Nguyệt Viên

23.

Ngày Khúc Doanh rời đi, tôi đã làm món đ ầ,,,u s..ư t ử cho cô ấy.

Cô ấy nói: “Sau khi tôi rời đi, thế giới này sẽ không còn Lăng Thái Lộ nữa.”

Khúc Doanh nằm trên giường.

Một lát sau, Khúc Doanh hỏi:

“Bão Nguyệt.”

“Thực ra cô cũng là người xuyên không, đúng không?”

Cô ấy nhìn tôi:

“Tôi đã từng thấy cô dùng ngón tay tạo hình k h..ẩ..u s ú///n///g chỉ lên trần nhà.”

24;

Đúng vậy, thực ra tôi cũng là người xuyên không.

Trong thế giới ban đầu, tôi chỉ là một cô nhi.

Bà nuôi tôi đến năm tôi mười hai tuổi rồi ra đi.

Còn tôi thì bị bọn trẻ trong làng bắt nạt, nói rằng tôi là đứa trẻ không cha không mẹ.

Lớn lên một chút, đám đàn ông trong làng bắt đầu c ư,,,ỡ,,,n//g b///ứ///c tôi.

Trong lời của đám đàn ông ấy, câu chuyện cứ truyền đi, tôi dần trở thành món đồ để họ giải tỏa.

Còn trong mắt những người phụ nữ trong làng, tôi chỉ là một con hồ ly tinh.

Dù rõ ràng đó là lỗi của đám đàn ông kia.

Lần cuối cùng, khi vị trưởng làng gần sáu mươi tuổi bước ra khỏi phòng tôi.

Tôi lợi dụng bóng đêm, p h..ó..n g h,,,ỏ a vào từng nhà trong làng.

Những kẻ chưa bị t h,,,i,,ê//u c h//ế t, lại còn định bỏ chạy khỏi làng, đều bị tôi nấp sau gốc cây lớn ở cổng làng dùng d.a.o cắt cổ.

Bọn chúng vốn dĩ đáng phải chịu kết cục này.

Khi bị kết án, một nhà khoa học đột ngột xuất hiện và nói rằng ông ấy có thể giúp tôi tránh khỏi cái c h ế t.

Đổi lại, tôi phải tham gia thí nghiệm cỗ máy mới nhất của ông ta, thứ mà ông ta gọi là sinh mệnh kỹ thuật số.

Thế là tôi xuyên đến thế giới này.

Ông ta nói, vì tội ác của tôi không thể dung thứ, nên ở bất kỳ thế giới nào mà tôi đến, thân phận của tôi đều phải là hạng người thấp kém nhất.

Tôi được sinh ra là con gái của một người mổ heo.

Năm tôi lên năm, con trai của người mổ heo cưới vợ, và ông ta vì một lượng bạc mà kéo tôi ra giữa phố, bán thân làm nô lệ.

Chính lúc ấy, tôi gặp tiểu thư.

Cô ấy từ trong đám đông bước tới, mang theo hương đàn hương thoang thoảng.

Cô ấy chìa tay ra cho tôi, tôi nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một dấu vết bông đào.

“Đi với ta nhé.”

Cô ấy nói.

25.

Bàn tay ấy nắm lấy đôi tay giá lạnh, đầy những vết nứt vì lạnh của tôi.

Tiểu thư hỏi tôi: “Ngươi tên là gì?”

Ở thế giới này, mình không có tên, mọi người chỉ gọi mình là Nhị Nha.

Mình nói với cô ấy cái tên ở thế giới trước của mình.

“Mình tên là Bão Nguyệt.”

Tiểu thư nói: “Ngươi tên là Bão Nguyệt, nhưng ta thấy hơi khó đọc. Hay ta gọi ngươi là Chiêu Chiêu nhé? Minh Nguyệt Chiêu Chiêu, nghe thật đẹp.”

Thế là tôi có được cái tên nhỏ mà chỉ có tiểu thư biết.

Bất cứ thứ gì tiểu thư ăn, cô ấy luôn chia cho tôi một nửa.

Tôi nói: “Tiểu thư, như vậy không đúng quy tắc đâu.”

Tiểu thư liền mở bàn tay mình ra, nhét nửa miếng bánh đào hoa vào lòng bàn tay:

“Chiêu Chiêu, ở riêng tư ngươi chính là muội muội của ta. Mau ăn đi, chỉ cần cẩn thận đừng để người khác phát hiện là được.”

Sống qua hai kiếp, tiểu thư là người duy nhất thật lòng đối tốt với tôi.

Thế nhưng, một tiểu thư tốt như vậy lại c h ế,,,t trong trò đùa ác độc của Trì Phối Hàn.

Làm sao mình có thể không hận Trì Phối Hàn?

Sau khi Khúc Doanh rời đi, thế giới này không còn tiểu thư nữa.

Vì tiểu thư, tôi đã phụng dưỡng lão gia và phu nhân đến cuối đời.

Năm ấy, tôi chôn họ bên cạnh tiểu thư.

Rồi tôi nuốt xuống lọ hạc đỉnh hồng mà chưa kịp đưa cho Khúc Doanh.

Cơn đau như xé nát ngũ tạng lục phủ của tôi.

Tôi biết, Khúc Doanh nói rằng cô ấy gặp tiểu thư là lời dối trá.

Khúc Doanh không chịu nói cho tôi rằng thế giới của tôi chỉ là một cuốn tiểu thuyết.

Tiểu thư của tôi, chỉ là một chuỗi dữ liệu, những người kia chỉ cần nhấn phím xóa, tiểu thư của tôi sẽ biến mất.

Thế nhưng, tôi vẫn muốn gặp tiểu thư thêm một lần nữa.

26.

Tôi vốn nghĩ rằng sẽ quay lại thế giới cũ.

Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại phát hiện bản thân đang quỳ ngồi trong một gian buồng vệ sinh.

Chỉ trong giây tiếp theo, dòng nước lạnh lẽo từ trên đổ xuống, mang theo một mùi hôi khó chịu.

Tôi cố kéo cửa ra nhưng phát hiện đã bị khóa chặt.

Bên ngoài, có tiếng cười khúc khích vang lên:

"Haha, bắt nạt con bé câm này thật là thú vị!"

Tôi định đạp cửa để mở lối thoát thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Ái chà, các cậu đang làm chuyện xấu đấy à?”

Tiếng cười bên ngoài bỗng ngưng bặt, rồi là âm thanh của những bước chân rời khỏi nhà vệ sinh.

Giọng nói đó lại vang lên: "Lần sau không được bắt nạt người khác nữa nhé."

Một tiếng bước chân tiến về phía gian của mình.

Tôi muốn hét lên nhưng lại phát hiện cơ thể này không thể phát ra tiếng.

Trong phút giây xúc động, mắt tôi đỏ hoe, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Lát sau, có tiếng mở khóa cửa vang lên.

Một bóng dáng đột ngột xuất hiện trước mặt.

Ánh sáng bất ngờ khiến tôi phải đưa tay lên che mắt.

Khi đã quen với ánh sáng, tôi thấy một bàn tay đang đưa về phía mình.

Trên cổ tay ấy có một bông hoa đào - vết bớt mà tôi chẳng thể nào quên.

Nước mắt tôi tuôn rơi, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói ấy cất lên.

Cô ấy nói:

“Không sao tôi, tôi đưa cậu đi nhé.”

Hoàn tản văn

Advertisement
';
Advertisement