Hắn không có hậu nhân, chỉ thu dưỡng một mình Doãn Thanh Ti, bởi thế hẳn hẳn sẽ không tham muốn Thiên Tà Châu. Doãn Thanh Ti để hắn tới Thiên Tàn Sơn Mạch, không lẽ là vì muốn giúp hắn? Lục Ly rất có cảm giác tín nhiệm đối với nữ tử mù trời sinh kia, nàng cũng tín nhiệm Lục Ly, giữa hai người là tình nghĩa rất đặc thù. Đằng sau có hơn hai mươi tên Hóa Thần bám theo sát gót, Lục Ly đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách đi Thiên Tàn Sơn Mạch. Mấy vạn dặm đường, đối với tốc độ Thiên Tà Châu mà nói thì chẳng mất bao lâu, vẻn vẹn ba nén hương Lục Ly liền đã thấy được một dãy sơn mạch nguy nga liên miên chập trùng hiện ra trước mắt. Thiên Tà Châu như một ngôi sao băng lao vút vào trong Thiên Tàn Sơn Mạch, ngay thời khắc hạt châu tiến vào, trọn cả toà sơn mạch đột nhiên cuộn lện sương trắng nồng đậm, cảnh vật bốn phía bỗng trở nên mơ hồ, thần niệm tản ra đều không cách nào thăm dò được. - Hay lắm! Nét mặt Lục Ly không giấu được vẻ vui mừng, cấm chế này cường đại như thế, tuyệt không yếu thua huyễn trận của Thiên Huyễn Tộc. Không cần nói cũng biết cấm chế này nhất định là do Thiên Tàn lão nhân đích thân bố trí, lúc này cấm chế được mở ra chính là để nghênh đón hắn, bảo hộ hắn. Hắn gần như không chút do dự, lập tức điều khiển Thiên Tà Châu phóng thẳng vào trong sương mù dày đặc, cũng không quản phương hướng cứ thế xông loạn, thoáng chốc liền đã không thấy đâu. - Hả? Bọn Ngô Quảng Đức đuổi theo phía sau không khỏi biến sắc, bởi vì lấy thần niệm cường đại như của bọn hắn mà vẫn không cách nào dò xét được tình hình trong sương mù. Sương mù này là do ai bố trí? Làm sao lại cường đại vậy được? Trần Vô Tiên liếc nhìn vài lần, sau đó lấy ra địa đồ quan sát một lúc, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, lẩm nhẩm nói: - Nơi này là Thiên Tàn Sơn Mạch, Thiên Tàn lão quỷ ở bên trong. - Thiên Tàn… Vừa nghe đến cái tên này, bọn Ngô Quảng Đức và đám Hóa Thần còn lại bất giác quay sang nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều lộ ra một tia ngưng trọng. Nghe tới cường giả đệ nhất Trung Hoàng Giới, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng vướng tay. - Hừ! Một tên lão giả tóc hừ lạnh nói: - Bất kể hắn là Thiên Tàn Địa Tàn gì, dám giành ăn trên miệng hổ, ta liền khiến hắn phải đi xuống Địa Ngục. Tách ra mấy người bao vây chỗ này, đừng để tiểu tử kia thừa loạn trốn mất, những người còn lại tập trung oanh mở cấm chế. Sương trắng quá nồng đậm, tình hình bên trong thế nào căn bản không thấy rõ được, nếu bọn hắn cứ thế lao vào, rất có thể sẽ bị Thiên Tàn lão nhân ám toán từng người một. Bọn Ngô Quảng Đức Trần Vô Tiên khẽ gật đầu, lần này Ma Hoàng Giới đã dốc hết toàn lực, nếu chỉ bởi vì một tên lão quỷ liền rụt rè không tiến, thảm đạm quay về, vậy sau này Ma Hoàng Giới biết để mặt vào đâu? Hưu! Bốn tên Hóa Thần bay tán ra, tuần tra quanh bốn phía Thiên Tàn Sơn Mạch, tránh cho Lục Ly đào tẩu. Những người còn lại thì đều đứng ngạo nghễ giữa trời, Ngô Quảng Đức trầm tư một lát, sau đó trầm giọng quát: - Thiên Tàn, chúng ta không có ý mạo phạm, tới đây chỉ là vì muốn truy sát Lục Ly, ngươi đóng lại cấm chế, chúng ta bắt người xong liền đi! Trong sơn mạch hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra, chúng nhân nhìn xuống sương trắng nồng đậm bên dưới, chờ mười mấy giây, sau đó trên mặt ai nấy đều không giấu được vẻ phẫn nộ. Thiên Tàn lão nhân không đáp lời, hệt như là đang im ắng đánh mặt bọn hắn. - Tấn công, oanh sơn mạch này thành đất bằng! Lão giả tóc đỏ tính nóng như lửa, nhịn không được hét lên, vung ra một đạo quang mang kinh thiên, trùng trùng đánh xuống sơn mạch. Những người còn lại cũng đều không chút cố kỵ, nhắm xuống phía dưới cuồng oanh loạn tạc, đủ loại huyết mạch áo nghĩa bí thuật đồng loạt phóng thích, như thể muốn san bằng trọn cả sơn mạch thành bình địa. Nhưng mà … Một cảnh khiến chúng nhân chấn kinh diễn ra... Công kích của bọn hắn hung tàn cỡ nào? Tiện tay liền có thể hủy diệt một tòa thành trì, san bằng cả một ngọn núi. Nhưng công kích khủng bố như thế đánh vào trong sương mù khói trắng bên dưới, lại tựa như trọng quyền đánh vào trong nước, thậm chí đến cả bọt nước đều không thấy sủi tăm! Cả đám Ngô Quảng Đức đều trợn mắt líu lưỡi sửng sốt mất một lúc, lát sau Trần Vô Tiên mới kinh nghi bất định lẩm bẩm nói: - Chẳng lẽ đây là Cổ Thần Trận trong truyền thuyết? Cổ Thần Trận, tên như ý nghĩa, chính là thần trận từ thời kỳ Thượng Cổ! Thứ này sớm đã thất truyền, nếu không cũng sẽ không khiến người Ma Hoàng Giới khiếp sợ đến vậy. Trong cái tên Cổ Thần Trận có mang chữ Thần, tự nhiên phải rất cường đại mới được gọi như thế. Ở trong một số tuyệt địa và di tích ở các đại giới diện thỉnh thoảng lại có Cổ Thần Trận, những trận này gần như không cách nào phá mở. Trừ phi trải qua năm tháng dài dằng dặc, cuối cùng tự động tiêu tán, bằng không nếu chỉ dựa vào sức người thì căn bản không phá nổi. Nếu dưới kia đúng là Cổ Thần Trận, tỉ lệ chúng nhân phá mở được là vô cùng thấp, trừ phi bọn hắn liên tục oanh kích mấy chục, mấy trăm năm. Đám Hóa Thần Ma Hoàng Giới lại không tin tà, cả đám dừng lại, không ngừng cuồng oanh loạn tạc xuống dưới, ai nấy đều phóng thích áo nghĩa khủng bố nhất của bản thân. Nhưng mà, bất luận công kích khủng bố đến đâu đều chỉ như trâu đất xuống biển. Vừa đánh vào trong sương trắng liền tan biến không thấy đâu, không có nổ tung, không có ba động, thậm chí sương trắng vẫn chẳng mỏng đi dù chỉ chút mảy may. - Tiếp tục! Lão giả tóc đỏ cắn răng hô lên, nguyên cả đám công kích suốt một nén hương, sương trắng lại vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm gì tiếp theo. Thối lui? Ma Hoàng Giới dốc toàn bộ cường giả về đây, nếu cứ vậy thối lui chẳng phải sẽ thành trò cười cho bốn đại giới năm tiểu giới, bọn hắn làm sao chấp nhận thất bại như vậy được. Không lùi? Thế phải làm sao mới phá được Cổ Thần Trận này? Chúng nhân trầm ngâm, một tên lão giả sau một hồi suy tư chợt quát khẽ nói: - Chẳng phải Linh Huyễn Giới có một lão bất tử hiểu rất rõ về Cổ Thần Trận ư? Chi bằng mới hắn tới thử một phen...