Vậy nên hắn mới cảm thấy ba chữ đó quen thuộc, thế là thần niệm Lục Ly bèn quét vào trong Thanh Y Các một phen. - Hả? Lúc thần niệm quét vào trong thành bảo, hắn lần nữa phát hiện vấn đề: Một tên thị nữ trong nội viện thành bảo tay cầm trâm gỗ, mắt nhìn Thiên Tà Châu, tay giơ cao trâm gỗ, không ngừng lắc đầu. Đồng thời, tay còn lại của thị nữ kia cầm một trang giấy, trên đó viết bốn chữ Thiên Tàn Sơn Mạch! Chiếc trâm này nhìn rất là quen mắt! Không Gian Giới Chỉ sáng lên, trong tay Lục Ly cũng xuất hiện một chiếc trâm gỗ, lại bất ngờ giống hệt với chiếc trâm của thị nữ phía dưới, đây là trâm gỗ Doãn Thanh Ti từng đưa cho hắn. - Có vấn đề! Lục Ly tức thì cả kinh, Doãn Thanh Ti sẽ không vô duyên vô cớ sai người đến cảnh báo, thị nữ kia không ngừng lắc đầu, ngụ ý rất rõ ràng, nơi đây không an toàn, mau mau đi đến Thiên Tàn Sơn Mạch. - Đi! Hắn đã từng cứu Doãn Thanh Ti, quan trọng nhất chính là Lục Ly rất tín nhiệm nữ tử mù trời sinh kia, bởi thế hắn gần như không chút do dự, lập tức điều khiển Thiên Tà Châu bay ra ngoài thành. Thiên Tà Châu đột nhiên bay ra ngoài thành, trên mặt sáu tên Địa Tiên truy tung đuổi theo xuất hiện vẻ kinh ngạc. Bọn hắn một mực khóa chặt hạt châu, bởi thế không để ý tới tình hình bên dưới, cộng thêm Thiên Tà Châu bay quá nhanh, Lục Ly căn bản không dừng lại, tự nhiên không phát hiện ra được manh mối. Tốc độ Thiên Tà Châu cực nhanh, chỉ mấy cái chớp mắt liền đã sắp bay ra ngoài thành, sáu tên Địa Tiên không biết chỗ nào có vấn đề, một người trong đó cắn răng bóp nát ngọc phù trong tay, đồng thời kêu to mấy tiếng! Ông! Sau khi ngọc phù bị bóp nát, một loạt truyền tống trận nối liền với Hỗn Độn Luyện Ngục chợt phát sáng lên, tám lão gia hỏa khí thế như núi xuất hiện ở trong truyền tống trận. Hưu hưu hưu! Đồng thời với đó, mấy nơi thành bảo trong thành cũng lấp lánh quang mang, mười mấy nhân ảnh bắn ra, đi ở phía trước nhất rõ ràng là Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức. - Quả nhiên có mai phục! Thông qua Thiên Tà Châu, Lục Ly thấy được nhiều cường giả như vậy đi ra, trong lòng không khỏi hoảng hốt, ai ngờ đến trong thành lại được bố trí huyễn trận cường đại, che giấu được cả Hóa Thần. Hơn nữa phía Hỗn Độn Luyện Ngục còn có cường giả mai phục, nếu hắn truyền tống tới Hỗn Độn Luyện Ngục, hậu quả thế nào chắc không tưởng tượng cũng biết. - May mà Doãn Thanh Ti phái người cảnh báo! Trên trán Lục Ly bất giác rịn ra mồ hôi lạnh, đám kia chắc phải siêu quá hai mươi tên Hóa Thần, một khi hắn ra khỏi Thiên Tà Châu, lập tức liền sẽ bị giết. Hắn bị khát vọng về nhà làm cho váng đầu, trong lòng một mực ôm theo huyễn tưởng, trạng thái như thế thường sẽ rất dễ dẫn đến sai lầm. - Đi! Lục Ly không dám dừng lại chỗ này lâu, lập tức điều khiển Thiên Tà Châu bay về nơi xa. Trong lòng hắn không khỏi có chút hiếu kỳ về lai lịch Doãn Thanh Ti? Không ngờ nàng lại dám phái người cảnh báo cho hắn? Chẳng lẽ nàng không sợ cường giả Ma Hoàng Giới hủy diệt gia tộc mình? Hơn nữa Doãn Thanh Ti còn nhắn hắn đi Thiên Tàn Sơn Mạch? Chẳng lẽ tới Thiên Tàn Sơn Mạch, hắn liền có thể giữ mạng? Ầm ầm ầm ầm! Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên dẫn theo hai mươi ba tên Hóa Thần lao đến, bắt đầu nhắm tới hạt châu cuồng oanh loạn tạc. Trên mặt hai người không giấu được vẻ phẫn nộ, mắt thấy Lục Ly sắp tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục, vì sao đảo mắt lại thay đổi ý định? Rốt cục đã xảy ra vấn đề ở đâu? Chẳng qua Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên vẫn không hề gấp gáp, bởi vì lần này Ma Hoàng Giới đã dốc toàn lực, tổng cộng hai mươi lăm Hóa Thần tụ lại một nơi. Chiến lực như vậy hoàn toàn nằm ở thế áp đảo, bọn hắn có thể nhẹ nhàng đánh hạ Trung Hoàng Giới, sau đó chậm rãi nắm xuống Thiên Tà Châu. Hơn hai mươi tên Hóa Thần đồng thời oanh kích hạt châu, Lục Ly bỗng chốc cảm giác áp lực đè nặng. Năng lượng cấp tốc tiêu hao, nếu cứ tiếp tục tiêu hao với tốc độ thế này, cùng lắm chỉ sau ba bốn tháng Thiên Tà Châu liền sẽ bị phá ra. - Thiên Tàn Sơn Mạch … Lục Ly đảo mắt quay sang Lãnh Vô Hinh hỏi: - Thiên Tàn Sơn Mạch ở đâu? Lãnh Vô Hinh khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao Lục Ly lại muốn hỏi điều này. Không phải hắn muốn tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục ư? Sao giờ lại hỏi Thiên Tàn Sơn Mạch? Nàng nghĩ nghĩ rồi sau đó lấy ra một tấm địa đồ, đi đến bên người Lục Ly nói: - Ở chỗ này, cách Hỗn Độn Thành không quá xa. Thiên Tàn Sơn Mạch nằm ở giao giới giữa Tề Hoàng triều và Phùng Hoàng triều, cách Hỗn Độn Thành chừng mấy vạn dặm đường. Lục Ly quét nhìn một lượt, sau đó điều khiển Thiên Tà Châu chuyển hướng bay tới Thiên Tàn Sơn Mạch. Hắn có chút gấp gáp hỏi: - Ngươi biết gì về Thiên Tàn Sơn Mạch? Có nghe nói qua về Doãn Thanh Ti không? - Doãn Thanh Ti? Thiên Manh Nữ! Lãnh Vô Hinh biết rất nhiều, địa vị nàng trong gia tộc không kém, đệ nhất tiểu thư tự nhiên có thể biết được không ít bí mật. Huống hồn nàng còn đã từng giao thủ qua với Doãn Thanh Ti, gia tộc sớm đã dặn dò nàng một ít nàng. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: - Lục Ly, ngươi quen biết Doãn Thanh Ti? Nếu nàng có thể mời được Thiên Tàn lão nhân giúp người, như vậy không ai ở Trung Hoàng Giới dám động đến ngươi, chỉ bằng một mình Thiên Tàn lão nhân liền có thể quét ngang toàn bộ cường giả Trung Hoàng Giới. Doãn Thanh Ti là bé gái mồ côi được Thiên Tàn lão nhân thu dưỡng từ nhỏ, có thể được tính là hậu nhân của ông ta. - Một mình quét ngang Trung Hoàng Giới? Nét mặt Lục Ly khẽ động, thần sắc tràn đầy phấn chấn hỏi tiếp: - Nói rõ chi tiết xem nào. Lãnh Vô Hinh biết không nhiều cũng không ít, nàng nhặt những tin mình biết nói qua một lần, có thể xác định một điều chính là Thiên Tàn lão nhân rất cường đại, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân Trung Hoàng Giới, thậm chí ở mấy giới diện còn lại cũng có uy danh rất lớn. Sau khi nghe xong, Lục Ly liền không chút chần chờ, trực tiếp điều khiển Thiên Tà Châu bay vút đi. Theo như lời kể của Lãnh Vô Hinh, Thiên Tàn lão nhân đã là người sắp chết, ba ngàn năm trước đã rất già, dù vẫn sống đến hiện tại song liệu còn tồn tại được mấy năm?