Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 886: Đại thắng

Trên thân ba người Dương Vũ và Lực Cô Triệu Khả đều từng bị roi có gai nhọn quất qua, áo bào rách bươm, dù có cởi ra từ trên hai thi thể kia thì cũng không che chắn được gì, huống hồ trên áo bào ba người còn toàn là máu.

Không có Không Gian Giới Chỉ, liền không có thức ăn và nước uống. Mặc dù cảnh giới hai người đủ sức chống đỡ một tháng không ăn không uống, nhưng tiểu tiện, đại tiện thì sao?

Nghĩ đến cảnh tượng Dương Vũ ngồi xổm đại tiện ngay trước mặt mình, bên cạnh còn có hai bộ thi thể đầy tử khí, Cơ Mộng Dao triệt để điên mất. Nàng phóng thích Hắc Phượng, không ngừng tấn công về phía nắp đỉnh, chỉ là Man Thần Đỉnh này là bán Thần khí, há là thứ võ giả bình thường có thể phá mở ra được?

Ngược lại Hỏa Phượng vừa tấn công, nắp đỉnh lập tức lấp lánh quang mang, chiếu sáng toàn bộ không gian, khiến Dương Vũ được một phen no mắt. Lúc này Cơ Mộng Dao chính đang phẫn nộ phóng thích đủ loại công kích, thân thể lay động với biên độ rất lớn, phong quang vô hạn.

- Đừng tấn công nữa, nếu không nhiệt độ nơi này sẽ nướng cháy chúng ta mất.

Dương Vũ phát hiện ra một vấn đề, Hắc Phượng của Cơ gia có nhiệt độ rất cao, không gian trong đỉnh lại chỉ lớn chừng đó, mỗi lần phóng thích xong, nhiệt độ lại từ từ đề thăng.

- Lục Ly, ngươi có giỏi thì giết ta, có giỏi thì giết ta ta!

Cơ Mộng Dao rống lên bi phẫn, dư quang thấy được Dương Vũ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, lập tức nổi giận rống to:

- Nhìn cái gì? Nam nhân các ngươi toàn thứ rác rưởi, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi bây giờ!

Dương Vũ ngượng ngùng thu lại ánh mắt, dư quang lại vẫn vụng trộm liếc nhìn bên này. Hắn lại nghĩ rất thoáng, nếu Lục Ly muốn giết hắn, khẳng định sẽ giết luôn với Cơ Mộng Dao, được giai nhân như thế làm bạn xuống hoàng tuyền, có chết cũng đáng. Còn nếu Lục Ly không giết hắn, một mực bị nhốt trong này, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Cơ Mộng Dao cảm nhận được Dương Vũ một mực lén nhìn, bèn cắn răng đi đến chỗ hai bộ thi thể, xé ra một ít vải rách nhuốm màu, bọc lại quanh ngực và mặt dưới, dù làm vậy càng tăng thêm phần dụ hoặc, nhưng nàng lòng nàng lại dễ chịu hơn chút ít, tính là bịt tai trộm chuông.

Xuy xuy

Ai ngờ, một giây sau, trên nắp đỉnh bỗng chợt lấp lánh quang mang, từng đạo hồ quang điện trút xuống, không ngừng đánh lên người bọn hắn, rất nhanh cả người bọn hắn đều bốc lên khói đen, vải vóc trên thân hai người vốn đã không nhiều, giờ đều bị đốt thành tro.

Cả người Cơ Mộng Dao không ngừng run rẩy, da lông trên người đều bị đốt trụi, rất nhiều nơi đã cháy đen, mái tóc xõa tung nhìn không khác gì Lệ Quỷ, nào còn vẻ gì của một mỹ nhân tuyệt sắc

- Mộng Dao tiểu thư!

Một tiếng nói châm chọc vọng vào trong đỉnh:

- Ngươi xinh đẹp gợi cảm như thế, mặc quần áo thì sao mà thưởng thức được, ta thấy tốt nhất vẫn đừng nên mặc thì hơn. À, đợi sau này ta đi Luân Hồi Thành, nhét ngươi vào quảng trường trong thành, để người toàn thành đều được chiêm ngưỡng thân hình mỹ diệu này của ngươi.

- Phốc...

Cơ Mộng Dao phun ra một búng máu, hai mắt trắng dã, thân thể mềm nhũn, bị Lục Ly chọc tức đến ngất đi.

Xử trí Cơ Mộng Dao và Dương Vũ thế nào, Lục Ly còn chưa nghĩ ra, giết sẽ có vô tận phiền phức kéo đến, thả lại khiến Lục Ly rất là khó chịu, thế là dứt khoát nhét vào trong Man Thần Đỉnh, để hai người chịu tội trong đó, tính là trút giận một phen.

Lục Ly và Hồ Lang thương nghị một lúc, cuối cùng quyết định tiếp tục chấp hành kế hoạch Lục Linh, đi tấn công các thành trì khác, thẳng đến khi Lục Linh truyền tin để hai người trở về mới thôi.

Phía Đại Phật Tự còn hai tháng rưỡi nữa mới bắt đầu đấu giá, bên này còn có thời gian, mà lại cũng cần phái người đi xác định, nếu không vạn nhất Dương Vũ gạt người, bên kia là bẫy rập chờ sẵn thì sao?

Hai người theo ước định bay tới Thiên Long Thành, trên đường gặp được mấy nhóm võ giả Thiên Lang Sơn. Lục Ly để một người đi về, truyền báo chuyện xảy ra nơi này cho Lục Linh, đồng thời để Lục Linh phái người đi nghiệm chứng tin tức Đại Phật Tự có Bồ Đề Quả.

Ba ngày sau hai người dẫn theo mười mấy võ giả Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đi tới Thiên Long Thành, đại thành ở trung bộ U Châu. Hồ Lang không chờ người đến đông đủ, trực tiếp xâm nhập vào thành. Cơ Mộng Dao chỉ có một, cạm bẫy như thế không khả năng bố trí hai lần, cũng không khả năng đào đâu ra nhiều người như vậy để bố trí đại trận khủng bố như lần trước.

Quả nhiên, lần này rất nhẹ nhàng liền phá mở đại trận hộ thành bên ngoài, chúng nhân giết vào trong thành, lại là một mảnh gió tanh mưa máu, từng đoàn từng đoàn võ giả trong thành bị thảm sát, máu chảy thành sông.

Sau khi đánh chết mấy vạn võ giả trong thành, Hồ Lang dẫn theo đám người Lục Ly rời đi, đóng quân bên ngoài chờ những người còn lại tới tụ họp.

Một ngày sau, những người còn sống sót sau trận Huyền Vũ Thành gần như đều tụ tập đông đủ, chỉ có hai người không thấy tăm hơi, không biết là đến chậm hay đã bị giết.

Hồ Lang quyết định không đợi nữa mà dẫn người lần nữa quay về Thiên Long Thành, sau đó ngồi truyền tống trận rời đi, chuẩn bị hành trì đồ thành sắp tới. Giết cho toàn bộ U Châu máu chảy thành sông, hắn không tin đến lúc đó đại quân U Châu còn không triệt thoái.

Thật ra Lục Ly không khỏi có chút bất nhẫn, bởi vì rất nhiều gia tộc trong các thành trì chưa hẳn đã xuất binh tiến đánh Vân Châu, nói cách khác rất nhiều gia tộc và võ giả đều là vô tội.

Hắn nhắc nhở Hồ Lang một câu, Hồ Lang lại không nghe theo đề nghị. Ở trong mắt Hồ Lang, đây là đại chiến giữa U Châu và Vân Châu, lúc này đại quân U Châu chính đang đánh vào Vân Châu, chẳng phải vô số con dân vô tội của Vân Châu cũng bị giết thảm.

Bọn hắn mà không tàn sát nơi đây, đại quân U Châu liền sẽ không lùi, khi ấy người chết ở Vân Châu sẽ càng nhiều. Nếu Vân Châu binh bại, tất cả mọi người đều phải chết, con dân Thiên Lang Sơn cũng bị thảm sát.

Lục Ly không phản bác được, đành phải đi theo đám người Hồ Lang tiếp tục hành trình chém giết, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là cấm chỉ võ giả đánh giết bình dân, còn về võ giả thì gặp một tên giết một tên.
Chương 887 Đại thắng 2

Kết cục sau cùng của võ giả chính là tử vong, đã bước lên con đường võ giả liền phải có giác ngộ đối mặt tử vong, sẵn sàng bị giết bất cứ lúc nào.

Cứ thế...

Từng tòa thành trì bị đồ sát, chúng nhân một đường truyền tống mà đi, tốc độ cực nhanh, lại không có phương hướng cố định, tuỳ tiện truyền tống tới một thành trì nào đó, tiếp sau liền là đồ sát.

Có Hồ Lang và Lục Ly, U Châu lại không có Nhân Hoàng, chẳng ai ngăn đỡ được bọn hắn. Đi qua nơi đâu, nơi ấy đều thây ngang khắp đồng, thảm không đỡ nhìn....

Hồ Lang gần như phát điên, thiếu chút binh bại Huyền Vũ Thành khiến hắn quyết định, chỉ cần Lục Linh còn chưa truyền tin, hắn sẽ san bằng hết thảy đại thành U Châu, hắn muốn thanh tẩy sạch sẽ võ giả cấp thấp ở U Châu, để mấy chục năm sau U Châu vẫn đừng hòng khôi phục lại nguyên khí.

Ngày thứ mười ba, chúng nhân đi đến Thủy Tinh Thành, đây là tổng bộ Thủy Tinh Cung, cả đám trực tiếp truyền tống đi vào, bởi thế đại trận hộ thành phía ngoài gần như vô hiệu. Hồ Lang là người đầu tiên truyền tống đi ra, chặn đứng công kích từ một đám Quân Hậu Cảnh, sau đó vận dụng vực trường đồ sát một trận, chờ lúc đám người Lục Ly truyền tống tới, đại cục sớm đã được định đoạt.

Ba canh giờ sau, Thủy Tinh Thành biến thành một tòa phế tích, võ giả bị đánh chết chí ít phải đến vài vạn. Có mấy vạn binh sĩ đào tẩu được ra ngoài, Hồ Lang sai người truy sát ba canh giờ, sau đó trực tiếp truyền tống đến Tinh Thành của Tinh Minh, diệt đi chủ thành của thế lực lớn cuối cùng tại U Châu.

Ầm!

Chiếc ngọc phù bên hông Hồ Lang vỡ vụn, thấy vậy, Lục Ly không khỏi thở ra một hơi thật dài, đồ sát cuối cùng đã kết thúc. Đoạn thời gian này bọn hắn đã giết bao nhiêu người, chính Lục Ly đều không nhớ rõ, riêng hắn tối thiểu đã giết hơn vạn người.

Sát nghiệt đó khiến Lục Ly rất không thoải mải, bởi vì thực lực hoàn toàn chênh lệch, cảm giác không khác gì đang đồ sát bình dân, giết nhiều đến nỗi Lục Ly vừa nhìn thấy máu liền buồn nôn.

- Trở về!

Trong mắt Hồ Lang lóe lên một tia tiếc nuối, tựa hồ không thể đồ sát người Tinh Thành khiến hắn rất là khó chịu. Tính cách hắn khá là bạo ngược, đừng nói đồ sát chút người kia, dù có phải đồ sát mấy ngàn vạn người mí mắt hắn đều không nháy lấy một lần. Có thể trở thành chúa tể một phương, ai mà không phải giết ra từ trong núi thây biển máu?

Chúng nhân truyền tống mấy lần, đợi khi đến mặt bắc U Châu liền một đường bay thẳng tới sơn động truyền tống về Vân Châu. Lần này hành tung được giấu kín, truyền tống trận kia không thể bị lộ, nơi đó có thông đạo nối liền với Hoang giới.

Phi hành hai ngày, chúng nhân về lại sơn động nơi có truyền tống trận, bên trong sớm đã có hai tên Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn chờ sẵn.

Lục Ly vừa tiến vào lập tức hỏi:

- Chiến cuộc Vân Châu thế nào rồi?

Hai người kia chờ ở đây rõ ràng là vì truyền báo quân tình, một người trong đó lập tức nhếch miệng cười nói:

- Rất tốt, Thánh Nữ thần cơ diệu toán, hiện tại đại quân U Châu đã tan tác hết cả. Nhân Hoàng U Châu bị đánh chết hai tên, bắt sống bốn tên, lúc này đã gia nhập Vân Vũ đế quốc, làm việc cho chúng ta.

- Hả?

Lục Ly đại hỉ, trong mắt Hồ Lang lại lóe lên một tia tình tự phức tạp. Làm việc cho chúng ta, mấy chữ này rõ ràng là chỉ bốn tên Nhân Hoàng U Châu đã nuốt vào Hỏa Phượng Thi Hồn Đan, trở thành phượng nô của Lục Linh giống như hắn.

Lục Ly không đi quản Hồ Lang nghĩ thế nào, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi:

- Kể rõ chi tiết xem, tình hình cụ thể rốt cuộc ra làm sao?

Nét mặt tên Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn hiện ra vẻ sùng bái, nói:

- Phía U Châu vừa bị tấn công, rất nhanh đại quân U Châu liền nhận được tin tức, sĩ khí rơi thấp, nhưng đại quân vẫn không lui lại, mà dốc hết toàn lực chuẩn bị tiến đánh Vân Thủy Thành. Thánh nữ điều tập mấy đại tướng quân, tổ chức đánh lén các lộ đại quân U Châu, mỗi lần đều giết một ít người xong liền chạy, khiến cho quân tâm đại quân U Châu càng thêm bất ổn.

- Đồng thời Đại Đế đích thân xuất chinh, dẫn theo đại quân nuốt vào mấy cánh đại quân phụng mệnh tụ tập tới Vân Thủy Thành. Khắp nơi khói lửa ngập trời, đại quân U Châu bị chúng ta phản công toàn diện. Sau khi các ngươi đại thắng ở Huyền Vũ Thành, đại quân U Châu rốt cục triệt thoái, nội bộ bốn đại thế lực U Châu nảy sinh tranh chấp. Nhân Hoàng Thủy Tinh Cung và Tinh Minh rút khỏi liên minh, kết quả bị Đại Đế và Thánh Nữ không ngừng tổ chức phục kích, đánh chết hai tên Nhân Hoàng, bắt sống bốn tên Nhân Hoàng. Hiện tại Đại Đế chính đang dẫn người đuổi giết tàn quân U Châu, dự tính đã đánh tới Vân U Hải, có thể qua đoạn thời gian nữa sẽ đánh vào tận U Châu.

Tên Quân Hậu Cảnh giải thích không phải quá rõ ràng hoàn chỉnh, song Lục Ly và Hồ Lang vẫn nghe ra được ý tứ đại khái, đoán được rất nhiều nội tình trong đó, hơn nữa còn biết chân tướng tuyệt đối không nhẹ nhàng như lời kể của tên Quân Hậu Cảnh này.

Hồ Lang và Lục Ly liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều hơi có chút tiếc nuối, không thể cùng Lục Linh tham gia đại chiến, đích thân đánh giết và bắt sống Nhân Hoàng U Châu.

- Tỷ tỷ, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.

Lục Ly cảm khái một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tự hào, trước đây Lục Ly đã đoán được trận chiến này Vân Châu tuyệt đối có thể thắng. Nhưng khiến Lục Ly không nghĩ tới chính là, thắng lợi sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa còn là thắng đẹp...

U Châu có chín tên Nhân Hoàng, hai tên bị đánh chết, bốn tên bị bắt sống, giờ chỉ còn lại ba tên Nhân Hoàng, kết cục đã không cần phải đoán, giờ Vân Châu đại thắng, nhìn hành động của Lục Linh bây giờ, có vẻ không nắm xuống U Châu thì tuyệt sẽ không bỏ qua.

Lục Ly và Hồ Lang thông qua truyền tống trận về lại Vân Châu, phát hiện quân đội trong thành không nhiều, chỉ chừng mấy chục vạn, Quân Hậu Cảnh cũng rất ít.

Thần niệm Lục Ly quét tới Vân Thủy Điện, cũng không thấy Lục Linh ở bên trong, hắn và Hồ Lang tiến vào hậu điện, tìm tới một tên Quân Hậu Cảnh quen mặt, dò hỏi:

- Thánh Nữ đâu? Nàng không ở Vân Thủy Thành?

Lão giả Quân Hậu Cảnh kính cẩn hành lễ, sau đó đáp:

- Thánh Nữ xuất chinh theo đại quân, nàng nói đợi các ngươi trở về thì để các ngươi tọa trấn Vân Thủy Thành.
Chương 888 Vạn Phật Thành

- Tọa trấn?

Lục Ly nhướng mày, dừng một lát mới hỏi tiếp:

- Hiện tại đại quân đã đánh tới đâu?

Lão giả đáp:

- Theo như tin tức truyền về sáng nay, đại quân đã vượt qua Vân U hải, Đại Đế công khai truyền lời, nói muốn san bằng U Châu.

Lục Ly không khỏi nghi hoặc, hỏi:

- Đại quân đã đánh tới U Châu tới, còn cần tọa trấn Vân Thủy Thành này làm gì nữa?

Sau đó hắn đảo mắt nhìn sang Hồ Lang nói:

- Thượng tướng quân, ngươi tọa trấn ở đây, ta tới chỗ đại quân xuất chút lực.

Hồ Lang sao dám để Lục Ly hành động một mình, không ngừng lắc đầu nói:

- Đại Quốc Sư, Thánh nữ đã dặn dò, chúng ta cứ chờ ở đây là được rồi. Hơn nữa tọa trấn không chỉ là ngồi nguyên chỗ này, mà còn phải giám thị động tĩnh phía Lương Châu và Trung Châu, nhiệm vụ của chúng ta cũng rất nặng nề.

Lão giả khuyên nhủ:

- Thánh Nữ nói, đây là mệnh lệnh, nếu Đại Quốc Sư không tuân lệnh, nàng sẽ xử lý theo quân pháp.

...

Lục Ly quệt quệt môi không cho là đúng, Lục Linh sẽ dùng quân pháp với hắn? Song hắn cũng phần nào hiểu được ý tứ của Lục Linh, lần này đại cục đã định, Lục Ly có đi hay không đều không nhiều lắm ý nghĩa, lưu lại hậu phương sẽ càng thêm an toàn.

Lục Ly nghĩ đến bên người Lục Linh có tận mười một tên Nhân Hoàng, U Châu lại chỉ có ba đại Nhân Hoàng, phía Trung Châu không khả năng quang minh chính đại nhúng tay, bởi thế bên kia hẳn không có gì nguy hiểm, hắn qua đó quả thực không giúp đỡ được gì nhiều.

- Được rồi!

Lục Ly từ bỏ ý định quay lại U Châu, nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:

- Đã bố trí người đi Đại Phật Tự dò xét tin tức chưa?

Lão giả này là phượng nô của Lục Linh, thân phận tương tự như là Đại tổng quản Vân Thủy Điện, Lục Ly biết Lục Linh thường xuyên để hắn bí mật đi làm một số chuyện, cho nên mới hỏi vậy.

Lão giả gật đầu nói:

- Đã bố trí rồi, trực tiếp sử dụng bí trận truyền tin cho người Trung Châu, dự tính không đến mười ngày sẽ có tin tức truyền về.

- Tốt!

So với quay về U Châu đại khai sát giới, Lục Ly càng để ý tới chuyện Bồ Đề Quả, bèn dứt khoát ở lại trong Vân Thủy Điện, vừa khéo tu luyện thêm một đoạn thời gian. Còn về chuyện giám thị động tĩnh Lương Châu và Trung Châu, Lục Ly giao hết cho Hồ Lang. Lục Linh không có dặn dò gì đặc biệt, khẳng định là đã phái người nhìn chằm chằm, không cần hắn phải quá phí tâm.

Năm ngày sau, tiền phương truyền về quân tình, đại quân Vân Châu đánh vào U Châu, lần nữa bắt được một tên Nhân Hoàng, hai tên Nhân Hoàng còn lại căn bản không dám chống cự, một đường tháo chạy về hướng nam.

Đại quân thế như lửa đốt đồng xanh cuồng quét U Châu, đi qua đâu gia tộc thế lực lớn bé nơi đó dồn dập ra thành quy hàng, không có bất kỳ thành trì nào dám ngáng đường. Vẻn vẹn năm ngày, đại quân đã liên tiếp hạ trên trăm thành, chiếm cứ toàn bộ U Châu chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chín đại Nhân Hoàng U Châu, hiện tại đã có năm tên quy hàng, hai tên bị giết, hai tên còn lại dự tính rất nhanh cũng sẽ chạy ra U Châu.

Tương tự như khi Lục Ly và Hồ Lang nhẹ nhàng quét ngang vô số thành trì lúc trước, không có cường giả, quân đội căn bản không kham nổi một kích. Dù quân đội có nhiều đến mấy, bên này chỉ cần phái ra một tên Nhân Hoàng dẫn đội, một vạn đại quân liền có thể quét ngang trăm vạn đại quân đối phương.

Ở Thần Châu đại địa, cường giả chính là tồn tại chí cao vô thượng, một tên cường giả có thể nhẹ nhàng chiếm lấy mảnh lớn địa bàn, đồng thời có được rất nhiều võ giả phụ dung đi theo, có thể dễ dàng ngưng tạo ra một thế lực lớn. Đợi khi cường giả kia chết đi, thế lực đó rất nhanh liền sẽ sụp đổ.

Sau khi được đến tin tức này, Lục Ly lại không mấy để tâm, đây đều là chuyện nằm trong dự liệu của hắn. Hiện tại chỉ phải xem hai tên Nhân Hoàng còn lại kia sẽ chạy ra U Châu, hay là liều chết tử chiến đến cùng, hoặc là bị Lục Linh thu phục.

Lục Linh thu phục thêm bao nhiêu tên Nhân Hoàng, Lục Ly đã không có quá nhiều hưng phấn, mấy tên Nhân Hoàng hay mấy chục tên Nhân Hoàng giờ chẳng khác nhau là mấy.

Hiện tại lục Ly và Lục Linh đã hoàn toàn không cần e ngại bất kỳ thế nào bên ngoài Trung Châu. Còn nếu mười hai Vương tộc Trung Châu tiến đánh, dù Vân Vũ đế quốc có được một trăm tên Nhân Hoàng, kết cục cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ cần Luân Hồi Cung tuỳ tiện phái đến một hai tên Địa Tiên liền có thể nhẹ nhàng trấn áp.

Đương nhiên, nhiều Nhân Hoàng vẫn tốt hơn, ít nhất sẽ càng dễ bồi dưỡng cường giả cảnh giới Địa Tiên.

Trong lòng Lục Ly chỉ nghĩ đến Bồ Đề Quả, hiện tại Bạch Thu Tuyết đã thành mối bận tâm duy nhất còn lại trong lòng hắn, chỉ cần có thể cứu sống Bạch Thu Tuyết, dù có phải chết hắn cũng không tiếc.

Thời gian chầm chậm trôi đi, lại qua bốn ngày, phía Trung Châu rốt cục truyền đến tin tức, Đại tổng quản Vân Thủy Điện lập tức tìm tới Lục Ly bẩm báo.

- Quả đúng là có lượng lớn linh quả sắp đấu giá...

Tin tức được xác định, hơn một tháng sau, Đại Phật Tự sẽ đấu giá một nhóm linh quả trong Vạn Phật Thành. Toàn bộ nhóm linh quả lần này đều là linh quả đỉnh cấp, mỗi trái đều có giá trị liên thành, công hiệu vô cùng nghịch thiên, việc này giờ đã truyền khắp Trung Châu, trở thành đại thịnh sự trong đoạn thời gian gần đây, rất nhiều gia tộc lớn nhỏ đều đang trên đường tụ tập về Vạn Phật Thành.

Đáng tiếc thám báo ở Trung Châu không dò la ra được trong nhóm linh quả kia có Bồ Đề Quả hay không, trước lúc đấu giá, mọi tin tức về linh quả đều được bảo mật, dự tính chỉ con em đại gia tộc mới có tư cách biết được.

Nghe xong Đại tổng quản báo cáo, Lục Ly lập tức lấy ra địa đồ quan sát một phen, nhìn qua một lượt hắn mới khẽ thở phào, Đại Phật Tự nằm ở mặt tây Trung Châu, cách Vân Châu U Châu không tính quá xa.

Hắn quay sang Hồ Lang dò hỏi:

- Nếu chúng ta muốn đi Vạn Phật Thành, có thể một đường truyền tống qua đó không?

- Truyền tống thì có thể truyền tống...

Hồ Lang có chút ngập ngừng nói:

- Nhưng chúng ta không tiến vào Trung Châu thì không sao, một khi tiến vào mười hai Vương tộc có thể tùy tiện đánh chết chúng ta. Mười hai Vương tộc không thể xâm nhập các lục địa còn lại, nhưng khi chúng ta đi vào Trung Châu thì lại khác, bọn hắn có thể tuỳ tiện chụp mũ chúng ta tội danh mưu đồ bất chính, sau đó đánh chết mà không ai nói được gì.
Chương 889 Cảm giác bay lượn

Chương 889: Cảm giác bay lượn

Đại tổng quản tán đồng nói:

- Bình thường chúng ta đều không đi Trung Châu, dù muốn mua linh tài cũng là ủy thác người bên kia mua sắm giúp. Nếu Thượng tướng quân tới Trung Châu, tuyệt đối sống không quá ba ngày. Đại Quốc Sư, việc này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ an bài người đưa Huyền Tinh qua đó, trước kia Thánh Nữ từng hạ lệnh qua, nếu có tin tức về Bồ Đề Quả, không tiếc bất cứ giá nào đều phải mua về cho bằng được.

- Các ngươi sợ mười hai Vương tộc, nhưng ta lại không sợ!

Song Lục Ly vẫn lắc đầu nói:

- Ta quang minh chính đại đi Trung Châu, để xem ai dám động đến ta? Dù ta có tiến vào Luân Hồi Thành, người Luân Hồi Cung cũng chẳng dám làm gì, thậm chí còn sợ ta xảy ra chuyện ở trong đó.

- Đối với ta, việc này quá quan trọng, tuyệt không cho phép có nửa điểm sai lầm.

Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:

- Ngươi đưa tin cho tỷ tỷ, nói ta phải đi Vạn Phật Thành, nếu nàng không đồng ý, ta sẽ đi một mình.

- Cái này...

Hồ Lang và Đại tổng quản đều khó xử, thấy Lục Ly kiên trì, Đại tổng quản đành phải phái người đưa tin. Lục Ly không quản, an tâm chờ tin tức ở hậu điện, nếu Lục Linh truyền tin về không cho phép đi, hắn đành phải đi một mình, dù có phải cướp hắn cũng phải cướp Bồ Đề tới tay cho bằng được.

Bạch Thu Tuyết đã bị đóng băng hai năm, một người bị đông cứng trong băng, linh hồn lại có thể suy nghĩ, thế giới của nàng là một màu đen kịt, bốn phía toàn là hàn băng vô tận, cuộc sống như thế, đổi lại người bình thường sợ rằng sớm đã điên mất.

- Phải đi Vạn Phật Thành!

Lục Ly rất kiên định, bất luận Đại Phật Tự có Bồ Đề Quả hay không, lần này hắn tất phải đi Vạn Phật Thành một chuyến.

Đưa tin cho Lục Linh, Lục Linh lại chậm chạp không thấy trả lời, đợi suốt bốn ngày mà vẫn không có tin tức truyền về. Điều này khiến Lục Ly không khỏi có chút gấp gáp, thiếu chút liền định lén đi một mình.

Quân tình tiền tuyến thì lại truyền về không ngừng, đại quân như gió thu quét lạ rụng cuốn sạch khắp U Châu. Ba tên Nhân Hoàng một tổ, chia nhau dẫn cường giả truyền tống qua đó, lấy tốc độ cực khủng bố công chiếm từng tòa đại thành, vẻn vẹn bốn ngày đã liên tục hạ mấy trăm thành.

Hai tên Nhân Hoàng còn lại bỏ chạy về cực nam, xem ra rất có thể sẽ đào thoát ra ngoài. Bởi vì hai tên Nhân Hoàng này không ngờ lại bắt đầu tẩy cướp các gia tộc lớn nhỏ ở U Châu.

Hai người muốn chạy, tự nhiên phải mang đi một ít linh tài Huyền Tinh làm vốn liếng cho ngày sau đông sơn tái khởi. Bọn hắn dám tẩy cướp các gia tộc lớn nhỏ U Châu, sau này hẳn là khó mà lăn lộn ở U Châu được nữa, bởi thế khả năng chạy đi ra đã cao đến chín mươi chín phần trăm.

Lục Linh lại không lập tức phái binh đi phục kích hai người, một là U Châu quá lớn, phải thôn tính từng bước, không thể rải ra quá nhiều người được. Hai là tính cách hai tên Nhân Hoàng này tương đối cương liệt, làm quá ác rất dễ dẫn đến cá chết lưới rách. Mặt khác, hai người này cướp đoạt các gia tộc lớn nhỏ ở U Châu, như vậy sau này quá trình nhất thống U Châu sẽ càng thêm dễ dàng.

Lục Ly đợi đến sốt ruột trong Vân Thủy Thành, mãi ba ngày sau, tin trả lời của Lục Linh cuối cùng mới được đưa đến. Lục Linh cho phép Lục Ly đi Vạn Phật Thành, chẳng qua Lục Ly phải mang theo Hồ Lang, đồng thời Lục Linh còn đưa cho Hồ Lang một phong tin mật và một bản bí tịch.

- Súc Cốt thuật!

Hồ Lang lướt qua một lượt, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Lục Ly cũng tiến lại đảo mắt nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy có chút quen mắt, mãi lúc sau mới nhớ ra, hỏi:

- Đây chẳng phải bí thuật của Mông Thần ư?

Lần đầu lúc Mông Thần đi theo Lục Ly đến Vân Châu liền từng sử dụng Súc Cốt Thuật, biến thành bộ dạng như một người bình thường.

Lục Ly phần nào hiểu được ý tứ của Lục Linh, để Hồ Lang học Súc Cốt Thuật, như vậy liền có thể biến hóa ngoại hình, cùng theo Lục Ly tới Trung Châu sẽ không dễ dàng bị người nhận ra.

- Tỷ tỷ ta để ngươi âm thầm theo gót?

Tròng mắt Lục Ly khẽ chớp chớp, lên tiếng dò hỏi, thấy Hồ Lang gật đầu, Lục Ly tính là hiểu ra sách lược của Lục Linh.

Hồ Lang học Súc Cốt Thuật, bí mật lẻn vào Trung Châu, âm thầm bám theo Lục Ly. Như thế các đại gia tộc Trung Châu sẽ không biết Hồ Lang và Lục Ly là cùng một nhóm, chỉ tưởng là Nhân Hoàng Trung Châu, an toàn của Hồ Lang cũng sẽ được bảo đảm.

Đương nhiên...

Lục Ly càng rõ ràng, mục đích Lục Linh để Hồ Lang đi theo chính là vào lúc then chốt sẽ chết thay cho Lục Ly. Chắc hẳn trong tin mật Lục Linh đưa cho Hồ Lang có dặn dò điểm này.

Lục Ly trầm tư thoáng chốc, sau đó lấy ra địa đồ chỉ vào Vạn Phật Thành hỏi:

- Chúng ta tới chỗ này, lấy tốc độ nhanh nhất thì cần mất bao lâu?

Hồ Lang nghĩ ngợi một lúc mới đáp:

- Nếu một đường truyền tống với tốc độ nhanh nhất, chưa đến mười ngày là sẽ đến, nếu bí mật đi đường vòng, sẽ mất chừng khoảng trên dưới nửa tháng.

- Nửa tháng? Vậy cũng được!

Cách thời điểm Vạn Phật Thành đấu giá còn có một tháng rưỡi, Lục Ly phất tay nói:

- Hồ Lang, ngươi sao chép lại một phần Súc Cốt Thuật, ta cũng lĩnh hội thử, để xem có thể biến hóa ngoại hình được không, chúng ta tận hết khả năng đê điệu chút, như vậy sẽ càng an toàn.

- Được... Đa tạ Đại Quốc Sư!

Trên mặt Hồ Lang chớp qua một tia cảm kích, Lục Ly làm vậy cũng là suy nghĩ cho hắn, đê điệu đi đường, như vậy Lục Ly càng không dễ xảy ra chuyện, hi vọng hắn sống sót được cũng sẽ càng lớn. Bằng không một khi Lục Ly xảy ra chuyện, hắn chỉ còn cách bại lộ thân phận, khả năng bị giết sẽ rất cao.

Hồ Lang chép một bản Súc Cốt Thuật đưa cho Lục Ly, sau đó vùi đầu tham ngộ, đây là bí thuật thượng cổ, muốn cảm ngộ được khẳng định sẽ tương đối khó, phải tiêu tốn chút thời gian. Lục Ly cho hắn thời gian hai mươi ngày để cảm ngộ, hai mươi ngày sau bất luận có thành công hay không, hai người đều phải lên đường.

Lục Ly trở lại trong thành bảo, trầm tư suy nghĩ một lúc về chuyến đi Trung Châu lần này, đột nhiên nhớ tới trong Man Thần Đỉnh còn đang nhốt hai người. Hắn vội vàng lấy ra Man Thần Đỉnh, tra xem tình hình bên trong, hắn sợ Cơ Mộng Dao và Dương Vũ chết đói từ lúc nào mà mình không hay.
Chương 890 Cảm giác bay lượn 2

Bộ dạng Cơ Mộng Dao và Dương Vũ đều rất thảm, thương thế trên người Dương Vũ đã chuyển tốt, dù sao cũng là Quân Hầu Cảnh, năng lực hồi phục tương đối mạnh.

Chỉ là giờ đây hai người đều đang hữu khí vô lực nằm dựa trên vách đỉnh, đầu tóc tán loạn, ánh mắt ảm đạm, nhìn không khác gì hai đứa ăn mày, đến cả sức lực để cử động tay chân đều không có.

Cơ Mộng Dao càng thảm hơn một chút, ôm gối co quắp trong góc, mắt khép hở, mái tóc cháy đen che khuất nửa mặt. Trong mắt toàn là vẻ chán chường, nhịp hô hấp rất chậm, tựa hồ có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

- Ha ha!

Lục Ly lại chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, đối với loại nữ tử tâm địa rắn rết này, trừng phạt như thế còn là nhẹ. Sợ hai người chết đói, hắn lấy ra một ít lương khô và nước uống ném vào.

Ầm!

Hai túi nước tử và năm sáu miếng thịt khô ném vào, Cơ Mộng Dao và Dương Vũ bừng tỉnh. Hai người theo bản năng thoáng khẽ giật mình, trong mắt sáng lên một tia sáng nhỏ yếu, thần niệm quét qua, lập tức tròng mắt cả hai bỗng chợt sáng rực lên.

Thời gian dài như vậy không ăn không uống, hai người đã suy nhược vô cùng, mong mỏi lớn nhất trong lòng chính là được ăn uống no nê một bữa.

Hưu!

Dương Vũ tung người vồ tới, như chó đói lao đến chỗ đồ ăn và thức uống. Cơ Mộng Dao theo bản năng cũng muốn xông đến, song rất nhanh lại nổi giận nhìn lên trên nắp đỉnh, cười lạnh nói:

- Lục Ly, làm sao? Sợ chúng ta chết ở trong này? Ta còn tưởng ngươi to gan lắm chứ?

Lục Ly khẽ cười lạnh, nói vọng vào bên trong:

- Ta ném đồ là để cho Dương Vũ ăn, ngươi đừng nghĩ nhiều. Có cốt khí thì cứ đói chết trong đó, ta không ép.

Nói xong Lục Ly liền không để ý tới Cơ Mộng Dao nữa, ăn hay không thì tùy. Bên trong Dương Vũ đã bắt đầu nhai nuốt ngấu nghiến, lâu vậy rồi chưa có thứ gì bỏ bụng, đói đến hoa hết cả mắt, có chút thịt khô mà ăn còn ngon hơn cả sơn hào hải vị.

Ừng ực, ừng ực!

Nhìn thấy mấy miếng thịt khô lần lượt bị Dương Vũ xử lý, đã có quá nửa thịt khô xuống bụng, Cơ Mộng Dao không ngừng nuốt nước bọt, thấy Dương Vũ vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục nhai nuốt không ngừng, Cơ Mộng Dao cuống lên, phẫn nộ quát:

- Dương Vũ, ngươi muốn chết à...

Thấy Cơ Mộng Dao nhìn mình chằm chằm, Dương Vũ hồi thần lại, ném qua túi nước, còn vứt thêm một miếng thịt khô. Cơ Mộng Dao không chút để ý hình tượng, cầm túi nước lên tu ừng ực một trận, sau đó lại nắm lấy thịt khô nhai ngấu nghiến.

Rất nhanh miếng thịt khô liền bị ăn xong, nhưng vẫn chưa hết đói, Cơ Mộng Dao thấy bên chỗ Dương Vũ còn có một miếng, lập tức hung dữ nói:

- Dương Vũ, ném qua đây.

Dương Vũ có chút tiếc rẻ ném đi qua, Cơ Mộng Dao lại nhai ngấu nghiến. Lát sau sắc mặt Dương Vũ chợt hơi biến, ôm bụng tiến vào trong góc.

Lâu ngày không có gì ăn, đột nhiên nuốt vào nhiều thứ như vậy, dạ dày tự nhiên khó chịu, chỗ này lại không có nhà xí, đành phải giải quyết ngay tại chỗ.

- Dương Vũ, ngươi muốn chết....

Ngửi được mùi thum thủm, thần niệm quét qua, thấy Dương Vũ đang ngồi xổm xuống đại tiện, thịt khô Cơ Mộng Dao vừa ăn vào thiếu chút thì phun ra sạch.

Chỉ là rất nhanh nét mặt nàng lại hiện vẻ lúng túng, bởi vì bụng nàng cũng bắt đầu khó chịu. Hai người đều thời gian dài không ăn không uống, đột nhiên đánh chén quá độ, có là dạ dày thần thánh đều không chịu được.

Cố nén một lúc, cuối cùng Cơ Mộng Dao nhịn hết nổi, xổm xuống trong góc xả nước ào ào. Nàng cảm nhận được một đạo thần niệm lặng lẽ quét tới, lập tức xấu hổ đến độ chỉ muốn đập đầu vào vách chết quách cho xong.

Nàng xuất thân đại gia tộc, ngày thường luôn ưu nhã và dè dặt, giờ đây lại đại tiểu tiện ngay trước mặt một tên nam tử, không phát điên mới là lạ.

Chỉ là với bộ dạng lúc này, nàng có thể phát nộ? Có thể “bay lượn” được ư?...

Cơ Mộng Dao chỉ có thể không ngừng chửi mắng ở trong lòng, ngấm ngầm nguyền rủa:

- Ác ma, ác ma, Lục Ly, ngươi chính là ác ma. Ngươi sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế!

Lục Ly ném lại Man Thần Đỉnh vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó bắt đầu bế quan lĩnh hội Súc Cốt Thuật, Súc Cốt Thuật này tương đối phức tạp, chẳng qua còn chưa đến nỗi quá khó khăn.

Nguyên lý Súc Cốt Thuật là để cho xương cốt di động lệch khỏi vị trí vốn có, cơ bắp co rút lại. Như vậy tuy không ảnh hưởng tới hành động bình thường, nhưng một khi đối chiến với kẻ địch lại sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Bởi thế trước kia Mông Thần từng nói, một khi ra tay với kẻ địch liền sẽ bại lộ.

Như vậy tính ra lại rất thích hợp Lục Ly và Hồ Lang, bởi dù sao mục đích chuyến đi lần này của hai người cũng không phải giết người, mà là vì Bồ Đề Quả. Nếu có thể dùng Huyền Tinh đấu giá được, mọi chuyện liền sẽ diễn ra trong êm đẹp.

Điện chủ Thí Ma Điện ra mặt bảo vệ Lục Ly mười năm, trong khoảng thời gian đó mười hai Vương tộc Trung Châu tuyệt đối không dám động tới Lục Ly, nếu Lục Ly quang minh chính đại xuất hiện ở Vạn Phật Thành, sợ là Đại Phật Tự còn phải lo lắng Lục Ly xảy ra chuyện.

Bởi thế chỉ cần lần đấu giá này của Vạn Phật Tự có Bồ Đề Quả, Lục Ly lại đấu giá thành công, hắn hoàn toàn có thể lộ ra thân phận, khi đó liền không ai dám động đến hắn.

Tham ngộ vẻn vẹn mười ngày, Hồ Lang liền đã xuất quan, hắn cảm ngộ thành công. Tìm tới Lục Ly thương nghị một phen, sau đó một mình lén tới Trung Châu trước.

Hắn đi theo Lục Ly sẽ càng dễ bại lộ, bởi thế hắn định bí mật lẻn đến Trung Châu, trong bóng tối âm thầm bảo hộ Lục Ly, sớm đi ngày nào liền có thể chuẩn bị chu đáo thêm ngày đó.

Lục Ly tiếp tục tham ngộ Súc Cốt Thuật, năm ngày sau, cả người hắn đột ngột sáng lên bạch quang, tiếp đó cơ bắp xương cốt toàn thân bắt đầu cải biến. Người hắn đột nhiên phồng lên, cơ thịt trên mặt nhúc nhích, nét mặt đại biến dạng.

Bản thân Lục Ly không tính là người đặc biệt cao lớn, bởi thế xương cốt cơ bắp co rút một phen, biến thành một tên lùn tịt, nhìn rất khó chịu. Thế là dứt khoát về lại như cũ, sau đó để cơ bắp phồng lên, xương cốt biến lớn, chẳng mấy chốc đã biến thành một đại hán thô lỗ.

Advertisement
';
Advertisement