Chương 826 Lại nghịch chuyển
Lại nghịch chuyển
- Bán Thần khí!
Tròng mắt Lục Ly co rụt lại, chính hắn cũng có được bán Thần khí, trong tay Cơ Mộng Điềm cũng có bán Thần khí. Đối với bán Thần khí hắn hết sức quen thuộc, tự phù thần bí lấp lánh chính là đặc trưng mà chỉ riêng bán Thần khí mới có.
Dị biến xảy ra, một tên cường giả lạ mặt đột nhiên hàng lâm, trực tiếp nhúng tay can dự chiến cuộc. Lục Linh lại tựa hồ không hề ngạc nhiên, ngược lại trong mắt chớp qua một tia ý cười xen lẫn hưng phấn, hé môi lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên tới rồi…
Oanh!
Thánh quang và hai con cự long một xanh một đen lần lượt đánh lên thuẫn bài hoàng kim to lớn, lại không phát nổ mà chỉ thấy thuẫn bài không ngừng lấp lánh quang mang, khẽ chấn động một cái, sau đó hai con Cự Long nổ tung, Cự Long màu đen biến lại thành cự phủ bay ngược trở về, thánh quang do lão đầu râu bạc đánh ra cũng sụp đổ.
Tê tê
Chúng nhân tại trường dồn dập hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm thuẫn bài hoàng kim to lớn kia, trên mặt ai nấy đều không giấu được vẻ chấn kinh. Đây là Huyền khí cấp bậc gì, làm sao có thể ngăn trở một kích chí mạng từ hai tên Nhân Hoàng?
- Khuất Long!
Trong đôi mắt hung tợn bạo ngược của điện chủ Vân Thủy Điện chất đầy vẻ phẫn nộ, lạnh giọng quát lớn:
- Thái Dương Cung các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ lại muốn giúp ba đại thế lực chung tay đối phó Vân Thủy Điện chúng ta?
- Ha ha!
Phía sau thuẫn bài là một tên nam tử tráng niên cao lớn, hắn cười lạnh nhìn điện chủ Vân Thủy Điện nói:
- Đồ Nghịch, mấy ngày trước ta bị trục xuất khỏi Thái Dương Cung, giờ đã gia nhập Thiên Lang Sơn, bởi thế hiện tại ta chẳng còn mối quan hệ nào với Thái Dương Cung nữa cả. Ngươi muốn giết sơn chủ Thiên Lang Sơn, ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Được, được, được lắm!
Điện chủ Vân Thủy Điện Đồ Nghịch giận quá hóa cười, rất nhiều người Vân Thủy Điện tại trường cũng đều lộ vẻ bi phẫn. Thoát ly Thái Dương Cung gia nhập Thiên Lang Sơn, mượn cớ thế mà cũng nghe được? Sợ rằng đến cả trẻ nít ba tuổi đều không tin tưởng.
- Lão Vưu!
Đồ Nghịch rống giận:
- Nếu Khuất Long đã nói hắn thoát ly Thái Dương Cung, gia nhập Thiên Lang Sơn, vậy chúng ta không cần khách khí, hợp lực giết tên cẩu tặc này trước.
- Được!
Lão đầu râu bạc có được Thánh Quang áo nghĩa hét lớn, tung người bay vụt tới, kết hợp với Đồ Nghịch một trái một phải bắn thẳng về phía Khuất Long.
Khuất Long có thuẫn bài bán Thần khí, công kích từ xa đã vô hiệu, chỉ còn nước cận thân bác đấu.
Hơn nữa Khuất Long đang ở ngay bên ngoài Khốn Ma Trận, hai người rất sợ Khuất Long sẽ phá hư Khốn Ma Trận, thả ra hai người bọn sơn chủ Thiên Lang Sơn. Đến lúc đó cục diện thành là hai đánh ba, bọn hắn liền rơi xuống hạ phong.
Lục Ly không khỏi có chút căng thẳng, hắn hiểu tương đối rõ về Khốn Ma Trận, trận pháp này rất khó phá mở từ bên trong, nhưng muốn phá từ bên ngoài lại rất dễ dàng.
Hai người Đồ Nghịch có thể đánh giết Khuất Long trước khi hắn phá mở đại trận ư? Nếu không làm được, chiến cuộc liền sẽ lập tức biến chuyển.
Hắn bất giác nhìn sang Lục Linh, thấy ánh mắt nàng vẫn cứ bình tĩnh như nước, trong lòng không khỏi an tâm phần nào. Song lại cũng có chút nghi hoặc, Lục Linh bình thản như thế, chẳng lẽ nàng còn có bố trí khác? Nhưng Vân Thủy Điện chỉ có hai vị Nhân Hoàng này, nàng còn có thể nặn ra được thêm một hai tên Nhân Hoàng nữa chắc?
Ầm ầm
Bên kia chiến đấu đã khai màn, hai người Đồ Nghịch điên cuồng tấn công Thái Dương Cung Khuất Long, nhưng Khuất Long không ngừng du tẩu vây quanh Khốn Ma Trận, một tay không ngừng bắn ra quang mang nện lên Khốn Ma Trận.
Chiến thuật của Khuất Long rất cao minh, bằng vào bán Thần khí ngăn trở đòn tấn công từ hai tên Nhân Hoàng, bản thân thì lại đi công kích Khốn Ma Trận. Chỉ cần phá mở Khốn Ma Trận, giải vây cho hai người đám sơn chủ Thiên Lang Sơn, thế cục lập tức nghịch chuyển, Vân Thủy Thành liền sẽ máu chảy thành sông.
Chiến đấu ở cấp bậc này, võ giả bình thường không cách nào nhúng tay, dù là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đều không chen chân vào được, bởi vì Nhân Hoàng có vực trường, căn bản không thể tiếp cận lại gần.
Lục Ly lặng lẽ áp sát tới gần Lục Linh thêm một chút, chỉ cần tình huống không đúng, hắn sẽ lập tức chấn nhiếp linh hồn, cường hành mang nàng đi.
Tốc độ cực hạn của Lục Ly đã siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, mấy tên Nhân Hoàng tại trường đều chỉ xấp xỉ Nhân Hoàng sơ kỳ, hẳn là đuổi không kịp, lại nói một nhân vật nhỏ như hắn thì ai để ý làm gì.
Rầm rầm rầm!
Khốn Ma Trận không ngừng chấn rung, công kích từ hai người Đồ Nghịch đều bị thuẫn bài bán Thần khí chặn lại. Thái Dương Cung Khuất Long còn trơn nhẵn hơn cả cá chạch, xung quanh lại đều là người của Vân Thủy Điện, hai người Đồ Nghịch khó mà xuống tay tận lực được.
Ánh mắt chúng cường giả Vân Thủy Điện dần trở nên ảm đạm, trên mặt không giấu được vẻ hoảng hốt, Khốn Ma Trận vừa vỡ, cuộc chiến giữa các Nhân Hoàng chuyển thành ba đánh hai, cục diện tựa hồ đã chú định. Vân Thủy Điện chỉ có hai vị Nhân Hoàng, tuyệt không khả năng có thêm viện quân nào nữa...
Oanh
Khốn Ma Trận này tuy cường đại, nhưng phá mở từ bên ngoài lại tương đối dễ dàng. Nương theo từng tiếng nổ vang kinh thiên, hộ tráo màu lam bên ngoài Khốn Ma Trận rốt cục nổ tung. Sơn chủ Thiên Lang Sơn và giáo chủ Thiên Liên Giáo như hai con nộ long thoát khốn bay vút lên.
Nhưng mà, một cảnh khiến chúng nhân kinh hãi lại diễn ra.
Sơn chủ Thiên Lang Sơn và giáo chủ Thiên Liên Giáo như thiểm điện lao vút mà lên, sau đó đồng thời phóng thích công kích mạnh nhất, đánh lên thân Thái Dương Cung Khuất Long.
Ầm!
Khuất Long chính đang ngăn trở đòn tấn công từ hai người Đồ Nghịch, mặc dù cảm ứng được sát cơ phía sau lưng, nhưng căn bản không cách nào tránh đi, cả người bỗng chốc nổ tung thành mưa máu...
Toàn trường ngây dại!
Tràng diện có chút hỗn loạn, ngay chính Lục Ly lúc này cũng đều sửng sốt, ngơ ngác chẳng hiểu gì!
Vân Thủy Điện và bại thế lực khai chiến, mới đầu Thái Dương Cung không can dự, rõ ràng là có ý chèn ép Vân Thủy Điện. Đến khi đại chiến phát sinh, sơn chủ Thiên Lang Sơn và giáo chủ Thiên Liên Giáo bị mai phục vây nhốt trong Khốn Ma Trận.
Chương 827 Lần nữa nghịch chuyển
Lúc sắp chết, lại bất ngờ bật đâu ra một tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung, cứu ra sơn chủ Thiên Lang Sơn và giáo chủ Thiên Liên Giáo!
Như vậy dựa theo lẽ thường mà nói thì lúc này ba đại thế lực và Thái Dương hẳn là cùng một phe.
Đã thế, vì sao sau khi hai người bọn sơn chủ Thiên Lang Sơn được cứu, lại không đi tấn công hai vị Nhân Hoàng Vân Thủy Điện, ngược lại quay sang ám sát Thái Dương Cung Khuất Long?
Lấy oán báo ân? Hay là đầu óc hai người bọn sơn chủ Thiên Lang Sơn có vấn đề?
Nhìn Khuất Long đã nổ tung thành mưa máu, chúng nhân tại trường đều há hốc mồm, sửng sốt nghẹn họng. Không chỉ người Vân Thủy Điện, mà tất cả võ giả ba đại thế lực cũng đều choáng váng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Không đúng..
Lục Ly đột nhiên quay mắt nhìn sang Lục Linh, chỉ thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là ý cười, trong lòng mới như chợt hiểu ra.
Trước đó hắn vẫn luôn nghi hoặc, vì sao sơn chủ Thiên Lang Sơn và giáo chủ Thiên Liên Giáo lại ngu xuẩn đến mức lao thẳng vào trong quảng trường, đến nỗi bị nhẹ nhàng nhốt lại!
Giờ hắn mới hiểu được, thật ra đây vốn là một cái bẫy, hai người này cố ý dẫn người bị vây, mục đích chính là vì đánh giết người Thái Dương Cung!
Nói cách khác ba đại thế lực và Vân Thủy Điện thật ra là cùng một hội, bọn hắn liên hợp diễn một tuồng kịch, mục đích là vì chung tay đối phó Thái Dương Cung!
Suy tính ra được kết luận đó, trong lòng Lục Ly không khỏi cuộn lên sóng cả ngất trời, cái bẫy này được bố cục quá lớn, hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Nếu hết thảy đều là do Lục Linh một tay đạo diễn, như vậy vị tỷ tỷ này của hắn thực sự quá đáng sợ ...
Vù vù
Nơi xa hai tiếng xé gió lên, kéo Lục Ly hồi thần lại từ trong trầm tư, cũng bừng tỉnh chúng nhân tại trường. Từ hướng bắc, có hai tên Nhân Hoàng như sao băng bay vụt đến, một người trong đó từ đằng xa liền đã rống to:
- Khuất Long!
- Hồ Lang, hai ngươi điên rồi ư? Sao lại đánh giết Khuất Long?
Người còn lại là một nam tử khôi ngô khoác chiến giáp hoàng kim cũng trầm giọng quát lớn, trong mắt chất đầy vẻ không dám tin tưởng. Khuất Long giúp hai người thoát khốn, hai người lại bất ngờ ám sát Khuất Long, điều này khiến hắn quả thực không cách nào chấp nhận được.
- Ha ha!
Sơn chủ Thiên Lang Sơn lạnh lùng cười nói:
- Khuất Dương cung chủ, ngươi còn không hiểu? Chúng ta và Đồ Nghịch là cùng một nhóm, hắc hắc hắc!
Hoa
Toàn trường lập tức ồ lên, hơn sáu trăm vạn người của Vân Thủy Điện và ba đại thế lực đều không dám tin vào tai mình. Đại chiến lâu vậy rồi, chết nhiều người như vậy rồi, thế mà giờ sơn chủ Thiên Lang Sơn lại nói hai bên thật ra là cùng một nhóm? Bọn họ chỉ đang diễn trò?
- Giết!
Điện chủ Vân Thủy Điện Đồ Nghịch lại không nói nhảm nửa lời, gầm lên một tiếng, xung phong đánh tới hai tên Nhân Hoàng của Thái Dương Cung. Ba tên Nhân Hoàng còn lại cũng không chút chần chờ, tung người bắn tới, bắt đầu mãnh công hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung.
Võ giả ba đại thế lực và Vân Thủy Điện phía dưới có chút hoảng loạn, ai nấy đều ngừng tay, đình chỉ chiến đấu, không biết phải làm sao, chỉ biết ngơ ngác nhìn lên đả đấu trên không trung.
Bên ngoài quá nguy hiểm, không ít người cảm thấy sợ hãi, muốn trở về bộ lạc...
- Ha ha ha, náo nhiệt thế cơ à, lão phu cũng không giấu nữa, đi ra chơi đùa với các ngươi...
Từ trong sơn mạch phía bắc, một lão giả bay vụt lên, gia nhập chiến đoàn, mục tiêu vẫn là hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung. Ba đại thế lực vốn có ba tên Nhân Hoàng, giờ đây tất cả đều đã lộ diện.
Năm Nhân Hoàng vây giết hai Nhân Hoàng, mặc dù cung chủ Thái Dương Cung là Nhân Hoàng trung kỳ, nhưng đã không cách nào xoay chuyển đại cục. Nếu không có gì ngoài ý, hôm nay ba tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung đều phải bỏ mạng chỗ này.
- Vân Châu là bàn cờ, mấy đại thế lực và tất cả Nhân Hoàng Vân Châu đều là quân cờ a!
-
Lục Ly cảm khái một tiếng, chiến cuộc hôm nay quá đặc sắc, mấy lần nghịch chuyển, không ngờ cuối cùng lại thành cục diện như vậy.
Phải đến tận lúc này Lục Ly mới thực sự hiểu ra, vì sao mới đầu hai người nhóm sơn chủ Thiên Lang Sơn giết vào Vân Thủy Thành, tiếp đó Thái Dương Cung Khuất Long xuất hiện, mà thần sắc vẫn cứ một mực bình tĩnh như thường.
Bởi vì hết thảy những chuyện này đều nằm hết trong dự liệu của nàng, toàn bộ quân cờ đều hành động theo đúng những gì nàng vạch ra, làm sao lại bối rối và sợ hãi cho được?
- Mọi chuyện cứ đợi đại chiến lại nói!
Lục Ly nhớ lại câu nói lúc trước của Lục Linh, trong lòng không khỏi cảm khái. Trận chiến này quả thực quá trọng yếu, dự tính Lục Linh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, bố trí lâu vậy rồi, nàng làm sao có thể để chuyện Lục Ly ảnh hưởng tới trận chiến này được?
- Sau trận chiến này, Vân Châu e là phải biến thiên...
Lục Ly nhìn lên hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung đang bị vây giết, chỉ thấy bọn họ đang phải chống đỡ vô cùng vất vả, có thể bị giết bất cứ lúc nào, bất giác khe khẽ thở dài.
Chỉ cần ba tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung chết sạch, Vân Thủy Điện tự nhiên sẽ trở thành thế lực mạnh nhất.
Điều khiến Lục Ly vẫn hơi chút nghi hoặc chính là tại sao ba đại thế lực lại liên hợp với Vân Thủy Điện? Hai phe chẳng phải có huyết hải thâm thù ư? Sao lại có thể liên hợp dễ dàng như vậy được.
Hơn nữa!
Diệt đi Thái Dương Cung, Vân Thủy Điện thượng vị, ba đại thế lực vẫn cứ núp dưới bóng Vân Thủy Điện. Dù có thể được phân chia chút địa bàn và lợi ích, nhưng đầu to khẳng định sẽ bị Vân Thủy Điện cầm đi. Chẳng lẽ ba đại thế lực ngu đến vậy, đi làm đồ cưới thay người khác?
Oanh
Đột nhiên, một nơi thành bảo to lớn trong thành bất ngờ phát nổ, dẫn lên rất nhiều người chú ý. Bởi vì trong thành hiện đã ngưng chiến, nhưng nơi đó lại bạo phát chiến đấu, còn oanh sập tòa thành bảo lớn như vậy, muốn không dẫn người chú ý cũng khó.
- Đừng giết ta, đừng giết ta, ta là con em Cơ gia Luân Hồi Cung, ngươi không thể giết ta...
Một bóng người đột ngột bay vụt lên từ trong thành bảo, dưới chân là Mệnh Luân tầng năm, người này đầu tóc màu lam, nhìn rất bắt mắt. Hắn vừa chạy trốn vừa trầm giọng hô to, thanh âm lớn vô cùng, ngữ khí chất đầy vẻ hoảng sợ.
Chương 828 Chấn nhiếp Địa Tiên
Chấn nhiếp Địa Tiên
Nhưng mà, hắn vừa mới bay vụt lên giữa không trung, trong thành bảo chợt bắn ra một đạo kiếm khí, thoáng chốc liền chém người này chém thành hai nửa.
- Hả? Mau đi xem xem là chuyện gì nhất định phải bắt lại hung thủ!
Ánh mắt Lục Linh rốt cục hơi biến, Lục Ly nghe được ba chữ Luân Hồi Cung, sắc mặt cũng khẽ biến, hắn ngửi thấy được một tia âm mưu.
Trong thành đã ngưng chiến, trên không trung mấy đại Nhân Hoàng chính đang khai chiến, ai còn dám động thủ giết người vào lúc này? Quan trọng hơn hết chính là người kia hô hắn là con em Cơ gia Luân Hồi Cung, nhưng vẫn cứ bị đương chúng kích sát.
Tình huống này rất không thích hợp, nếu trong đó không có âm mưu, đánh chết Lục Ly cũng không tin.
Hắn quay mắt nhìn sang Lục Linh, kẻ sau vừa khéo cũng đảo mắt sang, hai người liếc nhau, đều ngấm ngầm cảm giác được không ổn.
Mấy tên Trưởng lão sớm đã bay qua đó, định bắt lại hung thủ, trách nhiệm trong vụ giết người này Vân Thủy Điện không thể gánh, bằng không liền sẽ có cớ cho Luân Hồi Cung quang minh chính đại can dự vào.
Ông!
Mấy tên trưởng lão còn chưa trở lại, không gian giữa trời Vân Thủy Thành lại chợt ba động, một nam tử áo bào đen đột ngột xuất hiện. Khí tức cuồng bạo nháy mắt bao phủ toàn thành, khí tức này thậm chí cường đại gấp mấy chục lần cung chủ Thái Dương Cung.
- Địa Tiên!
Ánh mắt Lục Linh chợt hiện vẻ đắng chát, bờ môi mấp máy phun ra hai chữ.
Khóe miệng Lục Ly cũng nhếch lên ý cười giễu cợt, hắn vừa mới ngửi thấy mùi vị âm mưu, âm mưu liền lập tức hiện hình, thậm chí không cần hắn phải suy đoán thâm sâu gì. Người này mà không phải Địa Tiên Luân Hồi Cung, Lục Ly dám nuốt sống luôn cả thần binh Long Đế.
- Thật to gan!
Địa Tiên vừa hiện ra giữa trời, mắt lạnh chợt lóe, khóa chặt tên thanh niên tóc lam đã bị chém thành hai nữa, phẫn nộ nói:
- Các ngươi đúng là to gan lớn mật, lại dám giết công tử Cơ gia chúng ta? Vân Châu các ngươi tranh đấu thế nào chúng ta không quản, nhưng dám giết con em Cơ gia ta, hôm nay tất cả các ngươi đều phải bồi táng cho công tử nhà ta.
- Tất cả mọi người?
Tròng mắt Lục Ly chuyển lạnh, xem ra vị Địa Tiên Luân Hồi Cung muốn giết người diệt khẩu? Chỉ cần giết sạch tất cả mọi người trong thành, dù sau đó sự tình truyền đến Trung Châu, cũng sẽ không còn chứng cứ nào nữa.
Mọi chuyện đã rất rõ ràng.
Thái Dương Cung nhất định là đã ngấm ngầm thông đồng với Luân Hồi Cung, vị Địa Tiên này vừa rồi chắc một mực quan chiến ở phụ cận. Thấy hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung sắp bị giết, thế là đành phải bố trí ra một âm mưu nhìn có vẻ rất hoang đường, sau đó cường hành nhúng tay.
Thế cục lại lần nữa nghịch chuyển.
...
Lần thế cục nghịch chuyển này tuyệt đối không nằm trong dự liệu của Lục Linh, bởi vì thần sắc Lục Linh khá là khó coi. Nếu chỉ xuất hiện một tên Nhân Hoàng, như vậy sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến cục diện đương trường, dù xuất hiện hai tên Nhân Hoàng cũng không sao, vấn đề đây là Địa Tiên, Lục Địa Thần Tiên!
Nhân Trung Chi Hoàng và Lục Địa Thần Tiên, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nhân Trung Chi Hoàng có mạnh đến mấy thì cũng vẫn chỉ là người, trong khi Lục Địa Thần Tiên lại khác, có thể ghép được với Thần hoặc Tiên, chỉ nghe thôi cũng đã biết không dễ chọc.
Ở Thần Châu đại địa, cảnh giới sai khác như là chênh lệch giữa trời với đất, càng đi lên lại càng rõ ràng. Một tên Quân Hầu Cảnh có thể quét ngang một mảnh Bất Diệt Cảnh, một tên Nhân Hoàng lại có thể quét ngang một mảnh Quân Hầu Cảnh, Địa Tiên cũng tương tự.
Đừng nói phía bọn hắn chỉ có năm tên Nhân Hoàng, dù có cộng thêm hai người Thái Dương Cung cũng không đủ nhìn, thậm chí với loại cường giả Nhân Hoàng sơ kỳ thế này, dù nhiều thêm vài chục tên dự tính cũng chưa hẳn là đối thủ của Địa Tiên.
Lục Linh có trí tuệ thông thiên, có thể biến toàn bộ Vân Châu thành một bàn cờ, biến tất cả thế lực và võ giả nơi đây làm quân cờ.
Nàng có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, nhưng vị Địa Tiên này lại không phải quân cờ, mà là người có thể vung tay lật cả bàn cờ.
Hô
Lục Linh khẽ thở ra một ngụm trọc khí, giờ khắc này nàng tựa hồ đã mất đi hết thảy sức lực, cả người suy sụp. Cục này nàng bố trí lâu vậy rồi, hao phí vô số nhân lực vật lực tinh lực, mắt thấy sắp thành công, lại không ngờ sắp thành lại bại.
Nàng đã sớm đoán được Thái Dương Cung cấu kết với Luân Hồi Cung, nhưng đó chỉ là thông đồng trong bóng tối, chứ ngoài mặt Luân Hồi Cung không thể nào lẫn vào sự vụ Vân Châu được, Luân Hồi Cung còn nhìn Vân Châu cỏn con này không vừa mắt.
Lại không ngờ Luân Hồi Cung vừa khéo có một vị Địa Tiên ở Vân Châu, càng không nghĩ tới Luân Hồi Cung vô sỉ đến vậy. Tuỳ tiện tìm một âm mưu hoang đường làm cái cớ cường hành can dự sự vụ Vân Châu, đại thế lực số một Trung Châu, thế mà đến cả mặt mũi đều không cần.
- Lát nữa chính ngươi đào tẩu đi, trận chiến này bại rồi!
Lục Linh đột nhiên quay sang nhìn Lục Ly một cái, nhẹ giọng nói. Đối với Lục Ly, nàng không có bất kỳ ký ức nào, nhưng nàng có thể ẩn ẩn cảm giác được, Lục Ly là người rất quan trọng trong sinh mệnh của nàng, cho nên nàng không hi vọng Lục Ly chết ở chỗ này.
Sau khi vị Địa Tiên kia xuất hiện, hai hàng lông mày Lục Ly một mực nhíu chặt, bó tay hết cách. Địa Tiên quá mạnh, một thân một mình liền có thể diệt sát hết thảy mọi người, dù bọn hắn giãy giụa thế nào, phản kháng ra sao, đều sẽ bị Địa Tiên một tay nện thành thịt vụn.
Nghe được lời này của Lục Linh, thấy được tử chí trong mắt nàng, nét mặt Lục Ly càng lạnh thêm mấy phần. Hắn chỉ ngập ngừng phút chốc, sau đó đột nhiên xé toang ngụy trang trên mặt, lấy ra một ít nước sạch vuốt mặt, tiếp đó...
Hắn vút lên giữa trời, trong tay hiện ra một chiếc ngọc phù màu trắng, cười to mấy tiếng, dùng Long Ngâm thần kỹ quát lớn:
- Sớm từng được thấy sự vô sỉ của Cơ Mộng Điềm, ta tưởng rằng đấy chỉ là thiểu số trong Cơ gia, không ngờ cả thảy người Cơ gia đều không biết xấu hổ như vậy? Lão cẩu Cơ gia, ngươi ngang ngược can dự sự vụ Vân Châu, chẳng lẽ không sợ mười một Vương tộc còn lại tìm tới gây sự?
Chương 829 Chấn nhiếp Địa Tiên
Long Ngâm thần kỹ rất lợi hại, tiếng quát chấn thiên động địa, khiến màng nhĩ không ít người nhói đau. Võ giả toàn trường đều đình chỉ chiến đấu sau khi Địa Tiên xuất hiện, bốn bề lặng ngắt như tờ, bởi thế tiếng kêu của Lục Ly nghe càng to rõ dị thường.
Hoa
Lục Ly dẫn lên một mảnh xôn xao, rất nhiều người bi phẫn nhìn Địa Tiên Cơ gia. Đây vốn là phân tranh nội bộ của Vân Châu, Luân Hồi Cung nhúng tay vào khiến bọn hắn không khỏi phẫn nộ và bất mãn, huống hồ tên Địa Tiên này còn muốn diệt sát tất cả bọn hắn.
- Tìm chết!
Địa Tiên Cơ gia giận tím mặt, tay khẽ lật, đang định ngưng tụ thủ chưởng phách chết Lục Ly. Lục Ly lại tiến lên trước một bước, bật cười ha hả, phẫn nộ quát:
- Lão cẩu Cơ gia, ngươi nhìn rõ ràng xem ta là ai? Ngươi dám giết ta, Luân Hồi Cung các ngươi liệu có gánh nổi lửa giận từ điện chủ Thí Ma Điện không?
- Ách?
Tay Địa Tiên Cơ gia ngưng lại giữa trời, năm chữ điện chủ Thí Ma Điện khiến hắn có chút chột dạ, hắn tử tế nhìn kỹ Lục Ly một lượt, tròng mắt khẽ co rụt lại, hoảng sợ nói:
- Ngươi là Lục Ly?
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Xem như ngươi còn có chút nhãn lực, nếu vừa rồi ngươi dám giết ta, ta lập tức liền bóp nát ngọc phù điện chủ đưa cho. Lấy thần thông của lão nhân gia, dự tính chẳng mất bao lâu liền sẽ đến đây, trong thời gian ngắn như vậy, ngươi dám chắc có thể giết chết tất cả mọi người tại hiện trường, che đậy hoàn toàn sự thể ở chỗ này?
Tay Lục Ly giơ cao ngọc phù, ngọc phù này tự nhiên không phải điện chủ Thí Ma Điện đưa cho hắn, hắn chỉ cầm ra hù dọa Địa Tiên Cơ gia mà thôi. Chỉ cần dọa chạy tên Địa Tiên này, trận chiến ở đây liền không còn biến số nào nữa.
- Lục Ly!
Địa Tiên Cơ gia nghiến răng nghiến lợi rống một tiếng, cái tên Lục Ly này chính là nỗi sỉ nhục của Cơ gia và Luân Hồi Cung, phải biết lúc này đám người Cơ Mộng Điềm các vẫn còn đang bị lưu vong ở Huyết Giới.
Trong Thí Ma Thành, Lục Ly đánh mặt bốn đại thế lực, nhưng điện chủ Thí Ma Điện lại cường hành nhúng tay, Lục Ly toàn thân lui ra, đại điện chủ còn ra mặt bảo vệ Lục Ly mười năm.
Luân Hồi Cung và ba đại thế lực còn lại đành chỉ biết làm kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra, bị người đánh mặt lại phải chờ đợi mười năm mới có thể trả thù rửa nhục.
Không ngờ, hôm nay lại có dịp chạm mặt Lục Ly ở Vân Châu.
Sát cơ trên thân Địa Tiên lập tức cuộn trào, thiếu chút nhịn không được trực tiếp chụp chết Lục Ly. Chẳng qua sau cùng hắn vẫn nhịn lại, Luân Hồi Cung đắc tội không nổi Thí Ma Điện, càng không dám ngỗ nghịch ý chí điện chủ Thí Ma Điện.
Tổng điện chủ Thí Ma Điện chính là thiên hạ đệ nhất nhân, ý chí và uy nghiêm của hắn không dung bất cứ người nào khiêu hấn xâm phạm.
Tròng mắt tên Địa Tiên kia không ngừng lấp lóe, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan, cứ thế tiếp tục cầm cự. Phía dưới ánh mắt đám người Lục Linh dồn dập sáng lên, không ngờ Lục Ly lại có thể chấn trụ Địa Tiên Cơ gia? Xem ra tình hình lại có chuyển cơ?
- Hừ!
Địa Tiên Cơ gia nghĩ ngợi một lát rồi trùng trùng hừ nói:
- Lục Ly, ngươi không phải đang ở Bắc Mạc ư? Chuyện nơi đây thì liên quan gì đến ngươi? Người Vân Thủy Điện giết con em Cơ gia chúng ta, chẳng lẽ ta không thể trả thù? Việc này không liên quan gì đến ngươi, mau thối lui, nể mặt điện chủ Thí Ma Điện, lão phu không làm khó ngươi!
Lời này của Địa Tiên Cơ gia khiến ánh mắt đám người Lục Linh lần nữa sáng lên, quả nhiên Địa Tiên Cơ gia không dám động tới Lục Ly.
Nghe ngữ khí, có vẻ sau lưng Lục Ly là một võ giả vô cùng cường đại, Lục Linh và rất nhiều người tại trường còn không biết năm chữ điện chủ Thí Ma Điện đại biểu cho cái gì, chỉ mấy tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung là có vẻ biết được ít nhiều.
- Đánh rắm!
Lục Ly há có thể thối lui? Hắn chỉ xuống Lục Linh ở phía dưới nói:
- Tỷ tỷ ta chính là Thánh Nữ Vân Thủy Điện, Vân Thủy điện cũng là địa bàn của Lục Ly ta, ngươi dám giết bất cứ người Vân Thủy Điện nào, ta liền lập tức tới địa bàn Luân Hồi Cung các ngươi, gặp tên nào giết tên đó, để xem Luân Hồi Cung các ngươi có dám giết ta không?
Lục Ly bắt đầu giở trò vô lại, dù sao trong vòng mười năm Luân Hồi Cung tuyệt đối không dám công khai động đến hắn, hắn lại có thể một mình tới địa bàn Luân Hồi Cung đại náo. Dù không giết được nhân vật quan trọng của Luân Hồi Cung, song cũng có thể khiến Luân Hồi Cung lần nữa mất hết thể diện.
- Ngươi dám?
Lão giả Cơ gia giận tím mặt, phẫn nộ đến độ râu ria dựng ngược lên, hắn nổi giận đùng đùng nói:
- Tỷ tỷ ngươi là Thánh Nữ Vân Thủy Điện, Vân Thủy Điện chính là địa bàn của ngươi? Nói như vậy nếu sáng mai tỷ tỷ ngươi gia nhập Thái Dương Cung, chẳng phải Thái Dương Cung cũng là địa bàn của ngươi? Ngươi hung hăng càn quấy như vậy, dù có nháo đến Thí Ma Điện, ta cũng dám đánh quan ti này đến cùng.
- Ngươi sai rồi!
Lục Linh đột nhiên mở miệng, chân sau điểm nhẹ, dưới bụng một chiếc Bản Mệnh Châu hiện ra, cứ thế bay vụt lên đứng sừng sững bên người Lục Ly, miệng nói:
- Vân Thủy Điện thật sự chính là địa bàn của ta, không chỉ Vân Thủy Điện, Thiên Lang Sơn Hắc Nguyệt Cung Thiên Liên Giáo đều là thế lực dưới tay ta. Địa bàn của ta đương nhiên cũng là địa bàn của đệ đệ ta, ngươi dám giết người của ta, vì sao đệ đệ ta không thể tới Luân Hồi Cung giết người của các ngươi?
- Đều là thế lực dưới tay ta?
Câu nói này của Lục Linh dẫn lên chế nhạo từ rất nhiều người, nhất là thủ hạ phía ba đại thế lực, không ít người lộ ra vẻ giễu cợt xen lẫn châm chọc.
Mặc dù bọn hắn không biết vì sao ba thủ lĩnh phía bên mình lại liên hợp với Vân Thủy Điện, nhưng ba đại thế lực tuyệt đối không khả năng thần phục Vân Thủy Điện, càng đừng nói là thần phục dưới tay một tiểu nha đầu Quân Hầu Cảnh.
Khoan nói vô số võ giả phía dưới không tin, ngay chính Lục Ly đều cảm thấy Lục Linh đang nói dối. Rất nhanh, lão giả Cơ gia liền cười nhạo nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi không sợ gió lớn đứt đầu lưỡi? Chuyện hoang đường như thế mà cũng nói ra được?
Chương 830 Cho ngươi phách lối một đoạn thời gian
- Một tên Quân Hầu Cảnh cỏn con lại dám tự xưng có thể thống soái Vân Thủy Điện và ba đại thế lực, ha ha!
Lục Linh đưa tay kéo xuống khăn lụa, lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, nàng khẽ cười nói:
- Lão tặc Cơ gia, nếu ta chỉ nói suông, hôm nay liền tự sát ngay trước mặt mọi người, cũng sẽ để đệ đệ ta lập tức rời khỏi Vân Châu, không nhúng tay vào chuyện nơi đây nữa. Nhưng nếu ta không nói sai thì ngươi sẽ làm thế nào?
- Ách...
Đám đông bên dưới rộ lên tiếng ồn ào huyên náo, không ngờ Lục Linh lại dám lấy tính mạng bản thân ra đặt cược? Chẳng lẽ nàng thật đúng là thống soái của Vân Thủy Điện và ba đại thế lực? Sao bọn hắn lại không biết? Hơn nữa chuyện như thế thực sự quá mức hoang đường...
Tròng mắt Địa Tiên Cơ gia thoáng lấp lóe, không dám tiếp lời Lục Linh, sợ bị nàng lừa. Rốt cuộc dù là ai cũng sẽ không dễ dàng lấy tính mạng bản thân ra đặt cược, chẳng qua thần niệm hắn lại đảo qua vô số võ giả phía dưới, thấy không ít người lộ ra thần sắc hoang mang và khó tin, hắn lại cảm thấy Lục Linh đang lừa mình.
Thế là sau một hồi suy nghĩ bèn nói:
- Cô gái, nếu ngươi thật có thể cầm ra chứng cứ chứng minh ngươi là thống soái Vân Thủy Điện và ba đại thế lực. Lão phu liền sẽ không hỏi tới chuyện con em Cơ gia bị giết nữa.
Lão giả Cơ gia vẫn rất cẩn thận, cũng đáp ứng Lục Linh thua cuộc liền tự sát, chỉ nói là sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Nếu Lục Linh thật đúng là thống soái của Vân Thủy Điện và ba đại thế lực, Lục Ly liền có thể danh chính ngôn thuận chen chân vào chuyện này. Nếu hắn cứ muốn can dự, lập tức thành thế đối địch với Lục Ly, hiện tại Luân Hồi Cung còn chưa dám công khai đối phó Lục Ly, làm vậy sẽ là hành vi khiêu hấn điện chỉ Thí Ma Điện, bởi thế hắn đành phải mượn lừa xuống dốc.
- Được!
Khóe miệng Lục Linh lộ ra ý cười nhàn nhạt, đảo mắt nhìn sang đám người điện chủ Vân Thủy Điện Đồ Nghịch, sơn chủ Thiên Lang Sơn.
Bên kia năm tên Nhân Hoàng chính đang vây quanh hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung, lúc này lại đồng loạt quay sang bên này, khuỵu gối quỳ hướng về phía Lục Linh, miệng quát lớn:
- Tham kiến Thánh Chủ!
Hoa
Toàn trường sôi trào, vô số chúng nhân bên dưới nhìn lên năm tên Nhân Hoàng đang quỳ gối giữa trời, ai nấy đều trợn tròn mắt, Lục Ly cũng sửng sốt, trong mắt lão giả Cơ gia càng là chất đầy vẻ không dám tin.
Năm tên Nhân Hoàng quỳ xuống với một tiểu nha đầu Quân Hầu cảnh trung kỳ, còn đồng loạt xưng là Thánh Chủ? Chuyện đùa gì thế này? Tuổi tác năm tên Nhân Hoàng kia cộng lại chắc phải quá ngàn, Lục Linh lại mới bao lớn? Đúng là hoang đường.
Đồ Nghịch quét mắt nhìn xuống chúng tướng sĩ Vân Thủy Điện bên dưới, quát lạnh nói:
- Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau hành lễ với Thánh Chủ?
Đồ Nghịch là điện chủ Vân Thủy Điện, mệnh lệnh của hắn ai dám không nghe? Lập tức vô số trưởng lão dồn dập quỳ xuống, chúng tướng sĩ còn lại cũng quỳ rạp, đồng thanh quát khẽ:
- Tham kiến Thánh Chủ!
Sơn chủ Thiên Lang Sơn, cung chủ Hắc Nguyệt Cung, giáo chủ Thiên Liên Giáo đồng thời gầm thét mấy tiếng, từng mảnh từng manh quân đội ba đại thế lực vội quỳ xuống hành lễ.
Địa Tiên Cơ gia và hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung liếc nhau, vẻ chấn kinh trong mắt càng đậm. Thần niệm ba đại cường giả đều quét tới năm tên Nhân Hoàng kia, rất nhanh Địa Tiên Cơ gia kinh hô:
- Khó trách... Cô gái, thủ đoạn ngươi rất cao minh, lão phu đều bị ngươi lừa!
Nét mặt Lục Linh vẫn rất bình tĩnh, sừng sững đứng giữa trời, váy dài phất phới, khí chất xuất trần tựa như Thần Nữ. Nàng lạnh lùng cười nói:
- Lão tặc Cơ gia, thối lui đi, qua hôm nay toàn bộ Vân Châu sẽ là địa bàn của tỷ đệ chúng ta. Nếu Luân Hồi Cung các ngươi còn dám mưu đồ xấu xa đối với Vân Châu, tỷ đệ chúng ta liền sẽ tới Thí Ma Điện mời điện chủ chủ trì công đạo.
Dứt lời, Lục Linh lần nữa quát lớn:
- Đồ Nghịch, các ngươi còn không mau động thủ? Khuất Dương, cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là thần phục ta, hoặc là Khuất gia các ngươi chết sạch, gà chó không tha!
Hưu hưu hưu
Năm người Đồ Nghịch lập tức ra tay, không có lấy một chút chần chờ nào, hai người bọn cung chủ Thái Dương Cung Khuất Dương vốn đã trọng thương, lúc này đến cả chạy trốn đều khó. Chỉ còn biết một bên gian nan ngăn cản, một bên đưa mắt nhìn sang Địa Tiên Cơ gia cầu cứu.
Địa Tiên Cơ gia vẫn không đi, ánh mắt lấp lóe, trong lòng ngần ngừ bất định.
Thái Dương Cung trước nay vẫn luôn âm thầm thần phục Luân Hồi Cung, Vân Châu này trên thực tế vốn là địa bàn do Luân Hồi Cung khống chế, giờ đây làm sao có thể trơ mắt nhìn bị Lục Ly đoạt đi
- Lão cẩu!
Lục Ly thấy Địa Tiên Cơ gia ngần ngừ bất định, vội vàng lần nữa hét lớn, còn vận dụng Long Ngâm thần kỹ, giơ ngọc phù lên cao cao, nghiêm giọng quát lớn:
- Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không rời khỏi Vân Châu, ta đem lập tức bóp nát ngọc phù, thông báo điện chủ. Trừ phi ngươi có lá gan và năng lực giết sạch toàn bộ chúng ta, còn không thì mau cút đi. Một, hai...
Nét mặt lão giả Cơ gia lộ vẻ quấn quít, nếu Lục Ly thật thông báo cho điện chủ Thí Ma Điện, Luân Hồi Cung liền sẽ phiền phức to. Vứt bỏ một Vân Châu cỏn con, đối với Luân Hồi Cung còn chưa tính là gì, nhưng nếu chọc giận đại điện chủ, Luân Hồi Cung có thể sẽ tổn thất càng nặng.
- Nhãi ranh, tạm thời cho ngươi phách lối một đoạn thời gian, điện chủ chỉ bảo vệ ngươi mười năm, để xem mười năm sau ngươi chết thế nào?
Địa Tiên Cơ gia nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu đe dọa, sau đó phẫn nộ bay về phương xa, chẳng mấy chốc liền đã hóa thành một điểm đen tan biến ở phía đông bắc.
Rầm rầm rầm
Cùng lúc, ba người Đồ Nghịch và sơn chủ Thiên Lang Sơn, cung chủ Hắc Nguyệt Cung cũng đã hợp lực đánh lên thân Khuất Dương. Cả người Khuất Dương như một ngôi sao băng ầm ầm nện xuống, chấn nát mấy tòa thành bảo bên dưới, đồng thời dư ba cường đại còn nện chết mấy trăm người xung quanh.
- Chết đi!
Thân hình sơn chủ Thiên Lang Sơn huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, những tàn ảnh này còn đang ở giữa không trung chưa tan biến, chân thân lại đã xông vào trong thành bảo vừa đổ sụp kia, trực tiếp vung trảo bóp chết Khuất Dương.