Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 821 Điệu hổ ly sơn

Điệu hổ ly sơn

Hai là có thể để Thất tiểu thư phái người ra ngoài tìm hiểu tin tức, ba là nơi đây sạch sẽ thoải mái, ăn ngon uống sướng, không cần về lại viện tử Mạnh Kích sống khổ làm gì.

Bị Vưu Dực náo cho một trận, Thất tiểu thư sớm không còn tâm tư triền miên hoan lạc, ngược lại trong lòng có chút lo lắng bất an, một mình trong phòng nghĩ ngợi lung tung, không tới làm phiền Lục Ly nữa.

Đợi đến rạng sáng, Thất tiểu thư ngủ thiếp đi, Lục Ly len lén trở lại tiểu viện của Mạnh Kích. Lưu lại một tờ giấy, viết lên chút ám hiệu, tránh cho Tam trưởng lão tìm không thấy người.

Sau đó hắn quay về biệt viện Thất tiểu thư, ngồi xếp bằng nhập định tu luyện ngay bên người Vưu Dực. Tu luyện được một lát, Vưu Dực tỉnh lại, nhưng lại bị Lục Ly tiện tay gõ ngất.

Thất tiểu thư nghe được tiếng động bên này, vội đi tới quét nhìn một cái, thấy Lục Ly đang ngồi bên người Vưu Dực, thần sắc an nhàn, trong lòng bất giác an tâm đi nhiều, chỉ là ngủ một lát nhưng tinh thần nàng vẫn rất kém, thế là bèn quay về phòng ngủ bù.

Giữa trưa, Thất tiểu thư còn đang ngủ, một bóng người như quỷ hồn nhẹ nhàng lướt vào, thị nữ căn bản không phát hiện, trực tiếp tiến thẳng tới trong gian phòng Lục Ly.

Xuỵt

Lục Ly mở mắt ra, thấy là Tam trưởng lão, lập tức làm động tác cấm thanh, sau đó lấy ra giấy bút, viết ra giấy rồi đưa cho Tam trưởng lão.

Hắn kể lại chuyện xác định thân phận Lục Linh cho Tam trưởng lão, đồng thời để Tam trưởng lão nghĩ cách ra khỏi thành. Đi liên hệ Mông Thần và Dạ Tra, dặn bọn hắn tiềm phục bên ngoài chờ lệnh, sẵn sàng tiến vào cứu người bất cứ lúc nào.

Một khi đại chiến khai màn, cường giả trong thành tất sẽ dốc hết toàn lực, điện chủ Vân Thủy Điện tuyệt đối sẽ xuất chiến. Chỉ cần trong thành không có Nhân Hoàng, Mông Thần tiến vào liền có thể quét ngang quần hùng, nhẹ nhàng mang đi Lục Linh.

Tam trưởng lão quét nhìn mảnh giấy một lượt, tinh thần đại chấn, có thể xác định Thánh Nữ chính là Lục Linh, đây là tin cực tốt, hành động tiếp sau sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Hai người hẹn ước các loại ám hiệu, sau đó Tam trưởng lão lặng lẽ rời đi, tìm cách ra ngoài liên hệ đám người Mông Thần. Lục Ly thì lại tiếp tục ngồi xếp bằng nhập định, chờ đợi đại chiến bóc mở.

Lục Ly ở lại trong biệt viện Thất tiểu thư, đại quân các nơi tề tụ về Vân Thủy Vực, ngàn vạn liên quân ba đại thế lực như thủy triều ùn ùn kéo tới ba tòa đại thành. Bóng mây chiến tranh theo đó dần bao phủ quanh Vân Thủy Thành, bởi thế một tên thiếu gia ăn chơi mất tích căn bản không hề dẫn lên bất kỳ chú ý nào từ Vưu gia.

Lục Ly và Thất tiểu thư không bước chân ra khỏi nhà, Thất tiểu thư phái một tên thị nữ quay về Đồ gia thăm dò tình hình. Phía Vưu gia rất bình tĩnh, căn bản không ai để ý bên này, mà mỗi ngày đều chỉ tới trong Vân Thủy Điện tập trung thương nghị chiến sự.

Vưu Dực cứ thế bị nhốt lại trong phòng, vừa tỉnh lại liền bị Lục Ly đánh ngất tiếp, không đại náo, cũng không có cơ hội đại náo. Song Thất tiểu thư vẫn thu liễm không ít, không dám tiếp tục ra ngoài phóng lãng, thần sắc một mực có chút khó coi, lo được lo mất.

Căn cứ theo tin tức mà thị nữ tìm hiểu được, một ngày sau đại quân liền sẽ kéo đến dưới thành, liên quân chia làm ba hướng, lần lượt tiến đánh Vân Thủy Thành Vân Phong Thành và Vân Hỏa Thành. Đương nhiên hướng nào là đánh thật, hướng nào là phô trương thanh thế, nhánh nào có Nhân Hoàng nhánh nào không, những điều này chẳng ai biết được cả.

Đại quân áp cảnh, thám báo bình thường đều đã trở nên vô dụng, Lục Ly lại một mực ở chỗ Thất tiểu thư, dù có người tới tiểu viện Mạnh Kích cũng tìm không thấy người. Lục Ly triệt để không quản, cứ giấu mình trong đây, yên ắng theo dõi tình thế biến chuyển.

Bên ngoài, quân đội trên đường lớn càng lúc càng nhiều, người phổ thông được lệnh nghiêm cấm xuống phố. Không có lệnh mà du tẩu trong thành, lập tức sẽ bị coi là gian tế bắt lại.

Lục Ly có chút lo lắng bất an, nếu liên quân ba đại thế lực chủ công Vân Thủy Thành, cục diện sẽ hoàn toàn vượt ngoài tầm tay hắn. Một khi mấy tên Nhân Hoàng đại chiến trong Vân Thủy Thành, Mông Thần căn bản không có cơ hội lẻn vào, vừa bại lộ liền sẽ bị giết.

- Hướng chủ công tuyệt đối đừng là Vân Thủy Thành!

Lục Ly ngấm ngầm cầu khấn, chỉ cần hướng chủ công của ba đại thế lực là hai thành còn lại, điện chủ Vân Thủy Điện nhất định sẽ dẫn theo cường giả đi tiếp viện. Lục Linh mưu lược xuất chúng, thường thường sẽ nắm vai trò như là quân sư, quân sư tự nhiên phải ở lại tọa trấn hậu phương, trù tính toàn cục. Chỉ cần tình huống không đúng, Lục Ly liền có thể phát tín hiệu để Mông Thần vào thành cướp người.

Hôm qua Thất tiểu thư mãi đến sáng mới ngủ, tâm tình lại rất tệ, đến tối tùy tiện ăn qua loa một chút liền lên giường đi ngủ trước. Lục Ly không tâm tình bậy bạ với nàng, nàng không đến quấy rầy, hắn càng được thảnh thơi.

Tu luyện một đêm, ngày thứ hai ngoài thành truyền đến tiếng kêu giết kinh thiên động địa, trong lòng lập tức sôi trào. Vô số binh sĩ bôn tẩu trong thành, không ngừng có người cao giọng hét lớn, truyền xuống mệnh lệnh của các trưởng lão Vân Thủy Điện, để con dân trong thành đừng hỗn loạn, bằng không giết không cần luận.

Thất tiểu thư kinh hoảng chui ra từ trong chăn, khoác lên một bộ áo ngủ rộng thùng thình, nhiều chỗ như ẩn như hiện, rất là gợi cảm.

- Khai chiến, khai chiến!

Nàng đi chân trần đến, trên gương mặt xinh đẹp chất đầy vẻ hoảng sợ. Mặc dù trước đó luôn có vẻ rất thong dong đối với đại chiến sắp diễn ra, cảm thấy chết thêm một lần có khi lại là giải thoát. Nhưng thật đến khi đại chiến phát sinh, vẫn theo bản năng có chút sợ hãi, dù sao chỉ là một nữ tử, đối diện với đại sự căn bản không cách nào bình tĩnh.

Lục Ly mặt không biểu tình, trấn định nói:

- Đừng hoảng, trước để người ra ngoài tìm hiểu tình hình. Dù đại quân có giết vào đây, cũng sẽ có cường giả Vân Thủy Điện chống đỡ, chúng ta có thể tìm cơ hội đào tẩu.

Sự thong danh và bình thản của Lục Ly cảm nhiễm Thất tiểu thư, nàng khẽ gật đầu đi ra ngoài, sai một tên thị nữ Mệnh Luân Cảnh ra ngoài tìm hiểu quân tình.

Thị nữ của Thất tiểu thư là người Đồ gia, có thể tùy ý ra ngoài, dự tính sẽ không ai làm khó nàng.
Chương 822 Điệu hổ ly sơn

Điệu hổ ly sơn

Chứ nếu là người tiểu gia tộc đi ra chạy loạn, lập tức sẽ bị xem là gian tế chém giết đương trường.

Thất tiểu thư quay về đổi một thân váy dài màu đen, ngồi xuống bên người Lục Ly lo lắng chờ đợi. Một canh giờ sau, thị nữ kia trở về, lại không nghe ngóng được quá nhiều tin tức.

Chỉ nói ngoài Vân Thủy Thành tới mấy trăm vạn đại quân, cường giả như mây. Phía Vân Thủy Điện phái rất nhiều quân đội đi lên tường thành, đồng thời mở ra đại trận, còn lại thì đều không quá rõ ràng.

Lục Ly sớm đã phát hiện đại trận ngoài thành được bóc mở từ lúc hừng đông. Như một chén khổng lồ bán trong suốt màu lam úp ngược lên thành trì, cũng không biết sức phòng ngự như thế nào.

Lục Ly không dám tùy tiện ra ngoài, chỉ có thể ngồi ở trong sân yên tĩnh chờ đợi. Thất tiểu thư đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong tiểu viện, nét mặt mấy tên thị nữ cũng trắng bệch. Nếu thành bị phá, Vân Thủy Điện đại bại, kết cục của thị nữ như các nàng thường thường sẽ rất bi thảm, bị làm nhục gần như là điều hiển nhiên.

Bầu không khí trong thành bỗng chốc trở nên đè nén dị thường, cũng may đại đa số bình dân đều sớm được đưa ra ngoài, trong thành cũng chưa từng xuất hiện rối loạn, hết thảy vẫn còn đang trong tầm khống chế của Vân Thủy Điện.

Thời gian từ từ trôi đi, đại quân lại chậm chạp không thấy tiến công, trong lòng Lục Ly không khỏi bồn chồn, xem ra ba đại thế lực hẳn đang tấn công hai thành trì còn lại.

Chẳng qua ngẫm lại thì thấy điều này cũng là bình thường, Vân Hỏa Thành và Vân Phong Thành ở ngay chính diện, nếu ba đại thế lực không nắm xuống hai thành kia trước mà trực tiếp tiến đánh Vân Thủy Điện thì sẽ rất dễ lưng bụng thụ địch. Theo lẽ thường mà luận thì hẳn nên từng bước thôi tiến, trước đánh hai thành kia cái đã.

Lục Ly một mực nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chờ đợi truyền tống trận trong thành mở ra, một khi ba đại thế lực tiến đánh hai thành trì kia, bên này nhất định phải phái cường giả tiếp viện. Bên ngoài bị đại quân vây kín, chỉ có thể thông qua truyền tống trận mới chuyển người qua được.

Ông

Đến lúc trời tối, chính giữa trong thành đột nhiên sáng lên một đạo quang mang xung thiên, tiếp đó lại có mấy đạo quang mang xung thiên nữa sáng lên, thần niệm Lục Ly lập tức quét ra, không chút nào cố kỵ. Lúc này dự tính rất nhiều cường giả trong thành đều sẽ quét ra thần niệm, nhiều thêm một đạo của hắn cũng chẳng mấy người để ý.

- Hay lắm!

Nhìn thấy vô số cường giả không ngừng tiến vào truyền tống trận, trong lòng Lục Ly không khỏi mừng thầm, sự tình đang phát triển theo chiều hướng mà hắn mong đợi. Ba đại thế lực quả nhiên chính đang tiến đánh Vân Phong Thành hoặc Vân Hỏa Thành, bên này đã phái người tăng viện.

Thần niệm Lục Ly yên ắng đảo qua trên thân những cường giả rời đi tiếp viện, thăm dò cảnh giới của bọn họ. Chỉ cần điện chủ Vân Thủy Điện rời khỏi chỗ này, hắn tùy thời đều có thể gọi đến Mông Thần cướp người.

Trong quảng trường quả nhiên có rất nhiều thần niệm, phỏng chừng tất cả cường giả trong thành đều đang thăm dò tình hình bên này, thần niệm Lục Ly không hề dẫn lên người khác chú ý.

- Không xuất động Nhân Hoàng?

Dò xét một lát, Lục Ly khẽ nhíu mày, người được phái đi tiếp viện đều là Quân Hầu Cảnh, không hề phát hiện thấy có cường giả Nhân Hoàng. Số lượng ngược lại không ít, tối thiểu phải đến mấy trăm người, dự tính đã điều tập hơn phân nửa cường giả trong thành đi tăng viện.

Ông

Ba nén hương sau, trong hậu viện Vân Thủy Điện, một đạo khí huyết như rồng như hổ lan tràn ra, nháy mắt liền bao phủ toàn trường. Tiếp đó mấy đạo bóng đen phóng vút lên trời, vọt thẳng vào truyền tống trận.

- Điện chủ Vân Thủy Điện!

Linh hồn Lục Ly khẽ chấn rung, điện chủ Vân Thủy Điện rốt cục xuất chiến. Chỉ cần hắn rời khỏi Vân Thủy Thành, như vậy đối với Lục Ly mà nói thành trì này đã hoàn toàn không còn gì đáng ngại, chỉ bằng hai người Mông Thần và Lục Ly liền có thể nhẹ nhàng quét ngang võ giả toàn thành.

Oanh!

Nhưng mà, một chuyện khiến Lục Ly và người toàn thành chấn kinh bỗng xảy ra.

Ngay khi điện chủ Vân Thủy Điện vừa mới truyền tống rời đi, một tên thống lĩnh Quân Hầu Cảnh trong quảng trường bất ngờ phóng thích công kích tới truyền tống trận, mấy nơi truyền tống trận lập tức nổ tung thành phấn vụn.

- Giết!

Từng đạo kêu giết kinh thiên vang lên, vô số bóng người bên ngoài Vân Thủy Thành bay lên không, phóng ra từng đạo quang ảnh đánh lên hộ tráo bên ngoài Vân Thủy Thành, trọn cả hộ tráo lập tức chấn rung kịch liệt.

- Hỏng bét, xảy ra chuyện...

Sắc mặt Lục Ly đại biến, bên ngoài có hai người khí huyết như rồng như hổ, tuyệt đối là Nhân Hoàng Cảnh. Rất rõ ràng đây là kế điệu hổ ly sơn, Vân Thủy Điện đã trúng kế, mục tiêu thực sự mà ba đại thế lực muốn công chiếm là Vân Thủy Thành, cục diện xấu nhất đã diễn ra.

Ầm!

Lục Ly nhấc chân giẫm nát đầu Vưu Dực, nháy mắt Vưu Dực liền tử vong, Lục Ly tung người lao ra như mãnh hổ. Vân Thủy Thành phát sinh kịch biến, hắn nhất định phải lập tức đi tới bên cạnh Lục Linh, dù chết hắn cũng phải chết chung với Lục Linh.

Hưu hưu hưu

Không chỉ mỗi Lục Ly xông ra ngoài, gần như tất cả võ giả trong thành đều bay lên không, trên mặt ai nấy chất đầy vẻ kinh hoảng.

Truyền tống trận bị hủy, những cường giả vừa truyền tống ra ngoài kia không cách nào quay trở về, trong đại quân ngoài thành lại có tận hai tên Nhân Hoàng, đại trận hộ thành liệu có thể kiên trì bao lâu?

Ba tòa đại thành Vân Thủy Vân Phong và Vân Hỏa hình thành nên thế tam giác, khoảng cách giữa các nơi không phải quá xa. Nhưng cái không phải quá xa kia chỉ là tương đối với cương vực bao la bát ngát của Vân Châu mà thôi, chứ khoảng cách giữa ba tòa thành thực tế không hề ngắn, dù là cường giả Nhân Hoàng toàn lực bay về cũng phải mất nửa canh giờ.

Trong thành không có Nhân Hoàng, bên ngoài lại có tận hai tên Nhân Hoàng, chờ khi hai vị Nhân Hoàng Vân Thủy Điện trở về, e rằng Vân Thủy Thành sớm đã biến thành tử thành. Một khi mấy trăm vạn đại quân bên ngoài đánh vào, ngàn vạn con dân trong thành đều sẽ biến thành dê lợn mặc người xâu xé.

Phanh phanh phanh

Phía quảng trường truyền đến một tràng tiếng nổ, nội gián phá hủy truyền tống trận lập tức bị giết, dù vậy trong thành vẫn khó tránh khỏi hỗn loạn, cảm giác khủng hoảng vô tận tràn ngập trong lòng con dân toàn thành.
Chương 823 Phá thành

Phá thành

Bọn họ đều thấy được võ giả chi chít bên ngoài đại trận hộ thành, thấy được hai tên cường giả khí huyết như rồng như hổ kia, trong mắt ai nấy chất đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.

Lục Ly như một thanh lợi kiếm phóng vút về phía chính điện Vân Thủy Điện, có một ít quân sĩ chú ý tới hắn. Chẳng qua trong tay hắn cầm theo lệnh bài Thám Báo Đường, không ai đứng ra ngăn cản, cũng không ai để ý tới một tên Bất Diệt Cảnh cỏn con như hắn.

Lục Ly không chọn cách bay lên giữa không trung, quyết định này rất anh minh, bằng không e rằng sớm đã bị cản lại.

Thần niệm quét tới Vân Thủy Điện, đợi khi bôn tẩu được một nửa lộ trình, rốt cục hắn đã có thể khóa chặt Lục Linh ở sau hậu điện.

Lục Linh đứng bên ngoài hậu điện, đi theo sau lưng mấy chục tên cường giả, ai nấy đều là Quân Hầu Cảnh. Những người này rất kỳ quái, thần sắc không mấy kinh hoảng mà chỉ lẳng lặng nhìn lên không trung.

Rầm rầm rầm.

Hai tên Nhân Hoàng và mấy trăm vạn võ giả đồng loạt phóng thích công kích, đủ loại đao mang kiếm ảnh đánh lên trên đại trận hộ thành màu xanh lam, truyền xuống tiếng nổ vang chấn thiên động. Đại trận không ngừng rung động kịch liệt, màu sắc càng lúc càng mờ nhạt, rõ ràng năng lượng đang không ngừng bị tiêu hao.

Hưu hưu hưu!

Vô số võ giả lao vút lên, tụ tập tới trên quảng trường, rất nhiều Quân Hầu Cảnh trầm giọng hét lớn, điều binh khiển tướng, triệu tập võ giả trong thành.

Lục Ly từ xa xa nhìn lại, thấy được võ giả tụ lại trên quảng trường đã quá trăm vạn, cộng thêm số võ giả đứng chi chít trên tường thành, tối thiểu phải có hơn hai trăm vạn. Bốn phương tám hướng vẫn còn có rất nhiều võ giả đang tụ tới bên này.

Lục Ly nghe được tiếng quát lớn của những võ giả Quân Hầu Cảnh kia, nếu là Mạnh Kích trước kia, hẳn sẽ lập tức tụ đến quảng trường. Chẳng qua Lục Ly đương nhiên sẽ không nghe lệnh, hắn chỉ muốn tới bên người Lục Linh, tận lực bảo hộ nàng.

Rốt cục, hắn đã tới bên ngoài Vân Thủy Điện, chẳng qua phía ngoài có hộ vệ thủ hộ, trực tiếp cản hắn lại. Hơn nữa còn có rất nhiều thần niệm khóa chặt hắn, nếu Lục Ly dám cường hành xông vào, lập tức sẽ bị giết chết.

- Ta muốn gặp Thánh Nữ, ta có quân tình quan trọng cần bẩm báo!

Lục Ly nâng tay lệnh bài trong tay, đám hộ vệ ngoài chính điện lại nhìn như không thấy, một tên tiểu đội trưởng đứng ra, phẫn nộ quát:

- Lăn đi, tới quảng trường tập hợp!

Hưu!

Một đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra từ sau lưng Lục Ly, toàn thân người này bao phủ trong áo giáo đen, tay hắn vung lên một tấm lệnh bài, nói:

- Thánh Nữ có lệnh, để hắn đi vào.

- Vâng!

Có vẻ võ giả toàn thân giấu trong giáp đen có địa vị rất cao, hộ vệ lập tức không dám ngăn trở. Lục Ly không chút chần chờ, thân hình như lợi kiếm vọt thẳng vào, bước nhanh đến hậu viện. Từ đằng xa hắn đã khóa chặt Lục Linh, miệng môi mấp máy muốn nói gì đó, Lục Linh lại khẽ nhấc tay lên, ngăn không cho hắn mở miệng.

- Đứng đấy!

Lục Linh nhàn nhạt nói, sau đó liền không để ý tới Lục Ly nữa mà chuyển mắt bình tĩnh nhìn lên không, tựa hồ đang chờ đợi đại trận hộ thành bị phá.

- Thánh Nữ!

Bên cạnh Lục Linh đứng rất nhiều người, xung quanh còn có vô số Ám Vệ, Lục Ly không dám đương chúng gọi nàng là tỷ tỷ. Chỉ có thể cắn răng nói:

- Tình huống rất nguy cấp, đợi lát nữa đại trận vừa vỡ, ta mang ngươi đào tẩu...

Đám trưởng lão Quân Hầu Cảnh sau lưng dùng ánh mắt như nhìn đứa ngốc nhìn lại Lục Ly, một tên Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, lại nói để hắn mang theo Quân Hầu Cảnh trung kỳ là Lục Linh đào tẩu... Không phải là đồ ngốc thì là gì? Lại nói đa số chúng nhân ở đây đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ còn cần một tên Bất Diệt Cảnh như Lục Ly hộ vệ cho Lục Linh?

Lục Linh lại không nhìn Lục Ly lấy một lần, chỉ lạnh giọng nói:

- Thành thật đứng đấy, đừng nói chuyện, đây là mệnh lệnh!

Lục Ly nhìn Lục Linh một cái, không dám làm loạn, cường giả quanh đây nhiều lắm. Chí ít có ba mươi người là Quân Hầu Cảnh, hơn mười người là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, còn có rất nhiều Ám Vệ, nếu hắn cường hành mang đi Lục Linh, sợ rằng sẽ lập tức dẫn phát đại chiến.

Rầm rầm rầm!

Người trên không tiếp tục oanh tạc đại trận hộ thành, đại trận kia dần chuyển thành trong suốt, có thể bị phá mở bất cứ lúc nào. Võ giả trong thành đã tụ tập gần như đông đủ, trong thành có tổng cộng hơn ba trăm vạn quân đội, về cơ bản là tương đương với đại quân bên ngoài.

Vân Thủy Thành là tổng bộ của Vân Thủy Điện, tự nhiên được bố trí trọng binh thủ hộ. Đáng tiếc Nhân Hoàng duy nhất ở nơi này đã bị người dùng kế điệu hổ ly sơn lừa rời đi, Quân Hầu Cảnh cũng rời đi hơn phân nửa, dù nhân số quân đội tương tương đối phương, e rằng vẫn không cứu vãn được gì.

Chênh lệch một cấp cảnh giới, thực lực liền sẽ khác biệt như trời với đất. Một tên Nhân Hoàng mang theo một vạn đại quân, hoàn toàn đủ sức quét ngang trăm vạn đại quân. Uy năng của Nhân Hoàng không ai có thể ngăn cản, hơn nữa Nhân Hoàng có thể chuyên tìm nhân vật thống soái đối phương để ra tay hạ sát, một khi thống soái và cao tầng bị giết, sĩ khí sẽ lập tức rơi xuống băng điểm, rất nhanh liền tán loạn.

Ở phương diện thống lĩnh quân đội Lục Ly không mấy tinh thông, nhưng nói thế nào cũng là Đại Đế Bắc Mạc, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, vẫn hiểu rõ được ít nhiều.

Điểm khiến hắn khó hiểu chính là...

Thế cục đã rõ ràng vậy rồi, vì sao Lục Linh và đám Quân Hầu Cảnh ở đây vẫn bình tĩnh như thế? Dù cho có một số người là giả bộ, nhưng không lý nào mấy chục người đều có thể giả bộ giống vậy được, giả bộ đến mức hắn hoàn toàn nhìn không ra sơ hở?

- Đến lúc rồi, Hạc trưởng lão!

Mười mấy giây sau, Lục Linh mở miệng, tay nhỏ vung lên, một tên trưởng lão Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đứng sau lưng lập tức bay vụt lên, tiến đến trên quảng trường.

Tên trưởng lão đó quát lớn:

- Tất cả tản ra, chuẩn bị nghênh địch!

Xem ra Hạc trưởng lão này có uy vọng rất cao ở Vân Thủy Điện, hắn vừa hét lớn, hai trăm vạn đại quân trên quảng trường lập tức chia thành bốn phương trận, đứng ở bốn phía quảng trường, nghiêm trận chờ đợi, chuẩn bị nghênh địch.

Oanh!
Chương 824 Nghịch chuyển

Không lâu sau, trên cao không, đại trận hộ thành bị xé tung tựa như bọt biển, hai tên Nhân Hoàng bên ngoài lập tức cuộn trào sát khí, quơ lên binh khí, bạo hống:

- Giết!

Hai tên Nhân Hoàng dẫn theo trên trăm Quân Hầu Cảnh và hơn một vạn Bất Diệt Cảnh xông thẳng tới quảng trường. Nhân Hoàng là lợi khí sắc bén, phải dùng ở nơi thích hợp nhất.

Xung quanh quảng trường có hai trăm vạn quân đội, hơn nữa còn đang nghiêm trận sẵn sàng nghênh địch, hai tên Nhân Hoàng dẫn theo một đám cường giả chọn vọt tới bên này là quyết định vô cùng anh minh.

Chỉ cần đánh tan hai trăm vạn đại quân ở đây, tất cả con dân võ giả trong Vân Thủy Thành liền sẽ biến thành dê bò trong lò sát sinh, mặc cho bọn hắn tùy ý tàn sát.

- Giết!

Bốn phương tám hướng quanh Vân Thủy Thành vang lên từng đợt tiếng kêu giết chấn thiên, ba trăm vạn quân đội từ khắp các hướng như thủy triều ùn ùn trút vào trong Vân Thủy Thành.

Dưới ánh trăng, binh khí giơ lên, tán phát quang mang băng lãnh, nối thành một mảnh dài, tựa như một đám âm binh toát ra từ địa ngục, phải muốn thu gặt hết thảy sinh linh ở trong thành.

Rầm rầm rầm

Hai tên Nhân Hoàng và một đám cường giả còn chưa xông tới, tường thành bốn phía đã khai chiến. Trên tường thành đều là quân sĩ, đối mặt với quân địch vọt tới từ bốn phương tám hướng đương nhiên sẽ không khách khí, dồn dập phóng thích một lượt công kích tầm xa, sau đó lấy ra binh khí bắt đầu cận thân chém giết.

Có thể được Vân Thủy Điện hấp nạp vào trong quân, chí ít đều phải là Hồn Đàm Cảnh, Thần Hải Cảnh còn chưa có tư cách gia nhập quân đội. Mệnh Luân Cảnh mới chỉ có thể đảm nhiệm tiểu đội trưởng, ba đại thế lực cũng tương tự. Tường thành nhìn như cao vót, đối với võ giả Hồn Đàm Cảnh mà nói thì lại như giẫm đất bằng. Chỉ cần tung người bật nhảy, sau đó đạp mấy cước trên tường thành, khẽ mượn lực liền có thể nhẹ nhàng vọt lên.

Vừa lên tường thành lập tức lao vào bác đấu máu tanh, quân đội song phương giết đến hai mắt đỏ ngầu. Ba đại thế lực và Vân Thủy Điện không ngừng tích tụ ân oán qua bao năm, thế như nước lửa, thù sâu hơn biển. Lúc này chẳng ai hạ thủ lưu tình, ai nấy đều dồn hết sức lực tung ra đòn tấn công mạnh nhất chém giết đối thủ.

Đợi lúc hai tên Nhân Hoàng dẫn theo hơn một vạn đại quân phóng tới quảng trường, trên tường thành bốn phía đã giết đến máu chảy thành sông, liếc mắt nhìn qua chí ít đã tử thương trên vạn người.

- Giết!

Hai tên Nhân Hoàng từ giữa không trung dẫn người xông thẳng vào quảng trường, từ trời giáng xuống, chia làm hai đạo xông giết sang hai bên. Quân đội đứng quanh bốn phía bên dưới không chút nhúc nhích, quỷ dị đến mức khiến người cảm thấy đè nén vô cùng.

- Hạc trưởng lão!

Đúng lúc này, Lục Linh đột nhiên khẽ kêu một tiếng, thanh âm của nàng được quán chú Huyền lực, to rõ dị thường. Hạc trưởng lão nghe được tiếng Lục Linh, lập tức quát lớn:

- Tất cả phóng thích Huyền lực, tấn công mặt đất quảng trường!

- Tấn công mặt đất quảng trường?

Rất nhiều người không khỏi mơ hồ, sao lại không tấn công kẻ địch đang từ trên trời giáng xuống, mà lại đánh lên mặt đất?

Chẳng qua Hạc trưởng lão là đường chủ Chiến Đường, ở Vân Thủy Điện có uy vọng cực cao, rất nhiều dưới vô thức phóng thích Huyền lực, nhắm thẳng mặt đất quảng trường đánh tới.

Rầm rầm rầm.

Tầng tầng mặt đất quảng trường nổ tung, bụi đất tung bay, đồng thời với đó, phía dưới quảng trường sáng lên từng đạo quang mang xung thiên lóa mắt, một cỗ khí tức kinh khủng từ phía dưới lan tràn ra. Ngay tiếp sau, một quang tráo màu xanh lam khổng lồ đột ngột thành hình, bao trùm lấy toàn bộ quảng trường, nháy mắt trọng lực cường đại trấn áp lên chúng nhân tại trường, ngay cả hai tên Nhân Hoàng kia cũng đều bị trấn áp.

- Cái này...

- Ách...

- Trời ạ!

Ai nấy đều chấn kinh, quân đội ba đại thế lực từ bốn phương tám hướng công tới, hay là quân đội Vân Thủy Điện trên tường thành đều ngơ ngác, toàn thành bỗng chốc sa vào trong yên tĩnh quỷ dị.

- Khốn Ma Trận!

Lục Ly đứng ở bên người Lục Linh cũng há hốc mồm, không nhịn được bật ra ba chữ.

Trận pháp này hắn từng gặp qua, hơn nữa còn từng bị vây khốn bên trong. Lúc ở tiểu chiến trường Thí Ma Điện, Lục Nghê đã bố trí trận pháp kiểu này, khiến hắn thiếu chút bị chôn giết.

Chẳng qua Khốn Ma Trận mà Lục Nghê bố trí so với Khốn Ma Trận này thì đúng là một cái trên trời một cái dưới đất, Khốn Ma Trận này bao trùm toàn bộ quảng trường, ngay cả Nhân Hoàng đều bị trấn áp, không biết hao phí bao nhiêu Trận Tâm Thạch trân quý. Đại trận kinh thiên như thế, tuyệt đối không phải người bình thường có thể bố trí ra được.

- Khó trách...

Lục Ly quét qua Lục Linh thần sắc bình tĩnh đứng ngay bên cạnh, nghi hoặc trong lòng tiêu tán, khó trách đại quân áp cảnh mà Lục Linh vẫn mặt không đổi sắc, hóa ra là sớm đã có bố trí.

Chỉ là...

Trong đầu Lục Ly lại hiện lên một nghi hoặc, hai tên Nhân Hoàng của ba đại thế lực có được thần niệm cường đại, lại thêm còn mang theo hơn một vạn người, vì sao không ai phát hiện dưới quảng trường có đại trận? Chẳng lẽ trong hơn một vạn người này không ai tinh thông trận pháp?

Còn nữa, hai tên Nhân Hoàng này trực tiếp dẫn đại quân xông vào quảng trường, bốn phía xung quanh đều có đại quân, thế mà bọn hắn lại không tấn công, lại cứ phải trước bay vào quảng trường, sau đó mới phân tán công kích.

Điều này mang đến cho Lục Ly cảm giác...

Đây hệt một đám lợn rừng cứ thế đần độn xông vào trong bẫy rập. Thật sự quá xảo hợp? Là Vân Thủy Điện may mắn, hay Nhân Hoàng ba đại thế lực đều là lợn ngốc?

- Ha ha ha!

Ngay lúc Lục Ly chính đang kinh hãi nghi hoặc, nơi xa vọng lại một tiếng cười vang chấn thiên. Từ trên bầu trời phía tây, hai đạo khí tức cường đại tràn đến, tiếng cười to kia nháy mắt liền hấp dẫn vô số người quay đầu nhìn lại.

- Hai tên Nhân Hoàng!

Lục Ly quét mắt nhìn qua, trong lòng không khỏi càng thêm chấn kinh. Lại tới hai tên Nhân Hoàng? Còn cười lớn như thế, xem ra không giống là người ba đại thế lực.

- Điện chủ, Thái Thượng trưởng lão!

Vô số binh sĩ Vân Thủy Điện hưng phấn cao giọng hét lớn, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ vui mừng. Tròng mắt Lục Ly co rụt lại, điện chủ Vân Thủy Điện tới đây? Thái Thượng trưởng lão ở Vân Hỏa Thành cũng xuất hiện?
Chương 825 Lại nghịch chuyển

Chẳng lẽ hai người này biết dịch chuyển tức thời? Bằng không làm sao có thể bay về lại thành trong thời gian ngắn ngủi như thế?

Lục Ly lần nữa nhìn sang Lục Linh, chỉ thấy ánh mắt nàng vẫn cứ bình tĩnh như nước, thần thái duệ trí siêu phàm, trong lòng như chợt hiểu ra.

Rất rõ ràng!

Hết thảy đều nằm trong tính toán của Lục Linh, điện chủ rời đi là do Lục Linh bố trí, điện chủ Vân Thủy Điện không hề tới hai thành trì còn lại, mà chỉ truyền tống tới gần đây.

Hoặc là ở phụ cận sớm đã dựng lên truyền tống trận, điện chủ Vân Thủy Điện truyền tống tới một thành trì khác, sau đó lại lập tức truyền tống trở về.

Không có truyền tống trận, bằng vào tốc độ điện chủ Vân Thủy Điện, không thể chỉ chưa đến nửa canh giờ đã chạy về được Vân Thủy Thành.

- Lợi hại!

Lục Ly có chút cảm khái, đồng thời cũng ngấm ngầm cao hứng, mưu lược của Lục Linh tựa hồ càng mạnh hơn trước mấy phần, khó trách mấy lão gia hỏa này đều tin tưởng nàng như vậy.

Khốn Ma Trận nhốt lại hai tên Nhân Hoàng và hơn một vạn cường giả của ba đại thế lực, điện chủ và Thái Thượng trưởng lão Vân Thủy Điện lại đã trở về, trận chiến này đã không còn bất kỳ huyền niệm nào. Ba đại thế lực sau khi tổn thất hai đại Nhân Hoàng, chú định sẽ bị Vân Thủy Điện từng bước hủy diệt.

Điều duy nhất khiến Lục Ly vẫn nghĩ không thông chính là, hai tên Nhân Hoàng bị nhốt lại kia không khỏi quá ngu, như thiêu thân lao vào lửa, chủ động xông vào trong đại trận.

- Giết!

Sĩ khí quân đội trên tường thành đại chấn, bắt đầu dồn dập phản kích. Đại quân ba đại thế lực bên ngoài dù sĩ khí cấp tốc trượt xuống, nhưng tộc trưởng, trưởng lão, thống soái của bọn hắn đều đang bị nhốt trong Khốn Ma Trận, bọn hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn đám người kia chết đi? Bởi thế vẫn cứ liều mạng muốn giết vào trong thành, ý đồ hủy đi Khốn Ma Trận.

Nhưng mà!

Bọn hắn có thể giết tới gần Khốn Ma Trận được ư? Phải biết bên ngoài đại trận có tận hai trăm vạn quân đội vây quanh, bọn hắn làm sao có thể công kích đại trận được.

- Ha ha ha!

Điện chủ và Thái Thượng trưởng lão Vân Thủy Điện như hai đạo lưu tinh, mang theo mấy trăm người bay vụt tới. Không để ý tới đại quân phía người mà bắn thẳng đến trong quảng trường, Lục Ly đã thấy được rõ ràng bộ dạng hai vị Nhân Hoàng Vân Thủy Điện.

Điện chủ dáng người khôi ngô, như một cự thú hình người, mái tóc dài uốn lượn xõa sau lưng, bề ngoài nhìn chỉ chừng bốn mươi năm mươi tuổi, đầu tóc đen nhánh. Khí huyết trên thân vô cùng cuồng bạo, tướng mạo cũng có vẻ khá là hung tợn.

Người còn lại là một lão đầu nét mặt hiền từ, râu tóc bạc trắng, trong tay xách theo một chiếc quyền trượng, râu dài rủ xuống tận đầu gối, cười tủm tỉm khiến người nhìn vào rất có hảo cảm.

- Lão Vưu!

Trong tay điện chủ Vân Thủy Điện sáng lên quang mang, một chiếc cự phủ màu đen hiện ra, trên cự phủ kia tràn ngập huyết quang, một cỗ khí tức khiến người lạnh gáy truyền ra từ bên trong, không cần nói cũng biết là binh khí Thánh giai.

Ánh mắt như dã thú của hắn khóa chặt một tên Nhân Hoàng bị nhốt trong Khốn Ma Trận, rống to:

- Phóng thích Thánh Quang áo nghĩa, chúng ta liên thủ giải quyết Thiên Lang Lão Quỷ trước. Sau trận chiến này, Vân Thủy Điện liền có thể nhất thống nam bộ Vân Châu, đương cự với Thái Dương Cung!

- Được, trước xử lý Thiên Lang Lão Quỷ!

Lão đầu râu bạc cười ha hả, khua múa quyền trượng trong tay, cả người sáng lên quang mang xung thiên, hơn nữa còn càng ngày càng sáng, tựa như hóa thân thành một vầng thái dương đỏ rực. Chẳng qua quang mang trên người hắn không hề lóa mắt, ngược lại có một loại ý vị thần thánh, khiến người nhìn vào rất thoải mái.

- Thánh Quang áo nghĩa thất phẩm!

Ánh mắt Lục Ly thoáng có chút u ám, nếu không phải vì lão đầu này, Lục Linh đâu đến nỗi chịu nhiều khổ sở như vậy. Mà từ rất sớm đã được hắn tìm tới, tiếp về Bắc Mạc. Bởi thế dù lão đầu nhìn có vẻ hiền từ, Lục Ly lại không có nửa điểm hảo cảm.

Cả người lão đầu râu bạc hoàn toàn biến thành một chùm ánh sáng, căn bản không thấy rõ thân hình, một cỗ khí tức khủng bố theo đó tràn ra, cảm giác hệt như một vị thần tiên sắp hàng xuống thần phạt hủy diệt thế giới.

Đồng thời với đó, điện chủ Vân Thủy Điện cũng ra tay, trên cổ hắn sáng lên hào quang màu tím, tiếp sau từng đạo dòng chảy màu đỏ tía ngưng tụ mà ra. Hắn khua múa cự phủ, khống chế dòng chảy biến thành một con Thủy Long cực lớn, gào thét vờn quanh giữa không trung, long uy chấn thiên, khiến ai nấy tại trường đều không khỏi động dung.

Người ba đại thế lực đều đình chỉ công kích, người phía Vân Thủy Điện cũng ngừng tay, ngước mắt nhìn lên giữa trời, chờ đợi một kích kinh thiên từ hai người này.

Ngao

Hai tên Nhân Hoàng trong Khốn Ma Trận bị áp ở trên đất, một lão giả trong mắt đầy vẻ âm độc ngửa đầu hét to. Người đó nét mặt dữ tợn, tựa như một con sói cô độc sa vào tuyệt cảnh, tiếng hú tràn đầy bi thương và biệt khuất.

- Ra tay!

Điện chủ Vân Thủy Điện gầm lên một tiếng, ánh sáng trắng trên người lão đầu râu bạc tụ lại, bắn ra một đạo cột sáng kinh thiên, đâm thẳng xuống sơn chủ Thiên Lang Sợn.

Cùng lúc, cự phủ trong tay điện chủ Vân Thủy Điện cũng gào thét mà đi, ở giữa trời, cự phủ đột ngột hóa thành một con Hắc Long, quấn quanh với Thủy Long rồi cứ thế gầm gào phóng vút tới sơn chủ Thiên Lang Sơn.

Ngao

Sơn chủ Thiên Lang Sơn lần nữa gầm lên giận dữ, trong mắt đều là tuyệt vọng, tựa như một con sói cô độc sắp tử vong.

Toàn trường chết lặng, trong mắt chúng nhân, thế giới này tựa hồ bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại đạo cột sáng kinh thiên và hai con cự long một xanh một đen, cùng với ánh mắt đầy tuyệt vọng của sơn chủ Thiên Lang Sơn.

- Hừ!

Có tiếng hừ lạnh như kinh lôi đột ngột nổ vang giữa đất bằng, tiếp đó một bóng người ngưng hiện ra trước mặt Khốn Ma Trận. Trong tay hắn từ từ hiện ra một chiếc thuẫn bài nhỏ, thuẫn bài màu hoàng kim, mặt trên có đồ văn rườm rà thâm ảo, ẩn ẩn có tự phù thần bí lấp lánh.

Ông

Nháy mắt thuẫn bài hoàng kim biến lớn, từ bên trong một đạo khí tức vô danh tản ra, khí tức này vô cùng bá đạo hùng hậu, đè ép khí cơ cường đại do mấy tên Nhân Hoàng phóng thích ra.

Advertisement
';
Advertisement