Chương 881: Hoa hồng có độc
Cơ Mộng Dao và mấy tên công tử kia vừa chạy, hơn một ngàn Quân Hầu Cảnh bị bỏ lại triệt để hỗn loạn. Bởi vì hơn một ngàn người này thật ra không phải võ giả U Châu, mà là được bí mật triệu tập đến từ các thế lực Trung Châu, không phải võ giả dưới trướng U Minh Giáo hay Luân Hồi Cung.
Đại trận này vốn không phải một hai ngày liền có thể bố trí ra được mà cần có thời gian dài rèn luyện, dù sao hơn một ngàn người nếu chỉ một người phạm sai lầm, đại trận liền sẽ lập tức sụp đổ.
Vì mưu đồ chuyện hôm nay, có thể nói Cơ Mộng Dao đã dốc hết tâm huyết. Triệu tập một ngàn hai tăm tám mười người này cũng phải phí tâm phí sức rất nhiều. Không thể điều động từ Luân Hồi Cung hay U Minh Giáo, bằng không sẽ bị Thí Ma Điện tìm đến đằng chuôi, chỉ có thể bí mật thu mua, uy bức lợi dụ.
Đánh chết Lục Ly kỳ thật không tính khó, khó ở đây chính là không thể để chuyện này liên quan đến Luân Hồi Cung và U Minh Giáo.
Bằng không Luân Hồi Cung chỉ cần tùy tiện phái tới một tên Địa Tiên liền có thể san bằng Bắc Mạc và Vân Châu, chuyện lần này các đại lão Luân Hồi Cung và U Minh Giáo không nhúng tay vào mà giao cho Cơ Mộng Dao cũng là cân nhắc từ góc độ đó. Cùng lắm thì đẩy hết mọi chuyện lên người các nàng, nói người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đánh nhau vì thể diện...
Bởi thế chỉ thoáng chốc sau khi Cơ Mộng Dao và mấy tên công tử đào tẩu, quân tâm hơn ngàn người kia lập tức đại loạn, có mấy người quay đầu chạy trốn, những người còn lại lập tức cũng tứ tán theo.
Oanh!
Hồ Lang bạo nộ đánh ra từng đại thủ ấn, nghiền trên trăm tên Quân Hầu Cảnh không kịp đào tẩu thành thịt nát. Quân Hầu Cảnh phía Thiên Lang Sơn còn sót lại cũng mắt đỏ ngầu, bọn hắn lười đi truy sát đám Quân Hầu Cảnh kia, mà trực tiếp tiết lửa giận lên đầu Huyền Vũ Thành.
Ầm ầm ầm ầm
Rất nhanh trong thành liền biến thành phế tích, vô số quân sĩ bị nghiền ép đến chết, rất nhiều bình dân vô cớ bị liên luỵ, từng mảnh từng mảnh kiến trúc bị san thành bình địa.
- Đừng giết bình dân!
Lục Ly không đành lòng gầm lên, bình dân vô tội, tranh đấu giữa các thế lực với nhau, ngươi chết ta sống là chuyện rất bình thường, nhưng những bình dân kia đều là vô tội.
Đám Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn mất đi lý trí dần tỉnh táo lại, chủ yếu là bởi vừa rồi Lục Ly một chiêu đánh thương Long Dương cư sĩ, dựng lên quyền uy vô thượng trong lòng chúng nhân, không ai dám ngỗ nghịch ý chí của hắn cả.
- Trốn!
Võ giả trong Huyền Vũ Thành rốt cục tỉnh hồi thần, dồn dập tứ tán ra khắp bốn phương tám hướng, không dám ngừng lại dù chỉ một khắc.
- Giết!
Hồ Lang phẫn nộ rống lên, lần này thiếu chút toàn quân bị diệt, vừa rồi nếu Lục Ly chết đi, cả tộc hắn đều sẽ chết.
Hắn sớm đã nín một bụng lửa, lập tức như mãnh hổ xuống núi, phóng thích thần thông giết người nhanh nhất, ngưng tụ từng chiếc đại thủ ấn, nhắm thẳng tới từng tòa thành bảo trong Huyền Vũ Điện, người ở trong đó đều là võ giả Huyền Vũ Điện.
- Ta đuổi theo Cơ Mộng Dao!
Lục Ly cũng nín một bụng lửa giận, hắn không muốn đánh giết đám võ giả cấp thấp này, đồ sát những người như thế không thể mang đến cho hắn khoái cảm. Người Cơ gia năm lần bảy lượt tính kế hắn, khiến hắn rất là phẫn nộ, hận không thể giết vào Cơ gia, san bằng Luân Hồi Cung.
- Ta đi cùng với ngươi!
Hồ Lang không dám để Lục Ly rời đi một mình, lập tức cùng theo, trước khi đi hắn để lại năm mươi tên Quân Hầu Cảnh, dặn dò nói:
- Nghe lời Đại Quốc Sư, võ giả có thể tùy ý chém giết, nhưng đừng ngộ thương bình dân. Truy sát ba canh giờ, sau đó tụ hợp ở trung bộ U châu.
Lần này thiếu chút nữa là bại trận, chết mất mấy chục Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn. Hồ Lang đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù, lưu lại hơn năm mươi Quân Hầu Cảnh đỉnh phong truy sát thêm ba ngày, còn về phần Huyền Vũ Điện có thể đào thoát được bao nhiêu võ giả, Hồ Lang liền không quản.
Hắn đề thăng tốc độ đến cực hạn, vội vã đuổi theo Lục Ly, lại phát hiện tốc độ Lục Ly không ngờ còn nhanh hơn hắn một nhịp. Không khỏi khẽ nhếch môi, đây đúng là quái thai, đợi sau này Lục Ly đột phá Nhân Hoàng, không biết tốc độ sẽ còn khủng bố cỡ nào.
Hai người một đường bay về hướng nam, trên đường tao gặp được một ít binh sĩ võ giả đào tẩu, Lục Ly không ra tay, Hồ Lang lại không khách khí, đánh giết hết sạch.
Thần niệm hai người đều mở rộng tối đa, cố gắng tìm kiếm tung tích đám người Cơ Mộng Dao. Mấy người kia đào tẩu còn chưa quá lâu, chỉ sớm hơn Lục Ly chừng gần nửa nén hương, theo lý thuyết không thể nào trốn xa được, cùng lắm chỉ mới chạy đi chừng mười vạn dặm mà thôi.
Nhưng mà...
Hai người Lục Ly một đường bay mấy chục vạn dặm, lại vẫn không đuổi kịp bọn họ. Tròng mắt Lục Ly thoáng lấp lánh, thân hình đột nhiên ngừng lại, quay đầu liếc nhìn Hồ Lang, cả hai đều khẽ nhíu mày.
Rất rõ ràng, hai người đuổi sai hướng, sau khi đào tẩu được một đoạn Cơ Mộng Dao chắc là đã đổi hướng. Bằng không lấy tốc độ hai người hẳn là sớm đã đuổi kịp, bốn người bọn Cơ Mộng Dao mạnh nhất chỉ là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, tốc độ tuyệt đối sẽ không quá nhanh.
Đã không phải hướng nam, vậy chỉ có chạy về hướng đông hoặc hướng tây. Mặt đông là hướng Trung Châu, khi trước Long Dương cư sĩ cũng là trốn về hướng đông, bởi thế Hồ Lang nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chúng ta cứ nhắm hướng đông mà đuổi!
- Không! Đuổi về hướng tây!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Cơ Mộng Dao là nữ tử rất thông minh, dựa theo tư duy bình thường, các nàng khẳng định sẽ trốn về Trung Châu. Nhưng người thông minh lại không thích ra bài theo lẽ thường, thế nên... hướng tây!
- Được rồi!
Hồ Lang khẽ gật đầu, đuổi hướng nào cũng là đặt cược, phải xem vận khí có được hay không. Thời gian kéo càng lâu, muốn tìm được các nàng càng khó, nơi này cũng không phải Vân Châu, không phải địa bàn của bọn hắn.
Hai người hóa thành hai đạo lưu quang phóng vút về phía tây, tốc độ đều thăng tới cực hạn, phi hành thành hai đường thẳng song song cách nhau chừng trăm dặm, như vậy sẽ càng dễ tìm kiếm mục tiêu.
Phi hành suốt nửa canh giờ, phía Hồ Lang đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn:
- Trốn chỗ nào?
Chương 882 Không bằng cầm thú
Chương 882: Không bằng cầm thú
- Đuổi kịp rồi?
Lục Ly đại hỉ, vội vàng phóng đến chỗ Hồ Lang, kết quả nhìn thấy Hồ Lang chính đang đuổi theo ba bóng người, chính là ba tên nam tử khi trước.
- Ha ha!
Lục Ly không đuổi theo Hồ Lang nữa mà cười lạnh một tiếng, thần niệm quét nhìn xung quanh. Lát sau hắn phát hiện trong một khe núi có cấm chế ba động nhỏ nhẹ, khóe miệng hắn chớp qua một tia giễu cợt, đưa tay đánh ra một đạo lưu quang về phía khe núi.
Ầm!
Cấm chế trong khe núi lấp lánh quang mang, tiếp đó cảnh sắc bỗng chốc biến dạng, một nữ tử tuyệt sắc bộ dạng đáng thương đứng ở bên trong, ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử cần gì đuổi tận giết tuyệt? Ta là tiểu thư trực hệ của Cơ gia, giết ta không lợi lộc gì cho ngươi cả!
- Ha ha.
Lục Ly khẽ cười lạnh, Cơ Mộng Dao chỉ là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, đối với hắn mà nói thì hoàn toàn không chút áp lực. Lát nữa dự tính Hồ Lang cũng sẽ quay về, hắn không sợ Cơ Mộng Dao giở trò quỷ, thế là bèn mở miệng nói:
- Giết ngươi đúng thật không lợi lộc gì cho chúng ta, nhưng hôm nay ngươi thiếu chút hại chết ta, nếu không báo thù một phen, cục tức này ta nuốt không trôi, ngươi nói xem giờ phải thế nào?
Vẻ sợ hãi trên mặt Cơ Mộng Dao càng đậm, bộ dạng chân yếu tay mềm khiến bất cứ nam tử nào đều phải mềm lòng, hai tay nàng vòng ôm trước ngực, chen cho hai ngọn núi phong mãn kia càng thêm ngạo nghễ, đáng thương nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử, ngươi đại nhân có đại lượng, tha cho Mộng Dao lần này. Chỉ cần ngươi không giết ta, chỉ cần ngươi không ô nhục thân thể ta, còn lại yêu cầu gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.
- Ô nhục thân thể?
Ý cười nơi khóe miệng Lục Ly càng đậm mấy phần, nếu đổi lại thành nam tử nào khác, nghe được câu này sợ rằng sẽ lập tức đại phát thú tính, cưỡng bức Cơ Mộng Dao...
Trước đây hắn từng sập bẫy Cơ Mộng Điềm, bởi thế rất rõ ràng hai chị em nhà này đều là hạng lòng dạ rắn rết, giờ khẳng định cũng là đang diễn trò, mục đích chính là muốn hắn đi cưỡng bức nàng.
Thân thể mỹ nữ chính là lợi khí cực khủng bố, có thể giết chết rất nhiều anh hùng hào kiệt trong vô hình. Lục Ly tin tưởng Cơ Mộng Dao nhất định có hậu thủ, nếu hắn thú tính đại phát đi cường bạo nàng, không chừng sẽ bất minh bất bạch trúng chiêu mà chết.
Có khi nơi dưới háng kia của nàng có chứa kịch độc, chỉ cần đụng một cái liền bất tri bất giác chết đi
Điện chủ Thí Ma Điện ra mặt bảo vệ Lục Ly mười năm, mười hai Vương tộc Trung Châu không dám quang minh chính đại đánh chết Lục Ly, tương tự Lục Ly cũng không dám náo quá cương với mười hai Vương tộc.
Đánh chết đệ tử trực hệ của mười hai Vương tộc, làm vậy sẽ triệt để chọc giận bọn họ, tỷ như nếu giết Cơ Mộng Dao, Cơ gia nhất định sẽ phát nộ.
Đến lúc đó có lẽ sẽ không truy sát Lục Ly, nhưng phái người tới Bắc Mạc và Vân Châu giết một nhóm người để trả thù, việc này Cơ gia khẳng định làm ra được.
Bởi thế lúc này sát tâm trong lòng Lục Ly đã giảm bớt phần nào, song vậy không có nghĩa là sẽ bỏ qua Cơ Mộng Dao, hắn trầm ngâm thoáng chốc, sau đó lạnh giọng mở miệng nói:
- Cơ Mộng Dao, muốn ta không giết ngươi cũng được, cởi quần áo ra đi.
- Cởi quần áo?
Cơ Mộng Dao hơi ngớ, lát sau mới vừa thẹn vừa giận nói:
- Lục Ly, ngươi định làm gì? Dám ô nhục thân thể ta, ta có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, lúc này hắn đã có thể xác định trăm phần trăm... Cơ Mộng Dao đang cố ý đang câu dẫn mình, cứ luôn mồm cường điệu đừng làm ô nhục thân thể nàng, thật ra trong lòng lại chỉ muốn hắn cường bạo, trong này mà không có quỷ kế, đánh chết Lục Ly cũng không tin.
Sắc mặt Lục Ly chuyển lạnh, thần binh Long Đế hiện ra trong tay, quát lạnh nói:
- Chết, hay là cởi quần áo, chính ngươi chọn đi! Ta chỉ cho ngươi thời gian mười giây.
Tròng mắt Cơ Mộng Dao khẽ lấp lánh, nàng hi vọng Lục Ly cường bạo mình, nhưng không có nghĩa sẽ để mặc Lục Ly khi nhục. Nơi đây là hoang giao dã lĩnh, cởi trần như nhộng đứng ở chỗ này, một đại tiểu thư Cơ gia như nàng há có thể làm ra được?
Nàng nghĩ nghĩ rồi cắn răng ngà nói:
- Lục Ly, ngươi muốn giết cứ giết, nữ nhi Cơ gia dù chết chứ không chịu nhục.
Ông!
Lục Ly không khách khí, thần niệm cường đại khuếch tán ra, xung kích vào trong Hồn Đàm Cơ Mộng Dao. Không chút ngoài ý, bên ngoài Hồn Đàm nàng có bảo vật phòng ngự linh hồn, một quang tráo màu xanh lam bao phủ lấy linh hồn, ngăn cản không cho thần niệm Lục Ly xung kích vào.
- Hừ!
Bảo vật phòng ngự linh hồn này rất mạnh, song đối với Lục Ly lại chẳng mấy ý nghĩa. Hắn chuyển đổi phương thức thần niệm tấn công, biến thành từng đạo sóng linh hồn chấn đãng, trực tiếp chấn vào trong Hồn Đàm Cơ Mộng Dao, bắt đầu xung kích linh hồn nàng.
- A!
Linh hồn Cơ Mộng Dao bị xung kích, thoáng chốc liền truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, nàng ôm đầu ngồi xổm xuống, nét mặt tràn đầy thống khổ khua tay nói:
- Lục Ly, dừng tay, ta, ta cởi...
Lục Ly ngừng lại linh hồn xung kích, lạnh lùng đứng giữa trời, tựa như mèo đang vờn chuột. Cơ Mộng Dao thống khổ hừ hừ mấy tiếng, thấy Lục Ly có vẻ mất kiên nhẫn, lúc này mới vừa thẹn vừa giận đưa tay kéo xuống đai lưng ngang hông.
Nhìn nữ tử cởi quần áo không nghi ngờ là chuyện rất mỹ diệu, còn là một nữ tử tuyệt sắc, hiện trường còn là hoang giao dã lĩnh, nữ tử xấu hổ thoát bỏ quần áo, tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều nam tử huyết mạch phình trương, thú tính đại phát.
Cơ Mộng Dao thần sắc ủy khuất u oán, đáng thương nhìn Lục Ly, tròng mắt to ưng ửng nước, tưởng như sắp rơi lệ. Nếu không phải Lục Ly biết nữ tử này là loại tâm địa rắn rết như Cơ Mộng Điềm, có lẽ sẽ bị nàng lừa gạt, trực tiếp nhào tới cường bạo.
Nương theo từng mảnh váy áo được cởi ra, một cỗ thân thể hoàn mỹ từ từ hiển lộ. Lúc này trên người Cơ Mộng Dao chỉ còn lại một cái yếm màu hồng phấn, bắp đùi thon dài, bả vai trơn bóng mượt mà hoàn toàn bạo lộ giữa trời, đôi song phong hùng vĩ cộm lên dưới lớp yếm, quá nửa lộ ra bên ngoài, tràn ra quang trạch óng ánh non mềm.
- Lục Ly, thế đã được chưa?
Chương 883 Không bằng cầm thú
Chương 883: Không bằng cầm thú
Cơ Mộng Dao đáng thương ngước nhìn Lục Ly, thần tình xấu hổ không biết chui mặt vào đâu.
Mặt nàng đỏ ửng, da thịt toàn thân cũng nổi lên quang trạch màu phấn hồng nhàn nhạt, tựa như một trái táo chín mọng, khiến người khó mà kìm lòng muốn đi lên cắn một cái.
Lục Ly bất giác nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, tròng mắt lồi cả ra, trong lòng lại không ngừng cười lạnh, Cơ Mộng Dao vô hình phóng thích mị thuật với hắn. Thông qua Dạ Xoa Tộc, đối với mị thuật hắn đã phần nào hiểu rõ, cộng thêm linh hồn hắn cường đại, định lực cũng được tăng lên nhiều, chút thủ đoạn nhỏ kia của Cơ Mộng Dao tự nhiên không qua mắt được hắn.
Hắn hét lên, giương cao thần binh Long Đế trong tay, nói:
- Chưa đủ, tiếp tục cởi...
- Ngươi...
Cơ Mộng Dao cắn cắn đôi môi kiều diễm, thân mình khẽ run rẩy, đôi song phong trước ngực thoáng dập dờn. Ngần ngừ một lát, cuối cùng nàng nhẹ nhàng kéo dây buộc sau lưng, chậm rãi tháo yếm xuống, chỉ là hai cánh tay lại cấp tốc giơ lên che khuất hai ngọn song phong sung mãn và phần thần bí bên dưới.
- Đúng là tuyệt phẩm.
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, dung mạo Cơ Mộng Điềm càng hơn Cơ Mộng Dao mấy phần, không biết lúc Cơ Mộng Điềm cởi quần áo ra liệu có càng khiến người cuồng dại?
Ánh mắt Lục Ly không chút kiêng kỵ đảo qua trên dưới Cơ Mộng Dao một lượt, thậm chí còn điều khiển Mệnh Luân di chuyển mấy vòng quanh người Cơ Mộng Dao, thưởng thức trọn vẹn xuân quang vô thượng tuyệt mỹ trước mặt.
Cơ Mộng Dao vừa thẹn vừa giận, mắt trợn trừng nhìn Lục Ly, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy Lục Ly đáp xuống, nàng không khỏi nhíu mày, trong lòng rất là nghi hoặc.
Đối với dung mạo bản thân, Cơ Mộng Dao rất là tự tin, cộng thêm chuyên tu mị thuật. Nàng tin tưởng trên thế gian này không mấy nam nhân có thể đứng vững trước sự cám dỗ của nàng, trừ phi nam nhân kia cũng như Long Dương cư sĩ, không thích nữ sắc, hoặc là Liễu Hạ Huệ chân chính.
Mới đầu đúng là nàng có ý dụ hoặc Lục Ly, muốn cho Lục Ly phát sinh quan hệ với mình. Nàng rất tự tin, chỉ cần Lục Ly chiếm hữu nàng, nàng sẽ không chỉ giữ mạng mạng nhỏ mà còn có thể khiến Lục Ly té ngã nhào.
Lục Ly bắt nàng cởi quần áo, nàng tưởng là Lục Ly nổi sắc tâm. Chính đang chờ đợi Lục Ly vồ đến như dã thú, loạn củng lên người mình, không ngờ Lục Ly lại chậm chạp không hạ xuống, mà cứ một mực vòng quanh, điều này khiến nàng rất nghi hoặc, đồng thời xấu hổ và quẫn bách dị thường.
Lát sau, Lục Ly rốt cục mới mở miệng nói tiếp:
- Ném Không Gian Giới Chỉ lại đây.
- Hả?
Nét mặt Cơ Mộng Dao hơi biến, trong lòng bất giác có cảm giác không ổn, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá đáng, cướp sắc thì thôi, ngươi còn muốn cướp tài? Trong giới chỉ của ta không có bảo vật gì đâu.
- Nói nhảm ít thôi!
Thần niệm Lục Ly lại lần nữa cường hành tiến vào trong đầu Cơ Mộng Dao, thần binh Long Đế trên tay sáng lấp lánh, lạnh giọng nói:
- Hoặc là ném ra giới chỉ, hoặc là ta sẽ khiến linh hồn ngươi sụp đổ.
- Được... được rồi!
Cảm nhận được Hồn lực cường đại có thể tiến vào Hồn Đàm bất cứ lúc nào, Cơ Mộng Dao đành phải lấy ra Không Gian Giới Chỉ, ném mạnh về phía Lục Ly.
Lục Ly tiếp lấy Không Gian Giới Chỉ, sau đó thấp giọng nói với Tiểu Bạch trong tay áo:
- Tiểu Bạch, lấy ra Man Thần Đỉnh, thu người này vào.
Ông!
Mi tâm Tiểu Bạch sáng lên, Man Thần Đỉnh gào thét đi ra, lơ lửng giữa trời, phóng đại gấp mấy lần, sau đó nắp đỉnh mở ra, một cỗ hấp lực cường đại bao phủ Cơ Mộng Dao.
- A... Lục Ly, ngươi hèn hạ vô sỉ, không bằng cầm thú!
Cơ Mộng Dao kinh hãi thất sắc, đến lúc này rồi mà nàng còn không hiểu ra, vậy thì không bằng cả heo.
Lục Ly chưa từng bị nàng mị hoặc, chưa từng nghĩ tới đùa bỡn thân thể nàng. Nàng quá biết rõ Man Thần Đỉnh, muội muội nàng Cơ Mộng Điềm từng bị dày vò chết đi sống lại trong này, một khi bị hút vào Man Thần Đỉnh, chờ đợi nàng chính là dày vò như Địa Ngục.
Hưu!
Toàn thân nàng lấp lánh quang mang, trên cổ hiện ra ấn ký Hỏa Phượng, định phóng thích huyết mạch thần kỹ tấn công Lục Ly. Đồng thời lách mình tránh sang một bên, ý đồ thoát khỏi hấp lực từ Man Thần Đỉnh.
- Ha ha!
Lục Ly nhếch môi cười lạnh, thần niệm cường đại hóa thành sóng chấn động tiến vào trong Hồn Đàm Cơ Mộng Dao. Cơ Mộng Dao kêu thảm một tiếng, chưa kịp phóng thích huyết mạch thần kỹ thì đã bị hấp lực từ Man Thần Đỉnh hút vào.
Ầm!
Nắp Man Thần Đỉnh khép lại, cấp tốc thu nhỏ bay vụt trở về. Lục Ly đưa tay bắt lấy, thần niệm quét vào, thấy Cơ Mộng Dao hoảng sợ đứng ở bên trong liền truyền lời vào, nói:
- Cơ tiểu thư, ngươi nói xem, hay là để ta bắt một ngàn tráng hán đi vào, để ngươi ở bên trong hưởng thụ một năm, đề nghị này được không?
Đứng trơ trọi trong Man Thần Đỉnh, lần này Cơ Mộng Dao sợ thật sự, bởi vì mọi chuyện đã hoàn toàn thoát khỏi tầm tay nàng. Nghe được lời kia của Lục Ly... Nàng lại càng sợ tới độ sắc mặt tái xanh.
Nàng là tiểu thư Cơ gia, tuy không còn băng thanh ngọc khiết, ở Trung Châu còn là giao tế hoa nổi danh, có quan hệ mập mờ với rất nhiều công tử các gia tộc. Nhưng nàng không hề cho rằng mình là hạng phóng đãng, loại công tử bình thường đừng hòng sờ đến đầu ngón tay của nàng.
Để một ngàn tráng hán cường bạo suốt một năm, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người không rét mà run, làm thế quả thực còn khó chịu hơn cả giết nàng. Nàng nói thế nào cũng là tiểu thư trực hệ Cơ gia, chuyện này mà truyền ra, nàng làm gì còn mặt mũi sống trên đời nữa.
Còn về một ngàn tráng hán làm sao ném được hết vào trong này, tráng hán bình thường thì làm gì được Quân Hầu Cảnh như nàng, những chuyện đó nàng thậm chí không tâm tư nghĩ đến, chỉ biết sợ đến độ cả người run lên.
Người vừa ra đời liền sẽ được mặc vào quần áo, quần áo khoác lên thân vừa giữ ấm, vừa có thể mang đến cảm giác an toàn. Lúc này Cơ Mộng Dao lại trần trùng trục đứng lẻ loi trong Man Thần Đỉnh, Không Gian Giới Chỉ bị Lục Ly cầm đi, tự nhiên không thể biến ra quần áo từ hư không được. Điều này khiến nàng rất không có cảm giác an toàn, trong lòng sợ hãi chí cực.
Chương 884 Tin tức Bồ Đề Quả
Chương 884: Tin tức Bồ Đề Quả
Không gian trong Man Thần Đỉnh đen nhánh, đưa tay không thấy năm ngón, càng khiến nàng sản sinh tâm lý hoảng loạn bất an, cộng thêm Lục Ly doạ nạt, Cơ Mộng Dao triệt để không cách nào bình tĩnh...
Lục Ly tự nhiên sẽ không ném một ngàn cái tráng hán đi vào, hắn chỉ đơn thuần muốn dọa Cơ Mộng Dao chút thôi. Tạm thời hắn còn chưa nghĩ ra nên xử trí nàng thế nào, bèn dứt khoát thu hồi thần niệm không để ý nữa, mặc cho nàng dày vò ở bên trong.
Hưu!
Nơi xa một đạo nhân ảnh bay vụt đến, Hồ Lang trở lại, trong tay còn nắm lấy ba tên công tử. Cả ba tên công tử người đầy máu, không biết đứt mất bao nhiêu đoạn xương cốt, ai nấy đều bị thương không nhẹ.
Oanh!
Hồ Lang vừa trở lại liền vứt ba người kia ra đất, hạ xuống bên cạnh Lục Ly, trên mặt lộ ra ý cười khinh bỉ, nói:
- Sao Ly thiếu không đùa giỡn con bé kia? Đây chính là tiểu thư Cơ gia, thiên tư quốc sắc, ta còn định quay về canh gác cho ngươi.
Đối với Hồ Lang mà nói, truy sát ba tên Quân Hầu Cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay, vừa rồi Hồ Lang sớm đã trở lại, chỉ là thăm dò thấy Cơ Mộng Dao đang cởi quần áo mới không tiện hiện thân, quấy rầy chuyện tốt của Lục Ly.
Lục Ly không cho là đúng nói:
- Nữ tử tâm địa rắn rết, hồng phấn khô lâu, có gì hay mà chơi đùa, ngươi muốn chơi? Ta tặng nàng cho ngươi, thế nào?
- Hắc hắc, thế thì ta không dám.
Hồ Lang lắc đầu, ba tên công tử này hắn còn không dám giết, càng đừng nói khinh nhờn Cơ Mộng Dao. Lục Ly có đại nhân vật che chở, nhưng hắn thì không có. Nếu dám khinh nhờn Cơ Mộng Dao, sau này cường giả Cơ gia nhất định sẽ giá lâm Thiên Lang Sơn, diệt sạch tộc nhân của hắn.
Hồ Lang quét mắt nhìn xuống ba tên công tử dưới đất, dò hỏi:
- Ly thiếu, xử lý ba người này thế nào?
Lục Ly lướt nhìn một lượt, lạnh giọng hỏi:
- Ba người các ngươi tên gì, đến từ gia tộc nào, trả lời cho đàng hoàng, nếu không... Hừ hừ.
Chân ba tên công tử đều đứt đoạn, xương cốt trên người bị Hồ Lang bẻ không biết bao nhiêu. Đối mặt Nhân Hoàng, ba người sớm đã từ bỏ ý định chạy trốn hay phản kháng, nghe được câu hỏi của Lục Ly... Trong mắt ba người bất giác lộ ra vẻ phẫn hận, trừng nhìn Lục Ly, quật cường không đáp.
Hưu!
Hồ Lang thấy thế liền nổi giận, trong tay hiện ra một chiếc roi, trên roi có rất nhiều gai nhọn, nhanh như thiểm điện quất xuống. Hắn không dám giết mấy người này, nhưng ngược đãi một phen thì đương nhiên không cần quá băn khoăn.
- A!
Rất nhanh ba người liên thanh hét thảm, trên roi này có gai nhọn, đánh lên người không khác gì bị vô số cương châm đâm vào. Một người trong đó lập tức bị dọa sợ, hô to:
- Ta nói, ta nói, ta đến từ U Minh Giáo, ta tên Dương Vũ, ông nội của ta là Tứ trưởng lão U Minh Giáo Dương Hổ!
- Dương Vũ?
Lục Ly khoát tay ngăn lại, Hồ Lang thu roi về, Lục Ly hỏi:
- Ngươi có quan hệ thế nào với Dương Hiên?
Dương Vũ thoáng ngừng một lát, sau đó thành thật nói:
- Thiếu tộc trưởng là đường đệ của ta.
- À!
Lục Ly gật đầu, không khỏi có chút đâu đầu, Dương Vũ là con em trực hệ Dương gia U Minh Giáo, giết hắn sợ rằng Dương gia sẽ phát điên mất.
Ánh mắt hắn như chủy quỷ quăng ném về phía hai người còn lại, một người trong đó vội hô lên:
- Ta tên Triệu Khả, ta là thiếu tộc trưởng Triệu gia Thủy Tinh Cung.
Người cuối cùng cũng tiếp lời:
- Ta tên Lực Cô, là thiếu tộc trưởng Tinh Minh.
- Thủy Tinh Cung? Tinh Minh?
Đây là hai đại thế lực mặt nam U Châu, lúc trước Lục Ly được đến tin tức, nghe nói thiếu tộc trưởng hai thế đại lực mặt nam U Châu đều bị Cơ Mộng Dao mê cho thất điên bát đảo. Xem ra tin tức này là thật, nếu không hai người làm sao sẽ lấy thân phạm hiểm, đi theo Cơ Mộng Dao tới Huyền Vũ Thành.
Hưu!
Thân hình Lục Ly chợt lóe, thần binh Long Đế trùng trùng bổ lên đầu Triệu Khả và Lực Cơ, hai người lập tức bị nện chết tươi. Cơ Mộng Dao và Dương Vũ hắn không dám giết, chứ hai người này tự nhiên không có gì phải khách khí.
Tuy nói hai đại thế lực Thủy Tinh Cung và Minh Tinh có quan hệ giao hảo với Thiên Địa Trủng, nhưng hai đại thế lực này sau cùng vẫn lựa chọn xâm phạm Vân Châu. Chỉ cần xâm phạm Vân Châu thì chính là kẻ thù của hắn, dù sau này Lục Ly có diệt đi hai đại thế lực kia, Dạ Lạc khẳng định cũng sẽ không nói gì.
Ken két két!
Hai người vừa nãy còn sống sờ sờ ra đấy, giờ đây lại đã biến thành hai thi thể không được toàn vẹn, máu tươi bắn cả lên mặt Dương Vũ khiến hắn sợ chết khiếp, răng hàm run cầm cập.
- Hừ!
Lục Ly khinh miệt liếc nhìn Dương Vũ một cái, so ra thì tên Dương Vũ này kém xa Dương Hiên, chỉ là một đứa chết nhát. Thần binh trong tay Lục Ly chậm rãi di động, cuối cùng gác lên trên cổ Dương Vũ.
- Đừng giết ta, đừng giết ta, Lục công tử. Chuyện lần này đều là chủ ý của tiện nhân Cơ Mộng Dao kia, ta chỉ là cùng theo tới chơi, ta thề tuyệt đối không có ý mưu hại ngươi...
Dương Vũ vội vàng xin tha, đẩy hết mọi trách nhiệm lên người Cơ Mộng Dao, sắc mặt hắn tái xanh dị thường, hàm răng không ngừng run rẩy.
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Có giết ngươi hay không, vậy phải xem ngươi giá trị đến đâu! Nếu ngươi có thể lấy ra thứ gì hoặc tin gì khiến ta động tâm, có lẽ ta sẽ thả ngươi về Trung Châu.
Tròng mắt Dương Vũ chớp chớp, thiếu chút muốn khóc, mặc dù hắn là con em trực hệ Dương gia, nhưng hắn chỉ là một tên vô tích sự, không hề được gia tộc coi trọng, hắn thì có thể lấy ra được thứ gì khiến Lục Ly động tâm?
Trên tay Lục Ly còn cầm lấy Man Thần Đỉnh, bán Thần khí đều có, Dương Vũ còn thứ gì có thể khiến Lục Ly động tâm?
Dương Vũ nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói:
- Ta có một quyển bí thuật thượng cổ, thuộc loại linh hồn, được đến trong một di tích cổ. Nghe nói Lục công tử ngươi là võ giả linh hồn, hi vọng thứ này có thể trợ giúp được ngươi.
Giới chỉ trên tay Dương Vũ sáng lên, trong tay hiện ra một quyển da thú màu hoàng kim, hắn cung kính đưa lên. Lục Ly thu lại Man Thần Đỉnh, cầm lấy quét nhìn mấy lượt, đây quả thực là bí thuật thượng cổ, mặt trên toàn là cổ tự.
Lục Ly đọc qua bí thuật một lượt, xác định đây đúng là bí thuật linh hồn.
Chương 885 Ma quỷ
Chương 885: Ma quỷ
Tuy còn chưa biết uy lực thế nào, song hắn vẫn khẽ gật đầu nói:
- Vật này tính là có chút tác dụng với qua, chẳng qua... Ta không thiếu bí thuật linh hồn, vật này còn chưa đủ để đổi tính mạng ngươi.
- Ta không còn gì nữa cả...
Vẻ mặt Dương Vũ như đưa đám, địa vị hắn trong gia tộc không cao, trên người chỉ có một món binh khí Thánh giai và một kiện nội giáp Thiên giai, còn lại đều là chút đan dược linh tài Huyền tinh, mấy thứ này Lục Ly khẳng định đều không đặt vào trong mắt...
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Ly lần nữa quét tới, sát khí trên thân không ngừng cuộn trào, Dương Vũ bỗng đột nhiên cơ trí lên nhiều, hắn nhớ ra một chuyện, kinh hô nói:
- Đúng rồi, ta biết... Bồ Đề Quả, ta biết nơi nào có Bồ Đề Quả!
- Hả?
Tròng mắt Lục Ly bỗng chốc sáng rực lên, hắn vốn không có ý kích sát Dương Vũ, chỉ là thuận tiện hù dọa một phen, không nghĩ tới lại có thu hoạch bất ngờ?
Hắn và Lục Linh phái người đi tìm lâu như vậy, song mãi vẫn không thu được bất cứ tin tức gì về Bồ Đào Quả, không ngờ Dương Vũ lại biết?
Lục Ly phái rất nhiều người đi tìm Bồ Đề Quả, người của Đỗ gia cũng hỗ trợ tìm kiếm, mặt khác Lục Linh cũng một mực phái người đi tìm. Luân Hồi Cung là thế lực lớn số một Trung Châu, dưới tay còn có tổ chức thương hội lớn như Thần Điện, muốn dò la một ít tin tức là điều tương đối đơn giản.
Mặc dù không biết vì sao Lục Ly Lục Linh phải muốn tìm kiếm Bồ Đề Quả, người Luân Hồi Cung cũng không biết Bồ Đề Quả có thể giải độc Thần Tiên Tử, song Luân Hồi Cung vẫn nhớ kỹ việc này, nếu Trung Châu xuất hiện Bồ Đề Quả bọn hắn nhất định sẽ lập tức nắm xuống, không cho Lục Ly cơ hội được đến.
Luân Hồi Cung thông báo tin tức này cho U Minh Giáo và Bách Hoa Các, để bọn hắn cũng lưu ý về Bồ Đề Quả, một khi phát hiện lập tức nắm xuống.
Lời giải thích này của Dương Vũ, Lục Ly có thể hiểu được, hơn nữa Dương Vũ hèn nhát như thế, việc này chưa hẳn đã là âm mưu, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi biết được tin tức Bồ Đề Quả từ đâu? Nếu có nửa lời dối trá, hậu quả thế nào chắc ngươi biết rồi đấy, bên cạnh ta chính là một Nhân Hoàng, người nói dối linh hồn sẽ có ba động dị thường, đừng hòng qua mặt được chúng ta.
Lục Ly đe dọa Dương Vũ một phen, kẻ sau luôn mồm nói không dám, tay chỉ chỉ lên thanh đao gác trên cổ, đợi Lục Ly dời đao đi rồi hắn mới nói:
- Cụ thể thế nào ta cũng không quá rõ ràng, trước khi đến Vân Châu ta chỉ nghe nói trong Linh Viên Đại Phật Tự có một nhóm thần quả sắp chín, bên trong hình như có Bồ Đề Quả, hơn nữa đại bộ phận nhóm linh quả này sẽ được lấy ra đấu giá. Linh Viên là địa danh rất nổi tiếng ở Trung Châu, mỗi trăm năm lại sẽ có một nhóm thần quả chín, mỗi lần đều dẫn lên oanh động rất lớn. Lục công tử, những tin tức này đều thật trăm phần trăm, nếu ta lừa ngươi, ta không được chết tử tế.
Nghe xong, Lục Ly quay mắt nhìn sang Hồ Lang, kẻ sau nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Linh Viên Đại Phật Tự quả thực rất nổi tiếng, trước kia Đại Phật Tự không mấy cường đại, song chính nhờ Linh Viên này mà không ngừng bồi dưỡng cường giả, mấy ngàn năm qua mới cấp tốc quật khởi, hiện tại uy danh đã nằm trong tốp đầu Trung Châu.
Lục Ly lại đảo mắt nhìn Dương Vũ, hỏi:
- Ngươi biết lúc nào Đại Phật Tự đấu giá linh quả không?
- Biết!
Dương Vũ khẳng định chắc nịch:
- Hẳn là hai tháng rưỡi sau, ngày mười chín tháng chín lịch Trung Châu.
Hồ Lang tính toán một phen, nói tiếp:
- Nếu thời gian không sai, quả đúng là hai tháng rưỡi sau.
- Được!
Lục Ly lấy ra Man Thần Đỉnh, tiện tay lấy xuống Không Gian Giới Chỉ trong tay Dương Vũ, sau đó để Tiểu Bạch điều khiển Man Thần Đỉnh thu lại Dương Vũ. Tiếp đó lại thu lấy Không Gian Giới Chỉ và thi thể của hai người Lực Cô Triệu Khả, , lúc này mới vừa lòng thỏa ý rụt nhỏ Man Thần Đỉnh, nhiếp ở trong tay.
- A...
Cơ Mộng Dao ở bên trong chính đang sợ hãi lo âu, đột nhiên có người bay vào, nàng tưởng là Lục Ly đi bắt tráng hán ném vào đây cường bạo mình, trên cổ lập tức sáng lên ấn ký Hắc Phượng định tấn công, thần niệm quét qua mới phát hiện là Dương Vũ, vội vàng dừng tay hỏi.
- Dương Vũ? A...
Rất nhanh, Cơ Mộng Dao phát hiện một sự thật, rằng mình đang trần trùng trục đứng ở trong này, tên nhát gan Dương Vũ này nàng vẫn luôn không vừa mắt, ngón tay đều chưa cho Dương Vũ sờ lấy một lần, thế mà giờ lại trần như nhộng trước mắt hắn.
Dương Vũ trùng trùng nện vào trong Man Thần Đỉnh, vết thương bị đụng phải, đau đến nhe răng trợn mắt rên rỉ, nghe thấy tiếng thét của Cơ Mộng Dao mới ngước mắt nhìn sang, thần niệm cũng quét tới.
Sau đó hai người đều sửng sốt, Dương Vũ há hốc mồm, chứng kiến cảnh Cơ Mộng Dao một tay che hai ngọn núi sừng sững, một tay che khuất nơi thần bí, mặc dù đang bị thương rất nặng, lại vẫn khó tránh khỏi có chút phản ứng.
- A, a, a...
Cơ Mộng Dao như sắp phát điên đến nơi, nàng trước nay vẫn luôn khinh thường Dương Vũ, lúc này lại hình tượng bất kham đứng chình ình trước mặt như thế, còn bị hắn ngắm nghía không chút kiêng dè, nàng sao mà chịu được? Thậm chí trong đầu còn hiện lên ý nghĩ tự tận.
Oanh!
Lại có hai đạo bóng đen nện vào trong, Cơ Mộng Dao tưởng là lại có người vào đây, lập tức càng thêm phát điên, thần niệm quét qua phát hiện là hai cỗ thi thể mới thở phào một hơi.
- Không đúng, a... Lục Ly, tên vương bát đản, đồ ma quỷ...
Tròng mắt Cơ Mộng Dao đột nhiên co rụt lại, nàng nhận ra hai cỗ thi thể này chính là Lực Cô và Triệu Khả, hai người này đoạn thời gian trước còn cùng nàng ân ái triền miên, thế mà giờ đã biến thành thi thể lạnh băng.
Cơ Mộng Dao rốt cục biết Lục Ly định dày vò mình thế nào? Bắt mình cởi quần áo, lấy đi Không Gian Giới Chỉ, sau đó lại ném Dương Vũ vào, vứt thêm hai cỗ thi thể, hai cỗ thi thể này còn là nam tử đã từng có quan hệ với nàng.
Lục Ly đây là muốn cầm tù nàng một đoạn thời gian, bức nàng phát điên?
Lúc này tinh thần Cơ Mộng Dao đã bên bờ sụp đổ, Không Gian Giới Chỉ đều bị Lục Ly cầm đi hết, Cơ Mộng Dao đành cứ phải trần trùng trục đứng ở trong nay.