Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 1111 Nghiền áp (36/40)
Đè ép được một người trong đó đã rất là đáng gờm, thế mà giờ đây Lục Nhân Hoàng lại muốn độc đấu sáu người? - Ai! Khương Vô Ngã nhìn lên thân ảnh bá khí giữa trời kia, chứng kiến khí thế ngút trời đó, trên mặt bất giác lộ ra một tia u ám. Từ lúc sinh ra Lục Nhân Hoàng đã đè ép thế hệ bọn hắn, mấy năm hắn mất tích, Khương Vô Ngã đột phá Địa Tiên, tưởng rằng rốt cục cũng đã vượt qua đối phương, nhưng giờ đây mới phát hiện, hắn sai, sai vô cùng. Đời này sợ rằng hắn có thúc ngựa cũng đuổi không kịp Lục Nhân Hoàng, đây là thiên chi kiêu tử, là sủng nhi của thượng thiên, chú định sẽ thẳng tới mây xanh, không người có thể tranh phong. - Ha ha ha! Cơ Ngạo Tiên giận quá hóa cười, sự cuồng vọng của Lục Nhân Hoàng triệt để chọc giận hắn, bị khí thế Lục Nhân Hoàng đè ép khiến hắn rất không thoải mái, nếu Lục Nhân Hoàng đã muốn tìm chết, hắn hà cớ gì lại không thành toàn? Hắn và Tiêu Vạn Quân Quỷ Xa Dương Bất Sính liếc mắt nhìn nhau, bốn người đồng loạt tung người bay vụt lên. Ở phía thành tây, vẻ hiền từ trên mặt các chủ Bách Hoa Các Điệp Hoa bà bà bất chợt tan biến, thần sắc âm trầm bay vụt đi lên. Lục Chính Đàn không xông lên, ngược lại trong mắt chớp qua một tia kinh hoảng. Đứa cháu này hắn tận mắt nhìn vào lớn lên, hắn biết nếu Lục Nhân Hoàng đã dám đi ra, như vậy nhất định là có nắm chắc tất thắng. Chần chờ một lát, cuối cùng Lục Chính Đàn vẫn quyết định không đi lên, trong lòng hắn có một dự cảm rất cường liệt, rằng nếu hắn đi lên, Lục Nhân Hoàng rất có thể sẽ đâm chết hắn chỉ với một thương... Rầm rầm rầm! Trên không trung đang khai chiến, sáu thân ảnh hóa thành lưu quang bay ra bên ngoài thành tây, tránh miễn cho thương đến người mình. - Giết! Người Nhật Nguyệt Minh và Quỷ Xoa Tộc thấy minh chủ và tộc trưởng nhà mình đều khai chiến, đương nhiên sẽ không tiếp tục đứng ngoài xem trò vui. Đã chiến đến bước này rồi, căn bản không có đường lùi, hoặc là tru sát toàn bộ đám người Lục Nhân Hoàng, hoặc là sáu đại thế lực tan tác. Chi chi! Tiểu Bạch sớm đã nhịn không được, thân hình như lợi kiếm phóng vút tới một tên Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc. Thân ảnh nho nhỏ nhanh như thiểm điện, tốc độ khủng bố dị thường, thoáng chốc liền đã vọt tới trước mặt một tên Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc, hé miệng nhỏ định cắn xé cánh tay Địa Tiên kia. - Hừ! Nắm tay Địa Tiên đánh ra một đạo quyền ảnh, tung quyền kích bay Tiểu Bạch. Chẳng qua Tiểu Bạch chỉ lăn lộn trên đất một vòng, sau đó lại tiếp tục phóng tới một tên Địa Tiên khác - Giết! Ngoài thân Khương Khinh Linh hiện ra bán Thần khí chiến giáp màu đỏ lửa, trong tay xuất hiện trường kiếm cũng màu đỏ lửa, ấn ký màu đen trên cổ lấp lánh, từng con Phệ Hồn Ma Điệp bay múa đi ra. - Động thủ! Khương Vô Ngã hét lớn, cũng thả ra Phệ Hồn Ma Điệp, ba người còn lại theo sát sau lưng hắn và Khương Khinh Linh cũng ra tay, như năm mũi tên nhọn phóng tới người Nhật Nguyệt Minh. - Giết! Lục Linh khẽ kêu một tiếng, nàng và Bạch Thu Tuyết cùng lúc phóng tới chỗ Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc. Số Nhân Hoàng còn lại thì tản ra, lao đến đại quân phía dưới, mục tiêu tự nhiên chính là giải cứu đám người Bạch Hạ Sương Lục Phi Tuyết. - Các ngươi đừng đánh nhau nữa có được không, sư phó nói đánh nhau không tốt. - Tiểu Bàn Nhược nhíu mày, mềm giọng kêu nói. Nàng thấy phía thành tây lại có hai tên Địa Tiên vọt tới, suy nghĩ một lát liền cũng cắn răng vọt lên: - Hai người các ngươi đừng qua đây, nếu không Bàn Nhược chỉ còn cách ra tay. Lão hòa thượng Đại Phật Tự một mực đi theo bên người Bàn Nhược, trong mắt hai tên Địa Tiên từ nơi xa bay tới chớp qua một tia đùa cợt, tiểu ni cô này chỉ là Quân Hầu Cảnh, lại nói lớn không ngượng muốn động thủ với bọn hắn? Chẳng qua hai tên Địa Tiên cũng biết địa vị Bàn Nhược ở Đại Phật Tự không thấp, một tên Địa Tiên trong đó chỉ đánh ra một đạo chưởng ấn nhỏ yếu, định kích bay Bàn Nhược đi. - A Di Đà Phật! Lão hòa thượng sau lưng Bàn Nhược hô lên một tiếng phật hiệu, tầng tầng không gian trước mặt hắn cuộn lên gợn sóng, phun trào mà tới. Hai tên Địa Tiên nhướng mày, công kích linh hồn này mặc dù không mạnh, nhưng cũng không yếu, đành phải thu lại chưởng ấn đón đỡ. Lão hòa thượng đánh ra một chưởng, hóa giải chưởng ấn của tên Địa Tiên, nhưng sóng khí lại vẫn đẩy lui Bàn Nhược mấy bước. - Các ngươi là người xấu, Bàn Nhược phải đánh các ngươi! Bàn Nhược tức giận nói, người nàng đột nhiên phát sáng lên, trên cổ xuất hiện ấn ký màu đen, tiếp sau từng con tằm màu đen bay vụt ra, tổng cộng hai mươi bảy con, như hai mươi bảy mũi tên bay vút mà đi. Xuy xuy Đám hắc tằm cấp tốc phun tơ, tơ này có màu ám vàng, trên đó tràn ra từng đạo thần quang, giao xoa đan dệt, như một tấm lưới khổng lồ chụp lấy hai tên Địa Tiên. - A Di Đà Phật! Lúc này, lão hòa thượng sau lưng Bàn Nhược lại hô một tiếng phật hiệu, hai tên Địa Tiên vốn định công kích lưới tơ, linh hồn lại bị lão hòa thượng tấn công, đành phải trước tập trung hóa giải công kích linh hồn. Trong lòng hai người không cảm giác được nguy hiểm trí mạng, thế nên không tin tưởng lưới tơ có thể trói buộc được mình. - Không đúng. Song rất nhanh hai người bỗng chợt cả kinh, đây không phải lưới tơ bình thường, bên trong sợi tơ này có một cỗ năng lượng thần bí. Sau khi sợi to cuốn lấy bọn hắn, năng lượng thần bí kia lập tức tràn vào cơ thể, áp chế Huyền lực trong người bọn hắn. Huyền lực là cội nguồn sức mạnh của võ giả, không có Huyền lực thì không thể phóng thích ra được bất cứ áo nghĩa cường đại nào. Hai người lập tức phóng thích huyết mạch thần kỹ, một người thả ra huyết mạch thần kỹ thất phẩm là đao nhỏ màu vàng, một người thả ra huyết mạch thần kỹ lục phẩm là hư ảnh một con cự thú. Hai người định dùng huyết mạch thần kỹ xoắn nát lưới tơ, như vậy hai người liền có thể giành được tự do. Chỉ là hai người quá xem thường tơ tằm của Bàn Nhược, trên sợi tơ lấp lánh quang mang màu ám vàng, bỗng chốc trở nên cứng cỏi dị thường, không gì phá nổi. Bàn Nhược chắp tay trước ngực, thần sắc áy náy nói: - Xin lỗi hai vị thí chủ, Bàn Nhược sẽ không thương hại đến các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng nhúc nhích là được. - A!!!
Chương 1112 Nghiền áp (37/40)
Nơi xa vang lên mấy đạo tiếng kêu thảm thiết, hai tên Địa Tiên liếc mắt nhìn sang, lập tức không khỏi kinh ngạc. Bởi vì tình thế trên quảng trường trong thành đang nghiêng hẳn sang một bên, không phải nghiêng về phía sáu đại thế lực bọn hắn, mà là nghiêng về phía đám người Lục Linh. Lúc này Tiểu Bạch chính đang bám lên thân một tên Địa Tiên, da thịt nửa người Địa Tiên kia đã bị gặm sạch. Địa Tiên quơ lên chủy thủ không ngừng đâm vào người Tiểu Bạch, nhưng mỗi lần đều bị bắn ngược ra, thân thể Tiểu Bạch cứng rắn như hàn thiết đúc thành, căn bản không đâm vào được. Đầu bên kia Khương Khinh Linh Khương Vô Ngã thả ra vô số Phệ Hồn Ma Điệp, hai người xung phong đi đầu, Phệ Hồn Ma Điệp trải ra phô thiên cái địa, bao phủ lấy từng tên Địa Tiên. Sau đó ba tên Địa Tiên Linh Lung Cung cùng lúc lao lên tấn công những người còn lại. Hai người Khương Khinh Linh và Khương Vô Ngã vừa ra tay, chỉ sau một chiêu liền đã diệt sát một tên Địa Tiên Nhật Nguyệt Minh. Càng khiến hai tên Địa Tiên chấn kinh chính là Lục Linh và Bạch Thu Tuyết! Lục Linh là Nhân Hoàng Cảnh, Bạch Thu Tuyết thậm chí chỉ là Quân Hầu Cảnh, nhưng hai người liên thủ lại cũng có thể nhẹ nhàng diệt sát một tên Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc. Lúc này toàn thân tên Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc kia chính đang bùng lên hỏa diễm, thống khổ thét dài giữa trời, thảm không nỡ nhìn. Vừa đối mặt, ba tên Địa Tiên đã chiến tử, hai tên Địa Tiên bị trói buộc! Trong khi bên phía Lục Linh mới chỉ có hai tên Nhân Hoàng chiến tử, đám Nhân Hoàng còn lại vẫn đang không ngừng lao lên, cách nơi con tin bị giam giữ chỉ còn mấy ngàn mét. Mấy trăm vạn quân sĩ và vô số Nhân Hoàng trong thành không khỏi trợn tròn mắt. Sáu đại thế lực có tận mấy trăm Nhân Hoàng, hơn hai mươi Địa Tiên, mặc dù phân nửa trong đó bị khôi lỗi thú kiềm chế, nhưng Địa Tiên trong thành chẳng lẽ đều là bày biện? - Hai nữ nhân kia đúng là lợi hại. Đa phần không thấy được, song vẫn có một ít người tận mắt chứng kiến cảnh Lục Linh và Bạch Thu Tuyết diệt sát Địa Tiên bằng cách nào. Trên thân Bạch Thu Tuyết sáng lên lưu quang nhàn nhạt, chớp mắt liền như biến thành thần nữ trên chín tầng trời, vô số người bị nàng thu hút, thần hồn bị chấn nhiếp. Tên Quỷ Xa Tộc vọt tới chỗ nàng và Lục Linh cũng bị chấn nhiếp thần hồn, tiếp đó trong người Lục Linh sáng lên hồng quang, một con Hỏa Phượng bay ra, chẳng mấy chốc liền đã đốt chết tươi Địa Tiên kia. Thiên Mị Thuật, Hỏa Phượng Thiên Viêm! Hai người kết hợp vô cùng hoàn mỹ, Thiên Mị Thuật mê hoặc Địa Tiên, sau đó Lục Linh phóng thích thiên phú thần thông của Hỏa Phượng Thiên Thai, Hỏa Phượng Thiên Viêm thiêu chết đối phương. Hí hí! Tiểu Bạch không ngừng quái khiếu, lại tiếp tục lao tới một tên Địa Tiên khác, năng lực phòng ngự của nó rất nghịch thiên, Địa Tiên bình thường căn bản không cách nào tổn thương được. Chỉ cần bị nó tiếp cận, há mồm ra cắn xé thì đến cả bán Thần khí đều không trụ được, nhục thân Địa Tiên tự nhiên càng không cách nào ngăn cản. - Giết! Năm tên Địa Tiên bên phía Khương Khinh Linh hung hăng nghiền áp về phía ba tên Địa Tiên Nhật Nguyệt Minh. Phệ Hồn Ma Điệp quá hung tàn, huống hồ còn là do hai người Khương Khinh Linh và Khương Vô Ngã liên thủ, ba người Linh Lung Các còn lại đứng bên phối hợp, muốn nghiền ép phía Nhật Nguyệt Minh là điều chẳng mấy khó khăn. - Giết! Lục Linh khẽ kêu một tiếng, dẫn theo Bạch Thu Tuyết tiếp tục phóng tới cường giả Quỷ Xoa Tộc. Lục Nhân Hoàng một mình độc đấu năm tên Địa Tiên, chia sẻ rất nhiều áp lực cho các nàng, Lục Linh tự nhận chỉ cần Lục Nhân Hoàng có thể ngăn cản nửa canh giờ, các nàng liền có thể triệt để chưởng khống thế cục trong thành. - Tất cả Địa Tiên đừng quản khôi lỗi thú nữa, chuyển sang đánh giết đám người Khương Vô Ngã! Một tiếng rống giận dữ truyền ra ngoài thành, Cơ Ngạo Tiên một mực chú ý tới thế cục bên này. Hắn biết nếu cứ tiếp tục để cho đám người Lục Linh tấn công kiểu này, tất cả Địa Tiên đều sẽ bị bọn họ lần lượt tiêu diệt, đến lúc đó sáu đại thế lực bọn hắn sẽ thất bại thảm hại. Bốn mặt thành có hơn mười tên Địa Tiên đang trấn áp khôi lỗi thú, nhất là phía thành tây, Địa Tiên có tận sáu tên, Lục Chính Đàn và con trai cả Lục Thiên Đế đang ở chỗ này. Nghe được tiếng hét của Cơ Ngạo Tiên, Lục Chính Đàn và Lục Thiên Đế nhìn nhau, trong lòng đều không khỏi có chút ngập ngừng. Bởi vì Cơ Ngạo Tiên nói thế, bằng với gián tiếp nói rõ một chuyện, năm đại tộc trưởng phía bên kia không nắm chắc có thể đánh giết được Lục Nhân Hoàng! Bởi vì không nắm chắc, thế nên Cơ Ngạo Tiên mới hi vọng chiến đấu bên này sớm kết thúc, sau đó để Địa Tiên bên này quay đầu đi trợ giúp bọn hắn. Năm đại tộc trưởng lại không dám chắc đánh giết được Lục Nhân Hoàng? Điều này khiến đám người Lục Chính Đàn vừa kinh vừa sợ, chẳng qua hai người ngẫm nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, Lục Nhân Hoàng có được Thần Khải cấp chín tối cao, năng lực phòng ngự gần như vô địch trong hàng ngũ Địa Tiên. Cả hai đều rất quấn quít, rốt cuộc nên ăn thua đủ, hay là cứ vậy thối lui .. Nếu cứ vậy thối lui, có lẽ còn có dư địa xoay vần, ít nhất Lục Nhân Hoàng sẽ không chém tận giết tuyệt mạch bọn hắn. Còn nếu không lùi, một khi Lục Nhân Hoàng thắng trận, lấy hiểu biết của Lục Chính Đàn đối với Lục Nhân Hoàng, sợ rằng đối phương sẽ giết sạch đám người bọn hắn, dù là bọn Lục Toan Lục Nghê cũng đừng hòng sống sót. Hưu hưu hưu/ Địa Tiên từ thành đông thành tây thành nam thành bắc dồn dập bay về, không quản khôi lỗi thú nữa. Bọn hắn vừa lui, mấy trăm vạn quân đội trong thành khẳng định sẽ rất thảm, dự tính lại có quá nửa tử thương, nhưng bọn hắn đã không cố được quá nhiều. Nếu còn không quay về hỗ trợ, con tin bị cứu đi, Địa Tiên của Nhật Nguyệt Minh Quỷ Xoa Tộc sẽ bị giết sạch. - Phụ thân! Lục Thiên Đế đảo mắt nhìn về phía Lục Chính Đàn, chờ đợi hắn ra quyết định, hoặc là lui hoặc là tử chiến đến cùng. Lục Toan vung đao đánh giết một con khôi lỗi thú gần đấy, thấy Lục Chính Đàn vẫn còn đứng ngây ra đó chần chờ bất định, lập tức gào lên: - Gia gia, chúng ta còn có đường lui ư? Lục Ly Lục Linh tâm ngoan thủ lạt, một khi bọn hắn được thế, há sẽ bỏ qua cho chúng ta?
Chương 1113 Thiên địa thần thai chi uy (38/40)
Vẻ quấn quít trong mắt Lục Chính Đàn càng sâu, hắn ngước nhìn lên không trung nơi xa, đợi khi thần niệm thăm dò được Lục Nhân Hoàng đang đơn thương độc đấu năm người, không chút nào rơi xuống hạ phong, trong lòng lại càng thêm lưỡng lự. Đều là con em Lục gia, còn là chú cháu ruột, chẳng lẽ thật phải giết đến ngươi chết ta sống? Chỉ là nếu dừng tay ở đây, Lục Chính Đàn hắn không chỉ phải gánh bêu danh cả đời, còn sẽ liên lụy đến con cháu tử tôn. - Lục Chính Đàn! Đúng lúc này, bầu trời phía tây cuộn lên ba động, một lão giả xuất hiện giữa không trung, chính là Thái Thượng trưởng lão Lục gia, Ngũ thái công. Ngũ thái công mắt lạnh nhìn Lục Chính Đàn, quát lớn: - Đến lúc này rồi còn không biết dừng cương trước bờ vực? Nươi quên tổ huấn Lục gia, quên tộc quy Lục gia rồi ư? Vì tư lợi bản thân, ngươi phải muốn dẫn Lục gia vào cảnh vạn kiếp bất phục? Đợi sau này chết rồi, ngươi còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Lục gia? - Tiếng nói Ngũ thái công như sấm rền, chấn cho màng nhĩ đám Lục Chính Đàn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa đau nhức không thôi. Ở Lục gia, Ngũ thái công có bối phận rất cao, Lục Chính Đàn đều phải gọi hắn một tiếng Ngũ thúc, hắn gầm thét như vậy khiến sắc mặt Lục Chính Đàn bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt lộ ra một tia thống khổ. - Thôi, thôi! Lục Chính Đàn lắc đầu than nhẹ, quét mắt nhìn sang đám người Lục Thiên Đế, quát: - Chúng ta trở về, không nhúng tay vào chuyện nơi này. - Phụ thân! Bọn Lục Thiên Đế hét lớn, giờ mà rời đi, khác gì bằng với chấn nhận thất bại. Nếu bọn Lục Nhân Hoàng thắng trận, quay đầu tất sẽ thanh toán bọn hắn. - Trở về! Lục Chính Đàn kiên định gầm lên: - Con em Lục gia có mâu thuẫn thì đóng cửa lại tự xử lý với nhau, muốn đánh muốn giết cứ giải quyết trong Thần Khải Thành. Tổ huấn Lục gia nói rõ tuyệt đối không thể liên hợp ngoại tộc đối phó đồng tộc, quay về! Lục Chính Đàn bay ra ngoài thành, bọn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa đành phải đuổi theo. Trong mắt Lục Toan toàn là vẻ oán độc, trừng nhìn đám người Lục Linh nơi xa một cái, cuối cùng đành bay đuổi theo đám người Lục Chính Đàn. Hưu! Ngũ thái công như một con đại bằng giương cánh lượn vòng trong thành, ánh mắt quét nhìn Lục Linh một cái, nói: - Lục Nhân Hoàng một đời nhân kiệt, con trai con gái đều xuất sắc như thế, là hồng phúc của Lục gia ta. Muốn giết con cháu Lục gia, các ngươi phải bước qua xác lão già này cái đã. Ngũ thái công Lục gia gia nhập chiến cuộc, trên Chiến Thần Bảng Trung Châu hắn được xếp hạng mười ba, là cường giả linh hồn nổi danh. Mấy năm gần đây một mực tu luyện ở Vấn Phật Sơn, tạo nghệ linh hồn lại càng cao thâm mấy phần. Chẳng qua lúc này áp lực lên thân đám người Khương Khinh Linh Lục Linh lại đang rất lớn, phía các nàng chỉ có năm tên Địa Tiên Linh Lung Các, Bạch Thu Tuyết và Lục Linh cộng lại miễn cưỡng có thể tính là một tên Địa Tiên. Tiểu Bạch có thể nhẹ nhàng nghênh chiến một tên Địa Tiên, cộng thêm lão hòa thượng Đại Phật Tự và Ngũ thái công, tổng cộng chỉ tương đương chín tên Địa Tiên. Trong khi phía sáu đại gia tộc chí ít có tận mười mấy Địa Tiên, nếu không nhờ Lục Nhân Hoàng cầm chân năm tên Địa Tiên mạnh nhất, cộng với đám người Lục Chính Đàn chủ động rút lui, trận chiến này căn bản không cách nào đánh lại. - Các ngươi đừng đánh nhau nữa có được không, các ngươi khiến Bàn Nhược rất khó xử! Bàn Nhược thấy đám Địa Tiên phóng tới chỗ mấy người Lục Linh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chất đầy vẻ xoắn xuýt. Nàng chưa từng giết qua người, gần như không có kinh nghiệm đánh nhau, nếu lần này không phải là vì chuyện Lục Ly, nàng tuyệt đối sẽ không ra tay. - Ai ai... Bàn Nhược thấy một tên Địa Tiên Linh Lung Các bị đánh bay, lại thấy hai tên Địa Tiên phóng tới chỗ Lục Linh, nàng lập tức cắn môi vọt lên, lão hòa thượng cũng vội đuổi theo. Nàng vừa phi hành, trong tay vừa hiện ra một chuỗi phật châu, miệng lẩm nhẩm: - Bồ Đề bản tự tính, tính tịnh thị Bồ Đề, diệc phi khả tu tương, canh vô khả tác tương... Sau khi Bàn Nhược niệm xong chữ cuối cùng, từ trong vòng phật châu trên tay nàng bay ra một chữ “Phật” nho nhỏ, chữ này đón gió biến lớn, hóa thành từng chữ “Phật” to tướng, những chữ “Phật” kia như từng quyền đầu bằng sắt nện tới hai tên Địa Tiên. - Hả? Hai tên Địa Tiên kia vốn đang định tập kích Lục Linh và Bạch Thu Tuyết, trong lòng lại đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm, lập tức quay đầu, chỉ thấy từng chữ “Phật” sáng rực kim quang chính đang đánh tới. Hai người còn chưa kịp phản ứng, những chữ Phật kia liền trực tiếp khắc vào trong cơ thể, tiếp đó toàn thân hai người đều không cách nào động đậy, tựa như bị phong ấn, như cục đá rơi rụng xuống dưới. - Cái này... Đám Địa Tiên gần đó dồn dập biến sắc, tiểu ni cô kia chỉ là chiến lực Quân Hầu Cảnh, không ngờ lại có được thần thông khủng bố như thế? Đó không phải huyết mạch thần kỹ, xung quanh không thấy có thiên địa Huyền khí hội tụ, khẳng định không phải áo nghĩa, như vậy chỉ có thể giải thích! Đây cũng là thần thông thiên phú của thiên địa thần thai, tương tự như Hỏa Phượng Thiên Viêm của Lục Linh. Đại Phật Tự có một tiểu ni cô là thiên địa thần thai, có được thần thông rất lợi hại, được lão phương trượng thu làm đồ đệ, chuyện này rất nhiều người đều có nghe đồn, không ngờ lại là thật. - Các ngươi đừng nhìn Bàn Nhược nữa. Bàn Nhược thấy vô số người nhìn chằm chằm mình, tay chân không khỏi có chút luống cuống, hốt hoảng nói: - Bàn Nhược không muốn đánh nhau, các ngươi đừng đối phó Lục tỷ tỷ, như thế Bàn Nhược liền không ra tay. - Tiểu ni cô! Nghe được lời này của Bàn Nhược, một tên Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc không lập không kìm được phẫn nộ, hắn bay vụt đến, trong tay xách theo chiến đao hình răng cưa, trên chuôi đao còn treo một chiếc đầu lâu, hung tợn nói: - Đã làm đĩ còn muốn lập bài phường, nếu Đại Phật Tự các ngươi đã muốn nhúng tay vào chuyện này, bản tọa liền nuốt sống cả tiểu ni cô ngươi! - Bàn Nhược! Lục Linh thấy Bàn Nhược bị Quỷ Xoa Tộc dọa cho sắc mặt trắng bệch, vội vàng quát khẽ: - Đây đều là người xấu, ngươi đừng cảm thấy tội lỗi. Cứ phong ấn hết những người xấu này lại, Lục ca ca ngươi trở về nhất định sẽ rất cao hứng. - Được!
Chương 1114 Ta liền giết ngươi (39/40)
Cái tên Lục Ly tựa hồ có được một loại ma lực vô hình nào đó, khiến cho Bàn Nhược bỗng chốc xua tan sợ hãi. Tức giận trừng mắt nhìn Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc nói: - Ngươi là người xấu, Bàn Nhược phải phong ấn ngươi, chờ Lục ca ca trở về lại xử trí sau. Bàn Nhược tựa hồ đã nghĩ thông suốt, ra tay không chút kiêng dè, phật châu trong tay nàng không ngừng lấp lánh quang mang, mặt trên ẩn ẩn có tự phù thần bí lưu chuyển, hóa ra thứ này cũng là bán Thần khí. - Vạn Phật Thần Châu! Có một tên Địa Tiên nhận ra vòng tay kia, rất nhiều người theo đó kinh hô. Đây chính là vòng tay xá lợi nhiều đời phương trượng Đại Phật Tự lưu lại, cũng là bảo vật trấn tự của Đại Phật Tự, không ngờ giờ lại xuất hiện ở trong tay tiểu ni cô này? Thiên địa linh thể kết hợp với bán Thần khí tuyệt đỉnh, khó trách có thể thoáng chốc phong ấn hai tên Địa Tiên, hơn nữa sau khi Bàn Nhược tiếp tục ra tay, rất nhanh lại có hai tên Địa Tiên bị phong ấn. - Hay lắm! Thấy Bàn Nhược lợi hại như thế, Khương Vô Ngã và đám người Khương Khinh Linh dứt khoát bay ngược trở về, vây quanh Bàn Nhược. Để Bàn Nhược chủ công, còn bọn hắn đứng bên vừa hỗ trợ vừa canh chừng. Thậm chí Khương Vô Ngã còn len lén tấn mấy tên Địa Tiên vừa bị phong ấn kia, những Địa Tiên này không cách nào vận dụng Huyền lực, toàn thân cứng đờ không thể di động, bị Khương Vô Ngã đánh lén, chỉ sau mấy chiêu liền bị đánh chết. Thế cục bỗng chốc lại nghịch chuyển! Tiểu ni cô nhìn qua không chút thu hút lại khiến cho chiến cuộc phát sinh biến hóa long trời lở đất, nếu cứ tiếp tục để bị phong ấn thế này, mười mấy tên Địa Tiên kia e rằng đều sẽ chết sạch. - Ngươi đừng giết người! Bàn Nhược nhận ra tiểu động tác của Khương Vô Ngã, nhíu mày ngừng phóng thích thiên phú thần thông. Nàng ngây thơ thiện lương, chưa từng sát sinh, mặc dù vừa rồi bốn người bị phong ấn kia là do Khương Vô Ngã giết, nhưng nguyên nhân chính vẫn là bởi bị nàng phong ấn, cái chết của bốn người có liên quan rất lớn tới nàng. Khương Vô Ngã nhếch môi nói: - Đây đều là ác nhân, giết một người có thể cứu ngàn vạn người, tiểu đại sư, ngươi quá chấp nhất. Hơn nữa người cũng không phải ngươi giết, ngươi không cần cảm thấy tội lỗi. - Không được... Bàn Nhược cố chấp nói: - Những người kia mặc dù không phải ta giết, lại bởi vì Bàn Nhược mà chết, trong lòng Bàn Nhược rất không thoải mái. - Được rồi, được rồi! Khương Vô Ngã chỉ có thể lúng túng nói: - Tiểu đại sư, ngươi cứ ra tay phong ấn bọn hắn đi, chúng ta tuyệt đối không giết người. Khương Khinh Linh nhìn đám Địa Tiên thấp thỏm bất an nơi xa, nhịn không được phẫn nộ quát: - Giết đi. Nàng lập tức bắn tới, trên người khoác chiến giáp bán Thần khí đỏ lửa, bên ngoài có thần lực gia trì, căn bản không cần lo lắng công kích từ Địa Tiên bình thường. Địa Tiên lại không chống được Phệ Hồn Ma Điệp của nàng, cho nên mới cứ thế không chút kiêng dè bắn thẳng tới. Đám người Khương Vô Ngã đành phải đuổi theo, hiện tại vị đại tiểu thư này chính là chủ tâm cốt của Khương gia. Khương Thiên Thuận đích thân chỉ định nàng làm Tộc Vương đương nhiệm, nàng có thể tự quyết định mọi chuyệ, giờ bọn hắn chỉ còn biết cầu chuyện chuyện lần này thuận lợi đi qua. Khương Khinh Linh được đến truyền thừa từ Đấu Thiên Đại Đế, tốc độ tu luyện cực nhanh, về cơ bản không hề tồn tại cái gọi là bình cảnh. Cảnh giới cứ thế phăm phăm tiến thẳng. Nếu mọi chuyện thuận lợi, cùng lắm chỉ sau mấy chục năm, nàng sẽ trở thành thiên kiêu thế hệ tiếp theo, đến lúc đó Linh Lung Các và Khương gia đều nhờ nàng mà một bước lên trời. Bởi thế lần này Linh Lung Các mới cùng theo nàng đến đây, bởi vì Khương Khinh Linh nói rất rõ ràng, nếu lần này không thuận theo nàng, nàng liền đi ra Khương gia, một thân một mình tới Luân Hồi Thành... Hí hí! Tiểu Bạch mặc kệ hết thảy, mắt nhìn chằm chằm Địa Tiên quân địch. Lúc này nó đang nhắm đến một tên tộc trưởng gia tộc dưới trướng Luân Hồi Cung, mặc dù không ngừng bị tên tộc trưởng này đánh bay, nhưng nó lại vẫn không ngừng xông lên. Áo nghĩa công kích khủng bố đánh lên người nó, lại chẳng rơi xuống được dù chỉ nửa cọng lông. Hưu! Nó lần nữa bị đánh bay, chỉ là lần này góc độ bay đi rất không sai, vừa khéo oanh đến gần chỗ một tên Địa Tiên U Minh Giáo. Nó lập tức quay người phóng tới Địa Tiên U Minh Giáo kia, thoáng chốc liền đã bò lên vai đối phương, miệng nhỏ há ra, hung hăng táp tới chiến giáp Địa Tiên. Trên người tên Địa Tiên này có bán Thần khí, nhưng Tiểu Bạch gặm mấy lần, bán Thần khí liền bị thủng một lỗ to tướng, nó tung người chui vọt vào, rất nhanh Địa Tiên U Minh Giáo gào lên thảm thiết… Tốc độ Bạch Thu Tuyết không nhanh, Lục Linh mang theo nàng phi hành, trên mặt nàng lộ ra thần quang nhàn nhạt, cả người tóe xạ diễm quang. Tròng mắt ưng ửng nước khóa chặt một tên Địa Tiên, nhếch miệng cười khẽ như là mẫu đơn nở rộ, khiến cho lão đầu phỏng chừng phải trên trăm tuổi kia tròn cả mắt, miệng há hốc, đứng ngây ra đó. - Hay lắm! Lục Linh khẽ kêu một tiếng, trên thân lóng lánh ánh sáng đỏ, tiếp đó từ sau lưng hiện ra một đạo hư ảnh màu đỏ lửa, hư ảnh kia gào thét lao lên, phóng ra nhiệt lượng nóng bỏng. Một đạo hồng quang ngưng tụ thành Hỏa Phượng, phóng thẳng tới tên Địa Tiên đang đứng sửng sờ phía đối diện. Hỏa Phượng Thiên Viêm! Đây là thần thông thiên phú của Hỏa Phượng Thiên Thai, hỏa diễm này vô cùng bá đạo, trừ phi có được bán Thần khí, bằng không dù là nhục thân Địa Tiên cũng chịu không được. Tên Địa Tiên phía đối diện kia rõ ràng không có chiến giáp bán Thần khí, chẳng qua ngay giữa lúc sinh tử bến bờ, hắn kịp thời thức tỉnh, hoảng hốt định lùi ra sau. - Muộn rồi! Trong mắt Ngũ thái công Lục gia lấp lánh hào quang màu u lam, như hai đạo thiểm điện màu lam đâm vào trong người Địa Tiên, Địa Tiên vốn định lui nhanh, cả người lại bỗng lần nữa đứng ngây ra đó. - A... Hỏa Phượng bao phủ người này, toàn thân hắn lập tức bùng lên liệt hỏa hừng hực, không ngừng lăn lộn kêu thảm giữa trời. Rất nhanh liền biến thành một cỗ thi thể nám đen rơi rụng xuống dưới. - Ầm! Đồng thời với đó, tên Địa Tiên bị thương bên phía Linh Lung Các rốt cục chịu không được thế cường công từ hai Địa Tiên đối phương. Cả ngươi nổ tung hóa thành mưa máu, phía Lục Linh lần đầu tiên có Địa Tiên chiến tử.
Chương 1115 Ta liền giết ngươi (40/40)
Dù cho bên này chết đi một tên Địa Tiên, vô số binh sĩ phía dưới vẫn không khỏi thấp thỏm bất an. Tốc độ tử thương của Địa Tiên sáu đại gia tộc quá nhanh, chiến trường giữa sáu đại Tộc Vương và Lục Nhân Hoàng chậm chạp không thấy có tiến triển, cứ tiếp tục thế này tất cả Địa Tiên bên này liền sẽ bị giết sạch, khi đó liền đến lượt bọn hắn bị đồ sát. - Chết đi! Trên không trung thành tây vang lên một tiếng bạo rống, tiếp đó có bóng người như diều đứt dây ầm ầm nện xuống. Vô số thần niệm quét tới, phát hiện bóng người này là minh chủ Nhật Nguyệt Minh Tiêu Vạn Quân Minh chủ Nhật Nguyệt Minh xếp hạng thứ tám trên Chiến Thần Bảng Trung Châu, đó là người đứng đầu một minh, tộc trưởng Tiêu gia, một trong mười hai Vương tộc, đến nay đã thành danh hơn một trăm năm, không ngờ lại bị Lục Nhân Hoàng chém giết. Lấy một địch năm, Lục Nhân Hoàng không chỉ không sao, ngược lại còn chém giết một người. Có thể giết một người, như vậy liền có thể giết thêm người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...! Trong đầu chúng nhân bất giác tuôn ra dự cảm chẳng lành, sợ rằng trận chiến này sáu đại thế lực sẽ chuốc lấy thảm bại. Trên cao không, mấy người Cơ Ngạo Tiên cũng có suy nghĩ tương tự, bởi vì năm người bọn họ căn bản không cách nào thương hại được đến Lục Nhân Hoàng. Năng lực phòng ngự của Thần Khải cấp chín quá khủng bố, năm người bọn hắn đồng loạt phóng thích công kích mạnh nhất, lại vẫn chẳng khiến Lục Nhân Hoàng chịu chút tổn thương nào. - Hết cách rồi! Thần niệm Cơ Ngạo Tiên quét nhìn xuống dưới, thở dài một hơi đành chịu, sau đó lấy ra một tấm ngọc phù từ trong giới chỉ, đột nhiên bóp nát! Ông! Không lâu sau, trong thành bảo Luân Hồi Thành chợt sáng lên một đạo quang mang xung thiên, tiếp sau một cỗ khí tức khủng bố tràn ngập ra khắp tòa thành trì, nương theo đó là một tiếng hét lớn: - Tất cả dừng tay! Vô số thần niệm quét tới tòa thành bảo kia, Lục Nhân Hoàng cũng nhìn xuống, trong mắt chớp qua một tia kiêng dè, thu lại trường thương không tiếp tục công kích nữa. - Khí tức người này thật khủng khiếp! Lục Linh đánh mắt ra hiệu cho chúng nhân xung quanh, cả đám lập tức dừng tay tụ lại một chỗ, ánh mắt khóa chặt tòa thành bảo kia. Ba đạo thân ảnh bay vụt lên, trong đó người đi đầu nhìn không ra niên kỷ, đầu tóc xám trắng, trường mi như kiếm, trên thân lộ ra một cỗ khí thế không giận tự uy, khiến người nhìn vào bất giác cảm thấy rất là đè nén. - Không biết xấu hổ... Khương Khinh Linh quét nhìn người này, miệng thì thầm, sắc mặt lại trở nên có chút khó coi. Ba người này nàng đều quen biết, chính là Nhị điện chủ và hai tên trưởng lão Thí Ma Điện. Trước kia Nhị điện chủ từng là cung chủ Luân Hồi Cung, đến lúc mấy người Lục Nhân Hoàng Lục Linh Khương Khinh Linh bắt đầu giành được ưu thế tuyệt đối, hắn lại đột nhiên đi ra, nếu nói bọn hắn chỉ vừa khéo tới kịp, đánh chết nàng cũng không tin. Nhị điện chủ liếc nhìn chúng nhân một lượt, mắt lạnh gầm nói: - Đại quân bốn tộc áp cảnh, Thí Ma chiến trường liên tiếp bại lui, Đại điện chủ anh dũng chiến tử, Nhân tộc tử thương thảm trọng, không ngờ các ngươi lại ở đây tự giết lẫn nhau? Các ngươi muốn chết cả rồi ư? Hoa! Toàn trường xôn xao, Khương Khinh Linh cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, nàng về lại Linh Lung Các đã gần nửa năm, không biết bên trong Thí Ma chiến trường đã xảy ra chuyện tày trời như thế. Khóe miệng mấy người Lục Linh lại nhếch lên vẻ giễu cợt, thẳng đến trước lúc này các nàng đều nghĩ không thông, vì sao bốn đại thế lực lại tấn công sớm trước kỳ hạn, thì ra là Hình Mục đã chiến tử, Nhị điện chủ thượng vị, khó trách bốn đại gia tộc mới không chút kiêng dè. - Nhị điện chủ nói hay lắm! Một tiếng nói sâu kín từ phương bắc truyền lại, tiếp đó một viên hạt châu vạch phá bầu trời lao đến, tốc độ cực nhanh, rất nhiều người thậm chí còn chưa thấy được rõ ràng thì hạt châu đã dừng ở trước mặt mấy người Lục Linh. Một tiếng nói lạnh lẽo như hàn phong tiếp tục vang lên: - Đại điện chủ đi về cõi tiên, bốn đại thế lực lại xâm lấn Bắc Mạc Vân Châu U Châu, đồ sát hơn trăm triệu người, bốn đại thế lực này… à không, người sáu đại thế lực này quả thực đáng chết! Hôm nay Nhị điện chủ đồ sát sạch sẽ sáu tộc bọn hắn đi, ngươi không giết thì để ta giết! Lục Ly, rốt cục chạy tới. ... Lục Ly dự tính thời gian tương đối chuẩn, chẳng qua vẫn muộn mất nửa canh giờ. Nếu có thể đến sớm nửa canh giờ, những Nhân Hoàng kia đã không đến nỗi chết đi, Địa Tiên Linh Lung Các cũng không bị vẫn lạc. May mắn Lục Nhân Hoàng xuất hiện, lại thêm Khương Khinh Linh và Bàn Nhược giúp đỡ, nếu không lúc này đám người Lục Linh Bạch Thu Tuyết sợ rằng sớm đã đi xuống cửu tuyền. Thần niệm hắn quét nhìn một vòng, xác định chúng nhân an toàn, trong lòng rốt cục cũng yên tâm. Đợi khi phát hiện Khương Khinh Linh, Bàn Nhược và Ngũ thái công, trong lòng càng là tuôn lên cảm giác ấm áp. Cục diện gian nan như thế, thậm chí có thể nói là tình thế chết chắc, các nàng lại vẫn nghĩa vô phản cố đi tới tương trợ, đúng là hoạn nạn thấy chân tình. - Đó là... Lúc thần niệm quét lên cao không, đảo qua trên người Lục Nhân Hoàng, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh nghi. Toàn thân Lục Nhân Hoàng bọc trong chiến giáp hoàng kim, không thấy rõ nét mặt, chỉ có thể cảm nhận được khí huyết cường đại như là Ma Thần, cộng với bá khí không ai sánh nổi kia. Lục Ly không quá quen thuộc Thần Khải của Lục gia, tưởng đây là bán Thần khí, trong lòng nhủ thầm, chẳng lẽ đây là cường giả bí ẩn kia. - Không đúng... Nhưng khi Lục Ly sắp định thu lại thần niệm, mũ giáp Lục Nhân Hoàng thoáng khẽ lay động, lộ ra khuôn mặt khôi ngô tang thương, đôi mắt hổ ẩn ẩn ngấn lệ, bên trong chất đầy vẻ áy náy và tự trách. - Phụ thân! Cả người Lục Ly khẽ run lên, thần sắc không giấu được vẻ phức tạp, hắn cũng như Lục Linh, trong lòng vừa có oán hận ủy khuất, lại vừa có kinh hỉ nhớ nhung. Thời khắc sinh tử Lục Nhân Hoàng rốt cục lộ diện, điều khiến khiến oán hận trong lòng Lục Ly tiên tán ít nhiều. - Tốt! Lục Nhân Hoàng rốt cục đi ra, Lục Ly lại càng thêm yên tâm, hắn thu hồi thần niệm, nhìn về phía Nhị điện chủ.

Advertisement
';
Advertisement