Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 1086 Vung lên đồ đao (11/40)
Chứng kiến tốc độ khủng bố đó của Thiên Tà Châu, Quan Viêm bị dọa sợ. Hắn đứng giữa trời trầm ngâm một lúc lâu, sau đó tìm đến một thành trì, truyền tống về lại Phùng Đế Thành. Quan Viêm kể lại một lần toàn bộ những gì chứng kiến được, nghe xong, đám cường giả chờ tin trong Phùng Đế Thành lập tức như ong vỡ tổ, không ngờ tốc độ Thiên Tà Châu còn nhanh hơn cả Quan Viêm. Nếu vậy, trong toàn bộ Trung Hoàng Giới, cường giả có thể đuổi kịp Thiên Tà Châu chỉ đếm trên đầu ngón tay, những người còn lại căn bản không cách nào đuổi theo công kích được cả. Lục Ly đã phát ra cảnh báo, lấy tính cách của hắn chắc chắn sẽ không nương tay. Phùng gia và Tề gia phải làm ra lựa chọn, hoặc là thả Lục Ly rời đi, hoặc là ăn thua đủ. Chúng nhân thương nghị vẻn vẹn một canh giờ liền đưa ra quyết dịnh, Phùng gia và Tề gia chuẩn bị liều một phen, sự cám dỗ của Thần khí thực sự quá lớn... Hiện tại tốc độ Thiên Tà Châu đã có thể sánh với Hóa Thần, Lục Ly khẳng định vẫn chưa thể hoàn toàn luyện hóa Thiên Tà Châu, điều này chứng tỏ Thiên Tà Châu còn có rất nhiều thần thông kỳ dị mà Lục Ly chưa cách nào sử dụng. Nếu lão tổ Phùng gia hoặc lão tổ Tề gia có thể nắm xuống Thiên Tà Châu, bọn hắn tuyệt đối có thể nhảy lên thành cường giả số một cửu giới. Thương nghị xong xuôi, tất cả Hóa Thần đều xuất động, trước kia Trung Hoàng Giới còn thừa lại mười lăm tên Hóa Thần, đến sau bị Quân Hồng Diệp và tộc trưởng Lý gia diệt đi hai người, giờ chỉ còn lại mười ba tên Hóa Thần. Cả đám liên thủ hành động, không phải là không có cơ hội nắm xuống Thiên Tà Châu. Vô số thám báo được rải ra các nơi, tùy thời khóa chặt hành tung Lục Ly. Riêng mười ba tên Hóa Thần thì truyền tống trước tới nơi Lục Ly tất phải đi qua, yên ắng mai phục chờ đợi. Một canh giờ sau, có hạt châu màu xanh từ đằng xa bay tới, tốc độ chỉ ngang cỡ Địa Tiên. Mười ba tên Hóa Thần đợi hạt châu tới gần, lập tức bay vụt tới, bao vây lấy hạt châu. - Hừ! Lục Ly hừ lạnh, hắn đã cho Phùng gia Tề gia cơ hội, nhưng hai nhà vẫn quyết chọn ăn thua đủ, hắn đành phải đấu đến cùng với bọn chúng. Tiếng quát lạnh vang lên: - Phùng gia Tề gia, đây là các ngươi tự tìm, hai đại Hoàng triều sinh linh đồ thán đều là bởi vì quyết định ngu xuẩn này của các ngươi. Hưu! Lục Ly đề thăng tốc độ Thiên Tà Châu lên đỉnh điểm, tiếp tục bay vút tới trước, đám Hóa Thần lập tức phóng thích thủ đoạn mạnh nhất, điên cuồng oanh tạc về phía hạt châu. Lục Ly thoáng cảm ứng năng lượng trong hạt châu một phen, không khỏi có chút yên tâm, dù mặc cho mười ba tên Hóa Thần này liên tục oanh kích, Thiên Tà Châu vẫn có thể chống đỡ nửa năm, huống hồ không phải Hóa Thần nào cũng đều có thể đuổi kịp Thiên Tà Châu. Hưu! Thiên Tà Châu hóa thành một đạo lưu quang bay về nơi xa, tốc độ cực nhanh, thoáng chốc liền đã bỏ lại rất nhiều Hóa Thần ở sau lưng. Lão tổ Phùng gia Tề gia theo sát ngay sau, cạnh đó còn có ba tên Hóa Thần miễn cưỡng có thể đuổi kịp, về phần số Hóa Thần còn lại thì tốc độ căn bản không đủ dùng, không cách nào đuổi kịp Thiên Tà Châu được. - Các ngươi truyền tống đi ra trước chặn đường. Lão tổ Tề gia truyền âm ra lệnh, tám tên Hóa Thần sau lưng lập tức lao vào trong thành trì, rất nhanh liền được truyền tống tới thành trì mà trên đường Lục Ly tất phải đi qua. - Hừ! Lục Ly nổi giận, hắn điều khiển Thiên Tà Châu biến lớn trăm trượng, hóa thành một viên vẫn thạch trùng trùng đánh xuống quảng trường trong thành trì phía trước mặt. Oanh! Mặt đất quảng trường trong thành bị nện ra một hố sâu to tướng, mấy trăm binh sĩ trên đó đều nện chết tươi, tất cả truyền tống trận đều bị hủy hoại. Lão tổ Tề gia Phùng gia và đám Hóa Thần không dám tấn công, bởi vì trong thành có rất nhiều võ giả và bình dân, nếu bọn hắn cuồng oanh loạn tạc, vô số con dân vô tội trong thành sẽ tử vong. Lục Ly cũng không đến nỗi trút lửa giận lên đầu bình dân, hắn chỉ muốn hủy đi truyền tống trận, không cho đám Hóa Thần truyền tống đuổi kịp mà thôi. Sau khi phá hủy xong, hắn lần nữa điều khiển Thiên Tà Châu bay vụt lên, rất nhanh đã lại bỏ xa tám tên Hóa Thần kia. Quả nhiên trọn cả Trung Hoàng Giới chỉ có năm người có thể đuổi kịp Thiên Tà Châu, năm người không ngừng oanh kích, năng lượng Thiên Tà Châu tiêu hao sẽ không lớn như trước, chí ít có thể chống đỡ thêm nửa năm. Trong tiểu điện, Lục Ly lấy ra một tấm địa đồ, nói với Lãnh Vô Hinh: - Vạch ra thành trì của Phùng gia Tề gia và các đại gia tộc có cường giả Hóa Thần. Lãnh Vô Hinh là công chúa Lãnh Hoàng triều, những tin tức này nàng hiểu tương đối rõ. Thế là vạch ra một đống thành trì trên địa đồ, tổng cộng phải đến trên trăm nơi. Kiểm tra một lượt xong xuôi, Lãnh Vô Hinh chỉ vào mười hai nơi thành trì nói: - Người trong những thành trì này phần lớn đều là của Phùng gia Tề gia và các đại gia tộc còn lại. - Được rồi, vậy bắt đầu từ những thành trì này đi! Ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, hắn chuẩn bị giơ lên đồ đao. Chính như hắn từng cảnh báo Phùng gia Tề gia và đám đại gia tộc kia, nếu đã quyết định khai chiến, vậy thì phải sẵn sàng tinh thần trả giá. Liếc nhìn địa đồ, ánh mắt Lục Ly khóa chặt một tòa đại thành cách đây chừng mười mấy vạn dặm, thành trì này vừa khéo nằm dưới sự khống chế của chi thứ Phùng gia. Đại bộ phận người ở đó cũng đều là con em chi thứ Phùng gia. Hắn điều khiển Thiên Tà Châu chuyển hướng, lão tổ Phùng gia khẽ nhướng mày, song cũng không nghĩ nhiều. Thẳng đến nửa canh giờ sau, lúc Lục Ly sắp đi đến thành trì kia, hắn mới chợt hồi thần, lập tức quát lớn: - Lão Tam, nhanh đưa tin, để con em Phùng gia trong Hồng Vân Thành mau mau di tản. Một tên Hóa Thần Phùng gia lập tức đưa tin, chỉ là giờ đã quá muộn, chỉ vẻn vẹn nửa nén hương sau, Lục Ly đã bay tới bên ngoài Hồng Vân Thành. - Quả nhiên là thành trì trong tay chi thứ Phùng gia! Thấy vô số truyền tống trận trong thành không ngừng phát sáng, rất nhiều công tử tiểu thư hoảng hốt truyền tống rời đi. Còn có một số người vừa nhìn thấy Thiên Tà Châu bay tới, lập tức đằng không lao lên, bỏ chạy tứ tán ra bốn phương tám hướng, Lục Ly nhếch
Chương 1087 Phá phủ trầm chu (Đập nồi dìm thuyền) (12/40)
Nụ cười này của hắn rất lạnh, tựa như hàn quang trên lưỡi đao, khiến bọn Lãnh Vô Hinh nhìn vào đều không rét mà run. Oanh! Thiên Tà Châu biến lớn, trùng trùng nện xuống quảng trường bên dưới, thoáng chốc liền nện vụn nửa cái quảng trường. Mười mấy nơi truyền tống trận và hơn nghìn người còn lại trên quảng trường đều bị nghiền thành thịt nát. - Trốn... Thiên Tà Châu tựa như vẫn thạch lao vút xuống, hơn nghìn người trong thành bỗng chốc bị nện chết, vô số con em Phùng gia trong thành bị dọa sợ, chỉ còn biết hoảng loạn bay trốn tứ tán. Hưu! Thiên Tà Châu hóa thành một đạo lưu quang, cấp tốc bay vút lên, nhắm đến một hướng khác, mấy trăm tên binh sĩ đang chạy trốn nơi đó lập tức bị đụng bay. Dưới lực xung kích cường đại, võ giả cấp thấp căn bản không ngăn được. - Tản ra, tản ra! Lão tổ Phùng gia gấp gáp hét lớn, bọn hắn chỉ biết trơ mắt nhìn con em Phùng gia lần lượt bị đồ sát mà chẳng làm được gì. Bởi vì thần thông của bọn hắn không cách nào ngăn cản Thiên Tà Châu phi hành, vô số lần công kích trước đó đã chứng minh điểm này. Thiên Tà Châu bay múa giữa không trung, đâm nện từng mảng từng mảnh võ giả. Lúc này, tâm địa Lục Ly cứng như sắt thép, mặc dù đa số võ giả cấp thấp đều vô tội, không ít người có thể không phải là võ giả của Phùng gia, nhưng Lục Ly cũng vẫn giết không tha. Cái tát kia của Lãnh Vô Hinh khiến hắn hiểu ra một điều, muốn sống sót trên thế giới này thì chỉ còn cách trở nên lãnh huyết vô tình. Nếu ôm theo tâm lý cầu may, mềm lòng, cuối cùng kẻ chết sẽ là hắn. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn (vật đua trời lựa, chỉ có người thích ứng mới được sinh tồn)! Nếu Phùng gia đã muốn giết hắn, muốn cướp đoạt Thiên Tà Châu, vậy thì phải trả giá đắt. Những người này vốn có thể không chết, hắn đã cho Phùng gia cơ hội lựa chọn, đáng tiếc lão tổ Phùng gia chọn cách ăn thua đủ, đã vậy hắn chỉ còn nước vô tình vung ra đồ đao. Võ giả trong thành nhiều lắm, cộng thêm con em chi thứ Phùng gia, ít nhất phải đến mấy chục vạn người. Những người này đều đang hoảng loạn đào tẩu, cũng may bình dân đều bị dọa sợ, trốn ở trong thành không dám động. Bởi vì không có bình dân, Lục Ly càng giết không mềm tay, cứ thế điều khiển Thiên Tà Châu lao vút đi như sao chổi. Hắn đi qua đâu, từng mảng từng mảng người nơi đó bị nện chết tươi, Thiên Tà Châu từ trên cao đâm thẳng xuống, hình thành lực xung kích vô cùng khủng bố, võ giả bình thường căn bản không ngăn được. Dù là Nhân Hoàng mà không có bán Thần khí thì cũng sẽ bị nện chết, chỉ Địa Tiên may ra mới có thể gánh đỡ được. Địa Ngục! Chỉ vẻn vẹn hai nén hương, Hồng Vân Thành đã biến thành Địa Ngục, khắp trong ngoài thành la liệt xác chết, không biết đã bao nhiêu người tử thương. Năm tên Hóa Thần cố kỵ những võ giả kia, không dám công kích lung tung, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Ly đồ sát. Lại qua ba nén hương, người chạy trốn ra ngoài thành đã bị đâm chết hơn phân nửa, lúc này Lục Ly mới điều khiển Thiên Tà Châu bay lơ lửng trên không trung thành trì, tiếng nói tựa như thanh âm ma quỷ vang lên: - Ta tên Lục Ly, hôm nay đồ sát ở đây cũng là bị bức đành chịu. Bởi vì Phùng gia Tề gia muốn đối phó ta, thế nên các ngươi muốn trách thì trách Phùng gia và Tề gia. Nếu hai nhà kia vẫn không ngưng chiến, Lục Ly ta sẽ huyết tẩy toàn bộ Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều. Dứt lời, Thiên Tà Châu hóa thành lưu tinh bay đi, lão tổ Phùng gia Tề gia phẫn nộ đuổi theo. Bọn hắn liều mạng phóng thích công kích mạnh nhất, ý đồ trong khoảng thời gian ngắn phá mở Thiên Tà Châu, phanh thây xẻ thịt Lục Ly ở bên trong. - Thành trì tiếp theo! Lục Ly nhìn lướt qua địa đồ, khóa chặt tòa đại thành gần nhất, đó là vực thành của một đại gia tộc dưới trướng Phùng gia. Phi hành một canh giờ, lão tổ Phùng gia lần nữa cả kinh, lập tức truyền âm cho lão Tam Phùng gia, nhắc nhở nói: - Phía trước hình như là Thiên Diễm Thành? Nhanh để người Lưu gia đào tẩu. Lưu gia có một tên Hóa Thần theo ở phía sau, tốc độ người đó không đuổi kịp Thiên Tà Châu, nếu Thiên Diễm Thành bị đồ, sợ rằng Hóa Thần Lưu gia kia sẽ điên mất. Lão Tam Phùng gia lập tức đưa tin, chỉ là người Lưu gia trong thành thực sự quá nhiều, chỉ dựa vào truyền tống trận thì không cách nào di tản hết trong thời gian ngắn vậy được. Chỉ sau ba nén hương, Lục Ly đã bay tới Thiên Diễm Thành, truyền tống trận trong thành không ngừng lấp lánh quang mang, xem ra đã có số ít con em Lưu gia được di tản đi. Hóa THần của Lưu gia nhận được tin tức vội truyền tống tới, nhìn thấy Thiên Tà Châu bay đến, hắn phẫn nộ bay lên, hét lớn: - Lục Ly, oan có đầu nợ có chủ, có bản lĩnh thì nện ta đây này! Trong thành còn có không ít tộc nhân Lưu gia, ngoài thành cũng có rất nhiều võ giả Lưu gia đang trốn chạy, nếu để cho Lục Ly mặc sức đồ sát, sẽ lại có rất nhiều người bị giết. Lục Ly coi lời tên Hóa Thần Lưu gia là cái rắm, cứ thế điều khiển Thiên Tà Châu nện xuống quảng trường trong thành, hủy đi tất cả truyền tống trận, sau đó bắt đầu truy sát võ giả trong thành. Vô số bình dân hoảng loạn bỏ chạy tứ tán, càng nhiều người thì đang run rẩy trốn ở trong nhà, Lục Ly còn chưa phát rồ mất trí đến độ lạm sát bình dân. Hắn điều khiển Thiên Tà Châu bay vút lên, dạo quanh bốn phía thành trì, rất nhanh liền phát hiện từng nhóm từng nhóm võ giả đang đào tẩu. - Lục Ly, nếu còn là nam nhân thì nhắm đến lão phu đây này, đừng thương đến vô tội. Tấn công võ giả cấp thấp, ngươi giỏi quá nhỉ? Lưu gia Hóa Thần nổi giận vọt tới, thỉnh thoảng lại đánh ra từng đạo lưu quang oanh kích Thiên Tà Châu, tròng mắt đỏ ngầu như máu. - Giỏi quá nhỉ? Tiếng cười lạnh của Lục Ly truyền ra: - Năm nay Lục Ly ta mới hai mươi ba tuổi, chiến lực chỉ là Quân Hầu Cảnh, đám Hóa Thần lão quái các ngươi lai đã sống bao nhiêu năm? Cả đám các ngươi truy sát ta thì giỏi lắm chắc? Ngon thì để con em trẻ tuổi trong gia tộc các ngươi ra đây đánh với ta một trận? Tộc trưởng Lưu gia cứng họng, không biết nên phản bác thế nào, Lục Ly mặc kệ hắn, Thiên Tà Châu tiếp tục nghiền ép đi xuống, nện nát từng đám từng đám võ giả.
Chương 1088 Mười tám phúc địa (13/40)
Tốc độ Thiên Tà Châu quá nhanh, những Bất Diệt Cảnh Quân Hầu Cảnh Nhân Hoàng Cảnh kia căn bản trốn không xa. Lục Ly dạo quanh bốn phía thành trì, một đường đuổi giết, không thèm quan tâm tới mấy tên Hóa Thần lão quái đang đuổi theo phía sau. Lại tru diệt thêm hơn mười vạn võ giả, sau đó Lục Ly ngừng lại Thiên Tà Châu, thần niệm khóa chặt mấy tên lão quái phía sau lưng, quát lạnh nói: - Năng lượng Thiên Tà Châu còn đủ chống đỡ thêm bốn năm năm, các ngươi có thể tiếp tục đuổi giết. Ta nghĩ thời gian bốn, năm năm chắc cũng đủ huyết tẩy sạch sẽ võ giả Trung Hoàng Giới. Nếu các ngươi chịu phục thì cứ đánh tiếp đi! Dứt lời, Thiên Tà Châu lại tăng tốc bay về hướng đông nam, mục tiêu hắn nhắm đến lần này chính là Phùng Đế Thành, Phùng Đế Thành cách chỗ này không xa, cùng lắm chỉ một ngày là sẽ tới nơi. - Bốn năm năm? Lão tổ Phùng gia và lão tổ Tề gia liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều không khỏi khó coi. Nếu đúng như lời Lục Ly nói, vậy thì không chừng Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều sẽ bị huyết tẩy sạch sẽ một lần. - Còn tiếp tục nữa không? Trong đầu năm người theo ở phía sau bất giác hiện lên câu hỏi này, thời gian bốn, năm năm... liệu còn sẽ có bao nhiêu người bị Lục Ly đồ sát? Nhân khẩu Trung Hoàng Giới sẽ giảm đến mức nào? Khi ấy tuyệt đối sẽ là nguyên khí đại thương, không mất mấy ngàn mấy vạn năm sợ rằng khó mà khôi phục lại được. Cứ thế từ bỏ... Đã nhiều người chết vô ích vậy rồi, bọn hắn mà ngừng tay chẳng phải sẽ biến thành trò cười cho các giới. Trước đây ở trong các giới diện, thực lực Trung Hoàng Giới được tính là không sai, nhưng sau lần này e là sẽ luân lạc thành tiểu giới diện, bị các giới diện còn lại ức hiếp, thậm chí có thể sẽ bị đại gia tộc từ các giới diện khác xâm lược. - Không! Hai tên lão tổ lắc đầu, đây không phải kết quả mà hai người muốn thấy, đã chết nhiều người vậy rồi, chết nhiều thêm một chút lại đã có sao, bọn hắn quyết liều đến cùng. Hoặc là từ đây Trung Hoàng Giới không gượng dậy nổi, hoặc là nắm xuống Thiên Tà Châu, một bước lên trời! - Truyền tin của ta! Lão tổ Phùng gia truyền âm nói với lão Tam: - Để con em các gia tộc di chuyển hết vào tổ giới, coi người Trung Hoàng Giới có chết sạch, ta cũng phải nắm xuống Thiên Tà Châu. Lão tổ Phùng gia muốn liều, lão tổ Tề gia chỉ còn biết khẽ thở dài, cũng để một tên Hóa Thần đi truyền tin, bắt đầu bố trí đường lui. Hai tên lão tổ quyết định đập nồi dìm thuyền, không nắm xuống Thiên Tà châu, không phanh thây xẻ thịt Lục Ly thì quyết không dừng lại. Đợi lúc Lục Ly sắp bay đến Phùng Đế Thành, con em trực hệ Phùng gia đã được di dời hơn phân nửa. Trong hoàng cung Phùng gia có một cánh cửa truyền tống cực lớn, có thể trực tiếp truyền tống vào trong tổ giới, con em Phùng gia không ngừng đi vào, chỉ sau một ngày đã di chuyển mấy trăm vạn người. Chẳng qua, trong thành vẫn còn rất nhiều võ giả, vô số tộc nhân chi thứ đều tụ tập ở đây. Phùng gia là hào môn lịch sử trăm vạn năm, có được vô số chi thứ. Tộc nhân không biết bao nhiêu mà kể, thậm chí đến cả tộc trưởng Phùng gia đều không biết con số chính xác. Khi Lục Ly còn cách Phùng Đế Thành chừng trăm vạn dặm, lão tổ Phùng gia lập tức sai người đưa tin, võ giả trong thành chạy sạch, biến nơi đây thành một tòa thành trống. Phùng Đế Thành là đế đô của Phùng Hoàng triều, cư trú ở bên trong đều là con em gia tộc, bình dân gần như không có, bởi thế tốc độ rút lui tính ra tương đối nhanh. Khi Lục Ly tiến vào Phùng Đế Thành, tòa cổ thành khổng lồ với hơn trăm triệu nhân khẩu này đã di tản được tám chín thành. Thần niệm Lục Ly quét qua một lượt, không khỏi giận tím mặt, mới bay có một ngày, Phùng Đế Thành lại đã trống trơn? Trong cơn phẫn nộ, hắn điều khiển Thiên Tà Châu điên cuồng đập phá hoàng cung. Rầm rầm rầm! Trong hoàng cung sớm đã không người, Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu bay múa ở trong đó, san bằng từng tòa cung điện thành bình địa. Hóa Thần Phùng gia nhìn mà mắt trợn trừng tưởng như muốn nứt ra, dù những cung điện này dựng lên không tính khó, nhưng đây chính là đại bản doanh của Phùng gia. Bị Lục Ly hủy đi ngay trước mặt như vậy, không tức đến thổ huyết mới là lạ. Rất nhanh hoàng cung đã biến thành một vùng phế tích, không có lấy một tòa cung điện hoàn chỉnh nào, đình đài lầu các sân viện bên trong đều bị Lục Ly hủy đi từng mảnh từng mảnh lớn. Nhưng Lục Ly vẫn chưa hết giận, tiếp tục điều khiển Thiên Tà Châu xung kích tới đại viện của các hào môn trong thành. Những đại viện kia đều là của các đại gia tộc, bên trong rất vắng vẻ, Lục Ly không chớp mắt lấy một lần, cứ thế nện tới, lần lượt hủy đi từng tòa đại viện. Oanh! Lão tổ Phùng gia tận mắt chứng kiến cảnh cả tòa đế đô đang yên đang lành, chỉ sau mấy nén hương đã bị Lục Ly nện cho hoang tàn xơ xác. Thế là hắn cũng điên lên, để chúng nhân tiếp tục oanh kích Thiên Tà Châu, rốt cuộc thành trì cũng đã hủy, sau này đập đi xây lại là được đi. Tất cả Hóa Thần sớm đã được truyền tống tới, cả đám Hóa Thần đồng loạt phóng thích công kích, lập tức biến tòa đại thành phía dưới thành một mảnh phế khu. Đã có người phá giúp, Lục Ly dứt khoát không nện nữa mà chuyển sang điều khiển Thiên Tà Châu dọa quanh trong thành, để đám Hóa Thần phá hủy giúp hắn. Sau chừng ba nén hương, Lục Ly bay ra từ trong Phùng Đế Thành, nguyên một tòa cự thành nguy nga lộng lẫy, mấy chục vạn năm không bị công phá, giờ đây lại đã biến thành một tòa phế tích. Trong thành không còn kiến trúc nào là hoàn chỉnh, số ít con dân ở lại cũng bị mười mấy tên Hóa Thần oanh giết. - Xem ra Phùng gia Tề gia quyết đấu mới cùng! Lục Ly không khỏi có chút đau đầu, đến cả Phùng Đế Thành đều không thèm để ý, người trong nhà đều giết, chừng đó đủ để thấy được quyết tâm của Tề gia và Phùng gia lớn đến cỡ nào. Hắn đã rời khỏi Thiên Tàn Sơn Mạch, luôn lý nào lại quay trở về. Huống hồ Thiên Tàn Sơn Mạch cũng không phải của Doãn Thanh Ti, Thiên Tàn lão nhân lại không muốn giúp hắn. Năng lượng trong Thiên Tà Châu còn tương đối nhiều, vấn đề là hiện tại hắn không cách nào bức hiếp đám Hóa Thần kia ngưng chiến.
Chương 1089 Mười tám phúc địa (14/40)
Dự tính tộc nhân của tất cả các đại gia tộc còn lại đều đã sớm được di tản, giờ chẳng lẽ hắn lại chuyển sang đồ sát bình dân? Ở trong mắt đám Hóa Thần này, bình dân đều như cỏ rác, dù có bị hắn đồ sát vài ức vài chục ức, đám lão gia hỏa kia cũng sẽ không để ý. Lục Ly vốn chỉ muốn đánh giết một ít con em Phùng gia Tề gia, bức hiếp đám Hóa Thần thỏa hiệp, thả hắn rời khỏi Trung Hoàng Giới, nhưng giờ xem ra không được. Hắn không khỏi bó tay hết cách, chẳng biết làm sao để xử lý đám Hóa Thần kia, cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì Thiên Tà Châu cũng sẽ bị phá mở, trừ phi là hắn về lại trong Thiên Tàn Sơn Mạch. Hắn vừa điều khiển Thiên Tà Châu bay vút đi, trong đầu lại vừa nghĩ cách. Nửa ngày sau, hắn gặp phải một đám võ giả, đám võ giả kia không chạy trốn mà ẩn núp ở trong núi, số lượng chí ít phải trên vạn người. - Giết! Bất kể có phải là người Phùng gia hay không, chỉ cần là võ giả Lục Ly liền không nương tay. Hắn giết đến độ tròng mắt đỏ ngầu, bởi vì không biết làm sao phá cục, trong lòng hắn đang rất ức chế, cần có chỗ để phát tiết. Hơn vạn người này mới trốn ra từ trong Phùng Đế Thành, sớm thu được tin Thiên Tà Châu bay tới nên ẩn núp vào trong núi hòng tránh để Lục Ly dò xét ra được. Rầm rầm rầm! Thiên Tà Châu như vẫn thạch giáng xuống, thoáng chốc liền đã nện chết hơn trăm người, tiếp đó Thiên Tà Châu phi hành khắp quanh bốn phía, lần lượt nghiền nát từng mảnh từng mảnh võ giả đang trốn tránh. - Tản ra, tản ra! Phùng gia lão tổ nhận ra đa phần võ giả nơi đó là tộc nhân chi thứ Phùng gia, lập tức trầm giọng hét lớn. Nhìn từng tên tộc nhân bị Lục Ly nện chết, tròng mắt mấy tên Hóa Thần Phùng gia đỏ lên, cừu hận này đã không cách nào hóa giải nữa rồi. Rất nhanh trên vạn người đã bị nghiền ép mất quá nửa, chỉ còn lại vài ngàn người chạy trốn tứ tán, muốn đánh giết hết sạch rất lãng phí thời gian, cuối cùng Lục Ly đành phải điều khiển Thiên Tà Châu bay đi. Thăm dò thấy năm tên Hóa Thần phía sau vẫn đang đuổi sát không rời, Lục Ly càng thêm đau đầu. Tộc nhân nhà mình chết đi mà Hóa Thần Phùng gia vẫn không thèm để ý, hoặc là đã tê dại, giờ hắn có giết nhiều thêm nữa cũng sẽ không dao động được quyết tâm của những người này. Huống hồ con em tinh anh khẳng định đều đã được dời đi, lưu lại đều là số ít tư chất không tốt, hoặc là con em chi thứ, mấy tên lão quái không cần thực sự quá để tâm. Tựa hồ giết người đã không còn ý nghĩa! Lục Ly trầm ngâm, bây giờ trừ tộc nhân ra thì còn thứ gì có thể khiến cho đám lão gia hỏa này cố kỵ nữa đây? Ánh mắt Lục Ly đảo qua trên thân Lãnh Vô Hinh, trong lòng khẽ động hỏi: - Lãnh Vô Hinh, ngươi nói xem, trừ tộc nhân Phùng gia ra, còn có thứ gì mà đám lão tổ Hóa Thần Phùng gia phải để tâm? Lãnh Vô Hinh không biết được tình hình bên ngoài, nghe Lục Ly hỏi vậy, nàng cúi đầu trầm ngâm một lát, rất nhanh liền đáp lời: - Tổ giới! Mấy tên Địa Tiên còn lại cũng gật đầu tán đồng, đối với gia tộc siêu cấp mà nói, tổ giới chính là khu vực trọng yếu nhất. Bởi vì nơi đây liên quan trực tiếp tới sự tồn tại tiếp diễn của gia tộc, tổ giới bị hủy diệt, gia tộc liền sẽ triệt để diệt vong. Chỉ cần tổ giới vẫn còn, dù con em bên ngoài có bị giết sạch, gia tộc cũng có thể từ từ phục hồi nguyên khí, sau đó lần nữa giết về cửu giới. Lục Ly hỏi lại: - Vậy ta có thể tiến vào tổ giới Phùng gia được không? Lãnh Vô Hinh lắc đầu nói: - Không vào được, trừ phi là người Phùng gia, bằng không bất cứ kẻ nào cũng đều không thể tiến vào. Một khi mở ra tổ giới di chuyển con em vào bên trong, rất nhanh thông đạo liền sẽ bị hủy đi. Trừ phi triệu tập một đám cường giả Hóa Thần, sử dụng đại thần thông đả thông không gian bích lũy, như thế mới có thể tiến vào tổ giới Phùng gia. Lục Ly đã sớm đoán được kết quả này, hắn thở dài hỏi: - Thế trừ tổ giới ra thì còn nơi nào quan trọng nữa? Lãnh Vô Hinh nhíu mày suy nghĩ, lão Cửu của Hạo gia đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: - Còn có phúc địa! - Đúng rồi! Mấy tên Địa Tiên còn lại dồn dập gật đầu tiếp lời: - Phúc địa, trừ tổ giới ra, đó là nơi các đại gia tộc coi trọng nhất. - Phúc địa là cái gì? Tinh thần Lục Ly khẽ chấn, nghi hoặc hỏi. Một tên Địa Tiên của Quân gia giải thích: - Phúc địa chính là vô thượng bảo địa do tự nhiên hình thành, bên trong loại bảo địa này có thể không ngừng sản xuất thiên tài địa bảo, là nơi cực quan trọng đối với các gia tộc. Chỉ là phúc địa đều rất bí ẩn, người ngoài khó mà biết được. Ánh mắt Lục Ly khóa chặt ba tên Địa Tiên vừa bị bắt lại khi trước, đó là ba tên Địa Tiên được Phùng gia phái tới, bị hắn bắt lại thu làm Hồn Nô. Lúc này ba người đang nằm ở trong góc, thương thế còn chưa khôi phục, Lục Ly trầm giọng hỏi: - Ba người các ngươi biết phúc địa Phùng gia Tề gia ở đâu không? Có hai người thương thế rất nặng, mở miệng đều phí sức, chỉ có người còn lại lên tiếng đáp: - Ta chỉ biết Phùng gia có mười tám phúc địa, cụ thể ở đâu thì không biết. Tộc trưởng nhà ta chắc là biết, chứ với thân phận địa vị của chúng ta thì còn chưa đủ tư cách để biết. - Mười tám phúc địa! Trong lòng Lục Ly dâng lên một tia hi vọng, phúc địa kín đáo như thế, ngay cả Địa Tiên đều không biết, khẳng định phải là nơi cực kỳ quan trọng đối với Phùng gia. Tròng mắt hắn thoáng lấp lánh, quát khẽ nói: - Các ngươi chuẩn bị chút, đợi lát nữa phối hợp ta bắt một tên Địa Tiên của Phùng gia vào đây, Địa Tiên Phùng gia chắc sẽ biết phúc địa nhà hắn ở đâu! ... - Đúng! Lãnh Vô Hinh gật đầu phụ họa nói: - Địa Tiên thường thường đều là trưởng lão trong gia tộc, Hóa Thần sẽ không tham dự sự vụ quản lý, nếu ngươi bắt được trưởng lão Phùng gia, nhất định có thể biết được vị trí mười tám phúc địa kia. Lục Ly nghĩ nghĩ rồi hỏi: - Lãnh Vô Hinh, nếu ta hủy đi mười tám phúc địa kia, Hóa Thần Phùng gia sẽ phản ứng thế nào? Lãnh Vô Hinh chớp chớp tròng mắt, đáp nói: - Khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, phúc địa chính là căn cơ của Phùng gia, phúc địa bị hủy, bằng với khiến cho Phùng gia đại thương nguyên khí.
Chương 1090 Chó điên (15/40)
- Phải biết nơi đó là tuyệt thế bảo địa, dù là hai đại Hoàng triều khai chiến cũng sẽ không đi hủy đi phúc địa của đối phương. Nếu ngươi thật hủy sạch mười tám phúc địa, nhất định sẽ là đả kích mang tính trí mạng đối với Phùng gia. - Được lắm! Không quản có thể dùng điều này bức hiếp Phùng gia hay không, Lục Ly đều chuẩn bị đi thử một phen, thế là hắn bắt đầu dạo quanh, tìm kiếm trưởng lão Địa Tiên của Phùng gia. Xung quanh đây có không ít người, đều là võ giả trốn ra từ trong Phùng Đế Thành, nhưng Địa Tiên lại gần như không thấy. Lục Ly dạo quanh mấy vòng mà vẫn không phát hiện Địa Tiên, ngược lại gặp được không ít võ giả, tất cả bị hắn nghiền ép thành thịt vụn. - Về lại Phùng Đế Thành! Lục Ly dự tính sẽ có Địa Tiên Phùng gia về lại trong thành để giải quyết hậu sự, bèn dứt khoát đình chỉ truy sát võ giả, quay đầu bay về Phùng Đế Thành. - Hả? Năm tên Hóa Thần thấy Lục Ly bất ngờ ngừng lại truy sát, quay đầu trở về, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, lão tổ Phùng gia dò hỏi: - Hướng kia có thành trì nào của các chi thứ không? Lão Tam Phùng gia nghĩ nghĩ một lát rồi đáp: - Có mấy thành nhỏ, nhưng mà người đều không nhiều. Lão tổ Phùng gia dặn dò: - Đưa tin bảo bọn hắn rút lui, đừng tụ tập ở trong thành mà phân tán ra, tuyệt đối không thể để mấy ngàn vạn người tụ tập cùng một chỗ. Rất nhiều thành trì xung quanh Phùng Đế Thành đều nằm dưới tay con em chi thứ Phùng gia, nếu Lục Ly tìm tới tấn công, tất sẽ có rất nhiều con em Phùng gia tử nạn. Chỗ này cách Phùng Đế Thành không xa, sau vẻn vẹn mấy nén hương, Lục Ly đã bay trở về Phùng Đế Thành. Thần niệm hắn quét tới, quả nhiên phát hiện trong phế tích Phùng Đế Thành có mấy tên Địa Tiên chính đang chỉ huy một đám người chăm sóc người bị thương, giải quyết hậu sự. - Sao lại còn trở về? Mau rút lui! Một tên Địa Tiên nhìn thấy Thiên Tà Châu bay ngược trở về, vội vàng trầm giọng hét lớn. Mấy tên Địa Tiên này quả thực chính là trưởng lão Phùng gia được phái tới đây phụ trách xử lý hậu sự. Đám Địa Tiên này không quá e sợ Thiên Tà Châu đụng tới, trước kia Thiên Tà Châu từng đụng qua rất nhiều lần, sự thật chứng minh Địa Tiên cùng lắm chỉ bị đâm thương chứ không đến nỗi bị nện chết tươi. Hưu! Thiên Tà Châu nhắm thẳng tên Địa Tiên vừa lên tiếng lao vút tới, thân hình tên Địa Tiên kia chợt lóe, kịp thời tránh đi. Chẳng qua... Thiên Tà Châu bất thần ngừng lại ngay sát bên cạnh tên Địa Tiên, một con phong long do Linh Phong ngưng tụ mà thành gào thét bay ra, thoáng chốc liền bao phủ lấy tên trưởng lão. Bởi vì xung quanh có không ít người, thế nên đám Hóa Thần lão quái phía sau không dám công kích. Trưởng lão Phùng gia đau đến độ ôm đầu lăn lộn kêu thảm giữa trời, khiến cho mấy tên Hóa Thần lão quái đuổi theo phía sau không khỏi kinh ngạc, Lục Ly muốn làm gì? Giết một tên Địa Tiên để tiết hận? - Không! Thiên Tà Châu lóe lên quang mang, một tên Địa Tiên bay ra, vung tay túm lấy cổ trưởng lão Phùng gia, sau đó thân hình chợt lóe, cường hành kéo trưởng lão Phùng gia vào trong Thiên Tà Châu. Hưu hưu hưu! Đám Hóa Thần phản ứng cực nhanh, vừa phát hiện có thân ảnh chớp hiện bên ngoài Thiên Tà Châu liền lập tức ra tay. Nhưng vẫn đã muộn, bóng người kia lóe lên một cái liền tiến vào trong Thiên Tà Châu, Địa Tiên Phùng gia cũng theo đó tan biến. - Toàn bộ rút lui! Lão tổ Phùng gia rống to, trước đó Thiên Tà Châu đụng không chết Địa Tiên, bởi thế bọn hắn mới không để ý, không ngờ giờ lại bị bắt đi nhẹ nhàng như vậy. - Hay lắm! Trong Thiên Tà Châu, Lục Ly dùng Linh Phong tấn công Địa Tiên Phùng gia khiến đối phương ngất đi, sau đó lập tức điều khiển Thiên Tà Châu bay vút về phương xa, vừa bay vừa bắt đầu đoạt hồn. Sau chừng một nén hương, Lục Ly lại thu được thêm một tên Hồn Nô. Linh hồn hắn vẫn chưa thấy có chút cảm giác suy yếu nào, phải biết hiện tại hắn mới chỉ có mười bốn tên Hồn Nô, trước kia lúc đỉnh điểm số Hồn Nô thậm chí lên tới hai ba mươi người. - Ngươi tên là gì? Đảm nhiệm chức vụ thế nào ở Phùng gia? Đợi sau khi tên Địa Tiên Phùng gia tỉnh lại, Lục Ly lập tức dò hỏi. Địa Tiên Phùng gia thành thật đáp: - Ta tên Phùng Ngọc Dương, là trưởng lão của Phùng gia. Lục Ly cầm ra một tấm địa đồ, vứt sang nói: - Vạch ra vị trí mười tám phúc địa của Phùng gia. Trong mắt Phùng Ngọc Dương chớp qua một tia hoảng loạn, song không dám ngỗ nghịch ý chí từ Lục Ly, đành phải đánh dấu ra vị trí trên bản đồ. Rất nhanh hắn đã vạch được mười lăm nơi khác nhau, sau đó cầm địa đồ trả lại cho Lục Ly nói: - Ta chỉ biết chừng này, ba nơi còn lại chỉ tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão mới biết. - Ừ! Lục Ly rất hài lòng, liếc mấy một lượt, phát hiện một nơi phúc địa ở cách chỗ này tương đối gần, hắn xác định lại tọa độ, sau đó Thiên Tà Châu lần nữa chuyển hướng, bay về phía nam. Đám Hóa Thần đuổi theo phía sau không khỏi mơ hồ, tên Lục Ly này chuyển tới chuyển lui như vậy là muốn làm gì? Bọn hắn không mãi mà nghĩ ra, tự nhiên chỉ còn nước đi theo. Phi hành gần nửa canh giờ, lão tổ Phùng gia hơi có chút nghi hoặc hỏi: - Hướng này có thành trì nào lớn không? Lão Tam của Phùng gia nhíu mày, nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: - Không có, tiếp tục bay về phía trước chừng hơn nửa ngày là thành trì của Trình gia. Trình gia là một đại gia tộc, lão tổ nhà bọn hắn cũng là Hóa Thần, nhưng tốc độ không kịp, rớt lại ở phía sau. Lão tổ Phùng gia khua tay nói: - Đưa tin cho lão Trình, lập tức để tộc nhân di tản. Lão Tam Phùng gia khẽ gật đầu, bay xuống một thành trì gần đó, an bài người đi đưa tin, sau đó lại truyền tống đuổi theo. - Bố trí xong xuôi! Lão Tam Phùng gia khẽ gật đầu với chúng nhân, ánh mắt đảo quanh một vòng, lát sau hắn mới như chợt nhớ tới điều gì, sắc mặt đại biến, vội truyền âm cho lão tổ Phùng gia: - Lão tổ, trước mặt hình như là một nơi phúc địa! - Phúc địa? Lão tổ Phùng gia cũng nhìn ra dị thường, nếp nhăn trên mặt co rúm lại. Hắn nhớ đến vừa rồi Lục Ly mới bắt lại một tên trưởng lão nhà mình, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi.

Advertisement
';
Advertisement