Hoang giới cũng thiếu chút bị đánh hạ, Lục Linh không nghĩ tới bốn đại gia tộc sẽ xâm nhập trước thời hạn, bởi thế chuẩn bị không chu đáo. Một tên lão giả Nhân Hoàng Luân Hồi Cung sử dụng đại thần thông tiềm phục tiến vào, nếu không phải Mông Thần liều chết hủy đi thông đạo nối liền với Bắc Mạc, lúc này sợ rằng Hoang giới và Hỏa Ngục đều đã luân hãm, Mông Thần cũng bởi vậy mà tử trận. Luân Hồi Cung U Minh Giáo phái tới ba tên Nhân Hoàng và mấy trăm Quân Hầu Cảnh, ba tên Nhân Hoàng này mang theo mấy trăm người kia điên cuồng đồ sát Hoang giới, các tộc ở Hoang giới chiến tử vô số. Kha Lư, gia gia của Kha Mang dẫn người đi bố trí sát trận, bị ba tên Nhân Hoàng tru diệt, đám người Nghiệp Cơ cũng tử trận, Hoang giới bị ba tên Nhân Hoàng tru diệt chí ít mấy triệu người. Lúc ba tên Nhân Hoàng điên cuồng đồ lục Hoang giới, Lục Linh lại không ở trong Hoang giới mà đang dẫn một đám Nhân Hoàng tới Vân Châu! Các nàng không phải đi kháng cự Vân Châu xâm nhập, mà là đi cứu Lục Phi Tuyết. Bởi vì Lục Toan dùng kế mượn tên Lục Nhân Hoàng gạt Lục Phi Tuyết tới Vân Châu. Kết quả Đợi khi Lục Linh dẫn người đến Vân Châu, Lục Phi Tuyết đã bị bắt, Dạ Tra đi cùng Lục Phi Tuyết cũng bị bắt. Nếu không phải Lục Linh quyết đoán dẫn người quay về Hoang giới, dự tính các nàng cũng bị lừa giết. Lúc Lục Linh về lại Hoang giới, ba tên Nhân Hoàng dẫn theo mấy trăm Quân Hầu Cảnh đã biến Hoang giới thành một mảnh tử địa, máu chảy thành sông. Lục Linh sai Kha Mang phong bế thông đạo nối liền với Vân Châu, sau đó suất lĩnh đám Nhân Hoàng đánh chết ngoại địch. Chờ khi Hoang giới ổn định trở lại, Lục Linh xử lý hậu sự một phen, lại mang theo đám Nhân Hoàng đi ra Hoang giới. Nói là muốn đánh tới Trung Châu trả thù bốn đại gia tộc, đồng thời cứu ra mấy người Lục Phi Tuyết Dạ Tra Bạch Hạ Sương. Trừ Minh Vũ và Mông Trí ra, những người còn lại đều đi theo, cùng đi còn có Bạch Thu Tuyết và Tiểu Bạch. Một năm trước Tiểu Bạch được tìm trở về, đây có thể tính là tin tức tốt duy nhất. Trải qua hơn năm năm, mặc dù có được tuyệt thế bảo địa là Hỏa Ngục, nhưng thủ hạ dưới trướng Lục Linh vẫn chưa có ai đột phá Địa Tiên. Lục Linh dẫn theo một đám Nhân Hoàng tới Trung Châu, làm vậy khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa? Trong này có rất nhiều nghi điểm, Lục Ly nghĩ mãi mà vẫn không thông. Vì sao bốn đại gia tộc dám động thủ trước thời hạn? Chẳng lẽ bọn hắn không sợ điện chủ Thí Ma Điện Hình Mục phát nộ, trực tiếp diệt đi bốn đại gia tộc? Hơn nữa còn giết nhiều người như vậy, liên luỵ tới vô số bình dân, bọn hắn không sợ kích lên chúng phẫn? Còn một điểm nữa, con người Lục Linh trước nay luôn rất tỉnh táo và lý trí, có thể nói là lãnh huyết vô tình. Vì sao lần này lại kích động đến vậy, thậm chí dám chủ động dẫn theo một đám Nhân Hoàng đi Trung Châu? Tại sao Lục Phi Tuyết lại dễ bị lừa gạt đi ra? Trong khi Lục Linh lại không chút nào phát giác? Đủ loại nghi vấn cứ thế khốn nhiễu trong đầu Lục Ly. Chẳng qua... Những điều kể trên thực ra đều không quá quan trọng, quan trọng nhất vẫn là lần này chết quá nhiều người, mấy người Lục Linh Bạch Thu Tuyết cũng đang trong nguy hiểm, thậm chí rất có thể đã tử trận. Cả người Lục Ly không ngừng run rẩy, hai tay gắt gao siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt mà hắn vẫn hoàn toàn không hay, hắn nhắm mắt cố bình tĩnh lại, trong lòng liên tục khấn nguyện: - Cố kiên trì, tỷ tỷ, Thu Tuyết, tiểu cô... các ngươi nhất định phải kiên trì, ta sẽ tới, nhanh thôi! Người trong đại bản doanh Hỏa Ngục không ít, bên ngoài đại bản doanh lại càng nhiều, có hơn phân nửa con dân các tộc trong Hoang giới đều tiến vào Hỏa Ngục. Dù thông đạo nối liền giữa Hoang giới với U Châu đã bị Kha Mang phong ấn, nhưng rất nhiều người vẫn cảm thấy Hoang giới không an toàn. Minh Vũ lại di dời đại bộ phận vào trong Hỏa Ngục, chỉ để lại số ít tộc nhân không nguyện ý tiến vào và một bộ phận võ giả trấn thủ thông đạo nối liền với U Châu. Một khi bên kia thông đạo xảy ra vấn đề, Minh Vũ đành phải ngoan tâm sai người hủy đi thông đạo nối liền giữa Hỏa Ngục với Hoang giới. Các gia tộc Bắc Mạc đều có con em tinh anh lưu lại tu luyện trogn Hỏa Ngục, Vân Châu cũng có không ít đệ tử ở chỗ này, tinh anh các gia tộc trong đây chí ít phải đến mười mấy vạn. Cộng thêm con dân Hoang giới di tản, lúc này nhân khẩu Hỏa Ngục ít nhất phải mấy triệu. Bên ngoài đại bản doanh toàn là doanh trướng nối liền một mảnh, nhiệt độ nơi này rất cao, không quá thích hợp cho người cư trú lâu dài, nhưng được cái là càng an toàn. Chỉ là, dù đã ở trong Hỏa Ngục, không ít người cũng vẫn kinh hoảng bất an, cả ngày lo lắng cường giả bốn đại gia tộc sẽ từ trên trời giáng xuống, đồ sát sạch sẽ người ở đây. Hưu. Bầu trời phương bắc truyền đến tiếng xé gió chói tai, kinh động vô số người, từ trong doanh trướng từng đám chủng tộc viễn cổ đi ra, nét mặt đầy vẻ cảnh giác. Hưu hưu hưu! Từ phía đại bản doanh, một loạt người bay vút lên không, Minh Vũ dẫn theo một đám Quân Hầu Cảnh bay vụt đến, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Đợi khi thấy rõ là một hạt châu cũng như tốc độ của hạt châu kia, cả đám đều bị hù cho nét mắt trắng bệch như giấy. Toàn bộ Hỗn Độn Thú trong Hỏa Ngục đều đã bị đánh chết, sớm không còn bất kỳ con thú nào tồn tại, hạt châu này lại đột ngột xuất hiện, còn có được tốc độ khủng bố đến vậy, cảnh này khiến Minh Vũ không khỏi hoảng sợ. Một đạo thần niệm quét ra, hạt châu lơ lửng trên bầu trời doanh trướng, một đám nhân ảnh ngưng hiện, Lục Ly đứng ở hàng đầu, liếc mắt nhìn xuống chúng nhân đang hoảng sợ phía dưới, trên mặt lộ ra một tia thống khổ và áy náy. - Ách? Toàn thân đám Minh Vũ khẽ rung lên, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Lục Ly, mãi lúc sau mới mấp máy môi, run run hỏi: - Thiếu chủ? Thiếu chủ... là ngươi ư? Lục Ly khẽ gật đầu, nhìn xuống Minh Vũ nói: - Minh Vũ, ngươi rốt cục cũng đột phá Nhân Hoàng. - Thiếu chủ! Minh Vũ kích động quỳ xuống, trên mặt tràn ra nhiệt lệ, những người còn lại cũng hồi thần, vội quỳ xuống theo. Trong đám này có rất nhiều người Lục Ly quen biết, tỷ như trưởng lão Thanh Loan Tộc, Tử Liên Nhi, mấy vị công tử Bạch gia... vân vân.