Không ai có ý niệm động thủ, khoan nói Lục Ly dẫn theo mười ba tên Địa Tiên, chỉ riêng một mình Lục Nhân Hoàng đã có thể quét ngang toàn bộ Lục gia, Thần Khải cấp chín tối cao, không ai là đối thủ của hắn. Lục Chính Đàn không đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Nhân Hoàng nói: - Nhân Hoàng, năm đó ngươi tức giận trốn đi, phụ thân ngươi viễn phó Thánh Tiên đại địa, thân mang kịch độc, gia tộc quần long vô chủ, hỗn loạn vô cùng. Nếu ta không đứng ra, Lục gia sớm đã chia năm xẻ bảy. Ngươi nói ta không xứng ngồi ở vị trí này, thế chẳng lẽ ngươi xứng? Lúc gia tộc nguy nan nhất, ngươi lại đang ở đâu? - Ha ha! Lục Nhân Hoàng không ngừng cười lạnh, lắc đầu thở dài nói: - Năm đó ta tức giận trốn đi, quả thật là ta không đúng. Nhưng ta ở Bắc Mạc nhiều năm như vậy, các ngươi chẳng lẽ không biết? Người truy sát ta là ai? Người hại chết thê tử ta là ai? Còn nữa, vì sao phụ thân không đi Bắc Mạc tìm ta, mà phải viễn phó Thánh Tiên đại địa, các ngươi dám nói không phải là các ngươi giả truyền quân tình? Lúc gia tộc nguy nan nhất, thế nguy nan đó là do ai tạo thành? Lục Chính Đàn, có một số chuyện đúng là không phải ngươi làm, nhưng ngươi dám sờ lên lương tâm nói mình không biết? - Còn nữa... Lục Nhân Hoàng thoáng ngừng lại, quét mắt nhìn về phía Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên và đám người Lục Toan Lục Nghê, cười nhạo nói: - Con trai ta từ vạn dặm xa xôi chạy về gia tộc, các ngươi lại đối xử với hắn thế nào? Muội muội ta bị bắt nạt nhiều năm như vậy, các ngươi có từng quản tới? Phụ thân ta trúng độc, các ngươi có từng nghĩ tới giúp hắn giải độc? Chẳng lẽ vị trí Tộc Vương này thật sự mê người như vậy ư? Con trai ta đâu có tranh đoạt quyền thế địa vị Lục gia, chẳng phải bây giờ hắn vẫn danh chấn Thần Châu đại địa đấy thôi? Tiếng nói của Lục Nhân Hoàng rất lớn, đinh tai nhức óc, khí thế cường đại trên thân ép cho đám con em trẻ tuổi như Lục Toan Lục Nghê không thở nổi, lời của hắn cũng khiến không ít người phải cúi gằm mặt xuống. Sắc mặt Lục Chính Đàn lúc xanh lúc trắng, muốn phản bác mấy câu, cuối cùng lại không nói được gì. Lục Thiên Đế trầm mặt không lên tiếng, Lục Phong Hỏa trầm ngâm một lúc, sau cùng mới đứng dậy nói: - Nhân Hoàng, có một số chuyện có lẽ là chúng ta làm không đúng. Nhưng sau khi Ngũ thái công khuyên can, chúng ta đều tỉnh ngộ dừng cương trước bờ vực, lập tức rút lui ra khỏi Luân Hồi Thành. Sở dĩ chúng ta làm thế cũng là bị Lục Ly chất nhi ép không còn cách nào khác. Ở Thí Ma chiến trường, Lục Ly cầm tù hành hạ bọn Lục Toan Lục Nghê một tháng, mặt mũi Lục gia mất sạch, ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào mới phải? - Ha ha ha! Lục Phong Hỏa còn chưa dứt lời, Lục Ly đã nhịn không được bật cười ha hả, trực tiếp ngắt lời Lục Phong Hỏa, bước đi ra nói: - Lục Phong Hỏa, vì sao ta phải cầm tù Lục Toan Lục Nghê, ngươi để bọn hắn đích thân đứng ra đây giải thích. Nếu là lỗi của ta, chúng ta quay đầu liền đi, nếu là Lục Toan Lục Nghê sai, vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác! Sát khí cuộn trào ra trên thân Lục Ly ra, không nói đến việc này còn đỡ, nếu Lục Phong Hỏa đã dám cầm việc này nói chuyện, còn ý đồ đổi trắng thay đen, thật tưởng hắn là tượng bùn không có tính tình chắc? - Có gì để nói đâu? Lục Toan u ám tiếp lời: - Được làm vua thua làm giặc, muốn chém muốn giết gì thì tùy. - Đúng là không có gì để nói nữa cả! Từ lúc tiến vào, đây là lần đầu tiên Lục Linh cất tiếng, nàng nhìn sang Lục Nhân Hoàng nói: - Phụ thân, giết sạch đi, ngươi cứ hạ lệnh, để chúng ta động thủ là được. Đối xử với kẻ địch, trước nay Lục Linh vẫn luôn lãnh huyết vô tình, bọn Lục Chính Đàn Lục Phong Hỏa Lục Toan Lục Nghê nhiều lần mưu hại Lục Ly, còn liên thủ xâm lược Bắc Mạc Vân Châu U Châu. Đối với nàng mà nói, đám người này chẳng có chút huyết mạch thân nhân gì hết, đã dám đối địch với nàng, vậy phải làm tốt chuẩn bị sẵn sàng đi chết. Lục Linh vừa dứt lời, bầu không khí trong đại điện lập tức tràn đầy sát khí, năm tên Địa Tiên Lục Ly mang vào đều lấy ra binh khí, tùy thời chuẩn bị ra tay chém giết người trong đại điện. Trong tay bọn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa cũng xuất hiện binh khí, rõ ràng chuẩn bị liều chết đánh một trận, tình hình đã thế rồi, giờ có nói nhiều cũng vô nghĩa. Bát trưởng lão đi theo vào, mắt thấy đại chiến sắp bùng nổ, sắc mặt hắn bỗng chốc khó coi dị thường. Vốn định nói gì đó, nhưng hắn thấp cổ bé họng, nói ra chưa chắc mấy người Lục Nhân Hoàng Lục Ly sẽ nghe, đành phải đảo mắt nhìn sang Ngũ thái công cầu cứu, lúc này người duy nhất có thể ngăn cản đại chiến chỉ có thể là Ngũ thái công. Ngũ thái công khẽ thở dài, lại không nói gì mà đi ra ngoài. Nói rõ không muốn nhúng tay vào tranh đấu giữa hai mạch lần này, Lục Nhân Hoàng và Lục Ly quật khởi, bằng với Lục gia cũng sẽ quật khởi. Chỉ cần Lục gia có thể quật khởi, Lục Nhân Hoàng Lục Ly muốn thế nào thì cứ mặc bọn hắn. Lục Chính Đàn thấy Ngũ thái công đi ra ngoài, biết sự tình đã không cách nào vãn hồi, nếp nhăn trên mặt khe khẽ run rẩy, thở dài nói: - Nhân Hoàng, việc này đều do ta mà lên, để bọn hắn rời đi, một mình ta tạ tội được không? - Phụ thân! - Gia chủ! - Gia gia! Bọn Lục Thiên Đế đồng loạt trầm hống, ý tứ Lục Chính Đàn rất rõ ràng, hắn muốn một mình tự sát tạ tội, gánh hết mọi trách nhiệm. Bọn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa Lục Toan cũng sẽ rời khỏi Lục gia, ân oán giữa hai bên cứ vậy chấm dứt. Lục Linh lại cười lạnh nói: - Lục Chính Đàn, việc này một mình ngươi sợ là không gánh được! Vân Châu U Châu Bắc Mạc Hoang giới chết hơn trăm triệu người, người Lục gia phái đi chí ít cũng nhuốm máu trên ngàn vạn người? Một mình ngươi có gánh được hết không? Sắc mặt đám Lục Chính Đàn lập tức đại biến, Lục Linh đây là muốn chém tận giết tuyệt, lúc Lục Linh vừa lên tiếng Lục Nhân Hoàng thoáng khẽ nhíu mày, nhưng đợi Lục Linh nói xong, hắn lại trầm mặc không nói. Chết hơn trăm triệu người, đám người Lục Chính Đàn quả thực phải trả giá xứng đáng, mặc dù đây là đại bá đường huynh đường đệ của hắn.