Nguyệt Viên

1.

Sau khi tiểu thư qua đời, liên tục có vài linh hồn từ thế giới khác chiếm đoạt cơ thể của tiểu thư.

Họ trở thành tiểu thư mới của gia đình Lăng, Lăng Thái Lộ.

Vì vậy, tôi đã g-i=ế=t bốn "tiểu thư".

B/ó/p c/ổ, dùng dây lụa trắng s-i-ế=t cổ, hoặc bỏ độc vào đồ ăn.

Nhưng dù vậy, sau một lúc, luôn có linh hồn mới đến chiếm đoạt cơ thể của tiểu thư.

Khi tôi đang chuẩn bị thuốc để hạ độc linh hồn từ thế giới khác một lần nữa, thì người thứ năm đến.

Cô ấy lẩm bẩm:

"Cốt truyện này có vấn đề, sao lại có cô gái nào thích kẻ bắt nạt mình chứ?"

"Làm ơn đi, nếu nam chính thật sự thích Lăng Thái Lộ, thì sao lại không nhận ra cô ấy đã thay đổi?"

Cô ấy nghiêng đầu, nhìn thấy tôi.

Sau một lúc nhìn nhau, cô ấy quét mắt nhìn lọ độc trong tay tôi, sắc mặt liền tái đi.

Cô ấy lên tiếng hỏi tôi:

"Tôi đoán, thật ra cô cũng biết tôi không phải tiểu thư nhà cô, đúng không?"

2

Hôm đó, khi tôi phát hiện x..á///c của tiểu thư, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Cơ thể của cô ấy đầy những vết m-á-u lấm lem, lớp áo ngoài bằng gấm cũng bị rách nát.

Trông giống như cô đã bị ai đó h-à-n-h hạ rất kinh khủng.

Nhưng điều đáng sợ nhất là trên đầu tiểu thư có một lỗ hổng lớn.

Tảng đá bên cạnh cũng dính đầy m…á.///u khô.

Tôi gục xuống cơ thể lạnh ngắt của cô ấy.

Nước mắt ngay lập tức trào ra.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vết bớt hình hoa đào trên cổ tay cô.

Cổ họng tôi cảm thấy nghẹn lại, và tôi ho ra vài tia máu.

Tôi không dám tưởng tượng tiểu thư đã phải chịu đựng những gì trước khi c-h-ế-t.

Tôi cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cô ấy.

Ngay khi tôi định bế tiểu thư lên, ngón tay của cô ấy bỗng khẽ động đậy.

Sau đó, cơ thể lạnh ngắt của cô ấy dần ấm lên.

Khoảnh khắc tiểu thư ngẩng đầu lên, tôi thấy lỗ hổng trên đầu cô ấy đã biến mất.

Tiểu thư nhìn tôi, ánh mắt đầy trìu mến:

“Bão Nguyệt, ngươi đến tìm ta sao?”

Nhưng tiểu thư từ trước đến nay chưa bao giờ gọi tôi là Bão Nguyệt.

Sau này, tôi mới biết rằng đó là người đầu tiên xuyên không vào cơ thể tiểu thư.

Ngày hôm sau, ngay sau khi tiểu thư đập đầu vào đá, cô ấy vẫn đi học như bình thường.

Nhưng khi con trai thứ của tri phủ Trần, Trần Châu, vừa nhìn thấy tiểu thư, hắn ta liền ngã nhào xuống đất.

Sau đó, hắn hét lên: “M-a... m-a kìa!”

Ồn ào đến mức thầy giáo đã yêu cầu tiểu đồng nhà hắn dẫn hắn về.

Nhưng miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Ta rõ ràng đã thấy cô ấy c…h//ế,,t rồi...”

Còn tiểu thư thì không để ý, bước tới gần người khác.

“Công tử Trì.”

Ánh mắt cô dịu dàng, khuôn mặt như hoa đào.

Người đàn ông được cô gọi tên liền đỏ mặt.

Nhưng tôi siết c.h.ặ.t t.a.y lại.

Chỉ vì họ Trì đó chính là người mà tiểu thư ghét nhất.

Con trai chính thất của tể tướng Trì, Trì Phối Hàn.

3.

Kể từ ngày hôm đó, tiểu thư ngày nào cũng tìm cách tiếp cận Trì Phối Hàn.

Cô vốn là người thích yên tĩnh, nhưng giờ lại thường xuyên ra ngoài, ngày nào cũng chạy đến gần phủ của hắn.

Trước đây, sau khi tan học, cô luôn quấn quýt bên phu nhân, nhưng giờ lại chỉ ở trong phòng riêng, nói là để thêu túi gấm cho Trì Phối Hàn.

Cả lão gia và phu nhân đều cau mày lo lắng.

Bởi trước khi tiểu thư xảy ra chuyện, ai trong phủ cũng biết, cô là người ghét Trì Phối Hàn nhất.

4

Năm tiểu thư 14 tuổi, Trì Phối Hàn đã sớm nói với phu nhân tể tướng rằng hắn chỉ muốn cưới tiểu thư.

Chỉ vì tiểu thư sinh ra xinh đẹp, nổi tiếng là mỹ nhân trong kinh thành.

Tin đồn lan truyền rằng con gái nhà họ Lăng đẹp tựa tiên nữ, vào cung làm nương nương cũng không phải điều bất ngờ.

Nhưng lão gia chỉ là một quan thất phẩm.

Về sau tôi mới hiểu, nhan sắc mà không có quyền lực đi kèm, thì cũng chỉ mang họa vào thân.

Phu nhân tể tướng sớm đã cử người đến phủ Lăng, ngầm ám chỉ rằng khi tiểu thư đến tuổi cập kê, nhà họ Trì sẽ đến hỏi cưới.

Nhưng địa vị của tiểu thư không xứng với nhà họ Trì, chỉ có thể làm thiếp.

Sau khi người nhà họ Trì rời đi, phu nhân mặt đỏ bừng vì tức giận.

Còn tiểu thư, người xưa nay luôn dịu dàng, lại giận đến mức đập vỡ một chiếc chén.

"Ta thà gả cho ai khác chứ không bao giờ gả cho Trì Phối Hàn!"

5.

Ngày hôm sau, Trì Phối Hàn tặng cho tiểu thư một chiếc trâm.

Chiếc trâm từ Hàn Thu Các, trị giá cả ngàn lượng bạc.

Nhưng tiểu thư không nhận, thậm chí khi tan học còn để hộp trâm lại trên bàn của Trì Phối Hàn.

Trì Phối Hàn cảm thấy mất mặt, từ đó ngày nào cũng gây khó dễ cho tiểu thư.

Mới đầu chỉ là trò đùa nhỏ như đặt côn trùng vào ống bút của cô.

Nhưng về sau, hắn không hài lòng với những trò vặt vãnh đó nữa.

Hắn thường xuyên đi theo tiểu thư trên đường về sau giờ học, nhưng không nói gì, chỉ đứng đó với nụ cười khinh bỉ.

Tiểu thư cảm thấy vô cùng khó chịu, từng nói với tôi trong lúc tâm sự:

"Nếu Trì Phối Hàn nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến ta khuất phục, thì hắn lầm rồi.

Nếu hắn thực lòng thích ta, hắn sẽ không dùng quyền lực để áp đặt, cũng không muốn ta làm thiếp.

Hắn chỉ coi ta như một món đồ đẹp đẽ, muốn trưng bày trong nhà để khoe với người ngoài thôi."

Nói xong, cô tức giận hừ một tiếng:

"Ta thà đi tu làm ni cô, còn hơn làm thiếp cho kẻ khác!"

6.

Sự bắt nạt của Trì Phối Hàn ngày càng quá quắt.

Tiểu thư càng ngày càng căm ghét hắn.

Hôm đó, sau giờ tan học, tiểu thư nói muốn ăn bánh mơ hoa.

Tôi chỉ rời đi một lúc, tiểu thư đã biến mất.

Ông chú bán kẹo nói rằng vài công tử ăn mặc sang trọng đã đưa tiểu thư đi.

Tôi lập tức có linh cảm chuyện này liên quan đến Trì Phối Hàn.

Theo sự chỉ dẫn của mọi người, tôi tìm đến thôn Trương Gia.

Mãi đến nửa đêm.

Tôi phát hiện một chiếc khăn tay của tiểu thư trong bụi cỏ.

Khi tôi tìm thấy tiểu thư, đ-ầ-u cô đã bị đập vỡ, m-á=u chảy đầm đìa, và cô không còn thở nữa.

Sau đó, chính là tiểu thư hồi sinh với những hành động kỳ lạ, đến cả phu nhân cũng nhận thấy có điều không ổn.

Tôi nhớ lại thời thơ ấu, tiểu thư từng đọc rất nhiều sách nói về những câu chuyện m-a quái.

Trong đó có một vở kịch kể về một yêu nữ trong núi, hóa thân thành một tiểu thư quan gia để lừa gạt người trong lòng của cô ấy.

Tiểu thư đã từng thì thầm với tôi: "Chiêu Chiêu, nếu có ngày nào đó ta gọi ngươi là Bão Nguyệt, thì ngươi phải chạy thật nhanh, vì lúc đó ta không còn là chính ta nữa."

Chiêu Chiêu là tiểu danh mà tiểu thư đã đặt cho tôi.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng tiểu thư đang đùa.

Nhưng hôm đó, tiểu thư ngồi dựa vào giường, đôi mắt cong cong, mỉm cười gọi tôi một tiếng:

"Bão Nguyệt."

7.

Cô ấy nghỉ ngơi xong, tôi tranh thủ khi cửa chưa khóa, đi đến viện của lão gia.

Lão gia và phu nhân đang cãi nhau chuyện gì đó, tôi loáng thoáng nghe thấy những từ như "m-a nhập", "y-êu m-a quái đản".

Khi người hầu thông báo tôi đến, cả hai đều có vẻ căng thẳng.

Tôi không vòng vo mà nói thẳng: “Lão gia, phu nhân, yêu nghiệt đã nhập vào thân tiểu thư.”

Advertisement
';
Advertisement