Chương 1091 Bị trời phạt? (16/40)
Phúc địa! Đó là tuyệt thế bảo địa hình thành tự nhiên, loại phúc địa như thế rất khó được, thường thường mấy vạn năm mới xuất hiện một nơi. Trăm vạn năm qua, trong Phùng Hoàng triều chỉ mới phát hiện tổng cộng mười tám phúc địa. Bên trong phúc địa, tốc độ thai nghén thiên tài địa bảo sẽ vô cùng khủng bố, hơn nữa linh tài dựng dục ra được trong đó đều là loại đỉnh cấp. Chỉ cần có được một nơi phúc địa, tài phú của gia tộc sẽ gia tăng theo cấp số nhân, bảo đảm cho gia tộc đó cấp tốc quật khởi. Trong lịch sử Trung Hoàng Giới từng xảy ra rất nhiều lần đại chiến, nhưng dù là đại chiến giữa bất kỳ gia tộc nào thì cũng đều không dám hủy đi phúc địa, đó là tuyệt thế côi bảo mà trời cao ban tặng, hủy đi sẽ bị trời phạt. Vấn đề ở chỗ... Lục Ly không phải người Trung Hoàng Giới, hắn vô tâm xưng hùng tranh bá ở chỗ này, đối với hắn mà nói, phúc địa chẳng có chút nghĩa lý nào cả. Lúc này hắn đã thành một con có điên, gặp người liền cắn, nếu để hắn biết được sự tồn tại của phúc địa, nhất định sẽ trực tiếp ra tay hủy đi. Lão tổ Phùng gia chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, hi vọng Lục Ly không phải đang nhắm đến phúc địa nhà mình. Nhưng mộng tưởng thì rất tốt, hiện thực lại vô cùng tàn khốc. Nửa canh giờ sau, Lục Ly đi tới trước một ngọn núi, ngừng lại. Ngọn núi này rất lớn, nhìn không ra có gì khác lạ, cũng chẳng thấy có chút dị dạng nào. Nhưng sắc mặt hai tên Hóa Thần Phùng gia lại bỗng chốc trở nên khó coi dị thường, hệt như là vừa mất cha mất mẹ. Tiếng nói lạnh lùng của Lục Ly vang lên từ trong Thiên Tà Châu: - Lão quái Phùng gia Tề gia, ta cho các ngươi một lần cơ hội sau cùng, ta đã nắm giữ vị trí đại bộ phận phúc địa trong Trung Hoàng Giới. Nếu các ngươi cứ phải muốn cá chết lưới rách, Lục mỗ đành hạ ngoan tâm hủy đi toàn bộ những phúc địa kia, đến lúc đó dù có mất trăm vạn năm, Trung Hoàng Giới các ngươi cũng đừng hòng khôi phục nguyên khí. Lão tổ Tề gia và hai người còn lại cũng đều biến sắc! Phùng Hoàng triều có mười tám phúc địa, Tề Hoàng triều có mười sáu phúc địa, Lãnh Hoàng triều cũng có hai mươi phúc địa. Nếu những phúc địa này đều bị hủy, tuyệt đối sẽ là tai nạn mang tính hủy diệt đối với Trung Hoàng Giới. Một gia tộc làm sao để phát triển lớn mạnh, ngạo nghễ trong cửu giới? Một là cường giả, hai là tộc nhân, thứ ba chính là linh tài. Vì sao phải tranh đoạt địa bàn? Vì sao muốn xưng hùng tranh bá? Đều là vì linh tài. Một khi đại bộ phận phúc địa Trung Hoàng Giới bị hủy, vậy thì ý nghĩa của việc xưng bá toàn bộ Trung Hoàng Giới cũng không còn, bởi vì đã chẳng thể không ngừng được đến linh tài trân quý từ chỗ này nữa. Không có linh tài, các gia tộc liền không cách nào cấp tốc bồi dưỡng cường giả, không cách nào liên tục sản sinh Nhân Hoàng Địa Tiên Hóa Thần. Đợi sau khi nhóm cường giả bọn hắn chết già, các gia tộc sẽ xuất hiện khoảng trống thế hệ. Dù trong tổ giới tích lũy không ít linh tài, nhưng đợi linh tài sử dụng hết rồi, sau này làm sao trường kỳ phát triển nữa đây? Trừ phi bọn hắn có thể nắm xuống Thiên Tà Châu, sau đó lợi dụng Thiên Tà Châu đánh lấy một đại giới diện nào khác. Bằng không mấy ngàn năm sau, các đại gia tộc rốt cục đều sẽ luân lạc thành tiểu gia tộc, hoặc là bị những đại gia tộc còn lại triệt để thôn tính. Bọn hắn có thể nắm xuống Thiên Tà Châu được ư? Ai cũng không dám chắc, chúng nhân oanh kích lâu như vậy rồi, Thiên Tà Châu lại vẫn cứ trơ ra đấy, chẳng thấy có bất kỳ phản ứng nào. Lục Ly nói ít nhất phải mất bốn năm năm nữa hạt châu mới có thể bị oanh phá, chẳng lẽ bọn hắn thật phải truy kích ròng rã suốt bốn năm năm? Nếu trong bốn năm năm này có bất trắc nào đó thì sao? Hoặc nếu bốn, năm năm sau, Lục Ly lại trốn vào Thiên Tàn Sơn Mạch thì sao? Thiên Tàn lão nhân không quản Lục Ly, vấn đề là tựa hồ Doãn Thanh Ti có quan hệ không tệ với Lục Ly. Nếu Lục Ly trốn vào Thiên Tàn Sơn Mạch, Doãn Thanh Ti lại mở ra vụ trận, bọn hắn chỉ còn nước giương mắt nhìn, chứ không chẳng lẽ đi đánh Thiên Tàn Sơn Mạch? Năm tên lão quái sa vào thế lưỡng nan. Từ bỏ? Đã chết nhiều người vậy rồi, tiếp tục liều đến cùng, vạn nhất nắm xuống được Thiên Tà Châu thì sao? Năm tên Hóa Thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám đưa ra quyết định. Quyết định này vừa ra, rất có thể sẽ khiến Trung Hoàng Giới lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lục Ly thấy năm tên Hóa Thần lão quái ngần ngừ bất định, trong lòng không khỏi mừng thầm. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó lại quát to: - Cho các ngươi thời gian nửa nén hương để cân nhắc, hoặc là tử chiến đến cùng, hoặc là ta hủy sạch toàn bộ phúc địa trong Trung Hoàng Giới! Chúng nhân càng thêm lưỡng lự, thời gian từ từ trôi qua, cả đám bắt đầu truyền âm thảo luận, nhưng mãi vẫn không thể tìm được tiếng nói thống nhất. Chủ yếu vẫn là sợ Lục Ly quay về lại trong Thiên Tàn Sơn Mạch, bọn hắn không cách nào xác định Thiên Tàn lão nhân đã chết hay chưa. Một khi Lục Ly về lại Thiên Tàn Sơn Mạch, sợ là bọn hắn lấy giỏ trúc múc nước, mọi nỗ lực đều thành công dã tràng. Chớp mắt, thời gian nửa nén hương đã hết, tiếng quát của Lục Ly lần nữa vang lên: - Quyết định xong chưa? Hòa hay chiến nói thẳng ra đi, huyễn trận dưới kia khẳng định không ngăn được Thiên Tà Châu xung kích, ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng hủy đi phúc địa này. Lão tổ Phùng gia và lão tổ Tề gia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều chớp qua một tia thống khổ, lão tổ Phùng gia cắn răng quát: - Lục Ly, ngươi hủy đi, đợi phá mở Thiên Tà Châu rồi, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Nếu không làm được, ta tự sát tạ tội với thiên hạ. Rốt cục lão tổ Phùng gia vẫn chọn chết gánh đến cùng, lần này Phùng Hoàng triều đã tổn thất quá thảm trọng, tộc nhân chết đi thực sự rất rất nhiều. Nếu dừng tay ở đây, hắn biết ăn nói thế nào với tộc nhân? Làm sao đối mặt với con dân Phùng Hoàng triều? Bởi thế hắn chỉ còn nước được ăn cả ngã về không, chỉ cần có thể nắm xuống Thiên Tà Châu, hắn liền có thể đi công chiếm một giới diện khác. Tỷ như đoạt lấy Địa Hoàng Giới hoặc Ma Hoàng Giới, khi ấy mọi tổn thất đều sẽ được vãn hồi, hết thảy hi sinh bỏ ra bây giờ đều
Chương 1092 Bị trời phạt? (17/40)
- Được, đây là các ngươi tự tìm! Lục Ly cũng liều, trên Thiên Tà Châu sáng lên quang mang lấp lánh, bỗng chốc biến lớn cả trăm trượng, sau đó bất thần nện thẳng xuống. Trong núi này chính là một nơi phúc địa, chỉ là nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì. Nơi đây được bố trí huyễn trận vô cùng cường đại, trừ Hóa Thần ra, Địa Tiên thậm chí đều không phát hiện được. Nơi này cũng có cấm chế phòng ngự, nhưng tuyệt đối gánh không nổ va chạm mãnh liệt từ Thiên Tà Châu. Oanh! Quả nhiên, Thiên Tà Châu đột nhiên nện xuống, trên ngọn núi phía dưới lập tức sáng lên quang tráo bảo hộ. Có điều điểm mạnh nhất của cấm chế nơi đây là huyễn trận, hộ tráo phòng ngự lại không mạnh, bởi vì trước giờ không ai dám tới hủy hoại phúc địa, nơi này nằm trong địa bàn Phùng gia, ai dám làm loạn? Hưu! Thiên Tà Châu bay vụt lên cao không vạn trượng, sau đó tăng tốc cực đại, lần nữa nhắm chuẩn quang tráo trùng trùng nện xuống. Hạt châu biến lớn, tốc độ lại cực nhanh, tùy tiện nện xuống đều có thể sánh với một kích toàn lực của Địa Tiên bình thường, cấm chế phía dưới không ngừng đung đưa kịch liệt, tưởng như sẽ bị phá toang bất cứ lúc nào. Trên mặt lão tổ và lão Tam Phùng gia chớp qua một tia thống khổ, phúc địa hình thành rất khốn khó, mấy vạn năm mới có thể xuất hiện một nơi. Thế mà giờ bọn hắn lại chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Ly hủy đi phúc địa, trong lòng đau đớn thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết. - A, a, a... Lão tổ Phùng gia liều mạng tấn công Thiên Tà Châu, chỉ là không dám đánh thẳng xuống, sợ sẽ phát nát cấm chế. Hắn đánh ra từng nắm đấm màu vàng óng, mỗi lần đều có thể chuẩn xác kích trúng Thiên Tà Châu, từng tầng không gian bốn phía bị xé rách. Khí tức khủng bố tràn ngập ra, dọa cho dã thú xung quanh sợ đến cuống cuồng chạy loạn. Rầm rầm rầm. Lục Ly nện xuống hết lần này tới lần khác, hộ tráo phía dưới càng lúc càng lắc lư kịch liệt. Thấy Lục Ly lại lần nữa bay lên cao không, lão tổ Tề gia khẽ thở dài, cấm chế sắp bị phá mở, sau lần nện xuống tiếp theo này của Lục Ly, phúc địa dưới kia liền sẽ bị hủy đi. Lão tổ Phùng gia ngừng tấn công, không đành lòng quay mặt nhìn sang chỗ khác. Trong phúc địa dưới kia toàn là thiên tài địa bảo, đó toàn là lễ vật trân quý mà trời cao ban tặng cho Trung Hoàng Giới, không ngờ giờ lại đang chuẩn bị hóa thành hư vô ngay trước mặt bọn hắn. Hưu! Thiên Tà Châu như sao chổi từ trên không bay vút xuống xuống, nhắm chuẩn hộ tráo trùng trùng nện mạnh. Hộ tráo chịu hết nổi, phá tan thành từng mảnh nhỏ, lộ ra một nơi thế ngoại đào nguyên tuyệt mỹ. Thiên Tà Châu không dừng lại mà tiếp tục gào thét lao xuống, một giây sau, phúc địa nơi này sẽ bị biến thành phế tích. Ông! Đúng lúc đó, không gian trên phúc địa thoáng khẽ lay động, tựa như mặt nước hồ an tĩnh chợt bị ném vào một cục đá, nổi lên tầng tầng gợn sóng, tiếp đó không gian đột ngột vỡ ra, một bàn tay khô gầy xuất hiện. Bàn tay đón gió biến lớn, hóa thành cự thủ hơn trăm trượng, thoáng chốc đã như một ngọn núi nhỏ chộp lấy Thiên Tà Châu. - Cái này... Ngay thời khắc không gian nứt ra, năm tên Hóa Thần lập tức kịp có phản ứng, bọn hắn tận mắt chứng kiến bàn tay hóa thành cự thủ, sau đó chỉ thấy Thiên Tà Châu bị bàn tay khổng lồ bắt lấy, tròng mắt không khỏi trợn tròn. Thiên Tà Châu rất tà dị, vô luận bọn hắn công kích thế nào cũng không thể di động mảy may. Bọn hắn cũng từng phóng thích qua đủ loại thần thông, ý đồ trói buộc Thiên Tà châu, nhưng vẫn không cách nào thực hiện được. Không ngờ bàn tay kia lại có thể nhẹ nhàng bắt lấy Thiên Tà Châu, bảo vệ phúc địa bên dưới! Nhưng đấy vẫn chưa phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là bàn tay kia không phải hư ảnh, mà là bàn tay thật sự! Ngưng tụ hư ảnh một đại thủ, Hóa Thần nào cũng có thể làm được, nhưng có ai vừa đưa tay ra liền lập tức biến lớn trăm trượng, thủ đoạn như thế quả thực chưa từng nghe qua. Chúng nhân nhìn chằm chằm bàn tay khô gầy kia, linh hồn khe khẽ run lên, chẳng lẽ đây là bàn tay của Thần? Lục Ly cũng kinh hãi, bởi vì Thiên Tà Châu bị bàn tay kia bắt lấy, lại bất ngờ không cách nào di động mảy may. Một bàn tay thò ra từ giữa không trung, thủ đoạn này trước kia Lục Ly từng được thấy ở Thí Ma Thành. Nhưng khi đó bàn tay không biến lớn, càng không thể trực tiếp bắt lấy Thiên Tà Châu ngay giữ hư không. Chẳng lẽ đây thật đúng là cánh tay của Thần? Trong lòng Lục Ly không khỏi có chút kinh nghi bất định, mình muốn hủy đi phúc địa, bởi thế chọc giận tới Chân Thần, nên mới bị trời phạt? Đại thủ tùy ý ném đi hạt châu, sau đó như thiểm điện thu lại vào trong vết nứt không gian, biến mất không thấy. Đại thủ ra nhanh, biến mất cũng nhanh, bốn phía lần nữa khôi phục bình tĩnh. Nhưng Lục Ly và năm tên Hóa Thần lại đều không dám động, chủ nhân bàn tay kia quá mạnh, ngay cả Thiên Tà Châu đều bị chế trụ, muốn chụp chết đám người lão tổ Tề gia Phùng gia là điều quá đơn giản. Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu lơ lửng giữa không trung, không dám tiếp tục công kích phúc địa. Hắn lẳng lặng chờ đợi, chủ nhân bàn tay kia đã ngăn trở hắn hủy đi phúc địa, nhất định sẽ đi ra nói mấy tiếng. Quả nhiên! Lát sau, trên chín tầng trời đột ngột vang lên một tiếng nói già nua, thanh âm không có một tia tình tự ba động nào, tựa như Chân Thần răn dạy kiến hôi: - Động thiên phúc địa là thượng thiên ban ân, hình thành không dễ, hủy đi quá đáng tiếc. Nghe được tiếng nói này, cả năm tên Hóa Thần đều không khỏi cả kinh, liếc mắt nhìn nhau, thần sắc đầy vẻ đắng chát, sau đó lập tức đồng loạt khom lưng hành lễ nói: - Gặp qua đại nhân. - Đại nhân? Lục Ly nhướng mày, xưng hô này của đám Hóa Thần khá là kỳ quái, bọn hắn gọi là đại nhân, chứng minh năm người tự nhận không phải đối thủ của người kia. Ngoài ra còn có một tầng thâm ý khác, bọn hắn đều quen biết cường giả này! Thiên Tàn lão nhân! Một cái tên chớp qua trong đầu, ở trong Thiên Tà Châu, Lục Ly cũng khom lưng hành lễ, truyền lời ra nói: - Lục Ly gặp qua lão tổ. Doãn Thanh Ti xưng hô Thiên Tàn lão nhân là lão tổ, Lục Ly cũng kêu theo, trong lòng lại không khỏi thở phào.
Chương 1093 Toi công bận rộn (18/40)
Nếu là Thiên Tàn lão nhân, nể mặt Doãn Thanh Ti, chắc sẽ không làm khó hắn. Càng sẽ không đoạt đi Thiên Tà Châu, bằng không lúc ở Thiên Tàn Cốc sớm đã đoạt đi rồi. Tiếng nói kia đúng là của Thiên Tàn lão nhân, lão tổ Tề gia Phùng gia đều đã từng bái kiến qua hắn. Thanh âm thoáng ngừng một lúc, lát sau mới nói tiếp: - Lục Ly, náo thế cũng đủ rồi, dừng lại ở đây thôi. Bản tọa đã ở Trung Hoàng Giới suốt ba ngàn năm, cũng tính là có chút cảm tình với nơi này. Lục Ly vội lần nữa khom người nói: - Lục Ly nghe lệnh. Vẻ đắng chát trên mặt năm tên Hóa Thần càng đậm, quả nhiên không ngoài ý liệu, giọng Thiên Tàn lão nhân lần nữa vang lên: - Phùng Vạn Hổ, Tề Đông Hải! Lão tổ Phùng gia Tề gia vội khom lưng nói: - Đại nhân, chúng ta nghe! - Con bé Thanh Ti đã từng nói qua một câu với các ngươi, thần vật tùy duyên! Tiếng nói lạnh lùng của Thiên Tàn lão nhân truyền đến, khiến hai người triệt để tuyệt vọng: - Thật ra bốn chữ thần vật tùy duyên này là ta nói cho nàng, các ngươi lại không hiểu được tầng ý tứ sâu trong đó... Hằng Đế đã chọn truyền hạt châu này cho Lục Ly, các ngươi dù cướp được cũng vô dụng. Hằng Đế sẽ để cho các ngươi luyện hóa ư? Hằng Đế sẽ để cho bảo vật của hắn tuỳ ý bị người đoạt đi ư? Vì một hạt châu không có tác dụng gì, lại khiến Trung Hoàng Giới sinh linh đồ thán, đáng không? - Không luyện hóa được? Sắc mặt năm tên Hóa Thần bỗng trắng bệch, với thân phận Thiên Tàn lão nhân đương nhiên không cần phải gạt người. Nếu hắn muốn giúp Lục Ly, cứ trực tiếp truyền lời là được, còn ai dám động đến? Nói cách khác, đoạn thời gian này bọn hắn toi công một trận, vô số người chết đi vô ích, Phùng Đế Thành cũng bị hủy mà chẳng thu lại được gì. - Ai! Khóe miệng lão tổ Phùng gia co quắp cả lại, trong lòng u ám thở dài, chớp mắt như già đi mấy trăm tuổi, hắn khom người thật sâu nói: - Đại nhân, chúng ta biết nên làm như thế nào. - Cứ như vậy đi. Thiên Tàn lão nhân bỏ lại một câu, sau đó không còn thấy có động tĩnh nào nữa. Năm tên Hóa Thần đều tựa như mất đi hồn phách, đứng thẫn thờ giữa trời, khóc không ra nước mắt. Lục Ly dần bình tâm lại, Thiên Tàn lão nhân mặc dù nhìn như ngăn cản hắn hủy đi phúc địa, đồng thời tuyên bố mấy câu, trên thực tế lại đang giúp hắn. Có câu nói vừa rồi của Thiên Tàn lão nhân, lão tổ Phùng gia và lão tổ Tề gia sẽ không làm khó hắn nữa, mà chỉ có thể ngoan ngoãn mở ra truyền tống trận, để hắn rời khỏi Trung Hoàng Giới. Quả nhiên, không lâu sau, lão tổ Phùng gia đảo mắt nhìn về phía Thiên Tà Châu, khua tay nói: - Lục Ly, ngươi cút đi! Thù hận lần này Trung Hoàng Giới chúng ta nhớ kỹ, ngày sau có cơ hội sẽ hoàn trả gấp mười. Lục Ly chỉ cười cười, không có ý đấu miệng với đối phượng làm gì. Giờ lão tổ Phùng gia có đe dọa hắn cũng chẳng được gì, thậm chí đấy còn là hành vi rất ngu xuẩn. Bởi vì đợi sau này Lục Ly luyện hóa hoàn toàn Thiên Tà Châu, thực lực nhất định sẽ đại trướng, đến lúc đó giết vào Trung Hoàng Giới, Phùng gia tất phải diệt vong. Lục Ly không nói nửa lời, điều khiển Thiên Tà Châu bay thẳng về hướng Thiên Tàn Sơn Mạch, Hỗn Độn Thành chính ở đằng kia, sắp rời khỏi Trung Hoàng Giới, Lục Ly nhất định phải đi cáo biệt một tiếng với Doãn Thanh Ti, ngoài ra còn phải bái tạ cả Thiên Tàn lão nhân. Hưu! Thiên Tà châu vạch phá thiên không lao vút mà đi, tan biến ở chân trời phía xa. Năm tên lão quái nhắm mắt đứng trôi nổi nữa không trung, nét mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ thống khổ. Lão tổ Tề gia còn đỡ chút, riêng Phùng gia lần này tính là thiệt to. - Về nhà, rốt cục cũng sắp về nhà! Vừa rời đi, trong lòng Lục Ly lập tức kích động, hưng phấn khó mà bình tĩnh lại được. Hơn năm năm, hắn rời khỏi Đấu Thiên Giới đã hơn năm năm, rời xa thân nhân người yêu bằng hữu quá lâu, chỉ hận không thể lập tức mọc ra hai cánh bay thẳng về Đấu Thiên Giới. Hưu hưu hưu Phi hành mấy canh giờ, trong tòa thành nhỏ phía trước mặt đột nhiên bay lên một người, chính là lão Tam của Phùng gia. Lục Ly nhướng mày, song cũng không mấy để tâm, đám người lão tổ Phùng gia không xuất hiện, xem ra không phải là muốn đổi ý. - Lục Ly! Lão Tam Phùng gia bay theo Thiên Tà Châu chừng trăm dặm, đi đến một núi hoang không người mới lên tiếng quát khẽ: - Chúng ta có thể thả ngươi rời khỏi Trung Hoàng giới, nhưng ngươi nhất định phải thả người chúng ta ra, ngươi bắt đi bốn tên Địa Tiên của chúng ta. Lục Ly liếc nhìn bốn tên Địa Tiên ngồi trong tiểu điện, truyền lời ra ngoài nói: - Quay đầu sẽ thả, ta đảm bảo không giết bọn hắn, nếu mọi chuyện thuận lợi, trong vòng mười năm sẽ thả bọn hắn quay về. - Không được! Lão Tam Phùng gia quát: - Nhất định phải lập tức thả người, bằng không chúng ta tuyệt không thả ngươi rời đi. - Ngươi rống lại thử xem? Lục Ly nổi giận, cười lạnh nói: - Ngươi lại rống một tiếng, ta lập tức giết bốn người kia, ngươi có tin không? - Ngươi... Nét mặt lão Tam Phùng gia không giấu được vẻ phẫn nộ, hệt như một con sư tử bị chọc giận. Chẳng qua hắn tin tưởng Lục Ly có thể làm ra được chuyện như vậy, đây chính là một kẻ điên, chuyện tày trời gì cũng dám làm ra được. - Mười năm?... Lão Tam Phùng gia hừ lạnh nói: - Ngươi hạ Đấu Thiên huyết thệ ta mới tin! - Được rồi! Lục Ly thoáng ngừng lại, lấy danh nghĩa Đấu Thiên Đại Đế lập xuống lời thề, trong vòng mười năm trả lại tự do cho bốn người kia. Đương nhiên hắn sẽ không tự đặt bản thân vào thế khó, chỉ nói là mình sẽ không giết bốn người kia, nếu người khác giết bọn họ, vậy liền không liên quan gì tới hắn. Lão Tam Phùng gia nổi giận đùng đùng rời đi, để mặc Lục Ly tự mình tới Hỗn Độn Thành. Sau đó Lục Ly tiếp tục điều khiển hạt châu bay về hướng Thiên Tàn Sơn Mạch. Hắn muốn giữ lại bốn người này là có nguyên nhân, hắn muốn mang theo toàn bộ mười ba tên Địa Tiên về Đấu Thiên Giới. Dưới Kim Ngục, Địa Tiên không vào được, nhưng hắn có Thần khí. Hắn muốn thử xem liệu có thể chứa mười ba người này trong Thiên Tà Châu, sau đó mang xuống Hỏa Ngục. Nếu có thể mang theo, đến lúc đó trở lại Hoang giới liền có thể thả mười ba người kia ra.
Chương 1094 Về nhà (19/40)
Mười ba tên Địa Tiên, đây là một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố, khoan nói quét ngang trọn cả Trung Châu, ít nhất tự vệ sẽ không thành vấn đề. Còn ba năm nữa là bốn đại thế lực sẽ xâm nhập Bắc Mạc, Lục Ly không thể không làm trước chuẩn bị, hắn không hi vọng thân nhân người yêu bằng hữu thủ hạ của mình phải hứng chịu tổn thất nào cả. Hưu! Phụ cận Thiên Tàn Sơn Mạch, một đạo lưu tinh vạch phá bầu trời lao đến, sau đó tan biến ở trong mê vụ ngoài sơn mạch, thần niệm Lục Ly quét qua, rất nhanh liền phát hiện vị trí Thiên Tàn Cốc. Doãn Thanh Ti ngồi trong phong đình giữa biển hoa, chính đang đàn tấu cổ tranh, tựa hồ đã biết Thiên Tàn lão nhân truyền lời, đoán được Lục Ly rất nhanh sẽ trở về. Hưu! Hạt châu bay thấp xuống, thân hình Lục Ly dần hiện ra, Doãn Thanh Ti ngẩng đầu khẽ mỉm cười nói: - Trở về rồi? Lục Ly khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về phía gian nhà gỗ nói: - Có thể gặp lão tổ một lát để bái tạ được không? Doãn Thanh Ti lắc đầu nói: - Lão tổ không gặp ngươi đâu, ngươi cũng không cần cảm tạ hắn. Hắn ra mặt là vì muốn tốt cho Trung Hoàng Giới, không hi vọng những phúc địa kia bị hủy. Hơn nữa hạt châu kia của ngươi, người ngoài quả thực rất khó luyện hóa, hắn cũng chỉ là thuận tiện nhắc nhở thôi. - Vẫn phải đa tạ lão tổ một tiếng! Lục Ly hướng về phía nhà gỗ chắp tay bái tạ, sau đó mới nhìn sang Doãn Thanh Ti nói: - Thanh Ti, ta phải quay về, lần này đi không biết lúc nào mới có thể gặp lại. Trên mặt Doãn Thanh Ti chớp qua một tia thất lạc, nàng mím môi nói: - Ngươi không trở lại nữa ư? Sau này có rảnh thì tới Trung Hoàng Giới, chỗ này của ngươi tùy thời hoan nghênh ngươi. - Ta tận lực vậy. Lục Ly khẽ cười đắng chát, từ Kim Ngục xuống Hỏa Ngục dự tính không có gì khó khăn, nhưng muốn đi lên từng tầng từng tầng một, độ khó hẳn sẽ rất lớn, Lục Ly không dám chắc mình có thể đi được. Chẳng qua nghĩ đến Lãnh Vô Hinh chính đang ở trong hạt châu, có thể để Lãnh Vô Hinh mang mình đi lên, liền bèn bổ sung: - Có thời gian nhất định tới thăm ngươi. Doãn Thanh Ti nâng chén đưa tới, Lục Ly vươn tay tiếp lấy, hai chén cụng nhau, cả hai đều dốc một hơi cạn sạch. Doãn Thanh Ti dặn dò nói: - Ta đã sai người Thanh Y Các tới Hỗn Độn Thành, bọn hắn sẽ truyền tống tới Hỗn Độn Luyện Ngục trước, nếu bên kia an toàn mới để ngươi truyền tống đi vào. Lúc này trong Hỗn Độn Thành đang không có Hóa Thần, Phùng gia Tề gia chắc cũng sẽ không làm loạn. Lục Ly không tiếp tục nhắc tới hai chữ “ cảm ơn” mà tự rót cho mình một chén, uống cạn, sau đó chắp tay nói: - Xin bái biệt ở đây, Thanh Ti, bảo trọng! Doãn Thanh Ti cúi người đáp lễ, gật đầu nói: - Bảo trọng! - Ta đi! Lục Ly lần nữa hướng về phía nhà gỗ nơi Thiên Tàn lão nhân trú ngụ khom người thi lễ, sau đó tung người bay lên, trước khi đi còn quay đầu nhìn Doãn Thanh Ti một cái thật sâu, cuối cùng mới tiến vào trong Thiên Tà Châu, hóa thành một đạo lưu tinh bay đi mất. Trên mặt Doãn Thanh Ti thoáng hiện vẻ đượm buồn, nhắm mắt lại đứng trong biển hoa, đẹp đến nao lòng. Két!!! Cửa gian nhà gỗ bị đẩy ra, Thiên Tàn lão nhân chống quải trượng bước đến, thân hình chợt lóe, chớp mắt liền đã xuất hiện ở bên người Doãn Thanh Ti. Hắn hiền từ xoa đầu nàng nói: - Bé con, đừng thương tâm, nếu có duyên các ngươi tự sẽ gặp lại. Nếu không có duyên phận, vậy cũng đừng cưỡng cầu. Khóe mắt Doãn Thanh Ti chảy ra hai hàng lệ, nàng bất giác có chút thương cảm, có chút nghẹn ngào, cúi đầu nói: - Lão tổ, ta đột nhiên có cảm giác, có lẽ ta và Lục Ly sẽ chia tách nhau rất lâu rất lâu, không chừng lần chia tay này cũng là vĩnh biệt. Thiên Tàn lão nhân nhếch môi thở dài: - Cảm giác của ngươi là đúng, bởi vì chúng ta lập tức phải đi. Đã ở nơi này hơn ba nghìn năm, đến lúc nên rời đi rồi. - Rời đi? Cả người Doãn Thanh Ti khẽ run lên, hỏi: - Lão tổ, chúng ta đi đâu? - Về lại gia tộc của ngươi! Thiên Tàn lão nhân giải thích nói: - Lúc ta mang ngươi tới đây, gia tộc ngươi chính đang gặp chiến loạn, ta cũng cần ở lại chỗ này cảm ngộ một vài thứ. Giờ chiến sự của gia tộc ngươi chắc cũng đã lắng lại, ngươi nên quay về xem xem. - Gia tộc? Trên mặt Doãn Thanh Ti hiện ra một tia hoảng loạn bối rối, từ lúc hiểu chuyện đến nay nàng một mực sống ở Thiên Tàn Cốc, chưa từng gặp qua ai là người nhà, cũng chưa từng nghe nói chuyện gì về gia tộc. Đột nhiên phải trở về gia tộc xa lạ kia khiến Doãn Thanh Ti bất giác có chút kinh hoảng. - Bé con, đừng sợ! Thiên Tàn lão nhân vỗ vai Doãn Thanh Ti nói: - Lão tổ sẽ luôn đứng ở sau lưng ngươi, vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì, lão tổ đều sẽ giúp ngươi. - Vâng! Doãn Thanh Ti khẽ cười ngọt ngào, xoa xoa nước mắt, trong lòng không khỏi an tâm phần nào, nàng thoáng ngừng một lát rồi hỏi tiếp: - Thế chúng ta còn trở lại nơi này không lão tổ! - Có thể trở về, cũng có thể không trở về! Thiên Tàn lão nhân hơi ngừng thoáng chốc, lúc sau mới đáp: - Bé con, cố gắng tu luyện đi, đợi thực lực ngươi đạt tới trình độ nhất định, ngươi liền có thể tự do nắm lấy cuộc đời mình, lúc ấy ngươi muốn đi đâu cũng được. Thân hình Doãn Thanh Ti khẽ run rẩy, đảo mắt nhìn quanh Thiên Tàn Cốc một lượt, lại quay đầu dặn dò mấy tên hạ nhân một phen, sau đó mới thở dài nói: - Vậy đi thôi, lão tổ, chúng ta cũng về nhà. Tê tê! Thiên Tàn lão nhân duỗi ra một cánh tay, vươn ra nắm vào trong hư không, sau đó dẫn theo Doãn Thanh Ti biến mất giữa không trung, cứ như thể bốc hơi khỏi thế gian. Lục Ly lần nữa về lại Hỗn Độn Thành, hắn bay quanh trong thành mấy lượt, xác định nơi đây chỉ có một tên Địa Tiên, đợi sau khi một tên nam tử Thanh Y Các đánh ra tín hiệu an toàn, hắn liền truyền tống chín tên Địa Tiên ra ngoài, khống chế truyền tống trận gần đó. Thế còn chưa yên tâm, hắn lại để một tên Địa Tiên đi trước truyền tống đến Hỗn Độn Luyện Ngục. Lát sau, thấy ngọc phù trong tay vỡ vụn, đây là dấu hiệu tên Địa Tiên vừa truyền tống đi qua báo về, đầu bên kia hết thảy bình thường. - Đi!
Chương 1095 Huyết Hoàng chi uy (20/40)
Lục Ly không chút chần chờ, thân hình lóe lên, cùng với đám Địa Tiên tiến vào truyền tống trận, một tên Địa Tiên bóc mở truyền tống, cả đám cứ thế tan biến khỏi Hỗn Độn Thành. Ông! Một đạo bạch quang chớp hiện, thân hình Lục Ly hiện ra trong Kim Ngục ở Hỗn Độn Luyện Ngục, vẫn là sơn động kia, nơi đây cũng là lối vào Trung Hoàng Giới. Hồn Nô của Lục Ly chính đang đứng ở bên cạnh truyền tống trận, trước kia nơi này có ba tên Địa Tiên Trung Hoàng Giới trấn thủ, chẳng qua lúc này lại chỉ còn mấy tên Nhân Hoàng canh giữ. Lục Ly lập tức lấy ra Thiên Tà Châu, sau đó thu lại toàn bộ đám Địa Tiên, hóa thành một đạo lưu quang bay ra sơn động. - Tốt rồi! Bay ra chừng mấy trăm dặm, Lục Ly triệt để yên tâm. Hắn hồi tưởng lại phương hướng lối vào từ Kim Ngục xuống Thủy Ngục, sau đó điều khiển Thiên Tà Châu cấp tốc bay đi. Tốc độ Thiên Tà Châu được đẩy lên cực hạn, Lục Ly biết nơi này có rất nhiều lão quái tiềm phục, thậm chí một bộ phận lão quái là Hóa Thần Cảnh, song hắn vẫn không quá để ý. Bởi vì nếu hắn bay chậm, như vậy rất dễ bị thám báo của các giới diện Ma Hoàng Giới Thần Hoàng Giới Địa Hoàng Giới phát hiện, đến lúc đó đám kẻ điên Ma Hoàng Giới kia lần nữa đuổi theo, hắn sẽ rắc rối to. Bởi thế hắn tất phải lấy tốc độ nhanh nhất bay đến lối vào Thủy vực, sau khi tiến vào Thủy Vực mới tính là triệt để an toàn. Kỳ thực lối vào Trung Hoàng Giới nằm cách lối vào Thủy Vực cũng không xa. Năm đó lấy tốc độ Lãnh Vô Hinh chỉ mất vẻn vẹn mười ngày liền có thể xoải qua, Lãnh Vô Hinh ngồi Hà Hoa, tốc độ chỉ cỡ Địa Tiên Cảnh, mà lúc này tốc độ Thiên Tà Châu lại đã sánh ngang Hóa Thần. Nếu không có gì ngoài ý, cùng lắm chỉ mất ba bốn ngày là hắn có thể đến lối vào Thủy Ngục. Dù cho thám báo Ma Hoàng Giới có phát hiện ra được, ba bốn ngày khẳng định khó mà đuổi kịp. Không ngoài dự liệu của Lục Ly, hắn một đường bay nhanh kinh động đến một ít lão quái, chỉ mới ngày đầu đã gặp phải bốn tên Địa Tiên, một tên Hóa Thần. Lục Ly vốn định thu lại bốn tên Địa Tiên kia, nhưng cân nhắc đến nếu xuống Thủy Ngục mà không cách nào dẫn theo Địa Tiên, như vậy giờ có thu phục nhiều Địa Tiên đến mấy cũng thành vô dụng. Nếu có thể dẫn đi, bằng vào mười ba tên Địa Tiên Hồn Nô thì cũng đã đủ rồi. Còn về tên lão quái Hóa Thần, tốc độ đối phương căn bản không cách nào đuổi kịp. Mmắt thấy khoảng cách đến lối vào Thủy Ngục càng lúc càng gần, tâm tình Lục Ly không khỏi kích động. Lưu lạc bên ngoài suốt mấy năm, nhiều lần trở về từ cõi chết, biến nguy thành an, rốt cục hắn cũng sắp được về nhà. Trước khi đến được lối vào Thủy Ngục, Lục Ly lại gặp phải hai tên Hóa Thần lão quái, hơn nữa hai tên lão quái lần này đều có tốc độ không kém, có thể bắt kịp với Thiên Tà Châu. Hai tên lão quái một người khoác áo bào màu đỏ lửa, một người mặc áo bào màu xanh lục, nhìn rất là diêm dúa. Thấy tốc độ Thiên Tà Châu nhanh đến biến thái, hai tên lão quái không khỏi đỏ mắt, bay vút đuổi theo, dồn dập phóng thích các loại thần thông cường đại, ý đồ ngăn lại Thiên Tà Châu. Sau mấy lượt công kích, Thiên Tà Châu chẳng những không bị chặn lại, thậm chí còn chẳng suy chuyển mảy may, quang mang trên đó cũng không thấy yếu bớt nửa phần. Cảnh này khiến hai tên lão quái không khỏi kinh hãi, sau đó lại càng thêm hưng phấn, quyết tâm đuổi sát không bỏ. Lục Ly rất là đau đầu, sắp tới lối vào Thủy Ngục đến nơi mà vẫn không cắt đuôi được hai tên lão quái, như thế hắn làm sao tiến vào Thủy Ngục? Vừa đi ra liền sẽ bị oanh sát mất. Thế là hắn đành phải đổi hướng đi đường vòng, trước phải cắt đuôi hai tên lão quái kia rồi lại tính. Hắn vừa quay đầu về hướng nam, vừa quét mắt nhìn mười mấy tên Địa Tiên, hỏi: - Trong Hỗn Độn Kim Ngục có hai tên lão quái, một áo bào đỏ một áo bào xanh lục, tóc búi kiểu đạo sĩ, các ngươi có biết chúng không? - Phong Điên Nhị Đạo! Địa Tiên Quân gia kinh hô: - Hai người này từng là cường giả một gia tộc tại Ma Hoàng Giới, là anh em ruột. Cả hai đều tâm ngoan thủ lạt, hoang dâm vô độ, thường xuyên ngược sát thiếu nữ, hành sự không chút cố kỵ. Ngay cả tiểu thư bốn đại gia tộc Ma Hoàng Giới đều dám cưỡng gian, đến sau bị hai đại gia tộc Ma Hoàng Giới liên thủ trấn áp, sau khi gia tộc bị đánh tan, hai người trốn vào Hỗn Độn Kim Ngục, là hai tên lão quái khét tiếng ác độc trong Kim Ngục. - À à! Trong mắt Lục Ly lóe lên một tia sát ý, đáng tiếc thực lực hắn không được, nếu như thực lực đủ cường đại, loại cặn bã như thế hắn chắc chắn sẽ thống hạ sát thủ, không cho bọn chúng tiếp tục gieo họa nhân gian. Bay về phía trước chừng hơn hai canh giờ, một tòa kim sơn trước mặt đột nhiên nổ tung, có bóng người bắn ra, từ đằng xa đã phẫn nộ hét lớn: - Phong Điên Nhị Đạo, các ngươi dám xâm nhập địa bàn bản tọa, có phải chán chết rồi không? Nghe được lời này, Lục Ly không khỏi đại hỉ, vội vàng khống chế Thiên Tà Châu thả chậm tốc độ, lẳng lặng bay thấp xuống. Nơi xa, một lão đầu râu bạc bay vụt đến, thần niệm quét qua Thiên Tà châu, ánh mắt lộ ra dị sắc, lại vẫn không quá để ý mà tiếp tục bay thẳng đến chỗ Phong Điên Nhị Đạo. Lão giả áo bào đỏ trong Phong Điên Nhị Đạo quát khẽ: - Mặc Hoàng Lân, hôm nay không có thời gian chơi đùa với ngươi, chúng ta chỉ là đuổi theo hạt châu kia thôi. Nếu ngươi muốn chơi đùa, quay đầu hai huynh đệ chúng ta tự nhiên phụng bồi. Trong mắt Mặc Hoàng Lân lần nữa hiện ra dị sắc, sau đó thân hình chợt lóe, bàn tay đột nhiên chộp tới hạt châu, ý đồ trực tiếp bắt lấy. Chỉ là bàn tay hắn dùng sức bắt lấy hạt châu, định lôi về, hạt châu lại vẫn không chút suy chuyển, tiếp tục bay về phía trước, cả người hắn đều bị kéo lê theo. - Hả?! Mặc Hoàng Lân kinh hãi, bàn tay vô thức buông ra, hạt châu sáng lên quang mang, tốc đạt tới cực hạn, Mặc Hoàng Lân không cố được Phong Điên Nhị Đạo đang điên cuồng lướt đến. Vừa rồi sự chú ý của hắn bị Phong Điên Nhị Đạo hấp dẫn, lúc này mới phát hiện ra sự tà dị của Thiên Tà Châu, tự nhiên không còn nhằm đến hai người mà quay sang muốn đoạt lấy hạt châu.