15.
Khúc Doanh ngã xuống bậc đá, cánh tay bị lệch khớp.
Gọi đại phu đến xem thì ông ấy bảo phải mất cả tháng mới hồi phục.
Sự việc hôm đó đã được mọi người trong phố chợ chứng kiến, chẳng hề nhỏ nhặt, ngay cả thánh thượng cũng nghe đến tai.
Thánh thượng trách phạt Triệu Mộ, cấm túc ba ngày, không được ra khỏi phủ.
Ngài cũng nhắc nhở Thừa tướng vài câu, trách ông ta dung túng cho cháu gái.
Tính cách của Trì Thừa tướng vốn ghi hận không quên, sau lần này có lẽ đã ghi thù nhà họ Triệu rồi.
Khúc Doanh thực sự bị ngã đau, ngay cả tôi cũng cảm thấy đau lòng thay: “Cô hà tất gì phải làm như vậy để rồi gặp họa. Giờ tay cô làm sao đây?”
Khúc Doanh mỉm cười vui vẻ: “Vẫn còn có ngươi mà, Bão Nguyệt. Làm phiền ngươi rồi.”
Tôi giận cô ấy vì tự làm mình gặp nguy, không muốn nói chuyện với cô ấy thêm.
Khúc Doanh giơ cánh tay bị thương lên, đứng bên tôi nói:
“Bão Nguyệt, yêu dấu của tôi, tôi muốn ăn chân giò hầm. Ở chỗ tôi có câu, ăn gì bổ nấy, cô làm chân giò hầm cho tôi đi, ăn xong ngày mai tôi sẽ khỏi ngay.”
Tôi thở dài, quay người đi vào bếp.
Đang định đẩy cửa bước vào thì tôi nghe thấy giọng của Trì Phối Hàn:
“Cô muốn đi dưỡng bệnh ở trấn Thành Sơn hơn chục ngày sao?”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Tên đốn mạt này, lại không mời mà tới.
Tôi cố nén giận, đẩy cửa đi ra.
Khúc Doanh và Trì Phối Hàn đều nhìn về phía tôi.
“Tiểu thư, thuốc đã chuẩn bị xong rồi.”
Trì Phối Hàn liếc nhìn tôi: “Nha hoàn này thật không có phép tắc.”
Nói rồi, hắn định rời đi.
Trước khi đi, Trì Phối Hàn để lại một câu: “Cô đừng quên tháng sau là cô tròn mười lăm rồi.”
Lời hắn đầy hàm ý, thúc giục Khúc Doanh chuẩn bị vào nhà họ Trì trong năm nay.
Khúc Doanh chỉ cười nhạt, không đáp lại.
Tôi hỏi Khúc Doanh tại sao lại muốn đến trấn Thành Sơn.
Ánh mắt của Khúc Doanh không rời hướng đi của Trì Phối Hàn:
“Vì đã đến lúc thu lưới rồi.”
16.
Chỉ mất nửa ngày, chúng tôi đã đến được trấn Thành Sơn.
Nhưng khi đến rồi, Khúc Doanh lại không ở yên trong khách điếm mà ngày ngày dẫn tôi đi khắp nơi du ngoạn núi non, sông nước.
Tuy vậy, mỗi ngày Khúc Doanh đều ghé vào quán trà gần khách điếm nghỉ chân, gọi vài đĩa điểm tâm.
Số bạc vụn còn lại, cô ấy đều ném cho kẻ ăn xin trước cửa quán.
Cô ấy đến đều đặn, dần dần thân thiết với bà chủ quán.
Thậm chí, bà chủ còn hay mang thêm cho chúng tôi một đĩa điểm tâm.
Ngay cả tên ăn xin cũng đã quen với vị tiểu thư hào phóng này, mỗi lần thấy cô ấy đến đều gọi là “thánh nhân.”
Đến ngày thứ tư, tôi không nhịn nổi nữa, bèn hỏi cô ấy:
“Cô thực sự đến đây để chơi thôi sao?”
Khúc Doanh thản nhiên nhét nửa miếng bánh quế hoa vào miệng: “Nhân vật chính chưa lên sân khấu mà, gấp cái gì?”
Đến tận đêm mùng tám, Khúc Doanh mới đội mũ rộng vành, đánh xe ngựa đi đến chùa Thành Sơn.
Tôi hỏi cô ấy tại sao lại thế. Khúc Doanh đáp:
“Hôm đó, ta đã viết lên tờ giấy rằng mình sẽ đến chùa Thành Sơn cầu duyên vào ngày mùng chín, rồi cố ý để ở nơi Trì Phối Hàn dễ thấy nhất. Con mồi sắp chạy thoát rồi, đoán thử xem hắn có đến ngăn không?”
Y như lời cô đoán, quả thực có một cỗ xe ngựa chờ sẵn trên đường đến chùa Thành Sơn.
Người trên xe đúng là Trì Phối Hàn.
Khúc Doanh vén rèm xe, nở một nụ cười: “Trì công tử, sao ngài lại đến đây?”
Cô ấy lại nhìn người đánh xe sau lưng Trì Phối Hàn: “Người này dường như không phải người nhà Trì công tử nhỉ?”
Trì Phối Hàn đáp: “Ta tự mình đến đây, không báo với cha mẹ.”
Kể từ sau màn kịch của Triệu Mộ hôm đó, đại khái có thể đoán được rằng phu nhân họ Trì ngày càng không ưa con gái nhà Lăng.
Một tiểu thư con quan nhỏ mà lại vọng tưởng làm chủ mẫu nhà thừa tướng, lại còn khiến con trai bà ta mê đắm, nghĩ thôi cũng biết, nếu Trì Phối Hàn nói thật với mẫu thân rằng mình đến gặp tiểu thư họ Lăng, có lẽ sẽ bị cấm túc ngay.
Nụ cười của Khúc Doanh càng rạng rỡ hơn: “Vậy chẳng phải càng tốt sao, Trì công tử, ngài có muốn ngồi chung xe ngựa với tôi không?”
Chỉ đến lúc sau tôi mới hiểu ý nghĩa của nụ cười đó.
17.
Chẳng bao lâu sau, xe đi đến một đoạn đường núi vắng vẻ.
Tôi đột nhiên nghe trong xe phát ra một tiếng “bịch.”
Khi kéo rèm xe lên xem, tôi thấy Trì Phối Hàn đang nằm dang tay dang chân, ngủ say sưa.
Tôi ngước lên nhìn Khúc Doanh với ánh mắt dò hỏi.
Cô ấy nói: “Trong trà của hắn ta có bỏ thêm một chút gia vị thôi.”
Trì Phối Hàn bị Khúc Doanh dùng dây thừng trói chặt, để lại trong một ngôi miếu hoang ven đường.
Trước khoảnh khắc này, tôi đã nghĩ đến nhiều cách để xử lý Trì Phối Hàn.
Nhưng khi lưỡi d.a.o chỉ vừa chạm đến cổ hắn, tôi đột nhiên nghĩ: Nếu chỉ một nhát mà kết liễu hắn, thì quá dễ dàng cho hắn rồi.
Nhìn gương mặt Trì Phối Hàn đang say ngủ, tôi nhẹ nhàng dùng lưỡi d,,,,a,o khắc lên sợi dây trói một đường nhỏ.
Con mồi biết chạy mới có thể khiến người ta không mất hứng thú săn đuổi.
Suy cho cùng, chính nỗi sợ hãi cận kề với cái c-h-ế-t mới là hình phạt xứng đáng cho tất cả những đau khổ mà hắn ta đã gây ra cho tiểu thư.
Tôi đẩy cửa bước ra, Khúc Doanh đứng ngay trước cửa, như thể đang đợi tôi.
Chúng tôi nhìn nhau, chờ đợi Trì Phối Hàn tỉnh lại.
Chẳng bao lâu sau, trong miếu vang lên tiếng chửi rủa và tiếng động vật lộn, cuối cùng là tiếng thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất.
Khúc Doanh mở cửa sổ, nhìn qua phía bên kia, bóng dáng Trì Phối Hàn đang hoảng loạn bỏ chạy.
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười:
“Xem ra, cô cũng đã học được rồi.”