"Các cậu đang tụ tập ở đây làm gì vậy? Sắp vào học rồi."
Cậu nam sinh bước vào nhíu mày, kéo An Hân đang gần như suy sụp đi và giải tán đám đông.
Không hổ danh là nữ chính, lúc nào cũng có người đến giải vây.
Tôi liếc nhìn nam chính đang kéo An Hân đi, khẽ cười.
Dùng khăn giấy lau sạch những vết vẽ nguệch ngoạc còn sót lại trên bàn rồi ngồi xuống.
"Này cậu bạn nhiệt tình kia, sao không đi tìm ghế ngồi đi, đứng ở đây làm gì vậy?"
Nam phụ đang chăm chú nhìn theo bóng lưng hai người kia, bị tôi nhắc nhở, hừ một tiếng rồi đuổi theo.
Thật muốn đi theo xem cảnh tượng hỗn loạn quá~
Chỉ lạ tiếp theo còn có việc quan trọng hơn xem kịch mà tôi cần phải làm.
Sau một tiết toán buồn ngủ, An Quảng Châu bỏ nhà ra đi xuất hiện ở cửa lớp A.
"Anh đến tìm ai vậy?" Tôi chủ động bắt chuyện.
An Quảng Châu định dùng tay đẩy tôi ra nhưng tôi tránh được tay anh ta và đứng cách anh ta một sải tay.
"Nói với An Hân là tôi đến tìm cô ấy." An Quảng Châu ra lệnh một cách sốt ruột.
"An Hân không có ở đây, từ khi chị ấy ra ngoài với một cậu bạn thì cả tiết học không thấy quay lại."
"Cô ấy không đi học thì có thể đi đâu được?"
An Quảng Châu trông giống như một ông chồng bị cắm sừng, tức giận đến mức mất bình tĩnh.
"Em không biết."
An Quảng Châu vừa định bước đi tìm người, chưa đi được mấy bước đã quay đầu lại.
Đương nhiên là giơ tay đòi tiền: "Chuyển cho tôi hai nghìn."
"Anh ơi, em chỉ có năm nghìn mỗi tháng thôi."
"Bảo chuyển thì cứ chuyển đi, đừng nhiều lời." An Quảng Châu toát lên vẻ hung hăng, đe dọa.
Trước khi anh ta định nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi giơ tay tát một cái vào người trước mặt.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của công tử nhà họ An lập tức xuất hiện một vết tay đỏ.
An Quảng Châu làm ra bộ dạng nổi giận, tôi túm lấy cổ áo anh ta, khiến anh ta không thể cử động.
Khẽ nói bên tai anh ta.
"Anh gần đây nên cẩn thận một chút, nếu một ngày nào đó sòng bạc bị kiểm tra, xem bố có đi cứu anh không?"
Trước ánh mắt kinh ngạc của anh ta, tôi vỗ nhẹ vào mặt anh ta.
"Còn nữa, em không thích người khác nói chuyện thô tục với em, sau này anh đối thoại với em phải lịch sự, hiểu chưa?"
Tôi buông cổ áo anh ta ra, An Quảng Châu đứng thẳng người, có vẻ vẫn chưa hoàn hồn.
"Được rồi, bây giờ anh có thể lên sân thượng tìm chị ấy, chị ấy tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ sẵn lòng chuyển tiền cho anh."
An Quảng Châu lảo đảo bước đi.
Kìm nén cảm xúc háo hức muốn xem kịch đang dâng trào rằng tôi thật ra cũng muốn đi mở một hộp quà bất ngờ.
Không biết bây giờ nữ chính đang được ai ôm trong lòng.
Dù sao thì An Quảng Châu cũng sẽ tức c.h.ế.t mất thôi.
Quả nhiên, vừa tan học đã thấy An Hân biến mất cả buổi chiều cúi đầu đi sau An Quảng Châu.
Thỉnh thoảng cô ấy định giơ tay kéo An Quảng Châu, nhưng đều bị anh ta hất ra.
Nhìn thấy hai người đi đến gần, tôi hạ cửa kính xe xuống: "Hôm nay anh định về nhà lấy tiền à?"
Bước chân An Quảng Châu khựng lại: "Ai... ai muốn về, đưa cô ta đi, đừng cứ đi theo tôi."
"Anh à, anh đã không về nhà ba ngày rồi, bố mẹ đều rất nhớ anh, đừng giận nữa được không?" An Hân khuyên nhủ ân cần.
Thấy có cơ hội xuống nước, vẻ mặt An Quảng Châu có phần dịu đi.
An Hân lập tức nắm lấy cơ hội, ra hiệu cho tôi bằng mắt.
"Tiểu Duyệt, em mau khuyên anh đi, trong nhà không nên có thù hận qua đêm, đừng giận nữa."
"Nếu chị muốn gia đình hòa thuận và yên vui thì trọng trách khuyên anh về nhà giao cho chị nhé."
"Em sẽ ở nhà đợi tin tốt của chị."
Nhìn hai khuôn mặt kinh ngạc ngoài cửa sổ xe.
Tôi dựa vào ghế xe nói với tài xế: "Chúng ta đi thôi, anh chị ấy cần không gian riêng tư."
"Thưa cô, điều này..."
"Lái xe đi."
Ngồi trong xe, suy nghĩ về khả năng An Quảng Châu có thể sẽ về nhà tối nay.
Tôi quyết định vẫn phải chuẩn bị trước một số việc.
Dù sao mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt đó của anh ta, tôi không kìm nén được cơn giận dữ của mình.
Trên bàn ăn tối, An Quảng Châu như thể ba ngày giận dỗi vừa rồi chưa từng xảy ra, cười nói chuyện với An Thành Nghiệp.
"Bố, hôm nay con đến để xin lỗi bố và mẹ, hôm đó con đã có thái độ không đúng, làm bố mẹ giận."
"Gia đình hòa thuận là trên hết, xin bố mẹ tha thứ cho sự không hiểu chuyện của con."
Kết thúc bữa tối, An Quảng Châu chủ động nhắc đến, thậm chí còn xin lỗi với thái độ chân thành.
Mặc dù người đáng lẽ phải nhận lời xin lỗi là tôi.
Nhưng An Thành Nghiệp cũng chỉ cần một cơ hội để tha thứ cho con trai mình.
Thuận theo tình thế, ông ấy đã thay tôi tha thứ cho anh ta.
"Sau này con và An Hân, An Duyệt đều là người một nhà, con là anh cả, cần phải chăm sóc hai em gái, hiểu chưa?"
An Thành Nghiệp lại ra vẻ dạy dỗ.
An Quảng Châu tỏ vẻ nghe lời: "Hôm nay nhờ có An Hân, con mới nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng."
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Di Ái
Beta: Minh Nhi
Check: Ngọc Kỳ