Không có đại gia tộc chống lưng, bọn hắn không cách nào tu luyện, chỉ có thể như chó nhà có tang đào vong tứ xứ, sống như thế còn không bằng oanh oanh liệt liệt tử trận cho rồi. Lục Chính Đàn không trốn, hắn bắt đầu an bài cho bọn Lục Toan đào tẩu, muốn giữ lại chút hỏa chủng cho mạch bọn hắn. Lục Toan lại không trốn, hắn biết Lục Ly hận mình đến cỡ nào, thân là đệ nhất công tử Lục gia, hắn không muốn phải đào vong như chó hoang. Mấy ngày sau, Thiên Tà Châu bay đến bên ngoài Thần Khải Thành, Lục Ly thông qua thần niệm quét nhìn Thần Khải Thành một lượt, thần sắc rất là phức tạp. Năm đó hắn dẫn theo Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đến Thần Khải Thành, vốn ôm theo mong đợi trở lại cội nguồn tìm kiếm thân nhân, đền đáp gia tộc. Lại không ngờ về đến Lục gia, nơi nơi bị người chế áp, vô số lần bị tính kế, thiếu chút chết ở chỗ này, cuối cùng bị khu trục ra khỏi Lục gia. Thành trì không mở ra đại trận hộ thành, trên tường lại đứng đầy quân sĩ, đám người Lục Chính Đàn không thấy xuất hiện, Lục Ly cũng không phái người đi thăm dò, không biết được tình hình trong thành đang như thế nào. - Phụ thân, đến Thần Khải Thành rồi! Lục Ly quay sang báo cho Lục Nhân Hoàng đang ngồi xếp bằng bế quan một tiếng, Lục Nhân Hoàng mở mắt ra, đứng dậy nói: - Truyền tống ta ra ngoài. Hưu! Lục Ly truyền tống Lục Nhân Hoàng đi ra, sau đó liếc nhìn Lục Linh, trừ đám người Lãnh Vô Hinh Yên phu nhân Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh Bạch Lãnh Đồ Nghịch, những ai có liên quan tới Lục gia đều được truyền tống ra ngoài, chính hắn thì lại điều khiển Thiên Tà Châu bay vòng quanh Thần Khải Thành. Hưu hưu hưu! Mười ba tên Hồn Nô thủ hạ Lục Ly cũng bay múa trên không trung thành trì, thần niệm quét xuống, thăm dò xem liệu Nhị điện chủ có đang ẩn núp trong thành, hoặc trong thành có bố trí đặc thù nào không. Lục Nhân Hoàng dẫn theo Lục Phi Tuyết Lục Linh chậm rãi bay xuống, mười ba tên Địa Tiên bay lượn trên cao không giám sát, vô số người trong thành bị kinh động. Nhưng không ai dám bay lên mà chỉ đứng dưới quan sát từ xa xa. Trong lòng ai nấy đều thấm thỏm bất an, trên mặt chất đầy vẻ sợ hãi. Cảm thụ được khí huyết như rồng như hổ của Lục Nhân Hoàng, nhìn Địa Tiên bay múa đầy trời, chúng nhân trong thành cảm khái không thôi. Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đám người Lục Nhân Hoàng Lục Ly vinh quang trở về, đây không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đối với Lục gia, sau ngày hôm nay không biết sẽ có bao người rơi đầu xuống đất. Đám người Lục Chính Đàn không trốn mà đều đợi trên Thần Khải Sơn, chẳng qua không ai bay lên giữa trời, Lục Chính Đàn cứ thế dẫn theo bọn Lục Thiên Đế ngồi đợi trong đại điện Trưởng Lão Đường. Mười ba tên Địa Tiên và Dạ Tra do thám trong thành một phen, xác định Nhị điện chủ không có mặt ở đây, sau đó Thiên Tà Châu lóe lên quang mang, Lục Ly lần đầu hiện thân. Hắn đứng ở sau lưng Lục Nhân Hoàng, sóng vai với Lục Linh Lục Phi Tuyết Ngũ thái công. Chúng nhân cứ thế ùn ùn bay xuống, lao thẳng đến Thần Khải Sơn, Năm trong mười ba tên Địa Tiên đi theo Lục Ly, tám người còn lại phân tán ra, khống chế toàn bộ Thần Khải Thành. Hai tên Địa Tiên phong tỏa toàn bộ truyền tống trận, Dạ Tra do thám bốn phía, duy trì trạng thái cảnh giác. Đến sau hậu sơn Thần Khải Sơn, trong núi rốt cục bay ra mười mấy người, đi đầu chính là Bát trưởng lão và đám người Lục Hồng Ngư Lục Lân. Ai nấy nét mặt thổn thức nhìn Lục Nhân Hoàng Lục Ly, trong mắt chất đầy vẻ phức tạp, sâu trong mắt Lục Lân và Lục Hồng Ngư ẩn ẩn có chút vui mừng, đối với bọn họ, Lục Nhân Hoàng Lục Ly trở về chỉ có lợi mà không có hại. - Tham kiến thiếu tộc trưởng! Bát trưởng lão dẫn theo chúng nhân khom lưng hành lễ, Lục Nhân Hoàng lại không đáp lời, Bát trưởng lão suy nghĩ một lát, tiếp tục duy trì tư thế khom lưng hành lễ nói: - Thiếu tộc trưởng, cùng là một tộc, huyết mạch tương liên, những năm nay không ít cường giả Lục gia vẫn lạc, gia tộc đại thương nguyên khí, mong rằng, mong rằng... Bát trưởng lão không nói ra tiếp theo, trên mặt chính hắn cũng không giấu được hổ thẹn áy náy. Rốt cuộc năm đó bọn Lục Chính Đàn Lục Phong Hỏa đối xử với Lục Ly như vậy, Lục Toan còn nhiều lần mưu đồ sát hại Lục Ly, cừu hận thực sự đã quá sâu. Trên đường Lục Nhân Hoàng đã từ miệng Lục Ly Ngũ thái công biết được phần nào sự thể, hắn nhìn Bát trưởng lão, mặt không biểu tình nói: - Bát thúc, việc này ta tự có định kế, ngươi tránh sang một bên đi. Trước kia Bát trưởng lão cũng tính là đối xử không sai với Lục Ly, làm người tương đối công bằng nghiêm chính, muốn thanh toán cũng không đến mức thanh toán với Bát trưởng lão, một tiếng bát thúc này của Lục Nhân Hoàng đã biểu lộ thái độ của hắn. Bát trưởng lão thở dài đành chịu, dẫn theo chúng nhân tránh sang một bên, Lục Nhân Hoàng và đám người Lục Ly bay vụt xuống, đứng ở bãi đất trống bên ngoài Trưởng Lão Đường. Trong Trưởng Lão Đường chính đang tề tụ nguyên một đám cường giả, Lục Chính Đàn ngồi tại chính vị, Lục Thiên Đế ngồi ở vị trí đầu bên trái, Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên và mười mấy tên trưởng lão chấp sự ngồi xếp thành hình chữ nhất, mười mấy con em trẻ tuổi đám Lục Toan Lục Nghê thì đứng ở sau lưng chúng nhân. Bầu không khí trong Trưởng Lão Đường im ắng đến đáng sợ, nét mặt ai nấy đều rất âm trầm, nhìn chăm chăm đám người Lục Nhân Hoàng Lục Ly ở ngoài điện. Lục Nhân Hoàng thoáng ngừng một lát, sau đó rảo bước dẫn người đi vào, mắt hổ đảo qua chúng nhân bên trong một lượt, cuối cùng dừng ở trên mặt Lục Chính Đàn, lạnh lùng mở miệng nói: - Đại bá, vị trí này không phải dành cho ngươi, đứng lên đi! Chỗ Lục Chính Đàn đang ngồi là vị trí của Tộc Vương Lục gia, Lục Nhân Hoàng vừa tiến đến liền nói ra điểm này, ý bảo Lục Chính Đàn không tư cách ngồi ở đó, không xứng là Tộc Vương của Lục gia. Trong đại điện có một tên Địa Tiên, tám chín tên Nhân Hoàng, đều là trưởng lão Nội đường và Ngoại đường, còn có một số chấp sự Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, đều là thành phần tử trung với Lục Chính Đàn. Bọn hắn biết Lục Nhân Hoàng sẽ không bỏ qua, thế là dứt khoát tụ lại chỗ này, chuẩn bị chết gánh đến cùng. Đương nhiên...