có thể đi tìm nó."
Bà Trâu Văn khi nhắc đến An Hân, mới hài lòng phụ họa một câu.
Tôi bóc quả quýt trong tay, bẻ một múi nhét vào miệng.
Bị chua đến giật mình: "Bố à, sau này bố có thể cho con nhiều tiền tiêu vặt hơn không?"
An Thành Nghiệp nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý: "Tại sao? Quảng Châu và Tiểu Hân mỗi tháng đều có năm nghìn, cũng không nói là không đủ."
Tôi liếc nhìn hai người đối diện, rồi lại làm bộ chân thành.
"Hôm nay con mới biết chị ấy mỗi tháng không chỉ phải tiêu tiền cho mình, mà còn thỉnh thoảng phải hỗ trợ anh, thật sự rất vất vả."
"Hơn nữa chị ấy đã có bạn trai rồi, sau này chỗ tiêu tiền còn nhiều hơn nữa, cứ thế này thì rất khó khăn."
"Bố sau này cho con nhiều hơn, con sẽ giúp chị ấy giảm bớt gánh nặng."
Thấy hai người đang vội vàng muốn giải thích, tôi nói thêm câu cuối cùng.
"Anh sẽ thích con nhiều hơn một chút, sẽ không mắng con nữa."
"Chị không có!"
"Cô nói bậy!"
Hai giọng nói vội vàng giải thích cùng vang lên.
"Vậy sao?" Tôi nghiêng đầu.
"Vậy cậu con trai trốn học nửa ngày cùng chị không phải là bạn trai à?"
Sau khi gieo rắc sự hoài nghi, tôi được bà Trâu khuyên trở về phòng.
An Quảng Châu và An Hân bị An Thành Nghiệp gọi vào phòng làm việc, ông ta đang cố kìm nén cơn giận.
Chẳng bao lâu sau, tiếng đồ thủy tinh vỡ vang lên rõ mồn một qua hai lớp cửa.
Giọng An Thành Nghiệp giận dữ không kìm nén được, chất vấn An Quảng Châu:
"Mày mới bao nhiêu tuổi đầu? Mày dám đi đến những chỗ như thế à?"
Sau đó chỉ còn tiếng An Thành Nghiệp mắng một mình.
Xen lẫn là tiếng khóc lóc của An Quảng Châu và lời khuyên nhủ yếu ớt của An Hân.
Tôi định mở cửa ra để xem cho vui.
Bóng dáng bà Trâu xuất hiện ngoài hành lang, tay bưng đĩa hoa quả đứng ngoài cửa.
Tôi vội thu lại vẻ mặt hả hê, ngoan ngoãn gọi: "Mẹ ơi, giọng ba và anh to quá, con sợ."
Bà Trâu ra hiệu bằng mắt, tôi lập tức đón lấy đĩa hoa quả.
"Mẹ biết con không thích An Quảng Châu, nhưng đừng quá đáng nhé."
Bà Trâu dặn dò bên tai tôi trước khi rời đi.
Tôi nhìn bà xách túi xuống lầu.
Vừa bóc chuối vừa nghĩ bà Trâu vẫn thông minh như xưa.
Nhưng tính cách yếu đuối, do dự cuối cùng sẽ hại bà thôi.
Nếu là tôi, tuyệt đối không để một đứa con riêng lớn hơn con mình lảng vảng trước mắt.
Không biết ai đã làm giọt nước tràn ly.
Tiếng An Thành Nghiệp gào lên đòi dùng gia pháp vang khắp biệt thự, tôi thấy quản gia cầm gậy đứng ngoài cửa do dự.
Tôi vứt vỏ chuối tiến lên: "Chú ơi, để cháu giúp chú mang vào."
Không đợi ông ta đồng ý, tôi cầm luôn gậy gõ cửa đi vào.
Trong phòng làm việc, gạt tàn thuốc vỡ nát, giấy tờ vương vãi khắp sàn, một người cha đang nổi trận lôi đình cùng hai anh em tội nghiệp.
Cảnh tượng này trước đây chưa từng thấy, thật là vui sướng.
"Sao con lại đến đây?" An Thành Nghiệp cáu kỉnh hỏi.
"Con thấy chú quản gia có vẻ do dự nên giúp chú mang vào ạ."
Tôi đưa cây gậy cho An Thành Nghiệp.
"Có phải anh sẽ chịu gia pháp không ạ?"
"An Duyệt, mày là thứ gì chứ? Đồ con hoang."
Bốp một tiếng.
Âm thanh cây gậy đập vào da thịt vang lên giòn và rõ.
An Quảng Châu rên lên, ôm cánh tay ngã xuống sàn thở dốc.
An Thành Nghiệp nắm gậy thở hổn hển.
"An Quảng Châu, những gì tao dạy mày hàng ngày đều cho chó ăn hết rồi à?"
"Đây là em gái ruột của mày, mày mở miệng là gọi con hoang."
"Tuổi còn nhỏ đã cầm tiền đi đánh bạc, hôm nay tao phải dạy cho mày biết thế nào là quy củ."
Một đòn rồi lại một đòn, gậy đập vào người, âm thanh vang lên rõ mồn một.
Đủ để cho cậu thiếu gia vốn được nuông chiều phải nếm mùi đau đớn.
An Quảng Châu đau đến mức lăn lộn dưới đất, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Từ ban đầu còn cứng đầu đến sau chỉ biết kêu ba ơi, con biết lỗi rồi.
An Hân bên cạnh khóc nức nở, ôm lấy chân An Thành Nghiệp van xin ông dừng tay.
Đối diện với ánh mắt cầu cứu của An Hân.
Tôi không kìm được nụ cười dần dần nở rộng.
Khẽ nói với cô ta một câu "Đáng đời" qua không trung.
Khi An Thành Nghiệp mệt mỏi, buông cây gậy trong tay, ngồi xuống ghế nghỉ một lúc.
Ông quay sang nói với tôi: "Tiểu Duyệt, về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đến trường."
An Thành Nghiệp cũng là con cáo già.
Bây giờ đã bình tĩnh lại, tất nhiên ông ta biết mình đã bị tính toán.
Nhưng ông ta chỉ nhìn tôi một cái với ánh mắt cảnh cáo.
Hai người dưới đất thảm hại đỡ nhau ngồi dậy.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Di Ái
Beta: Minh Nhi
Check: Ngọc Kỳ