Nguyệt Viên

21.

Trì Thừa Tướng biết hỏi tiếp cũng không tra được gì, dù lòng nghi ngờ nhưng vẫn phải thả chúng tôi ra.

Khóa cửa lại, tôi lén hỏi Khúc Doanh: “Cô làm thế nào để mua chuộc bà chủ quán trà vậy?”

Khúc Doanh nói: “Tôi chỉ làm cho bà ấy mơ hồ thôi.”

Ngày cô ấy đến Thành Sơn, đã mua một bộ trang phục địa phương, trông chẳng khác gì người trong làng.

Còn cô đến quán trà, ngoài vài ngày đầu, đều không trực tiếp chào hỏi bà chủ quán, chỉ thỉnh thoảng vẫy tay khi đi ngang qua.

Bà chủ quán chỉ nhớ cô đã đến trong mười mấy ngày, trong quán trà có quá nhiều người ăn mặc giống nhau, bà không thể nhớ rõ ngày nào cô không đến.

Còn về số tiền lẻ cho cậu bé ăn xin vào ngày mùng chín.

Thực ra cô ấy đã tìm những cô gái cùng ở quán trọ, nói rằng cậu bé ăn xin là em trai của mình, cô không tiện trực tiếp cho cậu ấy tiền, nên cô gái tốt bụng đó vào ngày mùng chín đã ném tiền lẻ vào bát cậu bé khi cậu ấy đang ngủ.

Khi cậu bé tỉnh dậy chỉ thấy tiền lẻ, tưởng rằng lại là Khúc Doanh cho cậu.

Và cô gái giúp đỡ đó, đã sớm rời khỏi Thành Sơn, không nói đến việc Trì Thừa Tướng có thể nghĩ đến đây không, nhưng không có hình ảnh, để tìm được người đó, Trì Thừa Tướng có muốn lật tung trời đất cũng khó trong vài ngày.

Tôi nghe mà đầu óc choáng váng.

Khúc Doanh nói: “Đây là tôi học từ trong phim, tuy có thể còn có chút sơ hở, nhưng thời đại này không có dấu vân tay thì đơn giản mà.”

Thành Sơn.

Trong vài ngày còn lại, cô ấy vẫn thường đến trà lâu để thưởng trà, và vẫn cho cậu bé ăn xin đó chút tiền lẻ.

Khi chúng tôi trở về Kinh Thành, vừa đúng là ngày trước lễ đính hôn của cô.

Khúc Doanh vẫn ăn mặc xinh đẹp, xuất hiện tại buổi lễ đính hôn.

Và khi lão gia đeo trâm cho Khúc Doanh, tôi nghe thấy những người bên cạnh xì xào bàn tán.

Họ nói rằng t--hi t-h-ể của con trai trưởng của Trì Thừa Tướng đã được phát hiện trong một ngôi miếu hoang, với một cái c-h-ế-t cực kỳ quái lạ và thảm hại.

Quay lưng lại với khách, tôi thấy khóe miệng của Khúc Doanh hiện lên một nụ cười.

22.

Câu chuyện sau đó, Trì Thừa Tướng lật tung cả Kinh thành để điều tra, rồi lại nghe được từ gia nhân rằng ngày mùng chín, Triệu Mộ đã đến chùa Thành Sơn.

Mà ngôi miếu hoang kia lại nằm ngay trên đường từ Kinh thành đến chùa Thành Sơn.

Triệu Mộ chỉ mang theo thị nữ thân cận của mình, không tìm được người thứ hai để làm chứng rằng hôm đó cô ta thực sự đã ở chùa Thành Sơn.

Trì Thừa Tướng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Triệu.

Ngày hôm đó Triệu Mộ đến chùa Thành Sơn, thực ra cũng có công lao của tôi.

Tôi đã khoe khoang trước mặt cô ta, nói rằng Trì Phối Hàn sẽ cùng đi với tiểu thư nhà tôi.

Cô ta giận đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn tôi, rồi quay người bỏ đi.

Chắc hẳn cô ta đã bám theo Trì Phối Hàn, biết được kế hoạch của hắn ta, rồi bí mật đi theo.

Nhưng giữa đường, Trì Phối Hàn lại đến Thành Sơn chặn đường, còn Triệu Mộ thì đi thẳng đến chùa Thành Sơn và đợi cả ngày mà không gặp được hắn.

Ngày hôm đó, trong cơn tức giận ở chốn đông người, Triệu Mộ nói ra câu "hoặc là ta c-h-ế-t, hoặc là ngươi c-h-ế-t", bị người ta đồn đại khắp nơi.

Triệu Mộ vô tình mang trên mình tội danh g.i.ế.c người.

Cô ta kêu oan, nói là tôi đã xúi giục cô ta đến chùa Thành Sơn.

Nhưng với danh tiếng "ngọc ngà ngời sáng" của cô ta, ai cũng biết cô và tiểu thư Lăng gia không hợp nhau, nên nhiều người chỉ xem cô ta đang vu oan bừa bãi.

Tôi không hề thương cảm cho cô ta, khi nhớ lại lần cô ấy nhục mạ tiểu thư hết lần này đến lần khác, khuôn mặt tiểu thư đỏ bừng hiện lên trong tâm trí tôi, lòng tôi lại càng thêm quyết tâm.

Sau đó, cái c-h-ế-t của Trần Châu cũng bị nhắc lại, cả Kinh Thành bàn tán xôn xao, chứng cứ khi ấy đều chỉ về phía Trì Phối Hàn, nhưng Trì Thừa Tướng lại ngang nhiên giấu giếm.

Sau đó nữa, chuyện Trì Thừa Tướng tham ô bị nhà họ Triệu tố cáo, đại thụ sắp đổ, bầy khỉ tứ tán.

Mà Khúc Doanh, ngay từ khi gặp Triệu Mộ lần đầu, đã bắt đầu tính kế.

Những điều này đều là chuyện sau đó.

Chỉ là lúc này, Khúc Doanh hiếm hoi có được vài ngày yên tĩnh.

Nhưng tôi lại cảm thấy có chút gì đó không bình thường.

Thấy cô ấy càng ngày càng ăn nhiều hơn, tôi hỏi cô ấy: "Cô sắp rời đi rồi phải không?"

Khúc Doanh đáp: "Ừ, nhân lúc còn chưa đi, phải ăn nhiều một chút những món ngon!"

Cô ấy lại hỏi tôi: "Làm cho tôi món đ ầ///u sư tử* thêm một lần nữa nhé?"

(Đầu sư tử là món thịt viên bọc trứng om xì dầu á mụi người (*^*))

Bỗng nhiên mũi tôi cay xè, nước mắt tràn mi:

"Cô có thể gọi tôi là Chiêu Chiêu thêm một lần nữa không?"

Dùng khuôn mặt dịu dàng vô song của tiểu thư mà gọi tôi một lần nữa.

Khúc Doanh khẽ cúi mắt xuống:

"Bảo Nguyệt, cô biết mà, tôi không phải là Lăng Thái Lộ."

Tay tôi rủ xuống bên hông, đầu ngón tay lạnh buốt.

“Nhưng tôi đã gặp Lăng Thái Lộ, tôi đã gặp khi đến đây,” cô ấy nói.

Tôi ngước lên, nhìn cô ấy.

“Lăng Thái Lộ bảo tôi rằng, hy vọng cha mẹ khỏe mạnh, Chiêu Chiêu bình an.”

Nước mắt tôi tuôn như mưa.

Advertisement
';
Advertisement