Lãnh Vô Hinh chớp chớp tròng mắt, rất là nghi hoặc, sau một hồi trâm tư suy nghĩ mới đáp nói: - Chắc là bởi Thần khí, trước kia có rất nhiều người muốn thông qua bảo vật không gian mang theo Địa Tiên xuống đây nhằm chinh phục bốn tầng giới diện dưới cùng, song đều bị pháp tắc ở Hỗn Độn Luyện Ngục cường hành đuổi ra. - Chúng ta đến Thủy Ngục? Đám Địa Tiên ngơ ngác nhìn nhau, sau khi được đễn xác nhận từ Lục Ly, cả bọn không khỏi có chút sợ hãi. Hỗn Độn Luyện Ngục hình thành tự nhiên, có tồn tại pháp tắc của riêng nó, bọn hắn cưỡng hành ngỗ nghịch ý chí thiên địa, liệu có bị pháp tắc nơi đây trực tiếp hủy diệt không? Lục Ly lại không quản tâm tư trong lòng bọn hắn mà điều khiển Thiên Tà Châu hóa thành một đạo lưu tinh phóng đến lối đi xuống tầng tiếp theo. Từ nơi đây đến lối vào Thổ Ngục, Lãnh Vô Hinh đi mất mười ngày, còn với hắn thì chỉ chừng ba bốn ngày là có thể đến nơi. Bay qua biển rộng mênh mông vô bờ, tâm tình Lục Ly lại khó mà bình tĩnh lại được, cả người kích động đến độ khe khẽ run rẩy. Tâm nguyện nhiều năm rốt cục cũng sắp thành, chịu biết bao đau khổ, không biết bao lần trở về từ cõi chết, cuối cùng hắn cũng sắp được về nhà. Trước kia hắn cưỡng bách mình đừng đi nghĩ về chuyện ở Đấu Thiên Giới, lúc này nỗi nhớ mong chôn sâu trong lòng rốt cục được dịp bùng cháy. Trong đầu hắn toàn là hình ảnh đám người Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Khương Khinh Linh, Minh Vũ Dạ Tra. Hơn năm năm, Bắc Mạc Hoang giới Vân Châu liệu vẫn còn như cũ, hết thảy phải chăng vẫn được bình an? - Còn ba năm nữa mới tròn kỳ hạn mười năm, bốn đại thế lực hẳn sẽ chưa dám làm loạn? Rốt cuộc uy danh Hình Mục đặt ở đó. Trừ phi bốn đại gia tộc muốn tìm chết, bằng không nhất định không dám xâm nhập. Nghĩ tới đây Lục Ly mới yên tâm phần nào, lần này hắn mang theo một đám Địa Tiên trở về, chờ ba năm sau khi bốn đại thế lực xâm phạm, hắn cũng chẳng có gì phải sợ. Hết thảy nan đề đều giải quyết, hết thảy đã không thành vấn đề, cả người Lục Ly được dịp thả lỏng. Khoanh chân từ từ ngủ thiếp đi trong tiểu điện, khóe miệng mang theo ý cười. Ba ngày sau, Lục Ly đi tới lối vào tiếp theo, nhẹ nhàng bước vào Thổ Ngục, sau đó lại tiếp tục phi hành. Mấy tầng dưới cùng này đều có Hỗn Độn Thú, nhưng có Thiên Tà Châu ở đây, Hỗn Độn Thú căn bản không thành vấn đề. Trên đường thấy được rất nhiều thiên tài địa bảo, song giờ Lục Ly không có tâm tình đi ngắt lấy. Rốt cuộc Lãnh Vô Hinh vẫn đang ở đây, đợi sau này hắn hoàn toàn có thể để Lãnh Vô Hinh dẫn người đi hái. Lại tiêu tốn ba ngày, cả đám đi tới Mộc Ngục, đặt chân đến chỗ này, tâm tình Lục Ly không khỏi càng thêm kích động, bởi vì Hỏa Ngục đã ở ngay trước mắt, hắn đã sắp về lại được Hoang giới. Trên đường cũng rất thuận lợi, ba ngày sau Lục Ly đã tới lối vào Hỏa Ngục, hắn hít một hơi thật sâu, để Lãnh Vô Hinh đi ra, mang theo hắn tiến vào thông đạo. Ông! Một đạo bạch quang lóe lên, Lục Ly và Lãnh Vô Hinh đã tới Thông Thiên Sơn trên Hỏa Ngục. Ngửi thấy mùi lưu huỳnh quen thuộc, cánh mũi Lục Ly thoáng hiện cảm giác ê ẩm, thiếu chút rơi lệ. - Ta rốt cục đã trở về! Lục Ly rất muốn hét lớn, nhưng Lãnh Vô Hinh ở bên người khiến hắn có chút ngại ngùng, hai người dừng lại trên đỉnh núi một lát, sau đó cùng nhau đi xuống Thông Thiên Sơn. - Hả? Lúc sắp xuống Thông Thiên Sơn, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia nghi hoặc, bởi vì bậc đá dưới thềm núi Thông Thiên Sơn nghi ngút sương mù, nơi đây rõ ràng đã sớm được bố trí huyễn trận cường đại. - Có huyễn trận, còn có cấm chế cường đại, là sát trận! Nhãn lực Lãnh Vô Hinh tương đối cao, liếc nhìn qua một lượt liền lập tức mở miệng nhắc nhở. Lục Ly nghĩ nghĩ, đoán đây hẳn là tác phẩm của Thiên Huyễn Tộc, khả năng là vì phòng ngừa mặt trên phái xuống cường giả tấn công người trong Hỏa Ngục. - Phóng thích Hà Hoa! Lục Ly hiểu rõ uy lực của sát trận Thiên Huyễn Tộc, mặc dù trên người đang khoác chiến giáp bán Thần khí, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn. Ấn ký màu vàng trên cổ Lãnh Vô Hinh sáng lên, Hà Hoa bay ra bao phủ hai người, sau đó từng chút từng chút bay thấp xuống. Rầm rầm rầm Trên bầu trời từng đạo lôi điện rền vang, tiếp đó lôi đình trên chín tầng tầng gào thét trút xuống, kích đánh lên trên Hà Hoa. Lôi đình kia vô cùng bá đạo, may có Hà Hoa ngăn trở, bằng không hai người khẳng định sẽ rất thảm, mặc dù chưa hẳn sẽ chết, nhưng da thịt đau khổ thì khó mà tránh miễn được. - Ồ, sát trận Thiên Huyễn Tộc lại cường đại hơn xa. Trước kia Lục Ly từng thấy qua Kha Mang bố trí sát trận, sát trận này so với sát trận khi trước thì lợi hại hơn nhiều, xem ra Kha Mang đã bố trí ra được một trong ba loại sát trận thượng cổ mạnh nhất. Rầm rầm rầm! Từng đạo lôi đình tiếp tục đánh xuống, có Hà Hoa phòng hộ, Lục Ly và Lãnh Vô Hinh cứ thế lầm lũi bay xuống. Bọn hắn điềm nhiên không sao, phía dưới Thông Thiên Sơn lại tạc nồi. Dưới Thông Thiên Sơn có người thủ hộ, là một tên Nhân Hoàng, nếu Lục Ly nhìn thấy người kia, chắc chắn sẽ phát hiện ra đây là bộ hạ cũ của hắn, Mông Trí, tộc trưởng Mãnh Tượng Tộc. Lúc này Mông Trí đã đột phá Nhân Hoàng, hắn cảm nhận được động tĩnh của sát trận bố trí trên Thông Thiên Sơn, thần sắc lập tức đại biến, trầm giọng hét lớn: - Kha Mang thiếu tộc trưởng đâu? Mau mời hắn tới đây. Dưới Thông Thiên Sơn được dựng lên mấy tòa thành bảo, Kha Mang cũng sớm bị kinh động, tức tốc mang theo mấy tên tộc nhân bay đến. Hắn đứng ở bên ngoài đại trận cảm ứng một phen, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, kinh hô nói: - Một đóa Hà Hoa, là huyết mạch thần kỹ giống hệt người lần trước bắt đi Thánh Chủ! Sắc mặt bọn Mông Trí bỗng chốc cũng trắng bệch, nếu lại có cường giả thượng giới hàng lâm, vậy sẽ là đả kích mang tính hủy diệt đối với bọn hắn. Hắn gấp gáp hét lớn: - Kha thiếu tộc trưởng, có cách nào vây khốn nó lại không? Nếu để nó thoát ra được, chúng ta đều đi đứt. - Chúng ta tận lực thử xem! Kha Mang cắn răng gầm lên: - Mọi người nhanh phóng thích huyết trận, gia tăng uy lực cho sát trận. Ầm!