Nguyệt Viên

18.

Chỉ trong nửa thời gian thắp nén hương, Khúc Doanh đã đứng dậy:

“Đã đến lúc đi tìm hắn rồi chứ?”

Thuốc mê của Trì Phối Hàn vẫn chưa hết tác dụng, hiện giờ hắn chắc chắn chưa thể chạy xa.

Tôi cùng Khúc Doanh chia nhau hai đường, theo hướng mà hắn bỏ chạy để tìm kiếm.

Đêm trong rừng im ắng như nước.

Chính sự yên tĩnh quá mức khiến cho tiếng thở hổn hển của Trì Phối Duyệt càng trở nên rõ ràng hơn.

Mỗi bước đi, tôi lại cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn một chút.

Trong làn sương mỏng của rừng, cuối cùng hình bóng của hắn đã xuất hiện.

Khi tôi tiến lên vài bước, định bắt giữ Trì Phối Hàn thì đã có người nhanh hơn tôi một bước, nắm lấy hắn.

Khúc Doanh với đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Trì Phối Hàn:

“Ngươi đã đi đâu vậy?”

Trì Phối Hàn, thằng ngốc này, có lẽ vẫn còn tin rằng Khúc Doanh sẽ không hại hắn, nói:

“Chạy nhanh đi, vừa rồi ta có vẻ bị dược mê, giờ không thể nhấc nổi người, ngươi đỡ ta đi.”

Khúc Doanh đặt cánh tay của Trì Phối Hàn lên vai mình.

“Nha hoàn của ngươi đâu? Thôi kệ đi, chúng ta hãy chạy ra ngoài trước đã…”

Hắn chưa dứt lời thì trên bụng đã có một con d.a.o sắc nhọn.

Khúc Doanh mỉm cười: “Thật đáng thương cho ngươi, tên ngốc này, đến cuối cùng vẫn chưa nhìn ra là ta đã giăng bẫy sao?

Cảm giác tưởng chừng như thoát khỏi cái c-h-ết nhưng thực chất lại rơi vào vực sâu, ngươi đã cảm nhận được chưa?”

Trong tiếng thét chói tai của Trì Phối Hàn, Khúc Doanh từng chút một cắm d-a-o vào người hắn.

Có lẽ do Khúc Doanh bị thương một tay, nên d-a-o không cắm sâu, nhưng miệng Trì Phối Hàn vẫn chảy m-á-u.

Cô ấy cúi mặt “Trì Phối Hàn, ngươi nghĩ chỉ có ngươi là người xuyên không sao? Ngươi nghĩ rằng ta vẫn là cô tiểu thư ngây thơ, trong sáng như lúc trước chứ?”

Trong ánh mắt kinh hoàng của Trì Phối Hàn, Khúc Doanh rút con d/a/o đầy m...á...u ra, quay vòng trong tay.

Cô ấy nghiêng đầu, nhìn về phía tôi:

“Bão Nguyệt, là tôi thắng rồi nhé.”

19.

Khúc Doanh để tôi dùng dây trói cổ và mắt cá chân của Trì Phối Hàn lại với nhau, kéo thẳng về phía sau, giống như một chiếc cầu ngang.

Khi thật sự buộc xong, tôi mới hiểu ý đồ của cô ấy.

Nếu như chân của Trì Phối Hàn đang giơ cao mà lại yếu đi, khi đặt chân xuống sẽ kéo căng sợi dây ở cổ, cuối cùng là nghẹt thở mà c...h...ế...t.

Phần bụng của Trì Phối Hàn, vết thương mà tôi vừa mới băng bó qua đã lại chảy m-á-u, cho dù không nghẹt thở cũng sẽ bị mất m-á-u mà chếch.

Nếu m-á-u chảy quá nhanh, khiến hắn c-h=ế=t một cách quá dễ dàng thì quá dễ dãi cho hắn rồi.

Khúc Doanh nói muốn thưởng thức cảnh chếc chóc của Trì Phối Hàn. (^o^)

Trì Phối Hàn bị trói cổ, không dám kêu to, chỉ có thể phát ra những tiếng “ú ú”.

Còn tôi thì đã trở lại trước bức tượng Phật.

Phía sau bức tượng Phật, tiếng rên rỉ của Trì Phối Hàn vang lên.

Tôi nhìn vào mắt của bức tượng, quỳ xuống đất, lặp đi lặp lại cúi đầu.

Cầu xin Phật Tổ tha thứ cho tôi, cầu xin tiểu thư kiếp sau có thể đầu thai vào nhà tốt.

Âm thanh rên rỉ dần yếu đi, nhưng tôi lại cúi đầu càng mạnh hơn.

Một giọt m.á.u từ giữa trán tôi chảy xuống.

Khúc Doanh xuất hiện trước mặt tôi, đưa tay xoa đầu tôi, lúc này tôi đã không còn phân biệt được m.á.u trước mắt là của tôi hay của Trì Phối Hàn.

Cô ấy ôm tôi vào lòng:

“Bão Nguyệt, mọi chuyện đều ổn rồi, chúng ta đã b-á-o t-h-ù được.”

Cô ấy do dự một chút, khẽ gọi một tiếng:

“Chiêu Chiêu”

20.

Khúc Doanh xử lý xong Trì Phối Hàn, đã là buổi trưa ngày mùng chín.

Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ trở về Kinh Thành, nhưng cô ấy lại tiếp tục đến quán trà.

Nghe tin con trai cưng đã bị g-i-ế-t c-h-ế-t trong ngôi miếu hoang, Trì Thừa Tướng đã ho ra máu.

Ông ấy không tha cho bất kì ai, cuối cùng cũng điều tra đến Khúc Doanh.

Quản gia báo cáo rằng Trì Thừa Tướng đã mang theo quan binh đến phòng khách, Khúc Doanh vỗ nhẹ vào tay tôi.

“Cô có nhớ chúng ta đã sống như thế nào ở Thành Sơn không?”

Tôi gật đầu.

“Nếu ông ấy hỏi, cậu chỉ cần nhớ rằng chúng ta vẫn sống như vậy mỗi ngày.”

“Bất kỳ ngày nào cũng như vậy.” Khúc Doanh nhấn mạnh những từ này.

Khi gặp Trì Thừa Tướng, tôi mới hiểu cảm giác bạc tóc qua một đêm là như thế nào.

Nhưng khi tôi nhận ra tiểu thư không còn là tiểu thư nữa, phu nhân suýt nữa khóc mù mắt.

Ông ấy không đáng thương.

Ông ấy nuôi dưỡng ra Trì Phối Hàn thối tha như vậy, ông ấy không vô tội.

Trì Thừa Tướng hỏi Khúc Doanh, ngày mùng chín đã đi đâu.

“Tôi ở Thành Sơn, đã ở đó hơn mười ngày.” Khúc Doanh trả lời.

“Không rời đi dù chỉ một ngày?” Trì Thừa Tướng nhíu mày.

“Không bao giờ.”

Từ Thành Sơn đến ngôi miếu xảy ra chuyện, đi đi về về cũng phải mất ít nhất một ngày.

“Tại sao cô lại đến Thành Sơn?”

Khúc Doanh chỉ vào cánh tay mình: “Hôm đó bị tiểu thư Triệu đẩy, nghe nói có danh y ở Thành Sơn, nên tôi đã tới đó.”

Câu này của cô ấy không thể nghi ngờ, việc Triệu Mộ đẩy cô là chuyện mà ai cũng biết, nhiều người làm chứng, không phải cô ấy tự mình đ.â.m vào Triệu Mộ.

Còn về Thành Sơn, quả thật có danh y.

“Có ai có thể làm chứng cho cô không?”

Khúc Doanh chỉ vào tôi: “Bão Nguyệt đã đi cùng tôi.”

“Còn có người nào khác không?”

Khúc Doanh gật đầu: “Chủ quán trà bên cạnh quán trọ chúng tôi, bà ấy làm bánh quế hoa rất ngon, tôi mỗi ngày đều đến đó ăn bánh, uống trà.”

Trì Thừa Tướng chắc chắn không tin, lập tức cho gọi bà chủ quán trà đến Kinh Thành.

Nhưng đi cùng còn có cậu bé ăn xin đó.

Cậu bé ăn xin nói với tôi: “Nghe nói là thánh nữ gặp nạn, đâu có lý do nào mà không giúp đỡ?”

Trì Thừa Tướng hỏi bà chủ quán trà, Khúc Doanh có đến quán trà của bà mỗi ngày không.

Bà chủ quán trà trả lời: “Quả thực cô ấy mỗi ngày đều đến quán chúng tôi.”

Cậu bé ăn xin cũng chen vào: “Thánh nữ mỗi ngày đều cho tôi chút tiền lẻ, tiền lẻ ngày mùng chín tôi đã dùng để mua thịt đầu heo, nếu ngài không tin, có thể gọi ông Trương, người bán thịt đầu heo, đến hỏi.”

Tôi hết sức ngạc nhiên.

Ngày hôm đó, rõ ràng chúng tôi ở trong ngôi miếu.

Advertisement
';
Advertisement