Chương 1106 Núi đao biển kiếm (31/40)
- Hừ hừ! Cơ Ngạo Tiên cười lạnh nói: - Điệu hổ ly sơn, để Thập trưởng lão, Thập Lục trưởng lão dẫn người qua đó cầm cự trước, không cầu bọn hắn đánh giết khôi lỗi thú, chỉ cần trụ vững một ngày cho bản cung chủ là được. Các thành trì xung quanh đều không có quá nhiều bình dân, còn về đám võ giả cấp thấp kia, dù tử thương nhiều chút lại đã có sao? Trung Châu thứ gì có thể thiếu chứ riêng người thì không thiếu, đối với Cơ Ngạo Tiên mà nói, võ giả cấp thấp chẳng khác gì heo chó cả. - Hắc hắc! Giáo chủ U Minh Giáo Dương Bất Sính phát ra tiếng cười quái dị, lại không lên tiếng nói chuyện. Bà lão Bách Hoa Các cũng lộ ra ý cười, thành trì xung quanh bị tấn công, điều này chứng tỏ đám người Lục Linh đã tới. Bất luận các nàng làm ra hành động gì, mục đích cuối cùng vẫn là vì cứu ra bọn Lục Phi Tuyết Bạch Hạ Sương, bọn hắn chỉ cần trấn thủ nơi này, đám Lục Linh sớm muộn cũng sẽ tự chui đầu vào rọ. Lục Chính Đàn lại khẽ thở dài, Lục Linh là cháu gái của hắn, vô luận sau cùng kết quả trận chiến này thế nào, thanh danh của hắn cũng thối không ngửi được. Lại nói... Một đám già đầu chưa chết đi đối phó mấy đứa nhãi ranh, còn phải dùng con tin áp chế, bản thân điều này đã là chuyện rất mất mặt. - Báo! Nửa canh giờ sau, tiếp tục có quân tình truyền tới, lại một tòa thành trì phụ cận bị tấn công, bên kia xuất hiện hai con khôi lỗi thú. Cơ Ngạo Tiên vẫn không phản ứng, ngược lại còn không ngừng cười lạnh. Lục Linh thả ra càng nhiều khôi lỗi thú, bài tẩy trên tay nàng lại càng ít, hắn không tin trong tay Lục Linh có được vô cùng vô tận khôi lỗi thú. Hắn chỉ phái ra vẻn vẹn hai tên Nhân Hoàng trưởng lão đi cầm cự, Địa Tiên thì vẫn chưa xuất động một ai. Hai tên trưởng lão dẫn theo một đám Quân Hầu Cảnh đi đối phó khôi lỗi thú thì đúng là có chút khó khăn, nhưng Cơ Ngạo Tiên không dám phái ra càng nhiều. Nửa canh giờ sau, lại một đại thần phụ cận bị khôi lỗi thú tấn công, xung quanh Luân Hồi Thành có bốn tòa đại thành che chắn, hiện tại đã có ba thành bị công kích. Tâm tình chúng nhân tại trường dần trở nên kích động, chờ đại thành sau cùng bị tấn công, Lục Linh nhất định sẽ đến Luân Hồi Thành. Lại qua nửa canh giờ, bên ngoài đại thành cuối cùng phát hiện thấy hai con khôi lỗi thú. Hai con khôi lỗi thú cuồng bạo phóng tới, trực tiếp phá tan tường thành, sau đó bắt đầu xông ngang đụng thẳng trong thành, gặp người liền giết... Bầu không khí ở Luân Hồi Thành bắt đầu trở nên ngột ngạt, bốn tòa vệ thành xung quanh đều bị tập kích, đây là dấu hiệu Lục Linh sắp tiến công Luân Hồi Thành, dự tính rất nhanh đại chiến sẽ bạo phát. Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, bên ngoài Luân Hồi Cung lại mãi vẫn chưa thấy bóng người xuất hiện. Mấy trăm vạn quân sĩ trong thành đợi mòn cả mắt, ai nấy đều nôn nóng bất an. Giờ Thân ba khắc! Không gian phía nam Luân Hồi Cung xuất hiện ba động, tiếp đó một đám người hiện ra giữa không trung, một nữ tử tuyệt mỹ giơ cao cánh tay, Không Gian Giới Chỉ trên đó không ngừng lấp lánh, tiếp sau từng con từng con cự thú bằng sắt thép khổng lồ đi ra. Một con, năm con, mười con... Không Gian Giới Chỉ sáng lên tổng cộng mười bốn lần, mười bốn con khôi lỗi thú hiện ra, điên cuồng phóng tới Luân Hồi Thành. Tiếp đó không gian xung quanh đám người kia lần nữa ba động, rất nhanh lại tan biến đi mất. Oanh! Vì đại chiến hôm nay, Luân Hồi Cung đã chuẩn bị rất kỹ càng, các cửa thành đồng loạt mở ra, đại trận hộ thành tắt đi, mục đích chính là để cho đám người thuận tiện đi vào. Bởi thế mười bốn con khôi lỗi thú không chút trở ngại xông phá tường thành, thoáng chốc liền đã vọt vào bên trong. - Ách? Thần niệm đám người Cơ Ngạo Tiên một mực quét nhìn trong thành, lập tức phát hiện ra mười bốn con khôi lỗi thú. Ai nấy đều không khỏi kinh ngạc, chẳng ngờ Lục Linh lại có được nhiều khôi lỗi thú đến vậy. Như thế tính ra, từ đầu đến giờ nàng đã thả ra mấy chục con khôi lỗi thú. Chúng nhân đảo mắt nhìn về phía Cơ Ngạo Tiên, kẻ sau lại khoát tay nói: - Chúng ta khoan động, Lục Linh làm thế chính là hi vọng chúng ta loạn lên. Mười bốn con khôi lỗi thú mà thôi, để ta phái người đi xuống ngăn trở, không sao cả. - Người đâu! Cơ Ngạo Tiên quát khẽ nói: - Để Thái Thượng trưởng lão xuất động hai người, trấn áp khôi lỗi thú, không được cho khôi lỗi thú xông vào trong quảng trường. Cơ Ngạo Tiên vừa hạ lệnh, hai tên Địa Tiên tiềm phục quanh quảng trường lập tức đằng không lao lên, dẫn theo bảy tám tên Nhân Hoàng phóng thẳng tới thành nam. Phía thành nam sớm đã biến thành một mảnh hỗn loạn, rất nhiều thành bảo bị san thành bình địa, mười bốn con khôi lỗi thú cường hành đâm tới, gặp người liền giết. Hơn trăm vạn quân đội chốt giữ nơi này thoáng chốc đã tử thương trên vạn. Hai tên Địa Tiên dẫn theo bảy tám tên Nhân Hoàng lao tới, thế cục dần được ổn định lại. Hai tên Địa Tiên tấn công một lượt, hai con khôi lỗi thú lập tức bị nện bay. Chúng Nhân Hoàng dồn dập lao lên, bước tiến của khôi lỗi thú bị chặn lại, muốn vọt tới quảng trường đã gần như là điều không thể. Rầm rầm rầm. Chiến cuộc mặt nam còn chưa triệt để ổn định, tường thành mặt bắc lại bất ngờ bị phá tan, từ hướng bắc cũng xuất hiện mười bốn con khôi lỗi thú. Mười bốn con cự thú sắt thép cuồng bạo vọt tới, quân đội mặt bắc bị xé tan thành từng mảnh, tử thương không biết bao nhiêu mà kể. - Làm sao có thể? Sắc mặt Cơ Ngạo Tiên hơi có chút mất tự nhiên, bọn hắn không lạ gì khôi lỗi thú, thứ đồ chơi này chế tạo vô cùng khó khăn. Dù là ở thời kỳ Thượng Cổ, các đại tộc cũng phải tiêu tốn thời gian trăm năm, hao phí lượng lớn vật liệu nhân lực mới chế tạo ra được ngàn con khôi lỗi thú. Lục Linh làm sao có thể trong thời gian ngắn luyện chế ra nhiều khôi lỗi thú vậy được? Dù Lục Linh có được linh tài vô cùng vô tận, khôi lỗi thú cũng phải cần thú hồn cường đại! Lục Linh đào đâu ra nhiều thú hồn cường đại đến thế? Chẳng lẽ là Lục Ly khống chế Thú Hoàng, bí mật luyện chế ra khôi lỗi thú? Bọn hắn nghĩ oan cho Lục Ly, mấy năm này Lục Ly căn bản không ở Đấu Thiên Giới.
Chương 1107 Cộng thêm chúng ta đã đủ chưa? (32/40)
Còn thú hồn, trong Hỏa Ngục không thiếu Hỗn Độn Thú, lượng thú hồn gần như vô cùng vô tận, Hỗn Độn Thú linh trí thấp, nhưng cũng có linh hồn. Trong Hỏa Ngục lại có vô số linh tài, có thể giao dịch với Đại Phật Tự, Lục Linh căn bản không thiếu tài lực hay vật liệu để chế tạo khôi lỗi thú. Oanh! Giữa lúc chúng nhân còn chưa nghĩ thông, tường thành phía đông lại bị phá vỡ, phía này cũng xông tới mười bốn con khôi lỗi thú. Trước trước sau sau Lục Linh đã thả ra tổng cộng trên trăm con khôi lỗi thú, điều này khiến chúng nhân tại trường gần như không dám tin vào mắt mình. Song bất luận có tin hay không, sự thật cũng đã ở ngay trước mắt, bọn hắn tất phải lập tức làm ra phản ứng, bằng không trong thành vừa loạn, không chỉ sẽ chết rất nhiều võ giả, mà còn có thể bị người nhân lúc hỗn loạn cứu ra bọn Bạch Hạ Sương. - Thiên Lam! Cơ Ngạo Tiên đảo mắt nhìn sang Địa Tiên tên là Cơ Thiên Lam ở bên cạnh, Dương Bất Sính cũng phất phất tay với Địa Tiên sau lưng. Lục Chính Đàn thì quay đầu nhìn lại Đại trưởng lão Lục gia một cái, bà lão Bách Hoa Các cũng ra hiệu cho lão giả đen gầy bên người xuất động. - Phong Hỏa, Liên Thiên, các ngươi cũng đi giúp một tay! Lục Chính Đàn lần nữa hạ lệnh, Lục Toan Lục Nghê và đám Cơ Mộng Điềm nhìn nhau một cái, dồn dập lên tiếng xin chiến. - Được, đi xuống cả đi, nơi này có bốn người chúng ta tọa trấn là được rồi! Khôi lỗi thú nhiều lắm, mặt tây khẳng định cũng sẽ có khôi lỗi thú xuất động, tất phải phái ra đủ nhiều cường giả mới đối phó được, phía quảng trường bên này tuyệt đối không thể loạn. Trừ bốn người Cơ Ngạo Tiên ra, toàn bộ võ giả còn lại trong thành bảo dồn dập xuất động, đi xuống trấn áp khôi lỗi thú. Oanh! Tường thành mặt tây quả nhiên bị đụng nát, hơn nữa lần này số khôi lỗi thú xuất hiện không phải mười bốn con, mà là một hơi hơn bảy mươi con. Hơn bảy mươi con khôi lỗi thú đồng loạt lao nhanh mà đến, khí thế còn hơn cả thiên quân vạn mã. Đợi lúc thần niệm đám người Cơ Ngạo Tiên dò xét tới, cả bốn người đều không khỏi trợn tròn mắt, rốt cục Lục Linh có được bao nhiêu thiên tài địa bảo, diệt đi bao nhiêu Huyền thú cường đại mới luyện chế ra nhiều khôi lỗi thú đến vậy? Lục Chính Đàn nghĩ nghĩ, cắn răng nói: - Cung chủ, ta đi trấn áp Hỗn Độn Thú ở mặt tây. Lục Chính Đàn không muốn ở nơi này, tận mắt chứng kiến cảnh đám người Lục Phi Tuyết bị hành hình, hay người mình đối chiến với cháu gái ruột, tất cả đều khiến hắn rất khó chịu. Vừa khéo mặt tây cần cường giả đi trấn áp, thế là hắn chủ động xin xuất chiến. Bà lão Bách Hoa Các cũng đứng lên nói: - Lục tộc trưởng, ta đưa ngươi đi. - Cũng được! Lục Chính Đàn và bà lão đều là Địa Tiên hậu kỳ, có hai người đi ra, chí ít khôi lỗi thú bên kia sẽ bị cầm chân, Cơ Ngạo Tiên chắp tay nói: - Làm phiền hai vị. Hưu! Lục Chính Đàn và các chủ Bách Hoa Các phi thân lên, từ cửa sổ bay ra giữa không trung, bắn thẳng về phía thành tây. Rất nhiều Nhân Hoàng ẩn núp bên ngoài cũng dồn dập xuất động, ùn ùn lao tới thành tây. Trăm vạn đại quân trong quảng trường bị điều động phân nửa đi trợ giúp thành tây, Cơ Ngạo Tiên hạ tử lệnh, nhất định phải trụ vững trước xung kích từ khôi lỗi thú, phía quảng trường tuyệt đối không thể xuất hiện dù chỉ một tia hỗn loạn. - Hả? Đám người Lục Phi Tuyết và Bạch Hạ Sương Yên phu nhân Dạ Tra đều không giấu được vẻ kinh ngạc, các nàng vốn tưởng rằng tình thế này chắc chắn phải chết, không ngờ lại bỗng xuất hiện biến chuyển, nhiều cường giả như vậy bị điều động ra khắp bốn phương tám hướng, các nàng không cách nào dùng thần niệm thăm dò, tưởng là Lục Linh điều tập thiên quân vạn mã tới ứng cứu. Rầm rầm rầm! Xung quanh rền vang tiếng nổ, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng người kêu hét thảm thiết vọng lại. Mười người Bạch Hạ Sương Lục Phi Tuyết bị trói trên cột trụ cao cao, nhìn xuống có thể thấy được vô số thành bảo quanh bốn phương tám hướng đang ầm vang sụp đổ, khắp nơi toàn là bóng người, bụi đất cuộn tung rợp cả đất trời. - Đi mau, đi mau, đừng tới... Lục Phi Tuyết không ngừng thì thào, nàng không biết Lục Linh làm được bằng cách nào, nhưng nàng vẫn tin chắc bằng vào chút người trong tay Lục Linh, tuyệt đối không phải là đối thủ của bốn đại thế lực. Đây chính là bốn Vương tộc, dưới tay không biết có bao nhiêu thế lực cường đại, chỉ tính riêng Luân Hồi Cung đã có bốn năm tên Địa Tiên, mấy đại thế lực dưới trướng cũng có ba tên Địa Tiên. Cộng thêm bốn năm Địa Tiên của U Minh Giáo Bách Hoa Các Lục gia, trong Luân Hồi Thành bây giờ thực sự có quá nhiều cường giả. Ông! Đúng lúc này, không gian trên quảng trường khẽ ba động, tiếp đó mười mấy người hiện ra giữa không trung, Lục Phi Tuyết nhìn thấy mười mấy người kia, trong mắt lập tức lộ ra một tia tuyệt vọng. - Tỷ tỷ. Bạch Hạ Sương khóc nói, nhìn lên nữ tử tuyệt mỹ áo trắng như tuyết trong đám người kia, nàng không ngừng lắc đầu. Dù nàng đơn thuần nghịch ngợm, nhưng cũng không ngốc, nàng biết mấy người Bạch Thu Tuyết Lục Linh tuyệt đối không phải đối thủ của bốn đại thế lực. Yên phu nhân cắn môi đến rướm cả máu, nàng không nói gì, chỉ có đôi tròng mắt là lộ vẻ ảm đạm dị thường. Nàng biết lấy tính cách Bạch Thu Tuyết, đã tới đây rồi chắc chắn sẽ không đi, lúc này có nói gì cũng đều vô dụng. - Thánh Chủ, lão nô có lỗi với ngươi a... Nét mặt Dạ Tra tràn đầy thống khổ, nếu Lục Ly trở về, biết được mấy người Lục Linh vì cứu bọn hắn mà chết sạch, dù lần này hắn có sống sót trở về thì cũng không còn mặt mũi nào đi gặp Lục Ly. Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Hồ Lang, Đồ Nghịch, Hắc Nghê, Liên Dịch... Lục Linh dẫn theo toàn bộ Nhân Hoàng tới đây, đồng thời trên vai nàng còn đứng một con thú nhỏ. Tiểu Bạch vẫn cứ nhỏ nhắn như xưa, chỉ là trong mắt đầy vẻ phẫn nộ, không ngừng kêu hét giận dữ. Thời gian năm năm, Lục Linh cũng đã đột phá Nhân Hoàng, Hỏa Phượng Thiên Thai có được ưu thế đặc biệt, tốc độ tu luyện cực nhanh. Vù vù! Cơ Ngạo Tiên và Dương Bất Sính lao vút ra, đứng ngạo nghễ giữa không trung, lơ lửng ngay trên đầu đám người Lục Phi Tuyết Bạch Hạ Sương. Cơ Ngạo Tiên quét mắt nhìn về phía Lục Linh.
Chương 1108 Nhân trung chi Hoàng (33/40)
Dù cho sớm đã biết Lục Linh là mỹ nữ tuyệt sắc, lúc này vẫn nhịn không được tán thán: - Hay cho một nữ tử tuyệt thế! Lục Linh, ngươi là nữ tử duy nhất mà bản cung chủ tán thưởng, dù là địch nhân, song ta vẫn phải nói một tiếng, ngươi rất không sai! Mấy người Lục Linh sau khi hiện thân lại không thấy có bất kỳ động tĩnh nào. Lục Linh khoác một bộ váy xòe màu xanh nhạt, nét mặt bình thản như nước, tựa hồ đây không phải núi đao biển lửa, mà là hậu viện nhà nàng. Nàng khẽ cười, hé nhấp môi son nói: - Lục Linh chỉ là một tiểu nữ tử bình thường, không dám nhận tán thưởng của Cơ cung chủ. Hôm nay tiểu nữ tử mạo muội đến đây là có chỗ muốn thỉnh cầu. Cơ cung chủ, Lục Linh có thể mang những người này đi được không? Cơ Ngạo Tiên cười lạnh, lắc đầu nói: - Lục tiểu thư, ngươi đồ sát nhiều người của chúng ta như vậy, giờ chỉ bằng một câu liền muốn dẫn người đi? Thế chẳng phải quá không để đám lão già chúng ta vào trong mắt? Chỉ với mấy người các ngươi... e là còn chưa đủ? - Cộng thêm chúng ta liệu đã đủ chưa? Một tiếng quát khẽ vang lên, từ trên bầu trời phương bắc, năm đạo bóng đen bay vụt đến, tốc độ cực nhanh. Khí tức năm người này đều vô cùng hùng hậu, hơn nữa ai nấy cũng đều là Địa Tiên. Vô số thần niệm quét tới, toàn trường không khỏi chấn kinh, bởi vì người đi đầu trong năm người kia rõ ràng chính là Khương Khinh Linh! Năm năm đi qua, dung mạo Khương Khinh Linh vẫn không có thay đổi gì quá lớn, mấy người Lục Linh Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương cũng tương tự. Các nàng tuổi còn trẻ liền đã đạt tới cảnh giới cực cao, thọ nguyên hơn ngàn năm, tự nhiên không dễ già đi. Dung nhan không đổi, cảnh giới lại có biến hóa kinh thiên. Nhóm năm người do Khương Khinh Linh dẫn đầu này đều là Địa Tiên, nói cách khác Khương Khinh Linh đã đột phá Địa Tiên. Tuổi tác Khương Khinh Linh và Lục Ly không chênh nhau bao nhiêu, hiện tại cũng mới hơn hai mươi tuổi một chút, không ngờ lại đã đột phá Địa Tiên, cảnh này khiến vô số cường giả trong thành không khỏi cả kinh. Lục Nhân Hoàng hai mươi tuổi đột phá Nhân Hoàng, đã được người xưng tụng là thiên tài tuyệt thế vạn năm có một. Giờ đây Khương Khinh Linh mới hai ba hai tư tuổi đã đột phá Địa Tiên, như thế sợ là trừ Đấu Thiên Đại Đế và các vị thiên kiêu ra, không ai còn có thể tranh phong được với Khương Khinh Linh. Thiên kiêu tương lai! Rất nhiều người bất giác nhớ đến vinh dự trên đầu Khương Khinh Linh, trong lòng ẩn ẩn có thể tiếp nhận hiện thực này. Khương Khinh Linh được đến thần lực mà Đấu Thiên Đại Đế ban cho, vốn đã rất có hy vọng đạt tới cảnh giới thiên kiêu. Tư chất của nàng trước giờ vẫn luôn rất biến thái, chỉ là trước đây ít năm đồi phế trầm luân thôi, giờ một lòng liều mạng tu luyện, hơn năm năm đột phá Địa Tiên cũng là điều có thể miễn cưỡng tiếp nhận. - Khương Vô Ngã? Cơ Ngạo Tiên nhìn thấy đám người Khương Vô Ngã đứng ở sau lưng Khương Khinh Linh, trong mắt không khỏi lộ ra một tia chấn kinh, Khương Vô Ngã là Tộc Vương Khương gia, hắn đáng lý phải nên đi đầu mới đúng? Lại liên tưởng đến trước đó Đại Phật Tự, Linh Lung Các, Thiên Địa Trủng, Vấn Tiên Điện, Xích Nguyệt Trai liên hợp phát ra thông cáo, trong lòng Cơ Ngạo Tiên đột nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành. Không lẽ... Hiện tại Khương Khinh Linh mới là người nắm quyền ở Linh Lung Các, Tộc Vương Khương gia đã chuyển thành Khương Khinh Linh? Đám người Khương Khinh Linh bay vụt đến, lượn quanh một vòng, sau đó bay đến bên người Lục Linh, Khương Khinh Linh không nhìn bọn Cơ Ngạo Tiên mà cung kính hành lễ với Lục Linh, nói: - Khinh Linh gặp qua Linh tỷ tỷ, gặp qua Thu Tuyết muội muội. Trên mặt Lục Linh lộ ra nụ cười vui mừng, nàng sớm biết chuyện giữa Khương Khinh Linh và Lục Ly, thế là bèn gật đầu nói: - Chào Khinh Linh muội muội, đệ đệ ta có được hồng nhan tri kỷ như ngươi là hồng phúc của đời hắn. - Bạch Thu Tuyết cũng biết chuyện về Khương Khinh Linh, cười nói: - Chào Khinh Linh tỷ tỷ. Khương Khinh Linh lần nữa gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn sang Cơ Ngạo Tiên, nói: - Cơ cung chủ, từ tháng trước ta đã chính thức được bổ nhiệm làm Tộc Vương Khương gia! Hiện tại ta đại biểu Khương gia yêu cầu ngươi thả đám người này, bằng không Linh Lung Các chúng ta thề không chết không thôi với bốn đại thế lực các ngươi! Hoa! Toàn trường sôi trào! Lời này được Khương Khinh Linh quán chú Huyền lực, vang vọng khắp toàn thành, một nha đầu mới chỉ hơn hai mươi tuổi đã đột phá Địa Tiên, đây vốn đã là chuyện rất kinh hãi. Lại không ngờ Khương gia còn điên cuồng đến mức dám để Khương Khinh Linh làm Tộc Vương. Thế còn chưa hết, bây giờ Khương Khinh Linh vì giúp Lục Ly mà thậm chí muốn đối địch với cả bốn đại thế lực, nhưng càng khiến người ngạc nhiên hơn chính là đám người Khương Vô Ngã chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn cùng điên theo với nàng. Đối địch với bốn đại thế lực, nếu trận này chiến bại, Linh Lung Các liền sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục. Thậm chí khả năng bị diệt tộc, tan biến trong dòng chảy lịch sử, không lẽ đầu óc đám lão gia hỏa Khương gia đều bị lừa đá? Bất luận đại gia tộc nào cũng đều có chế độ cực kỳ nghiêm ngặt, gia tộc đặt ra Trưởng Lão Đường chính là để phòng ngừa trường hợp xuất hiện độc tài, Trưởng Lão Đường nắm trong tay quyền lực bãi miễn tộc trưởng. Như thế sẽ không khiến gia tộc bởi vì một mình tộc trưởng điên cuồng mà dẫn theo cả gia tộc đi vào chỗ chết. Khương Khinh Linh trước nay luôn rất khùng cuồng, vì Lục Ly chuyện gì cũng có thể làm ra được, nàng có phản ứng như thế là điều hoàn toàn hiểu được. Nhưng thái độ mặc nhận của đám lão gia hỏa Khương gia và Khương Vô Ngã lại là thế nào? - Cái này... Bọn Cơ Mộng Điềm Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên hiện đang đương cự với khôi lỗi thú ở thành tây, giờ đây lại đều ngưng lại tác chiến. Mọi ánh mắt đổ dồn về trong thành, trong lòng ai nấy đều cuộn lên sóng cả ngất trời. Ánh mắt Cơ Mộng Điềm lộ ra một tia đắng chát, nàng vốn tưởng rằng tốc độ tu luyện của mình đã đủ nhanh, danh hào đệ nhất tiểu thư vẫn sẽ thuộc về mình. Nhưng sự xuất hiện của Khương Khinh Linh đã đánh nát hi vọng hão huyền trong lòng nàng, Khương Khinh Linh không chỉ đột phá Địa Tiên, thậm chí còn trở thành Tộc Vương Khương gia, bây giờ nàng thậm chí không đủ tư cách đối thoại với Khương Khinh Linh.
Chương 1109 Nhân trung chi Hoàng (34/40)
Trong mắt bọn Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên Dương Vũ lại lộ ra vẻ đố kỵ, khoan nói tới nhân vật như Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, không ngờ nữ tử như Khương Khinh Linh cũng vì Lục Ly mà điên cuồng đến vậy. Trong lòng đám Lục Toan Dương Hiên không ngừng tự hỏi, bọn hắn so với Lục Ly thì kém ở chỗ nào? Tên nhãi ranh Lục Ly kia có gì hay mà đáng để nguyên một đám nữ tử tuyệt sắc liều mạng vì hắn? - Ha ha ha! Cơ Ngạo Tiên bật cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ đùa cợt, hắn quét mắt nhìn về phía Khương Vô Ngã và tên Địa Tiên sát bên cạnh, quát nói: - Khương Vô Ngã, Khương Nghê Quân, Linh Lung Các các ngươi nhất định phải muốn đối địch với bốn đại thế lực chúng ta? Các ngươi đã cân nhắc kỹ chưa, nếu trận này chiến bại, từ đây Linh Lung Các sẽ bị xóa tên khỏi Trung Châu. Thái Thượng trưởng lão Khương gia Khương Nghê Quân không lên tiếng, Khương Vô Ngã lại cười lên đắng chát, nói: - Hiện tại Khinh Linh là Tộc Vương của Khương gia. Ta đã lui vị nhượng hiền, ý của nàng cũng là ý của Linh Lung Các. - Được lắm! Cơ Ngạo Tiên hét lớn: - Tiêu minh chủ, Quỷ Xa tộc trưởng, các ngươi đi ra đi! Vù vù! Từ trong một tòa thành bảo, tám đạo nhân ảnh bay vụt lên, trong đó có bốn người nhân loại, người người mặc hoa bào, tuổi tác có lớn có nhỏ, lại cùng đều là Địa Tiên. Bốn người khác rõ ràng không phải Nhân tộc mà là chủng tộc đặc thù, bộ dạng bốn người này cực kỳ xấu xí, răng lợi tương đối lớn, xương trán gồ lên, trên cổ treo một chuỗi đầu lâu, nhìn rất là khủng bố. Tiêu Vạn Quân, Quỷ Xa! Đám người Khương Vô Ngã Khương Nghê Quân khẽ biến sắc, Tiêu Vạn Quân là minh chủ Nhật Nguyệt Minh, Quỷ Xa là tộc trưởng Quỷ Xoa Tộc, không ngờ hai đại thế lực cũng nhúng tay vào chuyện lần này. Bốn đại thế lực biến thành sáu đại thế lực, nhân số Địa Tiên lên đến hơn hai mươi người. Mặc dù lúc này một vài Địa Tiên còn đang kháng cự khôi lỗi thú, nhưng nếu bọn hắn rút tay không quản khôi lỗi thú nữa, tùy thời liền có thể quay sang tấn công đám người Lục Linh Khương Khinh Linh Khương Vô Ngã. Bầu không khí trong thành bỗng chốc trở nên ngưng trọng dị thường, đại chiến đã ở ngay trước mắt, nếu đám người Khương Khinh Linh còn không lùi, rất có thể cả năm Địa Tiên Linh Lung Các sẽ vĩnh viễn nằm lại ở Luân Hồi Thành. - Các ngươi đừng đánh nhau có được không? Một tiếng nói khe khẽ vang lên, tiếp đó từ mặt bắc hai đạo nhân ảnh bay vụt đến, là hai người đầu trọc. Một là hòa thượng một là ni cô, hòa thượng rất già, trên mặt toàn là nếp nhăn. Ni cô lại rất nhỏ, chỉ chừng trên dưới mười tuổi, lại rất dễ thương, nhìn qua hệt như búp bê, cộng thêm đôi tròng mắt to chớp chớp, khiến người bất giác sinh lòng thương yêu, không đành tâm tổn thương đến nàng. Lão hòa thượng dẫn theo tiểu ni cô bay vụt đến, dừng ở bên người đám Lục Linh Khương Khinh Linh, tiểu ni cô chắp tay trước ngực, hành lễ nói: - Ta là Bàn Nhược, gặp qua chư vị tỷ tỷ, Lục Ly đại ca ca ở đâu? Chuyện về Bàn Nhược Lục Linh từng được nghe Lục Ly kể qua, lúc này nhìn thấy tiểu ni cô dễ thương như thế, Lục Linh lập tức không khỏi sinh lòng thương yêu, đưa tay kéo lấy Bàn Nhược nói: - Bàn Nhược, ngươi không thích hợp tới chỗ này, mau quay về đi thôi. Đợi khi nào Lục Ly trở về, ta sẽ bảo hắn tới tìm ngươi chơi. - Không! Bàn Nhược lại lắc đầu cố chấp nói: - Các ngươi là thân nhân của Lục Ly đại ca ca, các ngươi gặp nạn, Bàn Nhược sao có thể không quản? Đại Phật Tự nhúng tay vào chuyện lần này, song lại chỉ đến một tên Địa Tiên và một tiểu ni cô, Cơ Ngạo Tiên không khỏi có chút đâu đầu. Hắn đảo mắt nhìn về phía lão hòa thượng hỏi: - Vô Tướng đại sư, Đại Phật Tự các ngươi cũng định đối địch với chúng ta? - A Di Đà Phật! Lão hòa thượng hô lên một tiếng phật hiệu, lắc đầu nói: - Lão phương trượng để lão nạp đi theo bảo hộ Bàn Nhược, lão nạp tới đây là hành vi cá nhân, không liên quan gì đến Đại Phật Tự. - Được! Cơ Ngạo Tiên hét lớn, cả giận nói: - Đây là các ngươi tự tìm, hôm nay liền để toàn bộ các ngươi táng thân ở Luân Hồi Thành! Bằng vào chút ngươi các ngươi mà cũng muốn cứu người, nằm mơ! - Cộng thêm ta nữa! Một tiếng gầm thét như lôi đình vang lên, từ phương nam có bóng người màu hoàng kim tóe bắn mà tới. Trong tay hắn xách theo trường thương màu hoàng kim, như là một vị chiến thần vàng rực. Cả người phóng vút đến như tên nhọn, người còn chưa bay tới, một cỗ khí huyết cuồng bạo đã tràn ngập ra xung quanh. - Thần Khải? Còn là... màu vàng? Đây là Thần Khải cấp chín tối cao! Là Địa Tiên? Bọn Lục Chính Đàn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên liếc thấy cảnh này, ai nấy đều không giấu được vẻ kinh ngạc, áo giáp màu vàng bên ngoài cơ thể người tới không phải bán Thần khí, mà là huyết mạch thần kỹ của Lục gia, Thần Khải. Cường giả Lục gia trừ Thái Thượng trưởng lão Ngũ thúc công ra thì đều có mặt ở đây, giờ lại xuất hiện một cường giả Lục gia xa lạ khác, còn tu luyện Thần Khải đến tận cấp chín, trong toàn bộ Lục gia chỉ có một người như thế. Lục Nhân Hoàng biến mất suốt hai mươi ba năm, hôm nay rốt cục cũng đã xuất hiện! Tốc độ nam tử khoác chiến giáp hoàng kim kia rất nhanh, từ đằng xa bay vụt đến, chỉ trong chớp mắt đã tới thành nam. Phía thành nam có hai tên Địa Tiên, là người của Luân Hồi Cung, hai người kia nhìn thấy có Địa Tiên lao đến, còn không nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy được mỗi tròng mắt, rất là xa lạ. Hai người liếc nhau một cái, lập tức bay vút lên định ngăn lại đối phương. Xuy xuy! Nam tử khoác chiến giáp hoàng kim đột nhiên vung lên trường thương đâm tới trước mặt, thiên địa Huyền khí quanh bốn phương tám hướng đều bị hắn dẫn dắt, điên cuồng lướt đến. Một đạo khí lưu màu trắng ngưng tụ ra trên mũi thương, như sét đánh không kịp che tai tràn ngập ra, thoáng chốc liền đã bao phủ một tên Địa Tiên. Cảnh tượng khiến toàn trường chấn kinh xảy ra, luồng khí lưu màu trắng kia sau khi bao phủ một tên Thái Thượng trưởng lão Cơ gia, nháy mắt liền đông kết vị Thái Thượng trưởng lão kia lại. Xùy! Sau khi đâm ra trường thương, nam tử mặc chiến giáp hoàng kim vẫn không dừng lại, trên thân tràn ra khí thế một đi không về, tựa hồ sớm đã định liệu được khí lưu màu trắng có thể đông kết kẻ địch trước mặt.
Chương 1110 Không ai sánh nổi (35/40)
Ầm! Nháy mắt, trường thương đâm vào trong ngực tên Địa Tiên kia, lồng ngực Địa Tiên ầm ầm nổ tung, mưa máu tung tóe, trường thương cứ thế đánh thẳng vào sâu trong ngực Địa Tiên. Tiếp đó nam tử chiến giáp hoàng kim khẽ lắc trường thương trong tay, thân thể Địa Tiên kia nổ bung, biến thành một đống máu thịt bay múa đầy trời. - Lui! Tên Địa Tiên còn lại bị dọa sợ, vội hoảng hốt lui lại, toàn trường chết lặng. Một thương miểu sát Địa Tiên, chẳng lẽ người này đã đạt đến cảnh giới Thiên Kiêu? Thân ảnh nam tử chiến giáp hoàng kim vẫn không dừng lại, hắn không đi truy sát tên Địa Tiên kia, mà như rồng như hổ bay vụt xuống, trên thân khí thế càng lúc càng thịnh, khiến chúng nhân tại trường bất giác cảm thấy vô cùng đè nèn. Tựa hồ... Nam tử này đã không phải người, mà là một vị Ma Thần, không thể ngăn cản, kẻ đụng tới tất chết. Tê tê! Nguyên một đám cường giả đồng loạt hít sâu từng tràng khí lạnh, nam tử thần bí mang đến cho bọn hắn cảm giác giống hệt như đang đối mặt điện chủ Thí Ma Điện Hình Mục. Khí huyết này thực sự quá khủng bố, chẳng khác gì một con hung thú viễn cổ, Địa Tiên bình thường làm sao có thể có khí thế cường đại như vậy được? Tích đáp, tí tách! Lục Linh si ngốc nhìn chăm chăm nam tử vừa bay vụt đến kia, nước mắt yên ắng trượt xuống, bay lả tả giữa trời. Nam tử khoác chiến giáp hoàng kim kia chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, nhưng Lục Linh lại liếc mắt liền có thể nhận ra. Bộ dáng nam tử này sớm đã khắc sâu trong lòng nàng, đừng nói mặc khôi giáp, dù rằng có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được. Nước mắt Lục Phi Tuyết cũng nhịn không được trút xuống như hồng thủy, nàng bị cho phục dụng dược vật, không cách nào vận chuyển Huyền lực, toàn thân suy nhược, đến cả ngón tay đều rất khó động đậy nổi. Nhưng lúc này nàng không biết đào đâu ra sức lực, mở miệng thét lên: - Ca!! Một tiếng “Ca” mang theo vô tận tưởng niệm, vô tận ủy khuất, vô tận vui sướng. Một tiếng “Ca” khiến vô số người run lên, vô số nét mặt biến sắc, vô số ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Lục Nhân Hoàng! Từ thời khắc được sinh ra, cái tên này đã chói sáng như vầng thái dương, sau ngày hắn bắt đầu tập võ, người cùng thế hệ liền chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, không ai che đậy được hào quang từ hắn. Thiên tài số một Trung Châu trong mười vạn năm qua, được vinh dự là thiên tài tuyệt thế có hi vọng đột phá thiên kiêu nhất. Biến mất ròng rã hai mươi ba năm, nay rốt cục đã quay về, một chiêu miểu sát Địa Tiên Cơ gia, khí huyết trên thân cường đại đến không cách nào tưởng tượng, hoàn toàn trấn áp cường giả tại trường. Nhân trung chi Hoàng! Trong đầu vô số người bất giác hiện lên bốn chữ này, bốn chữ này ký thác hi vọng to lớn mà Lục Chính Dương đặt lên người con trai của mình, Lục Nhân Hoàng cũng đã thành là giải thích hoàn mỹ cho bốn chữ này. Một thân chiến giáp hoàng kim, một thanh chiến thương cũng màu hoàng kim, hắn cứ thế đứng ngạo nghễ giữa trời, như đế vương chí cao vô thượng, không người nào có thể sánh vai! Nghe được tiếng kêu của Lục Phi Tuyết, toàn thân nam tử trung niên khẽ run lên, hắn quét mắt nhìn xuống Lục Phi Tuyết, khôi giáp trên mặt tan biến, lộ ra một gương mặt khôi ngô tang thương. Trong mắt hắn lộ ra vẻ yêu chiều, khẽ gật đầu một cái, sau đó lại chuyển mắt nhìn về phía Lục Linh, hai người nhìn nhau, nước mắt Lục Linh rốt cục kềm nén hết nổi, tuôn trào mà ra. - Phụ... phụ thân! Mặc dù Lục Linh đã cực lực khống chế, nhưng thanh âm vẫn không tránh khỏi có chút run rẩy. Thần sắc trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng rất phức tạp, có tưởng niệm, có oán hận, có ủy khuất, có vui mừng, còn có cả vô tận yêu thương… - Con ngoan! Lục Nhân Hoàng lần đầu tiên cất tiếng, thanh âm của hắn rất trầm thấp, lại rền vang có lực, mang theo từ tính rất đặc biệt. Hắn thẫn thờ nhìn Lục Linh một lúc lâu, ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo, gật đầu nói: - Con gái Lục Nhân Hoàng ta phải ưu tú thế chứ, Linh nhi, phụ thân tự hào về ngươi! Nghe Lục Nhân Hoàng nói vậy, Lục Linh cười, nước mắt như mưa. Những năm qua nàng phải chịu không biết bao nhiêu ủy khuất, đau khổ, tủi nhục. Nhưng giờ nghe được lời này của Lục Nhân Hoàng, Lục Linh cảm giác hết thảy đều đáng giá. Ánh mắt Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh khóa chặt Lục Nhân Hoàng, trong mắt đều không giấu được tình tự phức tạp. Lục Ly rất giống Lục Nhân Hoàng, chỉ là Lục Nhân Hoàng càng thêm bá khí, tựa như một thanh bảo kiếm xuất vỏ. Lục Ly thì càng giống một thanh kiếm giấu ở trong vỏ, so sánh ra thì tương đối nội liễm hơn một chút. Lục Ly sinh tử thế nào vẫn còn chưa biết, trong lòng hai người rất là lo lắng, cả hai đều chưa chính thức được Lục Ly đón về nhà, lúc này thực sự không biết nên chào hỏi thế nào cho phải phép. Lục Nhân Hoàng liếc mắt nhìn qua hai người Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh, khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Khương Vô Ngã, trên mặt lộ ra ý cười, lại không lên tiếng. Cuối cùng hắn dừng ở trên thân Cơ Ngạo Tiên, sát khí trên người không ngừng cuộn trào, chậm rãi nâng lên trường thương, chỉ vào Cơ Ngạo Tiên phía đằng xa, quét nhìn bốn phía một lượt, nói: - Cơ Ngạo Tiên, Dương Bất Sính, Quỷ Xa, Tiêu Vạn Quân, Điệp Hoa bà bà, Lục Chính Đàn các ngươi đều là đại nhân vật danh chấn thiên hạ mấy chục mấy trăm năm. Thế mà vì đánh giết con trai con gái ta, đến cả mặt mũi các ngươi đều không cần. Đến đi, đừng nhiều lời, một mình ta chiến sáu người các ngươi! Hưu! Lục Nhân Hoàng tung người lao vút lên giữa cao không, một người một thương đứng ngạo nghễ, phẫn nộ hét lớn: - Dám bắt nạt con ta. Hôm nay Lục Nhân Hoàng ta một mình diệt đi sáu tộc các ngươi! Xoạt! Toàn trường sôi trào, mấy trăm vạn quân sĩ trong thành đều nhiệt huyết sôi trào, quên mất uy hiếp từ khôi lỗi thú quanh bốn phía, thẫn thờ nhìn lên không trung, nhìn lên thân ảnh không ai sánh nổi kia, nhịp thở đều theo đó ngừng lại. Một mình chiến sáu đại tộc trưởng, một mình muốn diệt đi sáu tộc? Bất luận có thành công hay không, khí phách này của Lục Nhân Hoàng đã là thứ không ai có thể bì kịp. Tính ra Lục Nhân Hoàng mới vẻn vẹn chỉ hơn bốn mươi tuổi, tộc trưởng sáu nhà kia đều là lão gia hỏa, đột phá Địa Tiên vô số năm, người nào cũng đều là đại nhân vật danh chấn Trung Châu.