Cuối cùng An Thành Nghiệp vẫn sắp xếp cho tôi nhập học càng sớm càng tốt.
Lý do là sắp vào lớp 12, học hành gấp rút.
Ngày đầu tiên chuyển trường, An Hân và tôi cùng ngồi trên xe nhà họ An xuất hiện trước cổng trường.
An Hân với tư cách là nữ chính của cả câu chuyện.
Cô ta đã sớm là nhân vật nổi tiếng thậm chí là nữ thần ở trường Thất Trung.
Bỗng nhiên cô ta có thêm một cô em gái.
Và nhà họ An tuyên bố với bên ngoài là tìm lại được con gái thứ hai.
Ở Thất Trung - nơi tập trung những đứa con nhà giàu được nuông chiều đến mức mất hết lý trí.
Tất nhiên sẽ dùng bộ não thiếu một sợi dây thần kinh của họ để nghĩ ra vài thứ lung tung.
Vì vậy khi tôi thấy chỗ ngồi trống ban đầu bị vẽ đầy những hình vẽ nguệch ngoạc ác ý, ghế cũng biến mất, tôi không ngạc nhiên.
Trong hơn chục lần luân hồi trước đó, những thủ đoạn này đã xuất hiện nhiều lần.
Tất cả mọi người cố ý hay vô ý đều liếc nhìn về phía tôi.
Trong đó những ánh mắt ác ý không che giấu nằm ở dãy cuối lớp.
Nam phụ của cuốn sách này, cũng là thủ phạm chính gây ra bạo lực học đường cho nữ phụ.
Tôi đeo cặp sách, đi về phía cuối lớp.
Cậu học sinh ngồi ở đó nhìn tôi với vẻ khinh thường.
"Học sinh mới, chỗ ngồi của cậu ở đằng kia, không thấy à?"
Tôi lười nghe cậu ta nói nhảm.
Mang theo hận thù của mấy kiếp trước, tôi giơ chân đá vào ghế dưới m.ô.n.g cậu ta.
Cậu ta cùng cái bàn ngã về phía trước.
Tôi giẫm một chân lên sách của cậu ta, nhấc ghế lên.
"Cảm ơn cái ghế của cậu, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn, bạn học nhiệt tình không biết tên ạ."
Tôi vừa rút một tờ giấy từ bên cạnh để lau tay.
Nữ thần công lý tuy chậm nhưng vẫn đến.
Giọng nói cô ta mềm mại, thậm chí còn ngọt ngào.
Cô ta mang theo giọng điệu chất vấn không thể chối cãi của chủ tịch hội học sinh: "Tiểu Duyệt, sao em lại bắt nạt bạn học?"
Tôi khó chịu tặc lưỡi một cái.
Nam phụ vừa nằm trên đất lúc nãy trong khoảnh khắc nữ thần đến đã bò dậy, cố gắng duy trì vẻ ngoài lung lay sắp đổ.
An Hân vội vàng an ủi: "Xin lỗi, em gái tôi mới đến có hơi không hiểu chuyện."
Nữ thần hạ mình xin lỗi, nam phụ đành nuốt cơn giận vào bụng.
Cậu ta nở một nụ cười khó coi nói không sao, tay vẫn ôm bụng.
"Tiểu Duyệt, mau xin lỗi đi."
Tôi lười để ý đến cô ta, gõ gõ vào bàn bên cạnh: "Chị à, đây là chỗ ngồi của em từ giờ phải không?"
An Hân nhìn thấy cái bàn bị phá hoại, nhất thời nghẹn lời.
"Bạn học không biết tên này nói với em, cái bàn này là của em."
"Nhưng ở đây không có ghế, nên em mượn cậu ấy một cái, dù sao cậu ấy cũng nhiệt tình như vậy."
"Chị lau sạch cho em." An Hân xé khăn giấy ướt, cúi đầu bắt đầu lau bàn cho tôi.
An Hân tất nhiên biết tại sao.
Vì cách diễn đạt ra bên ngoài mơ hồ của cô ta, cũng không giải thích gì.
Cô ta khiến mọi người tưởng tôi là con riêng của nhà họ An, tôi mới bị đối xử như vậy.
Hình tượng nạn nhân đứng trên đỉnh cao đạo đức, cô ta đã quen thuộc.
"Bạn học nhiệt tình này, chị gái tôi vừa bênh vực cậu, cậu có phải nên bày tỏ lòng biết ơn không?"
Tôi tiện tay lấy một gói khăn giấy ướt, nhét vào tay nam phụ.
"Chị gái tôi một mình lau bàn vất vả, cậu giúp một tay, coi như cảm ơn nhé."
Nữ chính đáng thương bị tôi sai khiến, nam phụ cũng bị tôi lừa qua làm việc.
Lúc này theo quán tính của tiểu thuyết Mary Sue, phải có người đứng ra bênh vực cho nhân vật chính.
Quả nhiên.
Một cô gái tóc gợn sóng ngồi trước nam phụ đã khoanh tay đứng ra.
"An Hân, cậu quá dễ bắt nạt rồi, một đứa con riêng mà cũng dám lên mặt với cậu, nếu là tôi, tôi sẽ tát cho nó một cái, cho nó biết vị trí của mình."
"Không, không phải vậy." An Hân nhỏ giọng biện minh.
Nam phụ cũng như được khai sáng, giật lấy khăn giấy ướt trên tay An Hân ném đi.
"Cậu mới là đại tiểu thư nhà họ An, một đứa con riêng sao nó dám chứ?"
Con riêng? Cái mũ mấy kiếp trước luôn đội lên đầu tôi, lại xuất hiện trong miệng người khác.
Tôi nhìn chằm chằm An Hân với vẻ thú vị: "Chị à, chị giới thiệu em như vậy sao?"
An Hân tái mặt lắc đầu, mắt ngấn lệ.
"Sao, cậu cũng biết con riêng là không vinh dự à? Ai cho cậu cái gan bắt nạt An Hân?"
Cô ta như nắm được điểm yếu của tôi, liên tục tấn công.
Lần nào cũng vậy.
Bất kể tôi tránh xa nữ chính thế nào thì đều bị bạo lực học đường một cách vô cớ, bị gán cho danh hiệu con riêng một cách vô cớ.
Cuối cùng khi mọi chuyện sáng tỏ, chỉ có một câu nhẹ nhàng rằng đáng đời.
Thủ phạm chính thì chỉ cần rơi vài giọt nước mắt.
Tất cả mọi người đều thay mặt nạn nhân, rộng lượng tha thứ cho lỗi nhỏ của cô ta.
Chẳng qua chỉ là hiểu lầm trên lời nói, nhớ thù làm gì chứ?
Thấy ngón tay sắc nhọn của cô gái sắp chọc tới, tôi đưa tay bẻ cổ tay cô ta, cô gái đau đến mức hét lên.
"Chị à, có phải vậy không? Em là con riêng sao?"
Tôi buông tay đang nắm, cô gái ôm tay, trong mắt toàn là sự sợ hãi, tôi nghiêng đầu nhìn An Hân đang trốn sau lưng nam phụ.
"Chị chưa bao giờ nói Tiểu Duyệt là con riêng..." An Hân nghẹn ngào nói.
Câu nói này vừa dứt, sắc mặt nam phụ và những người khác trở nên khó coi.
"Vậy em là ai?"
"Là, là con của bố mẹ..."
"Vậy chị là ai?"
“Chị, chị là An Hân." Trong mắt cô ta đầy vẻ cầu xin.
Ánh mắt này tôi rất quen thuộc.
Tôi đã từng không chỉ một lần cầu xin tất cả mọi người.
Cầu xin họ tha cho tôi.
Thế nhưng rất vô ích, nên tôi cũng không muốn dựa vào người khác nữa.
Dựa vào chính mình mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Nhưng mà đứa con cưng của thế giới vận mệnh không hiểu, vì cô ta đi quá suôn sẻ.
"Vậy đổi cách hỏi khác, tại sao em lại lưu lạc bên ngoài 18 năm?"
"Chị là chủ tịch hội học sinh, giúp em giải thích cho mọi người đi, em sợ mình diễn đạt không rõ ràng."
"Vì, vì, Tiểu Duyệt khi sinh ra đã bị đánh tráo..."
"Vậy người đổi chỗ với em 18 năm, là ai?"
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Di Ái
Beta: Jully
Check: Ngọc Kỳ