8.
Ngày hôm đó, lẽ ra tôi phải nhận ra từ lâu.
Tiểu thư đã sớm bị đoạt m..ạ///ng.
Linh hồn đang trong người tiểu thư bây giờ chỉ là một kẻ mạo danh.
Tôi vén tấm rèm giường lên, vẫn là gương mặt quen thuộc của tiểu thư.
Nhưng tôi không dám tự lừa mình nữa.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cổ cô ấy và dần dần siết chặt.
Khi cô ấy không còn thở nữa, trán tôi đã lấm tấm mồ hôi.
Bên ngoài, phu nhân gục vào lòng lão gia.
Tôi nghe thấy tiếng nức nở của phu nhân, nước mắt cũng rơi trên khóe mắt tôi.
Chúng tôi đều biết, tiểu thư không còn là tiểu thư nữa.
Lão gia không có thê thiếp, tiểu thư là con gái duy nhất của nhà Lăng.
Họ yêu thương cô như báu vật suốt mười mấy năm, làm sao có thể không nhận ra sự khác biệt của tiểu thư?
Nhưng họ không đành lòng ra tay.
Chỉ có tôi, nhìn những hồn ma từ dị thế nhập vào thân thể tiểu thư, đi nịnh bợ Trì Phối Hàn.
Nịnh bợ kẻ đã hại c=h=ế=t tiểu thư thật sự.
Tôi mang theo cơn giận dữ, không có chỗ để giải tỏa.
Cuối cùng, chính tôi đã trở thành kẻ làm điều ác.
Nhưng chỉ một lát sau.
Đến giờ Thìn, tiểu thư lại bước ra từ phòng.
Trên cổ cô ấy vẫn còn vết tay của tôi.
Trong ánh mắt kinh hoàng của chúng tôi, tiểu thư lên tiếng:
“Bão Nguyệt, pha cho ta một chén trà.”
9.
Nhưng người tới lần thứ năm này lại nói với tôi:
“Tôi không phải tiểu thư của cô.”
Tôi đáp:
“Tôi biết, các người đến, tôi sẽ g-i-ế-t từng kẻ một.”
Cô ta lập tức giơ hai tay lên:
“Đừng g-i=ế-t tôi! Tôi khai hết!”
Còn chưa kịp để tôi mở lời, cô ta đã hỏi:
“Cô có bao giờ nghĩ tại sao luôn có những linh h=ồ =n mới đến nhập vào tiểu thư của cô không?”
Nghe vậy, tôi khựng lại.
Thật sự tôi chưa từng nghĩ đến điều này.
Tôi chỉ biết rằng, những kẻ này đã làm ô uế tiểu thư của tôi.
Nên họ đến, tôi g-i-ế-t từng kẻ một.
Cô ấy khẽ chạm nhẹ vào trán tôi:
“Cô bé này, thật cứng đầu quá.
Chúng tôi, đều có nhiệm vụ phải hoàn thành.”
Tôi hỏi cô ta: “Nhiệm vụ gì?”
Ánh mắt cô lóe lên tia khác lạ:
“Gả cho Trì Phối Hàn.”
Một lát sau, cô nói thêm: “Nhưng tôi chỉ muốn g///i..ế t hắn.”
10.
Cô gái xuyên không tự xưng tên là Khúc Doanh.
Nghe tôi nói xong, Khúc Doanh hỏi:
“Cô không thấy chuyện của Trần Châu rất kỳ lạ sao? Sao hắn lại nói tiểu thư của cô là m/a?”
Cô ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Chẳng lẽ... hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh tiểu thư của cô bị hại?”
Tôi từng nghi ngờ Trần Châu.
Nhưng hắn đã phát điên rất nặng, nhiều ngày rồi không đến trường.
Khúc Doanh nói cô ấy có cách.
Ngày hôm sau, cô ta lén lấy vài tờ giấy bài tập của Trì Phối Hàn.
Tôi thấy cô ta bắt chước nét chữ của Trì Phối Hàn một cách điêu luyện, rồi viết mấy chữ lên giấy:
“Giờ Sửu hôm nay, đến rừng nhỏ ở ngoại thành. Có việc quan trọng, không được nói với ai. Ký tên: Trì.”
Viết xong, cô ấy giơ tờ giấy lên, rồi nói:
“Ở thời của tôi, mỗi lần thi không tốt tôi đều giả chữ ký của bố mẹ, hôm nay có thể dùng được rồi.”
Sau đó, cô dẫn tôi đến cổng sau nhà họ Trần.
Trước đây, khi ở trường, Trần Châu từng nói rằng mỗi ngày hắn đều ra cổng sau để mua bánh của một ông lão bán hàng rong, nhưng ông lão chỉ đến vào buổi trưa.
Vì vậy, đến giờ Ngọ, Khúc Doanh đứng dưới gốc cây gần cổng sau, đợi Trần Châu xuất hiện.
Chẳng bao lâu, Trần Châu thực sự xuất hiện.
Hắn cúi đầu định đóng cổng lại, nhưng khi ngẩng lên thì thấy Khúc Doanh.
Khúc Doanh mỉm cười với hắn, nụ cười đầy bí hiểm.
Trần Châu sợ đến mức hét lên, miệng không ngừng kêu: “M..a nữ đến rồi!”
Người hầu trong nhà nghe thấy tiếng hét của hắn liền đổ xô ra.
Còn tôi, lẩn trong đám đông, lén nhét tờ giấy vào tay Trần Châu.
11.
Đến gần giờ Sửu, tôi và Khúc Doanh nấp trong rừng nhỏ.
Nhưng mãi mà không thấy Trần Châu xuất hiện.
Tôi hơi thất vọng: “Hắn thực sự sẽ đến sao?”
Khúc Doanh quả quyết: “Cái c-h=ế=t của tiểu thư nhà cô chắc chắn có liên quan đến Trì Phối Hàn, Trần Châu cũng là một trong những kẻ đồng lõa, bọn họ không dám để người khác biết chuyện này, chắc chắn hắn sẽ đến.”
Gió thổi lạnh lẽo, tôi nhìn những sợi tóc của Khúc Doanh bay theo gió, lướt qua khuôn mặt cô ấy.
“Vì sao cô lại giúp tôi? Gả cho Trì Phối Hàn không phải cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
Khúc Doanh cúi đầu, khẽ mỉm cười:
“Nhưng Lăng Thái Lộ đã nhờ tôi, bảo tôi chăm sóc cho các người.”
Vừa dứt lời, có một bóng người loạng choạng bước tới.
Là Trần Châu.
Hắn cất giọng yếu ớt: “Phối Hàn? Ngươi ở đâu?”
Hắn bước thêm một bước nữa, đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra hắn đã rơi vào một cái hố cao ngang người.
Khúc Doanh nói: “Bẫy săn thú mà thợ săn trên núi dùng để bắt mèo lớn, tôi chỉ tận dụng thôi.”
Cô ấy cầm lấy một cái chai, bên trong chứa nước màu đỏ như m-á/u.
Khúc Doanh đổ nước ra tay rồi bôi lên khắp mặt mình.
Cô ta cúi xuống miệng hố, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Trần Châu.”
Trần Châu vừa ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt đầy m.á.u của Khúc Doanh.
Khu rừng lập tức vang lên tiếng hét chói tai của hắn.
“Cha! Mẹ! Cứu con!”
Khúc Doanh cười khúc khích: “Trần Châu, món nợ ngươi hại c…h ế t ta, ta đến đòi rồi.”
Trần Châu sợ hãi ôm chặt đầu:
“Không phải ta h ạ..i c//h..ế t ngươi!”
Khúc Doanh nghiêng đầu: “Ồ, vậy ai h..ạ//i?”
Trần Châu sợ đến mức lắp bắp, nói năng lộn xộn.
Nhưng tôi đã nghe được phần lớn câu chuyện.
Hôm đó, Trì Phối Hàn dẫn Trần Châu và đám bạn của hắn lại chặn đường tiểu thư.
Trong lúc bị ép buộc, tiểu thư hoảng sợ chạy đến làng họ Trương.
Trì Phối Hàn đe dọa cô ấy rằng tốt nhất nên ngoan ngoãn gả vào nhà hắn, nếu không hắn có hàng vạn cách để tước đi chức quan của lão gia.
Hắn còn sắp xếp một lão nông dân để uy h.i.ế.p tiểu thư.
Sau đó bọn họ bỏ mặc tiểu thư, tự mình rời đi.
Thực ra, Trần Châu cũng thầm yêu tiểu thư, hắn không đành lòng bỏ mặc cô ấy, nên nửa nén hương sau đã quay lại.
Hắn nghĩ, biết đâu có thể tạo ra màn anh hùng cứu mỹ nhân, khiến tiểu thư có cái nhìn khác về hắn.
Nhưng hắn không ngờ lão nông dân kia thật sự đã có ý đồ xấu.
Hắn thấy lão kéo tiểu thư vào rừng và dùng đá đập mạnh vào đầu cô ấy.
Tận mắt chứng kiến cảnh tiểu thư m…á u th…ị//t be bét.
Hắn sợ đến mức đứng như trời trồng, đợi lão nông đi rồi mới dám thở.
Hắn đã tận mắt thấy x//á//c của tiểu thư, nên hôm sau mới dám nói cô ấy là “m,,,a nữ.”
12.
Toàn thân tôi lạnh toát.
Tôi đã đoán ra rằng tiểu thư đã bị hại rất oan ức.
Nhưng không ngờ lại thê thảm đến vậy.
Tiểu thư ngày thường bị côn trùng cắn một chút đã khóc nước mắt lưng tròng.
Yếu ớt đến mức ấy.
Vậy mà lại bị người ta dùng đá đập đến c h ế c.
Tôi không dám tưởng tượng cô ấy đã đau đớn đến nhường nào.
Khúc Doanh vươn tay, ôm tôi vào lòng.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không tha cho ai.”
Khúc Doanh chỉ liếc nhìn Trần Châu một cái.
Ngay lúc đó, đàn quạ trong rừng đột nhiên kêu lên, tiếng kêu chói tai đ.â.m vào màng nhĩ.
Ánh sáng lờ mờ khiến khuôn mặt đầy m.á.u của Khúc Doanh càng thêm đáng sợ.
Không ngờ, Trần Châu bị dọa phát điên.
Hắn vội vã bịt mắt lại:
“Tôi không nhìn cô, tôi không thấy cô...”
Ngay giây tiếp theo, hắn bất ngờ chọc vào mắt mình.
Chân tôi mềm nhũn, Khúc Doanh kịp thời đỡ lấy tôi.
Trời dần sáng, tôi và Khúc Doanh lợi dụng bóng đêm lẻn về nhà họ Lăng.
Chỉ vài canh giờ sau, đã nghe người hầu ở tiền viện bàn tán.
Công tử nhà họ Trần c.h.ế.t trong rừng, hai mắt bị m-ó-c ra, trông như là do hắn tự m=óc.
Quan phủ đến điều tra, chỉ tìm thấy một mảnh giấy ghi rằng Trì Phối Hàn hẹn Trần Châu đến rừng.
Nhưng Trì Phối Hàn lại một mực phủ nhận, nói rằng hắn không hề đến rừng.
Hắn vốn đã quen lêu lổng, thậm chí còn đánh quan sai đuổi ra ngoài.
Cuối cùng, Trì Thừa tướng đã đè chuyện này xuống.
Khúc Doanh nói: “Tên Trì Phối Hàn này thật khó giết.”
Cô ấy nhìn tôi: “Cô nhớ kỹ, làm việc đừng để lại dấu vết, nếu không cả nhà họ Lăng sẽ gặp họa.”
13.
Khúc Doanh nói muốn dẫn tôi ra phố mua lụa là gấm vóc.
Những ngày cô ấy đến đây, mỗi lần ra ngoài, cô đều kêu đau chân, không muốn ra khỏi cửa nữa.
Tôi hỏi tại sao hôm nay lại muốn ra ngoài xem náo nhiệt.
Khúc Doanh nhướng mày cười: “Dẫn cô đi xem kịch đấy!”
Tiểu thư không bao giờ có biểu cảm như vậy.
Khúc Doanh như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, liền thu lại nụ cười.
Cô ấy nói: “Lăng Thái Lộ chắc chắn sẽ không như tôi đâu.”
Tôi quay đầu sang chỗ khác.
Dù cô ấy mang khuôn mặt của tiểu thư, nhưng lại rực rỡ và táo bạo.
Khúc Doanh chạm nhẹ vào trán tôi: “Không được làm mặt ủ rũ, tiểu thư nhà cô nhìn thấy sẽ không vui đâu.”
Lên phố, tôi nghe thấy vài người trước quầy hàng đang bàn tán.
“Nghe nói một lão nông dân ở làng họ Trương leo núi, bị ngã c…h…ế//t dưới vách đá... đ ầ u bay xa đến mấy trượng…”
“Ngã c//h ế t được sao? Chắc là bị mèo lớn cắn c,,,h..ế//t chứ?”
“Ai mà biết được... Nhưng lão nông đó nghe đâu xưa nay làm nhiều việc ác...”
Tôi nhìn về phía Khúc Doanh.
Cô ấy đang cài một cây trâm lên tóc.
“Cô đã chuẩn bị sẵn một chai thuốc cho người đó, phải không?”
Tôi biết cô ấy đang nói về ai.
Hôm đó, nghe những gì Trần Châu nói, tôi đã nảy sinh nghi ngờ.
Sau nhiều lần hỏi han, tôi mới biết, trong làng có một lão nông vốn nổi tiếng háo sắc.
Tối hôm đó, có người nhìn thấy hắn toàn thân đầy m.á.u từ trong rừng chạy ra, thần sắc hoảng loạn.
Người khác hỏi hắn làm gì, hắn chỉ đáp: “G i,,ế t lợn.”
Nhưng có nhà ai lại phải vào rừng g..i..ế t lợn.
Nếu Trần Châu không nói dối, thì kẻ hại c.h.ế.t tiểu thư chính là lão nông đó.
Tất nhiên, kẻ đầu sỏ như Trì Phối Hàn, tôi cũng sẽ không tha.
Tôi đã chuẩn bị một chai t h u..ố,,c độc cho lão nông, định sẽ cho hắn uống một hơi mà c h ế t.
Nhưng giờ hắn lại tự mình trượt chân, ngã c,,h ế t dưới núi.
Khúc Doanh tháo cây trâm xuống, cài lên tóc tôi.
“Cô thật sự nghĩ hắn ngã c h..ế t sao?”
Cô ấy mỉm cười đầy ẩn ý.
Tôi nhớ lại hôm trước, vào giờ Sửu, khi tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, Khúc Doanh không có trong phòng.
Tôi mở to mắt: “Là cô...”
Khúc Doanh đặt ngón tay trỏ lên môi tôi: “Suỵt.”
Cô ấy vuốt tóc mai của tôi, giọng điệu chậm rãi:
“Nếu cô g i…ế t hắn bằng thuốc độc, quan phủ điều tra ra manh mối liên quan đến nhà họ Lăng, thì Lăng phu nhân và mọi người sẽ làm sao?
Kẻ làm điều ác, phải để chúng tự nếm trải hậu quả của những việc chúng đã làm. G i..ế,,,t bọn chúng quá nhanh, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
14.
Khúc Doanh nói cô ấy chưa từng thử qua món điểm tâm ở thời cổ đại, liền kéo tôi đi ăn thử.
Khi tôi đang lấy tiền bạc vụn ra, thì có một cô nương ngăn chúng tôi lại.
Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy khinh thường, dáng vẻ ngạo mạn giống y như Trì Phối Hàn đến tám phần.
Khúc Doanh ghé sát hỏi tôi: “Đây là ai vậy?”
“Tỉ tỉ của phu nhân nhà họ Trì, biểu muội của Trì Phối Hàn, tên là Triệu Mộ, lòng dạ muốn lấy Trì Phối Hàn làm chồng.”
Việc Triệu Mộ muốn gả cho Trì Phối Hàn ai ai cũng biết, khắp kinh thành đều đồn đại về họ.
Nhưng Trì Phố Hàn chỉ yêu mỹ nhân, còn Triệu Mộ chỉ có thể nói là có chút dễ nhìn mà thôi.
Vì vậy, khi lời đồn về việc Trì Phối Hàn thích tiểu thư nhà tôi lan tràn khắp nơi, Triệu Mộ đã không ít lần gây khó dễ cho nàng.
Triệu Mộ chỉ vào hộp điểm tâm Khúc Doanh đang cầm, lạnh lùng nói: “Ta muốn lấy cái đó.”
Bà chủ quán liếc nhìn Triệu Mộ rồi lại nhìn Khúc Doanh, vẻ mặt khó xử.
Nếu là tiểu thư trước đây gặp phải tình huống như thế này, chắc chắn sẽ rưng rưng nước mắt, kéo tôi đi ngay.
Nhưng giờ, Khúc Doanh lại mỉm cười đặt hộp điểm tâm lên bàn, nói: “Ngươi cứ lấy đi, bà chủ, phiền bà làm thêm một phần nữa.”
Triệu Mộ liền lớn tiếng: “Ta muốn lấy hết!”
Khúc Doanh không nổi giận, chỉ khẽ nhướng mày: “Bảo Nguyệt, chúng ta đi chỗ khác.”
Triệu Mộ tức điên lên vì bị khinh thường, lời nói chẳng còn kiểm soát được:
“Lăng Thái Lộ, ngươi chỉ là con gái của một tiểu quan, lại dám vọng tưởng làm chủ mẫu của phủ Thừa tướng sao? Để ta nói cho ngươi biết, bá mẫu của ta đã nói rồi, ngươi dù có vào nhà họ Trì cũng chỉ xứng làm thiếp thôi! Một người làm thiếp như ngươi mà còn mơ mộng gì? Hừ, đợi khi ngươi già cỗi thì biểu ca ta sẽ sớm chán ngươi thôi.”
Khúc Doanh liếc mắt chán chường, định nói gì đó.
Ngay sau đó, cô ấy tự mình véo mạnh một cái, đôi mắt lập tức đỏ hoe đầy nước mắt.
Tôi bị màn biểu diễn xuất thần của Khúc Doanh làm cho giật mình.
Ngẩng lên, tôi thấy Trì Phối Hàn đang đi đến gần.
Khúc Doanh cầm khăn tay, lau nhẹ nước mắt.
Trong mắt Trì Phối Hàn, đây chính là hình ảnh của người bị Triệu Mộ bắt nạt đến phát khóc.
Vốn đã không ưa Triệu Mộ, giờ thấy cô ta chọc tức Khúc Doanh đến mức rơi lệ, Trì Phối Hàn càng thêm chán ghét.
“Ngươi ăn nói hàm hồ cái gì vậy! Ta có cưới ai cũng không cưới ngươi đâu!”
Triệu Mộ nghe lời quát mắng của hắn, nước mắt cũng trào ra.
Trì Phối Hàn chỉ bận rộn dỗ dành Khúc Doanh, hoàn toàn quên mất người em họ của mình đang đứng bên cạnh.
Triệu Mộ vốn từ nhỏ đã được nâng niu, được mọi người xung quanh chiều chuộng, bị nhục nhã trước mặt bao người thế này làm sao mà nuốt trôi cục tức này.
Nhân lúc Trì Phối Hàn không để ý, Khúc Doanh nhìn Triệu Mộ cười khiêu khích. Ánh mắt đố kị của Triệu Mộ lập tức bốc cháy thành cơn giận.
“Biểu ca, nếu ta không lấy được huynh, thì chỉ có một trong hai chúng ta phải c.h.ế.t thôi!”
Nói rồi, Triệu Mộ xô mạnh Khúc Doanh ngã xuống.