Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 1116 Thiên kiêu thì ghê lắm chắc?
Sắc mặt Nhị điện chủ rất khó coi, Hình Mục chiến tử, hắn đã trở thành Tổng điện chủ Thí Ma Điện, hôm nay lần đầu tiên về lại Trung Châu, cảm giác như là áo gấm về làng. Lại không ngờ, hắn vừa xuất hiện, nói một câu kinh hãi toàn trường, Lục Ly lại đột nhiên đi đến, hơn nữa còn đương chúng nói muốn tiêu diệt gia tộc của hắn. Nếu đổi là trước kia, hắn nhất định sẽ vung tay nện tới. Nhưng lúc này hắn lại không nói gì, bởi vì tốc độ Thiên Tà Châu khiến hắn phải dè chừng, tốc độ hạt châu này còn nhanh hơn hắn một phần. Nhị điện chủ không lên tiếng, Dương trưởng lão ở bên cạnh lại nổi giận, ngày đó ở Thí Ma Thành, hắn bị Lục Ly và Tiểu Bạch phế đi hai cánh tay, khiến hắn mất sạch mặt mũi, mấy năm nay không cách nào ngẩng đầu lên được. Mặc dù Lục Ly được đến một kiện bảo vật nhìn có vẻ rất rất tà dị, song Dương trưởng lão lại vẫn không mấy sợ hãi. Bởi vì giờ này khắc này Nhị điện chủ đang không chỉ đại biểu cho một mình hắn, mà là toàn bộ Thí Ma Điện! Thế là Dương trưởng lão gầm lên: - Lục Ly, điện chủ đã vinh thân là Đại điện chủ, hiện giờ chính là người đứng đầu của Nhân tộc chúng ta. Nửa năm trước điện chủ còn đột phá cảnh giới thiên kiêu, là dệ nhất nhân Nhân tộc. Ngươi lại dám nói năng lỗ mãng? Đúng là đại nghịch bất đạo… Còn không mau mau quỳ xuống xin tha, thỉnh cầu điện chủ ân xá? Hoa! Toàn trường xôn xao, mấy người Lục Linh Khương Khinh Linh Khương Vô Ngã Ngũ thái công đều khẽ biến sắc, bọn Cơ Ngạo Tiên thì lại tinh thần đại chấn, vô số binh sĩ Luân Hồi Cung dưới đất càng là cuồng hỉ không thôi. Cảnh giới Thiên Kiêu! Đó chính là tồn tại vượt trên Địa Tiên, Hình Mục tài năng ngút trời, ngàn năm qua chiến lực một mực ngạo thị quần hùng, nhưng vẫn thiếu nửa bước mới vấn đỉnh thiên kiêu. Nhị điện chủ đột phá thiên kiêu, vinh thăng thành Đại điện chủ, đây không chỉ là hồng phúc của Luân Hồi Cung, mà còn là hồng phúc của Nhân tộc. Sắc mặt Lục Nhân Hoàng cũng hơi có chút khó coi, ngay từ thời khắc Nhị điện chủ xuất hiện hắn liền đã cảm nhận được uy hiếp. Mặc dù Nhị điện chủ tận lực áp chế khí tức, nhưng cảnh giới thiên kiêu cao hơn Địa Tiên nguyên một cấp, chênh lệch hết sức rõ ràng, Lục Nhân Hoàng thoáng chốc liền có thể cảm ứng ra được. - Thiên kiêu? Ghê nhỉ? Lục Ly bật cười ngạo nghễ, không phải chỉ là một tên Hóa Thần thôi sao? Ở Trung Hoàng Giới Hỗn Độn Luyện Ngục hắn thấy qua Hóa Thần nhiều lắm. Hóa Thần chết đi vì hắn cũng không phải số ít, Nhị điện chủ vừa đến hắn liền đã cảm ứng ra được, thế nên cũng không quá để tâm. - Ách... Lời này của Lục Ly khiến đám người Lục Linh Khương Khinh Linh Khương Vô Ngã kinh ngạc không thôi, thiên kiêu còn không ghê gớm? Phải biết thiên kiêu chính là cấp độ cường giả mạnh nhất từng xuất hiện trong lịch sử Nhân tộc. Mỗi lần xuất hiện một tên thiên kiêu thì đều gắn liền với vận may của Nhân tộc, Nhân tộc cũng sẽ nhờ vậy mà được vinh diệu suốt mấy vạn năm. Ong ong ong! Thiên Tà Châu đột ngột lấp lánh quang mang, từng tên Địa Tiên hiện ra, trên thân ai nấy đều có mang chiến giáp bán Thần khí. Đương nhiên... Đa phần chiến giáp bán Thần khí là do Lục Ly tạm thời ban cho, ở trong cấm địa Cổ Thần Lục Ly được đến rất nhiều chiến giáp bán Thần khí, trang bị cho mười ba người chỉ là chút chuyện nhỏ. Mười ba tên Địa Tiên vừa xuất hiện, lập tức vút lên đứng ngạo nghễ trước mặt chúng nhân. Tản ra vây quanh đám người Lục Linh Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh và mấy người Bạch Hạ Sương Lục Phi Tuyết đang bị cột ở chính giữa quảng trường. Tiếng cười lạnh của Lục Ly lần nữa vang lên: - Nhị điện chủ, đừng tưởng thiên kiêu là ghê gớm lắm. Mấy năm qua thiên kiêu bởi vì ta mà chết chí ít cũng phải mười tên trở lên, kẻ vừa mới đột phá thiên kiêu như ngươi, ở trong mắt ta không là cái thá gì! Cho ngươi một lần cơ hội, ngươi tự tay diệt sát sáu tộc, như vậy ta sẽ tha mạng cho ngươi! Tĩnh mịch, toàn trường chết lặng! Khoảnh khắc mười ba tên Địa Tiên xuất hiện, tròng mắt vô số người bất chợt co rụt lại, toàn thân run lên, không dám tin vào mắt mình. Một hơi hiện ra mười ba Địa Tiên, trọng yếu nhất chính là trong mười ba Địa Tiên này có bảy tám người khí tức sáng ngang với đám Cơ Ngạo Tiên Dương Bất Sính. Hơn nữa người người đều khoác bán Thần khí, thần quang lưu chuyển sáng bừng nguyên một góc trời. Còn cả lời vừa rồi của Lục Ly, quả thực dọa sợ không ít người! Thiên kiêu chết đi vì hắn không dưới mười tên, nếu không phải Lục Ly thả ra mười ba tên Địa Tiên, có lẽ chúng nhân sẽ cho rằng hắn đang đánh rắm. Nhưng giờ đây lại không ai dám chất vấn Lục Ly, Lục Ly có thể thả ra Địa Tiên, bản thân điều này liền đã chứng minh sự bất phàm của hắn. Tê tê! Bọn Cơ Mộng Điềm Dương Hiên còn đang đương cự với khôi lỗi thú ở phía thành tây không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, trong mắt hiện đầy vẻ hoảng loạn. Các nàng vốn cho rằng trước đó Lục Ly không xuất hiện là bởi đang bế quan xung kích cảnh giới. Hơn năm năm trôi qua, dù tư cách Lục Ly có nghịch thiên đến đâu, xung kích đến Nhân Hoàng Cảnh đã tính là cực hạn, lại không ngờ hắn một hơi thả ra mười ba tên Địa Tiên. Hai mắt Nhị điện chủ âm trầm như nước, sắc mặt ngưng trọng dị thường. Mười ba tên Địa Tiên này rất là xa lạ, tuyệt đối không phải người Đấu Thiên Giới. Nếu đã không phải là người Đấu Thiên Giới, vậy chỉ có thể là cường giả ngoại giới, bên ngoài Đấu Thiên Giới còn có tiểu thế giới cường đại đến vậy ư? - Thiên kiêu vì hắn mà chết không dưới mười người? Chẳng lẽ ngoài Đấu Thiên Giới còn có giới diện càng thêm cường đại? Nhị điện chủ nhớ tới ghi chép trong một cuốn sách sử ở Thí Ma Điện, rằng trước đây đã từng có cường giả ở vị diện khác hàng lâm Đấu Thiên Giới, sắc mặt hắn bỗng chốc càng thêm khó coi. Nếu Lục Ly thật sự được đến ủng đới từ đại gia tộc vị diện khác, như vậy kẻ vừa mới đột phá thiên kiêu như hắn quả thực không tính là cái thá gì. - Ha ha ha! Trên không trung, Lục Nhân Hoàng bật cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy tự hào vẻ kiêu ngạo. Có người con trai xuất sắc như thế, đổi thành bất kỳ phụ thân nào cũng đều sẽ kiêu ngạo.
Chương 1117 Thay trời diệt ma
Trường diện trở nên giằng co, từ bốn mặt thành lại đang không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm, khôi lỗi thú vẫn đang tứ ngược. Nhị điện chủ nghĩ nghĩ, sau đó khua tay nói: - Dương trưởng lão, Lý trưởng lão, các ngươi đi trước trấn áp khôi lỗi thú. Thời gian kéo càng lâu, người chết sẽ càng nhiều, bất luận thế cục phát triển thế nào, chí ít phải diệt sát khôi lỗi thú trước cái đã. Đánh hay hòa? Trong lòng Nhị điện chủ rất là quấn quít! Đánh, vạn nhất trong Thiên Tà Châu kia lại xuất hiện thêm mấy tên thiên kiêu thì sao? Đến lúc đó tất cả người tại trường đều phải chết. Nhưng nếu hòa, uy nghiêm của đại điện chủ mới thượng vị là hắn sẽ mất sạch, sau này còn làm sao thống soái quần hùng? Quan trọng hơn chính là, cục tức hắn nuốt trôi được ư?... Dương trưởng lão và Lý trưởng lão bay đi, hai người này đều tiến vào Địa Tiên đã nhiều năm, cùng có cảnh giới Địa Tiên trung hậu kỳ, phái đi ra hoàn toàn đủ sức trấn áp khôi lỗi thú. Nhị điện chủ lần nữa hạ lệnh: - Ngạo tiên các ngươi cũng đi trấn áp khôi lỗi thú, nơi này có ta rồi! Đám Địa Tiên Cơ Ngạo Tiên bay đi, Lục Nhân Hoàng nghĩ nghĩ liền hạ xuống, Lục Ly lần nữa cất tiếng: - Trước cứu người! Từ trong mười ba tên Địa Tiên phân ra năm người, cấp tốc vọt xuống cứu ra bọn Lục Phi Tuyết. Dạ Tra nước mắt tuôn đầy mặt, sau khi được cứu lập tức quỳ gối nói: - Thánh Chủ, lão nô thẹn với ngươi, không mặt mũi gặp ngươi a... - Ông! Thiên Tà Châu lấp lánh quang mang, thu lại đám người Lục Phi Tuyết Bạch Hạ Sương Dạ Tra vào bên trong, sau đó Lục Ly nghĩ nghĩ rồi truyền âm nói: - Tỷ, Thu Tuyết, Khinh Linh, Tiểu Bạch, Hồ Lang các ngươi đừng kháng cự! Từng đạo quang mang chớp lóe, Lục Linh Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh Tiểu Bạch và đám Nhân Hoàng đều bị thu vào. Tiểu Bạch thì lại bay tới, nhào vào trong ngực Lục Ly, không ngừng réo gọi thân thiết. - Lục lang... Nhìn gương mặt không biết bao lần từng xuất hiện trong mộng kia, thân hình Khương Khinh Linh khẽ run lên, trong mắt tuôn trào nhiệt lệ. Bạch Thu Tuyết cũng khóc thành lệ nhân, Lục Ly vươn tay ra, hai người rốt cuộc không đè nén nổi cảm xúc, song song nhào vào trong ngực Lục Ly. Tiểu Bạch đứng trên vai Lục Ly, trong ngực thì lại ôm lấy Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết, hắn nhẹ lời trấn an hai người mấy câu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Lục Linh nói: - Tỷ, ta về rồi! - Tốt, về được là tốt. Trên mặt Lục Linh hiện lên ý cười xán lạn, ở trong lòng nàng, bất luận thành tựu Lục Ly có như thế nào, chỉ cần hắn trở về bình an, vậy là đủ rồi. - Thôi, mấy người cô cô còn cần chăm sóc, các ngươi đi nghỉ ngơi trước, để ta ứng phó cục diện ngoài này! Lục Ly vỗ vỗ vai Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết, hai người ngừng khóc, vội vàng đi xem tình hình đám người Lục Phi Tuyết Bạch Hạ Sương Yên phu nhân, thần niệm Lục Ly lại lần nữa quét ra. Nhị điện chủ đứng ngạo nghễ giữa trời, tất cả Địa Tiên còn lại đều được phái đi trấn áp khôi lỗi thú, dưới sự trấn áp từ đám cường giả, tốc độ tử thương của khôi lỗi thú bỗng chốc tăng nhanh. Nhất là khi đám người Dương trưởng lão Lý trưởng lão Cơ Ngạo Tiên Dương Bất Sính gia nhập chiến cuốc, trong tay bọn hắn đều có bán Thần khí, một chiêu liền có thể chém giết một con khôi lỗi thú. Lục Ly lại không quá để tâm tới chết sống của đám khôi lỗi thú kia, thần niệm hắn quét nhìn về phía Bàn Nhược, thấy tiểu ni cô đã trưởng thành lên nhiều. Từ một bé con biến thành cô bé, đáng tiếc lại là ni cô, khiến nét mặt tinh xảo của nàng thiếu đi mấy phần vận vị nữ nhân. - Bàn Nhược, cám ơn ngươi! Lục Ly nhẹ giọng nói: - Chuyện hôm nay đã không cần ngươi ra tay nữa, ngươi về Đại Phật Tự trước đi. Đợi xử lý xong chuyện ở đây, ta sẽ lên Phật sơn tìm ngươi. - Được rồi! Bàn Nhược lộ ra nụ cười ngọt ngào, dù Lục Ly không có hiện thân, nhưng có câu nói này của Lục Ly liền đã đủ. Nàng cũng không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, không đành lòng nhìn xem nhiều người như vậy bị giết, nếu Lục Ly đã có lòng tin đủ sức ứng phó, nàng không muốn Đại Phật Tự phải liên lụy thêm nữa. - A Di Đà Phật! Lão hòa thượng sau lưng Bàn Nhược chắp tay trước ngực, hướng về phía Thiên Tà Châu khẽ cúi đầu một cái, nói: - Lục thí chủ, oan gia nên giải không nên kết, tha người được thì nên tha ngươi. Giờ đây bốn tộc xâm lấn, Nhân tộc thế yếu, tốt nhất đừng nên tạo thêm sát nghiệp. Nếu đổi thành người khác nói lời này, Lục Ly nhất định sẽ coi là gió thoảng bên tai, nhưng Đại Phật Tự tính là có ân với hắn, thế nên Lục Ly mới gật đầu đáp: - Lời đại sư nói ta đã nhớ kỹ, đại sư dẫn Bàn Nhược về trước đi, lần này đa tạ. Lão hòa thượng lần nữa chắp tay trước ngực, mang theo Bàn Nhược bay về nơi xa, rất nhanh liền tan biến ở phía cuối chân trời. Mấy người Lục Nhân Hoàng, Khương Vô Ngã và Ngũ thái công vẫn đứng ngạo nghễ giữa trời cao, không nói nửa lời, lúc này cục diện biến thành Lục Ly làm chủ, bởi vì bọn hắn cũng không nắm chắc đối chiến được với Nhị điện chủ. Nhị điện chủ trầm mặc thoáng chốc, thấy khôi lỗi thú quanh bốn phía đã bị đồ sát gần xong bèn mở miệng nói: - Lục Ly, đại sư nói có lý, bốn tộc xâm lấn, Nhân tộc thế yếu. Các ngươi cứ vậy thối lui, bản điện chủ có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhị điện chủ đã làm ra nhượng bộ rất lớn, nói cách khác trong lòng hắn đã chuẩn bị nghị hòa. Nếu Lục Ly gật đầu đáp ứng, việc này coi như xong. Còn tiếp sau có ra tay lừa giết mưu hại hay không, vậy thì phải xem thủ đoạn và thực lực của song phương. Đám người Khương Vô Ngã khẽ thở dài một hơi, Nhị điện chủ không chỉ đột phá thiên kiêu, còn vinh thăng thành Đại điện chủ. Lúc này hắn không chỉ đại biểu cho một cá nhân nào, mà là đại biểu cho toàn bộ Thí Ma Điện, đó chính là thế lực lớn nhất của Nhân tộc, là cự vô bá chân chính. - Ha ha! Lục Ly lại cất tiếng cười lạnh, khiến nội tâm đám người Khương Vô Ngã không khỏi trầm xuống, rất nhanh Lục Ly liền tiếp lời: - Bắc Mạc Vân Châu U Châu Hoang giới tổng cộng tử thương trên trăm triệu, giờ chỉ bằng một câu của ngươi liền phải bỏ qua? Ngươi là Đại điện chủ đương nhiệm của Thí Ma Điện, chẳng lẽ đã quên điện quy của Thí Ma Điện rồi?
Chương 1118 Huyết chiến
- Thí Ma Điện không được nhúng tay vào phân tranh giữa các thế lực trên Thần Châu đại địa, giờ ngươi làm điện chủ liền muốn phá lệ? Thí Ma Điện quả thực có điện quy không được can thiệp sự vụ ở Thần Châu đại địa. Nhưng điện quy này chỉ áp dụng cho trưởng lão và các thành viên Thí Ma Điện, lại không áp dụng đối với các vị điện chủ, Hình Mục chẳng phải cũng đã từng ra mặt bảo vệ Lục Ly mười năm đấy thôi? Đương nhiên, những chuyện này không thể công khai nói ra ngoài. Trên mặt Nhị điện chủ lộ ra vẻ phẫn nộ, Lục Ly quá không biết điều, đã cho hắn bậc thang đi xuống thế mà còn không biết tiến thoái? Hắn vừa mới thăng nhiệm điện chủ, nếu để cho Lục Ly đương chúng đồ sát như vậy, sau này còn làm sao thống soái quần hùng? Lại nói hắn là người Cơ gia, mặc dù trùng tố linh hồn, nhưng Cơ gia đều là con cháu đời sau của hắn, hắn sao đành tâm nhìn Cơ gia bị hủy diệt? Tròng mắt nhị điện chủ thoáng khẽ lấp lóe, liếc nhìn lên Thiên Tà Châu, thấy Lục Ly một mực không lộ diện, ngay cả khi tạm biệt Bàn Nhược đều không đi ra, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm, liệu có phải Lục Ly sợ đi ra sẽ bị hắn một chiêu tiêu diệt? Nếu Lục Ly sợ chết, như vậy trong hạt châu khẳng định không có cường giả cấp bậc thiên kiêu. Bằng không lấy tính cách Lục Ly, làm sao có thể còn đứng đó nói nhảm, sớm đã đại khai sát giới rồi mới đúng! Nghĩ tới đây, lòng tin Nhị điện chủ đột nhiên bạo trướng, lạnh giọng nói: - Thế ngươi muốn thế nào? Lục Ly thoáng ngập ngừng, hắn nhớ đến câu nhắc nhở trước khi đi của lão hòa thượng, lại nghĩ tới Hình Mục đều tử trận, xem ra tình hình trong Thí Ma chiến trường hẳn đang rất ác liệt. Thế là sau một lúc trầm ngâm, hắn làm ra chút nhượng bộ: - Tất cả võ giả Nhân Hoàng Cảnh trở lên của Luân Hồi Cung, U Minh Giáo, Bách Hoa Các, Quỷ Xoa Tộc, Nhật Nguyệt Minh đều phải chết, đây là giới hạn sau cùng của ta! Sáu đại tộc nhưng Lục Ly chỉ nhắc đến năm tộc, Lục gia thì phải đợi thương nghị với Lục Nhân Hoàng rồi lại tính. Bắc Mạc Vân Châu U Châu Hoang giới chết hơn một trăm triệu người, hắn nhất định phải báo thù rửa hận cho bọn họ. Lục Ly chém đinh chặt sắt, không có một tia dư địa để xoay vần nào, thanh âm của hắn rất lớn, vang vọng toàn thành, khiến cho vô số người biến sắc. Nhân Hoàng trở lên?! Nếu toàn bộ võ giả Nhân Hoàng trở lên của năm đại thế lực đều bị tru sát, vậy thì có khác gì bị diệt tộc đâu. Trước kia năm đại thế lực đắc tội không biết bao nhiêu đại gia tộc, một khi cường giả chết sạch, tộc nhân còn lại tất sẽ bị những cừu gia kia xé thành phấn vụn. Dù những cừu gia kia không ra tay, nhưng năm đại thế lực nắm trong tay quá nhiều tài nguyên, có được quá nhiều tài phú, khẳng định sẽ dẫn lên vô số đại gia tộc tranh đoạt. Nói không chừng đám lão quái ẩn thế đều sẽ dồn dập xuất động, khi đó vẫn khó tránh khỏi kết cục tộc phá người vong. - Được, được, được lắm! Nhị điện chủ giận quá mà cười, khí tức trên thân không còn áp chế nữa mà tràn ngập ra như núi, bao phủ khắp toàn thành! Trong tay Nhị điện chủ xuất hiện một thanh chiến đao cực lớn, chậm rãi rút ra khỏi vỏ, lạnh giọng nói: - Lục Ly, nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy hôm nay bản điện chủ đành phải thay trời diệt ma. Đại chiến rốt cục vẫn khó mà tránh được! Bên phía năm đại tộc vừa rồi đã tử trận gần mười tên Địa Tiên, bởi vì Nhị điện chủ mang đến hai tên trưởng lão Thí Ma Điện, số lượng Địa Tiên lần nữa lên tới gần hai mươi tên. Bên phía Lục Ly bởi vì Bạch Thu Tuyết Lục Linh Tiểu Bạch Khương Khinh Linh đều bị hắn thu vào trong Thiên Tà Châu, cộng thêm Bàn Nhược lão hòa thượng rời đi, nhưng hắn lại thả ra mười ba tên Địa Tiên, bởi thế về nhân số song phương gần như tương đương. Chẳng qua... Một mình Lục Nhân Hoàng có thể độc đấu năm đại tộc trưởng, chiến lực cực kỳ bưu hãn, trong mười ba tên Hồn Nô của Lục Ly cũng có bảy tám người chiến lực sánh ngang bọn Cơ Ngạo Tiên. Bởi thế vứt Nhị điện chủ và Lục Ly ra không tính, về Địa Tiên, phía Lục Ly chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Nhưng Nhị điện chủ đã đột phá thiên kiêu, cũng tức là Hóa Thần Cảnh, nếu để Nhị điện chủ ra tay, đám người Lục Nhân Hoàng sợ rằng lành ít dữ nhiều. Nhị điện chủ rút ra chiến đao, trên chiến đao sáng loáng quang mang, ký tự thần bí lưu chuyển, rõ ràng là bán Thần khí. Hắn vung chiến đao chỉ về phía Thiên Tà Châu ở xa xa, nói: - Lục Ly, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, lui hay không? Hưu! Thiên Tà Châu bay lên cao không, Lục Ly quát khẽ nói: - Nhị điện chủ, không phục thì cứ lên đây đánh một trận! Ngũ thái công, phụ thân, các ngươi ra tay giết sạch cường giả năm tộc, trưởng lão Thí Ma Điện cũng giết không tha, riêng Nhị điện chủ cứ giao cho ta là được! - Hừ! Nhị điện chủ trùng trùng hừ lạnh, tung người bay vụt lên, chiến đao kéo ra một đạo lưu quang, như cầu vồng chém thẳng về phía Thiên Tà Châu. - Giết! Mười ba tên Hồn Nô của Lục Ly trước xuất động, như hổ đói xuống núi, phóng vút về phía cường giả năm tộc. Lục Nhân Hoàng cũng không chút chần chờ, trường thương sáng lên hào quang màu hoàng kim, tung người bắn tới, khóa chặt Cơ Ngạo Tiên quát khẽ nói: - Cơ Ngạo Tiên, chết đi! Ngũ thúc công vút ra, đám người Khương Vô Ngã thoáng có chút chần chờ, nếu chỉ là năm tộc, bọn hắn sẽ không quá cố kỵ. Nhưng Thí Ma Điện nhúng tay vào, tính chất sự tình liền biến vị. Một khi bọn hắn ra tay, bằng với chủ động đối nghịch với Thí Ma Điện, nếu Lục Ly không đương cự được với Nhị điện chủ, Linh Lung Các tất sẽ hóa thành tro bụi. - Thôi! Nghĩ đến Khương Khinh Linh đã gửi thân cho Lục Ly, với tính cách Khương Khinh Linh, dù có là chín con ngựa cũng kéo không lại được. Khương Khinh Linh lại là hi vọng của Khương gia hy vọng, bọn hắn tuyệt đối không thể vứt bỏ. Đã vậy, Khương gia tính là cột chung trên một cỗ chiến xa với Lục Ly, có vinh cùng hưởng có nhục cùng chịu, chỉ có thể liều. - Giết! Khương Vô Ngã hét lớn một tiếng, dẫn theo hai tên Địa Tiên tiếp tục phóng tới chỗ Địa Tiên Nhật Nguyệt Minh Quỷ Xoa Tộc, đại chiến lần nữa bóc mở. Ầm!
Chương 1119 Huyết chiến
Trên không trung, Nhị điện chủ vung đao bổ lên trên Thiên Tà Châu, hạt châu bị nện bay, quang mang trên đó không ngừng lấp lánh, song không thấy có bất cứ vết tích hư hại nào. - Hừ! Nhị điện chủ lần nữa vung lên trường đao, xé rách hư không, thân thể chớp lóe, tiếp tục phóng tới thiên Tà Châu, từng đao từng đao liên tục bổ lên Thiên Tà Châu. Hạt châu không ngừng lấp lánh quang mang, mỗi lần lại bị đánh bay mấy ngàn trượng. Rất nhanh hạt châu đã biến mất khỏi tầm mắt chúng nhân, Nhị điện chủ lại vẫn đuổi sát không bỏ, liên tục chém lên, dần dần cũng khuất khỏi tầm mắt mọi người. - Hay lắm! Trong lòng Lục Nhân Hoàng lại không khỏi mừng thầm, Nhị điện chủ bổ xuống nhiều đao như vậy, hạt châu kia vẫn không thấy vỡ tan, xem ra Lục Ly quả thực có vốn liếng để đối chiến với Nhị điện chủ. Chỉ cần kéo dài nửa canh giờ, phía bọn hắn liền có thể nhẹ nhàng kết thúc chiến đấu, cường giả năm tộc đều sẽ bị chém tận giết tuyệt. - Lục Ly, ngươi phải cố trụ vững a… Khương Vô Ngã âm thầm cầu nguyện, mỗi lần hạt châu bị đánh bay, lại không thấy Lục Ly phóng thích bất cứ thần thông nào để phản công, tâm tình Khương Vô Ngã lại thêm một lần thấp thỏm. - Chẳng lẽ hạt châu này cũng là bán Thần khí? Tròng mắt Ngũ thái công thoáng lấp lánh, Nhị điện chủ mang theo uy thế kinh thiên, liên tục bổ xuống nhiều đao như vậy, song hạt châu vẫn không hề bị phá mở, cảnh này khiến Ngũ thái công thấy được một tia hi vọng. - Ha ha! Đám Địa Tiên thủ hạ Lục Ly lại không ngừng cười lạnh, hạt châu kia chính là Thần khí, mỗi lần bị đánh bay đều là do Lục Ly cố ý điều khiển. Mục đích chính là vì muốn dẫn ra Nhị điện chủ, để bên này dễ dàng tiến hành đồ sát. Lão Cửu Quân gia đoán được ý đồ của Lục Ly, hắn hú dài một tiếng nói: - Các ngươi không cần lo lắng cho Lục công tử, bằng vào cái tên điện chủ khỉ khô kia thì còn chưa đủ sức thương hại được hắn, võ giả ở cái cấp bậc này có tới cả trăm tên cũng không cần lo! - Ách? Chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau, chiến lực lão Cửu Quân gia cũng không yếu, là Địa Tiên hậu kỳ, chắc chắn sẽ không nói lung tung, hắn đã nói vậy khẳng định là có nắm chắc rất lớn. - Tốt! Bọn Khương Vô Ngã Ngũ thái công càng thêm yên tâm, sĩ khí đại chấn, toàn lực ra tay tấn công cường giả năm tộc. Bọn Cơ Ngạo Tiên nghe được lời này của lão Cửu Quân gia, thần sắc ai nấy đều đại biến. Võ giả ở cấp bậc thế này tuyệt đối sẽ không khoác lác, nói như vậy Nhị điện chủ thật không phải đối thủ của Lục Ly? Điều này sao có thể? Lục Ly mới bao nhiêu lớn, tính ra còn chưa đến hai ba, hai mươi ba tuổi liền có thể đối chiến thiên kiêu? Chẳng lẽ Lục Ly là Đấu Thiên Đại Đế chuyển thế? Mà dù có là Đấu Thiên Đại Đế thì ở tuổi hai ba cũng không khả năng đột phá thiên kiêu được? - Mộng Điềm, các ngươi rút lui trước! Trong lòng Cơ Ngạo Tiên có dự cảm chẳng lành, bờ môi khẽ động truyền âm cho đám Cơ Mộng Điềm. Khôi lỗi thú đã bị tiêu diệt gần hết, bọn Cơ Mộng Điềm có ở lại đây cũng chẳng nghĩa lý gì, bất luận kết cục thắng bại thế nào, cứ rút lui đi trước thì hơn. Dương Bất Sính Điệp Hoa bà bà cũng truyền âm đi xuống, để bọn Dương Hiên Dương Vũ Điệp Phi Vũ âm thầm triệt thoái. Đại chiến giữa Địa Tiên với nhau, đám hậu bối tuổi trẻ lưu lại cũng không giúp được gì, ngược lại còn sẽ bị liên lụy. - Đi! Cơ Mộng Điềm quay sang phất phất tay với Cơ Mộng Dao và mấy tên công tử tiểu thư Cơ gia, sau đó bay vút về nơi xa, đám Dương Hiên Dương Vũ Điệp Phi Vũ cũng chạy theo. Trên mặt ba người Cơ Mộng Điềm Cơ Mộng Dao Dương Hiên đều hiện vẻ thất lạc, các nàng đều là thiên chi kiêu tử, tự nhận là thiên tài tuyệt thế. Trước đó ba người Lục Linh Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh vừa đả kích qua các nàng một lần, lúc này Lục Ly xuất hiện càng là phá tan tự tin trong lòng các nàng thành mảnh nhỏ. Điệp Phi Vũ đầy mặt lo lắng bất an xen lẫn hối hận, Lục Ly một mực là tâm ma của nàng, lần này nàng vốn không muốn nhúng tay vào. Nhưng Bách Hoa Các muốn tìm về mặt mũi, nàng đành phải miễn cưỡng tùy quân xuất chiến. Lại không ngờ cục diện sẽ biến thành thế này, nghĩ đến Bách Hoa Các có khả năng bởi vì trận chiến này mà bị diệt tộc, cả người Điệp Phi Vũ không khỏi lạnh run. Không chỉ riêng mỗi bọn Cơ Mộng Điềm, Cơ Ngạo Tiên còn để một ít Nhân Hoàng tuổi trẻ len lén triệt thoái, bảo tồn thực lực cho Luân Hồi Cung. Chiến đấu giữa Địa Tiên với nhau, binh sĩ đi cùng không giúp được gì nhiều, tốt nhất vẫn nên lưu lại chút hỏa chủng thì hơn. Phanh phanh phanh Sĩ khí phía năm đại tộc rõ ràng xuống thấp không ít, Lục Nhân Hoàng chiến lực bưu hãn, đám Địa Tiên dưới tay Lục Ly cũng đều hung hãn không sợ chết, rất nhanh bên này đã chiếm cứ thượng phong. Nếu không phải có Dương trưởng lão và Lý trưởng lão của Thí Ma Điện gánh lấy, sợ rằng sớm đã tan tác. Ầm! Sau một nén hương, Lục Nhân Hoàng vung thương đâm chết một tên Địa Tiên Luân Hồi Cung. Lục Nhân Hoàng cảm ngộ được áo nghĩa hàn băng, một loại áo nghĩa cường đại dưới Hàn Băng Thâm Uyên, lúc tấn công nếu kẻ địch bị hàn đông đông kết, về cơ bản chỉ còn nước chờ chết. Có được Thần Khải cấp chín tối cao, trong hàng ngũ Địa Tiên, Lục Nhân Hoàng gần như là tồn tại vô địch. Không ai có thể đánh giết hắn, cùng lắm là chỉ chấn thương, công kích của hắn lại sắc bén như thế, một đối một có thể quét ngang bất cứ Địa Tiên nào tại trường. Ầm ầm. Hai tên Địa Tiên bị năm tên Địa Tiên thủ hạ Lục Ly liên thủ kích trúng, một người trọng thương, một người trực tiếp chiến tử, thế cục triệt để sáng tỏ. Nếu Nhị điện chủ còn không quay về cứu viện, chỉ chưa đến ba nén hương sau, bọn Cơ Ngạo Tiên Dương trưởng lão đều sẽ bị giết sạch. Dương trưởng lão bị một tên Địa Tiên Ma Hoàng Giới thủ hạ Lục Ly đánh bay, trong miệng phun ra một búng máu tươi, hắn quét nhìn toàn trường một lượt, sau đó đành chịu lấy ra một chiếc ngọc phù, bóp nát thông báo cho Nhị điện chủ. Nhị điện chủ đã rời cách Luân Hồi Thành mấy trăm dặm, mỗi lần hạt châu bị hắn bổ trúng lại sẽ đánh bay đi. Đồng thời Lục Ly bắt đầu điều khiển hạt châu bay múa tránh né, dần dần kéo ra khoảng cách vài trăm dặm.
Chương 1120 Giỏi thì nhắm vào ta đây này!
Lão Cửu Quân gia đoán không sai, Lục Ly cố ý dẫn ra Nhị điện chủ. Hắn còn không cách nào đánh giết Hóa Thần, tự nhiên phải nghĩ cách dẫn dụ đối phương rời đi, để Lục Nhân Hoàng và đám Địa Tiên thủ hạ rảnh tay đồ sát cường giả năm tộc. Năng lượng trong Thiên Tà Châu còn rất nhiều, bằng vào một mình Nhị điện chủ, dù có để mặc cho hắn phách chém trăm năm đều không bổ ra được. Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu tả xung hữu đột, không ngừng tránh né công kích từ Nhị điện chủ. Mỗi lần Nhị điện chủ bổ ra một đao, thiên địa Huyền khí quanh bốn phía đều bị dẫn dắt, lưỡi đao lại bổ chính xác lên hạt châu, không thể không nói Nhị điện chủ vẫn có chút thực lực. Ầm! Chiếc ngọc phù Nhị điện chủ đeo bên hông đột nhiên vỡ vụn, hắn thoáng ngừng lại, nét mặt có chút khó coi. Dương trưởng lão phát ra cầu cứu, chứng tỏ thế cục bên này không mấy lạc quan, nếu hắn không quay về cứu viện, không chừng tất cả mọi người sẽ bị giết sạch. Nhưng hắn đã bổ ra nhiều đao như vậy, hạt châu này nhìn qua có vẻ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, chẳng lẽ lại cứ thế vứt bỏ? Chỉ cần nắm xuống Lục Ly, đối với Nhị điện chủ mà nói đám người còn lại hoàn toàn không tính là gì. Hắn ngập ngừng một phen, cuối cùng quyết định tiếp tục tấn công hạt châu, chỉ công kích thêm một nén hương nữa thôi, không lẽ đến cả một nén hương đám Dương trưởng lão đều không trụ được? - Lục Ly, tình hình bên ngoài thế nào rồi? Trong Thiên Tà Châu, Lục Linh có chút bận tâm hỏi, mấy người Lục Phi Tuyết chỉ bị trúng độc không quá nghiêm trọng, đã nuốt vào đan dược, chẳng mấy chốc liền sẽ khôi phục. Lục Ly mỉm cười nhìn sang Lục Linh nói: - Tỷ, ngươi đừng lo, hết thảy đều nằm gọn trong tay ta, muốn diệt năm tộc là điều quá đơn giản. - Được rồi! Lục Linh yên tâm, đối với Lục Ly nàng hoàn toàn tín nhiệm, thế là dứt khoát không quản chuyện bên ngoài nữa. Nàng đảo mắt nhìn vào Lãnh Vô Hinh ở trong góc, có chút hiếu kỳ hỏi: - Vị tiểu thư này là... Mấy người Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh sớm đã để ý tới Lãnh Vô Hinh, thấy một đại mỹ nhân yểu điệu ở trong này, tâm tình khá là khó chịu. Tưởng rằng Lục Ly cưa cẩm mỹ nhân bên ngoài, lúc này thấy Lục Linh dò hỏi, hai người đều quay đầu nhìn sang. - Là Hồn Nô của ta, không cần để ý đến nàng. Lục Ly khẽ cười nhạt, lại không có ý giải thích nhiều. Bởi vì bên ngoài Nhị điện chủ sau một nén hương bổ chém không ngừng, cuối cùng hơi có chút không kiên nhẫn, quyết định trước quay về kiểm tra tình hình. Hưu! Nhị điện chủ rời cách Luân Hồi Thành không xa, tốc độ Hóa Thần Cảnh lại cực nhanh, chỉ sau mấy chục giây liền đã bay về Luân Hồi Thành. Hắn liếc nhìn xa xa một cái, sắc mặt bỗng chốc âm trầm dị thường. Bên phía Lục Nhân Hoàng không chết một ai, chỉ có bốn năm người bị thương, một người bị chém đứt cánh tay. Phía năm tộc lại đã chiến tử sáu tên Địa Tiên, bốn người trọng thương, chỉ còn mỗi Cơ Ngạo Tiên, Dương Bất Sính, Điệp Hoa bà bà, Dương trưởng lão, Lý trưởng lão, Quỷ Xa và một tên Địa Tiên khác là nguyên vẹn. Nhị điện chủ phẫn nộ, đồng thời cũng hiểu ra được sách lược của Lục Ly, dẫn dụ mình đi ra để đám người Lục Nhân Hoàng tiến hành đồ sát. Trong mắt hắn cuộn trào sát khí, nếu Lục Ly đã phái người đồ sát người của hắn, vì sao hắn lại không giết người của Lục Ly? Chỉ cần giết sạch bọn Lục Nhân Hoàng, sau đó từ từ phá mở hạt châu kia cũng được. - Chết đi! Hắn vung tay lên, chiến đao vạch phá bầu trời, cả người lao vút xuống, trùng trùng chém tới một Hồn Nô dưới tay Lục Ly. Hưu! Thiên Tà châu một mực theo sát phía sau, lúc này tốc độ bỗng chợt gia tăng, thoáng chốc liền bay tới, ngăn ở trước mặt Hồn Nô Địa Tiên kia. Sau đó hạt châu lóe lên quang mang, thu tên Địa Tiên kia vào bên trong. Ầm! Chiến đao trùng trùng chém lên Thiên Tà Châu, lần này hạt châu không bị đánh bay, cứ thế lơ lửng lù lù bất động giữa không trung. Ha ha ha! Tiếng cười to của Lục Ly vọng ra từ bên trong: - Nhị điện chủ, giờ ngươi mới nhận ra thì đã quá muộn, phụ thân, Ngũ thái công, Khương thúc thúc, các ngươi đừng kháng cự. Thiên Tà châu bay tới lượn quanh người chúng nhân một vòng, thu hết tất cả vào bên trong. Lần này đến lượt Nhị điện chủ trợn tròn mắt, người đều bị thu vào, hắn chỉ còn nước tiếp tục bổ đánh hạt châu. Hưu! Lần này Thiên Tà Châu không trốn chạy mà bất thần biến lớn, sau đó trùng trùng nghiền ép đi xuống. Phía dưới còn có rất nhiều binh sĩ, bỗng chốc bị hạt châu nghiền ép chết nguyên một mảng lớn. Hưu! Hạt châu hoành xung đâm thẳng trong thành, phàm là bị hạt châu đụng phải, bất luận là Bất Diệt Cảnh Quân Hầu Cảnh hay Nhân Hoàng Cảnh, hết thảy đều chết tươi. Trong thành vốn đã có rất nhiều nơi bị san bằng, giờ đây Thiên Tà Châu lại bay múa quanh bốn phía, bỗng chốc biến tòa cổ thành khổng lồ thành một đống phế tích, khắp nơi toàn là tàn thi, máu chảy thành sông. - Tản ra, tách ra đào tẩu! Tiếng rống giận của Cơ Ngạo Tiên không ngừng vang lên, nơi này có rất ít võ giả các đại tộc còn lại, về cơ bản toàn đều là cường giả Luân Hồi Cung. Trơ mắt nhìn từng mảnh từng mảnh người mình bị nghiền ép chết tươi, Cơ Ngạo Tiên lòng đau như cắt. Luân Hồi Cung có năm tên Địa Tiên, các thế lực phụ dung có ba tên Địa Tiên, nhưng giờ đây trừ Cơ Ngạo Tiên và một tên Địa Tiên đang trọng thương ra, toàn bộ những người còn lại đều đã chiến tử. Cộng thêm vô số Nhân Hoàng phía dưới đang bị tàn sát, lần này dù có thắng, Luân Hồi Cung cũng sẽ tổn thất thảm trọng, vị trí thế lực số một Trung Châu chắc cũng tuột khỏi tay. Nhị điện chủ đứng ngạo nghễ giữa trời, không dám ra tay, bởi vì phía dưới có quá nhiều quân sĩ. Nếu hắn ra tay, những quân sĩ kia tất sẽ bị dư ba chấn chết, bởi thế hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn Lục Ly đồ sát. - Lục Ly, tên ma đầu nhà ngươi, đánh giết quân sĩ bình thường tính là bản sự gì? Ngươi tội ác tày trời, đáng phải phanh thây xẻ thịt! Cơ Tiên Ngạo tận mắt chứng kiến cảnh mấy trăm vạn quân sĩ bị Lục Ly nghiền ép chết mất mấy chục vạn, nổi giận rống to, đây đều là cốt cán của Luân Hồi Cung, rất nhiều trong đó là con em Cơ gia. - Ha ha!

Advertisement
';
Advertisement