Giữa lúc Kha Mang còn chưa kịp phóng thích huyết trận, đại trận đột nhiên lóe lên quang mang, quang tráo tan tành thành mảnh nhỏ, sương mù tán đi, một viên hạt châu bắn ra, lơ lửng trước mặt mọi người. Ông! Ngay khi chúng nhân như gặp đại địch, định liều mạng phóng thích công kích, một đạo bóng người dần hiện ra, Lục Ly mỉm cười nhìn chúng nhân nói: - Mông Trí, Kha Mang, đã lâu không gặp! - Thánh, Thánh Chủ… Đám người Mông Trí Kha Mang trợn tròn mắt, nhìn thân ảnh quen thuộc trước mặt, nhiệt lệ trong mắt chúng nhân khó mà ức chế, ào ào tuôn ra. Thân hình như núi của Mông Trí nhảy cẫng lên, song lập tức lại quỳ xuống, kêu gào khóc lớn nói: - Thánh Chủ, rốt cục ngươi cũng trở về, ngươi nhất định phải báo thù cho bọn Mông Thần Mông Kỳ! Còn cả Dạ Tra nữa, bọn hắn đều bị người bắt đi. Kha Mang quỳ xuống theo, thất thanh hô lên: - Thánh Chủ, gia gia của ta cũng tử trận, rất nhiều người Hoang giới đều tử trận, mong Thánh Chủ báo thù rửa hận giúp chúng ta. Bá bá bá Nét mặt Lục Ly bỗng chốc trở nên trắng bệch, nhìn bộ dạng kêu gào khóc lớn của đám người kia, cả người hắn khẽ kịch chấn, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Hô hô! Thoáng ngừng mấy giây, hắn hít một hơi, trầm giọng hỏi: - Tỷ tỷ ta đâu? Tiểu cô và Bạch Thu Tuyết đâu? Đây là ba người quan trọng nhất đối với hắn, nếu ai trong ba người này tử nạn, hắn chắc ngất đi mất. Mông Trí và Kha Mang liếc mắt nhìn nhau, Mông Trí có chút bất nhẫn, không dám mở miệng, mãi một lúc mới lắp bắp nói: - Linh tiểu thư và Thu Tuyết tiểu thư, các nàng... giờ hẳn vẫn không sao, Phi Tuyết phu nhân... chắc là cũng không sao. Oanh! Trong đầu Lục Ly oanh một tiếng, như là sét đánh giữa trời quang, Mông Trí ấp úng nói một nửa giữ một nữa, cái gì gọi là hẳn vẫn không sao, lại còn chắc là cũng không sao? Hắn nhịn hết nổi, phẫn nộ quát: - Nói cho rõ ràng, chết hay là không chết? - Không chết! Mông Trí thấy Lục Ly bão nộ, vội cắn răng nói: - Một tháng trước Linh tiểu thư và Thu Tuyết tiểu thư đi Vân Châu, lúc này chắc là đã đánh tới Trung Châu. Phi Tuyết phu nhân và đám người Dạ Tra Bạch Hạ Sương Yên phu nhân đều bị bốn đại gia tộc bắt đi, Linh tiểu thư dẫn quân tới Trung Châu cứu người... - Cái gì? Cả người Lục Ly lần nữa kịch chân, miệng môi khẽ run run, thất thanh kêu nói: - Các nàng có lưu lại bản mệnh ngọc phù? Ngọc phù vẫn nguyên vẹn? - Không biết... Mông Trí lắc đầu nói: - Linh tiểu thư để chúng ta trấn thủ nơi này, nếu nàng có lưu lại bản mệnh ngọc phù thì chắc là ở trong tay Minh Vũ, Minh Vũ đang trấn thủ tại đại bản doanh. - Đi! Lục Ly ném cho Mông Trí một chiếc ngọc phù, thân hình chợt lóe tiến lại vào trong Thiên Tà Châu, sau đó quát khẽ: - Kha Mang, các ngươi đừng kháng cự, ta sẽ thu các ngươi vào đây. Mông Trí, các ngươi tiếp tục trấn thủ chỗ này, có chuyện gì lập tức bóp nát ngọc phù cảnh báo. Ong ong! Thiên Tà Châu lấp lánh quang mang, đám người Kha Mang được thu vào trong Thiên Tà Châu. Kha Mang chỉ thấy trước mặt lóe lên bạch quang, sau đó liền đã thấy tiến vào trong một tiểu điện, bên trong tiểu điện còn có một đám cường giả khí tức khủng bố, lập tức bị dọa cho biến sắc. - Khoanh chân ngồi xuống đừng nhúc nhích, mặt trên có Linh Phong, các ngươi chạm vào tất chết! Lục Ly lên tiếng nhắc nhở, thân hình bọn Mông Trí quá cao, vào đây rất dễ chạm phải Linh Phong, bởi thế Lục Ly mới để bọn hắn tiếp tục trấn thủ ở chỗ này. Hưu! Thiên Tà Châu hóa thành một đạo lưu tinh phóng vút về hướng đại bản doanh, tốc độ nhanh đến mức khiến Mông Trí và hai tên tộc nhân bên cạnh nhìn mà trợn mắt hốc mồm, trong lòng không khỏi cháy lên một tia hy vọng. Thánh Chủ này của bọn hắn trước giờ luôn một mực sáng tạo kỳ tích, không chừng lần này sẽ đủ sức ngăn cơn sóng dữ. Lục Ly không quản đám người Mông Trí, mắt nhìn chằm chằm Kha Mang hỏi: - Ngươi kể lại tỉ mỉ sự tình đã xảy ra cho ta, đừng bỏ sót chi tiết nào. Không cần để ý tới đám người kia, đây đều là người của ta. - Ách? Kha Mang và mấy tên tộc nhân Thiên Huyễn Tộc khẽ run rẩy, nét mặt đầy vẻ không dám tin tưởng, lại cũng không dám hỏi nhiều. Kha Mang hít sâu một hơi, cấp tốc giảng thuật lại một lượt sự tình đã xảy ra trong đoạn thời gian qua. - Bốn đại gia tộc! Kha Mang giảng thuật suốt hai nén hương, nghe xong, trong lòng Lục Ly lập tức bùng lên lửa giận hừng hực, phẫn nộ hét lớn: - Lần này ta nhất định phải khiến các ngươi nhà tan cửa nát, dám cả gan thương đến tỷ tỷ ta, ta thề chém tận giết tuyệt tộc nhân mấy tộc các ngươi! Điều Lục Ly lo sợ nhất đã xảy ra. Bốn đại gia tộc xâm nhập trước kỳ hạn, ngay ở ba tháng trước, cường giả bốn đại gia tộc đột nhiên hàng lâm, bất ngờ đáp úp Bắc Mạc và Vân Châu U Châu. Mỗi hướng đều có Địa Tiên dẫn đội, Nhân Hoàng rất nhiều, Quân Hầu Cảnh cũng vô số. Phía U Châu Lục Linh lưu lại hai tên Nhân Hoàng trấn thủ, chỉ sau vẻn vẹn mấy ngày liền triệt để luân hãm, thủ hạ dưới trướng Lục Linh bị giết không ít, tử thương phải đến mấy chục vạn người. Bắc Mạc cũng rất thảm, Linh Đế Thành bị san thành bình địa, trừ Yên phu nhân và Bạch Hạ Sương cùng đi Linh Đế Thành du ngoạn bị bắt sống ra, những người còn lại đều tử trận. Bao gồm cả mấy tên Quân Hầu Cảnh của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, toàn bộ con em phía Bạch gia cũng bị giết sạch. Rất nhanh những thành trì Bắc Mạc còn lại cũng bị công phá, Tử Hoàn Kiều chiến tử, Vũ Hóa Thần chiến tử, Vũ gia và Tử gia bị đồ sát. Trừ con em được giữ lại tu luyện trong đại bản doanh ở Hỏa Ngục ra, hai tộc chỉ đào thoát được một số rất ít. Liễu Di bị giết, Liễu gia bị diệt tộc, vô số thành trì trên khắp Bắc Mạc bị san thành bình địa, nhân khẩu giảm tận bốn năm thành. Chỉ cần là võ giả không đào tẩu liền gần như sẽ bị giết, bình dân cũng bị liên luỵ. Vân Châu cũng tương tự. Các gia tộc dưới tay Lục Linh ở Thiên Lang Sơn, Vân Thủy Thành đều bị tàn sát. Vân Châu U Châu Bắc Mạc cuộn lên gió tanh mưa máu, võ giả tử thương hơn ngàn vạn, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông. Thế còn chưa tính là gì...