Hắn đành tiếp tục cuồng oanh loạn tạc Thiên Tà châu. Quanh bốn phương tám hướng toàn là quân sĩ chạy trốn, thành trì phía dưới sớm đã bị san thành bình địa, khắp nơi xung quanh là một mảnh hỗn độn, hoang tàn đổ nát. Hưu! Ánh mắt Lục Ly khóa chặt ba tên Địa Tiên trọng thương khác, Nhị điện chủ một mực đuổi theo sau Thiên Tà Châu, Lục Ly không thể để Lục Nhân Hoàng ra ngoài được, như vậy ba tên Địa Tiên bị trọng thương này là mục tiêu dễ giết nhất.EBOOK truyện được phát hành bởi website: bookstore.vip Oanh! Một tên Địa Tiên đang náu mình dưới phế tích chữa thương bị trùng trùng nện sâu xuống đất, tên Địa Tiên này rất thông minh, cấp tốc lấy ra chiến đao đào thông đạo sâu dưới mặt đất, một đường di chuyển dưới đó, thần niệm Lục Ly quét nhìn một cái, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ. Thiên Tà Châu bay vụt lên, phóng tới một tên Địa Tiên bên cạnh Dương Bất Sính, đây là Địa Tiên U Minh Giới. Lục Ly đã từng gặp qua một lần, chính là phó giáo chủ U Minh Giáo, Dương Thiên Thành. Sắc mặt Dương Thiên Thành khẽ biến, Dương Bất Sính đành chịu, lấy ra chiến đao nghênh chiến, đồng thời quát khẽ với Dương Thiên Thành:
- Thiên Thành, ngươi lui trước đi. Dương Thiên Thành như lợi kiếm bay vút về hướng bắc, hơn nữa hắn rất còn thông minh, một mực phi hành sát mặt đất, mục tiêu không quá rêu rao, tùy thời có thể chui xuống lòng đất đào tẩu. - Hừ! Con vịt đã đun sôi làm sao có thể để bay đi được? Lục Ly lạnh lùng hừ một tiếng, Thiên Tà Châu nhoáng một cái, cấp tốc vòng qua Dương Bất Sính, bay vút đuổi theo Dương Thiên Thành, trùng trùng đâm hắn nhập vào dưới lòng đất, lần này Lục Ly học thông minh, thả ra Linh Phong. Linh Phong xuất hiện, linh hồn Dương Thiên Thành lập tức bị công kích, căn bản trốn không thoát. Lần này Lục Ly không để Lục Nhân Hoàng xuất hiện, mà điều khiển Thiên Tà Châu bay vụt lên, sau đó dồn dập va chạm xuống dưới.
Mỗi lần va chạm, Lục Ly đều sẽ phóng thích một ít Linh Phong, như vậy Dương Thiên Thành không ngừng bị Linh Phong công kích, căn bản không cách nào trốn vào lòng đất đào tẩu. Đi! Tên Địa Tiên bị thương nặng còn lại vội cắn răng đào tẩu, giờ mà còn không đi, sợ rằng chỉ có nước chết. Lại một tên Địa Tiên đào tẩu, Dương Thiên Thành thì sắp bị nện chết tươi, Quỷ Xa và Dương Bất Sính không khỏi luống cuống. Nếu chúng nhân không trốn, có lẽ còn sẽ phồng lên dũng khí tử chiến đến cùng. Nhưng một khi có người trốn, khủng hoảng liền sẽ lan tràn, dù sao ai cũng không muốn chết.
- Nhị điện chủ, chúng ta đi trước một bước, xin lỗi... Dương Bất Sính thấy Dương Thiên Thành sắp chết đến nơi, vội cắn răng quát khẽ một tiếng, quay đầu phóng thẳng về hướng bắc. Lần này Quỷ Xa không chút chần chờ, cũng đồng thời phóng về hướng nam, hai người đều vọt xuống, men theo lòng đất đào tẩu. Luân Hồi Thành to lớn, trước kia có tận mấy trăm vạn người, giờ đây kẻ chết người trốn, trừ một ít binh sĩ trọng thương sắp chết ra, chỉ còn lại mỗi hai người Nhị điện chủ và Lý trưởng lão.
Đương nhiên... Xung quanh còn rất nhiều thám báo, thám báo của các đại gia tộc Trung Châu đều có mặt ở chỗ này, truyền tin kịp thời về các nơi. Những trinh sát kia có không ít bị ngộ sát, song lần náo nhiệt này thực sự quá động trời, chỉ cần chứng kiến được thôi, vậy thì chết cũng đáng. Oanh! Dương Thiên Thành rốt cục bị nện chết tươi, thần niệm Lục Ly quét quanh bốn phía, phát hiện người đã trốn sạch, lại cũng không giận. Hòa thượng trốn được, nhưng miếu có thể trốn được ư? Đại thế lực như U Minh Giáo Quỷ Xa Tộc Bách Hoa Các, tộc nhân nhiều đến không biết bao nhiêu mà kể. Trừ phi bọn hắn từ bỏ địa bàn Trung Châu, trốn hết vào bí cảnh trong tiểu thế giới, bằng không hoàn toàn có thể nhẹ nhàng tìm tới đánh chết.
Trong mắt Nhị điện chủ chất đầy vẻ mê mang, không biết nên phải làm sao, Lý trưởng lão cũng tùy thời chuẩn bị chạy trốn. Đúng lúc này nơi xa một đạo bóng người bay vụt đến, Nhị điện chủ liếc nhìn một cái, phát hiện là trưởng lão Thí Ma Điện, còn là cha của Khương Vô Ngã, Khương Thiên Thuận. Truyền tống trận trong thành bị hủy, Khương Thiên Thuận đành phải từ truyền tống trận gần đó bay tới.
- Điện chủ! Từ đằng xa, Khương Thiên Thuận đã quát khẽ: - Chấp pháp trưởng lão sai ta tới đưa tin, đại quân bốn tộc lần nữa tiếp cận, bọn hắn đã không chống nổi, mời ngươi lập tức trở về chủ trì đại cục!
- Ách? Lục Ly và Nhị điện chủ đồng thời hơi ngớ, trong lòng hai người đều có chung một suy nghĩ, đại quân bốn tộc thật sự áp sát ư? Hay đây chỉ là trưởng lão chấp pháp vì tìm bậc thang cho Nhị điện chủ hạ xuống, mới để Khương Thiên Thuận tới giả truyền quân tình. Trên mặt Nhị điện chủ lộ ra một tia khó xử, bất luận tin tức này là thật hay giả, hắn quả thật có bậc thang để đi xuống, nhưng cứ vậy rút lui hắn sao có thể cam tâm cho được?
- Điện chủ! Khương Thiên Thuận thấy Nhị điện chủ vẫn không nhúc nhích, vội vàng lần nữa quát khẽ nói: - Lần này bốn đại tộc xua quân trăm vạn, cường giả như mây, một khi trưởng lão chấp pháp không cầm cự được, Thí Ma Thành sẽ bị san thành bình địa. Đến lúc đó đại quân xâm nhập Thần Châu đại địa, Nhân tộc sẽ triệt để hủy diệt, mong điện chủ lập tức trở về chủ trì đại cục.
- Thôi, thôi!!! Nhị điện chủ nổi giận gào thét một tiếng, quét mắt nhìn về phía Thiên Tà Châu nói:
- Lục Ly, lần này tạm thời tha ngươi một mạng. Đợi ta đánh tan đại quân bốn tất, tất sẽ suất lĩnh cường giả đuổi bắt ngươi, công thẩm lăng trì ngay trước mặt vạn tộc. Luân Hồi Cung bị phúc diệt, Cơ gia kẻ chết người trốn, Nhị điện chủ có lưu lại đây cũng đã chẳng nghĩa lý gì.
Hắn phẫn nộ dẫn theo Lý trưởng lão bay đi, hướng tới một lối vào Thí Ma Điện khác ở mặt bắc. Khương Thiên Thuận không đi cùng theo, hắn nhìn Luân Hồi Thành nay đã hóa thành phế tích, nhìn đường đi bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn thi thể la liệt khắp toàn thành, không khỏi thở dài. Luân Hồi Thành, đại thành số một Trung Châu, hôm nay lại bị hủy trong phút chốc, thế lực số một Trung Châu bị phúc diệt, lại vẻn vẹn chỉ bởi lực lượng của một người, người đó còn là một thanh niên mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Nếu mấy năm trước có người nói Lục Ly sẽ hủy diệt Luân Hồi Cung, như vậy đánh chết Khương Thiên Thuận cũng không tin. Dù trước khi đi trưởng lão chấp pháp đã nói qua cho hắn biết về tình hình nơi này, song hắn vẫn không dám tin tưởng.