Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 816 Tỷ tỷ

Tỷ tỷ

Từ khi ra đời tới nay, Lục Ly chưa từng gặp qua phụ mẫu, hắn có được xem qua chân dung phụ thân một lần, còn mẫu thân thì nhìn thế nào đều không biết.

Từ nhỏ hắn được Lục Linh nuôi lớn, Lục Linh dưỡng dục hắn trưởng thành, dạy hắn biết chữ, dạy hắn đạo lý làm người. Mười lăm năm qua hai người sống nương tựa vào nhau, đối với Lục Ly mà nói, Lục Linh chính là toàn bộ của hắn, là người thân thiết nhất, Lục Nhân Hoàng đều không bằng được.

Từ nhỏ Lục Linh đã chịu rất nhiều khổ cực, còn từng thiếu chút bị cường bạo, vì giữ gìn sự trong sạch cho mình, nàng nhảy xuống từ trên vách đá, bị té gãy chân. Đến sau lại cắt lấy thịt nơi bắp đùi ăn sống, dọa lui đám người Địch Hổ. Nàng một mình lẻ loi dưỡng thương mấy ngày trong núi sâu, cuối cùng bò về bộ lạc.

Tiếp sau đó lúc ở trong Vũ Lăng Thành, vì cứu hắn, Lục Linh đồng quy vu tận với tộc trưởng Triệu gia, bị đốt chết cháy. May nhờ là Hỏa Phượng Thiên Thai mới được dục hỏa trùng sinh, song lại bị Minh Xà bà bà mang đi. Lần đó đi liền hơn hai năm, Lục Ly từ thiếu niên mười lăm tuổi trưởng thành là một chàng thanh niên hơn mười bảy tuổi, sắp mười tám tuổi.

Thời gian hơn hai năm không dài, nhưng đối với Lục Ly thì lại cảm thấy như đã qua mấy kiếp.

Lúc này nghe được giọng Lục Linh, hắn không cách nào ức chế được tâm tình kích động trong lòng, cả người không ngừng rung lên, trong mắt long lanh nước mắt, cũng may là hắn đang cúi đầu, nếu không sẽ bị người nhìn ra dị trạng.

Dù thế, lão ma ma và Ám Vệ đi theo sau lưng Lục Ly đều cảm thấy không thích hợp. Tên Ám Vệ phía sau âm thầm đề phòng, chiến đao trong tay giương lên tùy thời chuẩn bị đánh xuống.

Hô hô

Lục Ly hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, tận lực để thanh âm đừng quá kích động, nói:

- Thánh nữ, việc này can hệ trọng đại, ta muốn đơn độc báo cáo với mình ngươi.

- Lớn mật!

Trong mắt lão ma ma lóe lên lệ mang lóe, trên thân tràn ngập sát cơ. Thánh Nữ là thân phận gì? Lục Ly lại là thân phận gì? Một tên thám báo cỏn con mà cũng muốn đơn độc ở chung với Thánh Nữ? Hắn có mưu đồ gì đây?

Lục Linh không lên tiếng mà phất phất tay, lão ma ma quay sang Ám Vệ khoát tay. Ám Vệ nhìn Lục Ly một cái rồi lui ra, đồng thời đóng lại cửa thiền điện.

Giọng nói bình tĩnh xen lẫn chút lạnh lùng của Lục Linh lần nữa truyền đến:

- Lý Di là người của ta, có lời gì ngươi cứ nói đừng ngại, ai là nội gián?

Lục Ly nhướng mày, ngữ khí Lục Linh quá mức bình tĩnh, hơn nữa còn rất lạnh lùng, chẳng lẽ nàng không nghe được giọng của mình? Nếu không sao lại hờ hững như vậy?

- Có gì đó không đúng...

Trong đầu Lục Ly chớp qua một tia nghi hoặc, Lục Linh là Thánh Nữ Vân Thủy Điện, thân cư cao vị, theo như Thất tiểu thư nói thì nguyên một đám lão gia hỏa đều rất tín nhiệm nàng. Đã vậy, vì sao những năm nay nàng chưa từng phái người tới Bắc Mạc đi tìm hắn?

Lục Ly thoáng có chút chần chờ, mở miệng nói:

- Thánh Nữ, ngươi có nhớ bộ lạc Địch Long?

Bên trong Lục Linh lại không đáp lời, lão ma ma có chút hồ nghi nhìn Lục Ly, tựa hồ không hiểu Lục Ly đang nói cái gì.

Lát sau Lục Linh mở miệng nói:

- Không nhớ rõ, đây là một bộ lạc ở Vân Châu? Ta đang hỏi ngươi gian tế, sao ngươi lại nói tới bộ lạc Địch Long?

- Ách!

Lục Ly hơi ngớ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nghe ngữ khí Lục Linh không giống như là đang giả vờ. Chẳng lẽ Lục Linh đã không còn ký ức trước kia, bị người tái tạo linh hồn, hoặc là bị người phong ấn ký ức?

Lại nghĩ tới hai năm qua Lục Linh chưa từng phái người đi tìm mình, Lục Ly càng chắc chắn. Lục Linh hẳn là bị người phong ấn ký ức hoặc tái tạo linh hồn.

Môi hắn thoáng run rẩy, mấy máp nói:

- Thánh Nữ, vậy ngài còn nhớ được Lục Ly không?

Vẻ nghi hoặc trong mắt lão ma ma không giảm, hiển nhiên là chưa từng nghe nói qua cái tên này. Thánh Nữ ở bên trong lại đột nhiên đứng dậy, vén rèm hồ nghi nhìn Lục Ly nói:

- Cái tên này ta cảm thấy rất quen, nhưng lại nhớ không nổi, người đó là ai?

Lục Linh đi ra, nhưng trên mặt che lụa mỏng, chỉ có thể thấy được đôi mắt. Lục Ly vừa nhìn vào đôi mắt này, lập tức không cách nào dời ra, nước mắt triệt để mất đi khống chế, nhỏ giọt trượt xuống, đánh lên sàn bạch ngọc, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ngươi...

Lục Linh nhìn chằm chằm vào mắt Lục Ly, trong mắt đẹp lần nữa hiện vẻ kinh nghi, thì thào nói:

- Ngươi là ai? Sao ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn nhớ không nổi từng gặp qua ở đâu?

Nước mắt Lục Ly tràn ra như suối, khóc không khác gì đứa trẻ. Hắn si ngốc nhìn Lục Linh, trong lòng không áp chế nổi kích động, bờ môi thoáng run lên, thiếu chút bật ra hai chữ tỷ tỷ.

Chẳng qua dư quang hắn liếc sang lão ma ma ở bên cạnh, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ miễn cưỡng cười cười nói:

- Kỳ thật, ta và Thánh nữ đã sớm quen biết, chỉ là Thánh Nữ có thể đã quên một số chuyện, không nhớ nổi ta mà thôi.

Lục Ly quay sang nhìn lão ma ma, lại nhìn Lục Linh một cái. Lục Linh tựa hồ hiểu ra, mở miệng nói:

- Lý di, ngươi đi xuống trước.

Lão ma ma hồ nghi nhìn Lục Ly, lại không lập tức đi xuống mà ngập ngừng nói:

- Thánh Nữ, người này...

- Đi xuống!

Lục Linh quét mặt lạnh lùng nhìn qua, lão ma ma lập tức không dám nói tiếp, cung kính đi xuống. Đợi khi lão ma ma đi rời, Lục Linh mới quét nhìn Lục Ly một lượt, nói:

- Bộ lạc Địch Long và cả Lục Ly mà ngươi nói kia, ta đều ẩn ẩn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại nhớ không ra. Còn nữa, trước kia ngươi và ta từng gặp qua ở đâu? Ngươi nói ta nghe xem nào.

Lục Ly không đáp, hai mắt đẫm lệ nhìn Lục Linh nói:

- Tỷ, ta là Lục Ly, ngươi không nhận ra ta ư?

Nội tâm Lục Ly một mực rất kiên cường, rất ít khi rơi lệ. Lúc này nước mắt lại không cầm được chảy xuôi, hắn kéo xuống ngụy trang trên mặt, đồng thời còn lấy ra nước sạch rửa đi toàn bộ hóa trang trên mặt, sau đó mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lục Linh nói:

- Tỷ, ta là Lục Ly, đệ đệ ruột của ngươi a! Sao ngươi lại không nhớ ta, tỷ tỷ!
Chương 817 Bày mưu tính kế

Cả người Lục Linh khẽ run lên, nhìn gương mặt kia của Lục Ly, trong mắt nàng chớp qua một tia thống khổ và giãy giụa, một tay án lên trán, một tay giơ lên, tựa hồ định khẽ vuốt mặt Lục Ly, cố gắng nhớ ra được hắn.

Lục Ly thấy tay Lục Linh vươn ra, vội vàng lê đầu gối dời gần lại, quỳ trước mặt nàng, ngửa mặt lên nói:

- Tỷ, ngươi nhìn kỹ xem, ta là Lục Ly, đệ đệ ruột thịt của ngươi, làm sao ngươi lại không nhớ nổi ta?

- Đệ đệ...

Lục Linh ngập ngừng hô một tiếng, tay run rẩy nhè nhẹ giơ lên, cuối cùng dừng ở trên mặt Lục Ly. Nàng cúi đầu chăm chú nhìn hắn, tay vuốt nhẹ mặt Lục Ly, vẻ giãy dụa trong mắt càng đậm. Lát sau toàn thân nàng đột nhiên khẽ chấn, đầu óc choáng váng ngã nhào ra đất.

Lục Ly vội vàng đưa tay đỡ lấy Lục Linh, trong lòng tựa hồ hiểu ra, Lục Linh nhất định là đã bị người phong ấn ký ức, hoàn toàn không nhớ rõ sự tình trước kia. Chẳng qua dù ký ức bị phong, nhưng hắn là người thân nhất của nàng, làm sao có thể hoàn toàn mất đi ký ức được?

Lúc này nàng chắc đang cực lực hồi tưởng những chuyện trước kia, linh hồn tính phá mở ký ức phong ấn, bởi thế mới gây ra cảm giác choáng váng, đầu váng mắt hoa.

- Tỷ, ngươi đừng vội, từ từ nhớ lại!

Lục Ly sợ linh hồn Lục Linh xảy ra chuyện, vội vàng nói:

- Tỷ, ký ức của ngươi chắc là bị phong ấn, bởi thế mới không nhớ nổi chuyện trước kia. Chẳng qua không sao, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi phá mở. Lần này ta đến chính là để tiếp ngươi về nhà, có ta ở đây, sau này sẽ không để ngươi chịu bất cứ khổ cực nào nữa, ai dám tổn thương ngươi, nhất định phải bước qua xác ta.

- Đệ đệ...

Lục Linh nghỉ ngơi một lát sau đó mở mắt ra, nàng ngắm nhìn Lục Ly, có chút không xác định hỏi:

- Ngươi thật là đệ đệ của ta.

Lục Ly trịnh trọng gật đầu nói:

- Tỷ, ngươi tên Lục Linh, ta tên Lục Ly, phụ thân chúng ta tên Lục Nhân Hoàng, chúng ta là con em Lục gia, gia tộc có huyết mạch phòng ngự mạnh nhất Trung Châu. Chúng ta sinh ra ở bộ lạc Địch Long, Thiên Vũ Quốc Bắc Mạc. Ngươi từ từ nhớ lại xem, đừng có gấp, rất nhiều chuyện ta đều có thể kể rõ chi tiết với ngươi.

Lục Linh nhíu mày, ánh mắt có chút mê mang xen lẫn thống khổ, nàng lẩm bẩm nói:

- Ta tên Lục Linh, Lục Nhân Hoàng, Bắc Mạc, Lục gia, bộ lạc Địch Long... những cái tên này ta đều cảm thấy rất quen thuộc, nhưng sao cứ... nghĩ mãi mà không ra? Chẳng lẽ ký ức ta thật bị phong ấn?

Càng nghĩ, vẻ thống khổ trong mắt Lục Linh càng đậm, vắt tay lên trán, ngón áp út bóp nhẹ huyệt thái dương.

Lục Ly giảng một lát rồi ngừng lại, hắn sợ linh hồn Lục Linh xảy ra chuyện, không dám nói quá nhiều. Hiện tại đã gợi ý cho nàng rất nhiều, có thể để nàng chậm rãi hồi tưởng, mở ra phong ấn bị phong ấn.

- A!

Lục Linh nghĩ một lúc, đột nhiên nhắm mắt lại, thống khổ lắc đầu nói:

- Không thể tiếp tục nghĩ nữa, không thể nghĩ tiếp, nếu không đầu ta sẽ nổ tung mất.

Lục Ly thấy cả người Lục Linh rung lên, sắp ngã sấp xuống, vội vàng đứng dậy đỡ nàng, dìu nàng đi vào nội điện, rót một chén nước trà đưa tới, nói:

- Tỷ, ta không vội, bây giờ nghĩ không nổi thì đừng nghĩ. Qua mấy ngày ta sẽ dẫn ngươi chạy ra Vân Thủy Điện, mang ngươi về lại Bắc Mạc, tìm người giúp ngươi phá mở phong ấn linh hồn.

- Rời khỏi Vân Thủy Điện...

Tròng mắt Lục Linh đột nhiên khôi phục vẻ tỉnh táo, nàng lắc đầu nói:

- Ta không thể đi, trước khi trận chiến này kết thúc, ta không thể đi đâu được cả. Ngươi rời Vân Thủy Thành trước, ta sẽ sai người đưa ngươi ra ngoài, chờ đại chiến kết thúc hẵng quay lại.

- Cái này...

Thần sắc Lục Ly thoáng hiện vẻ chần chừ, sau đó rất kiên quyết lắc đầu nói:

- Không được, tỷ tỷ! Ta chết cũng sẽ không rời bỏ ngươi, Vân Thủy Thành quá nguy hiểm, ta không thể để ngươi ở lại chỗ này. Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, chỉ cần theo ta trở lại Bắc Mạc, dù có là cung chủ Thái Dương Cung cũng không dám đánh tới, nơi đó tuyệt đối an toàn.

- Đừng nói nữa!

Ngữ khí Lục Linh đột nhiên trở nên nghiêm lệ dị thường, lạnh giọng nói:

- Mặc kệ ngươi có phải đệ đệ của ta không, ta cũng sẽ không đi theo ngươi. Trước khi đại chiến kết thúc, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Vân Thủy Thành, việc này không có gì để thương lượng. Nếu ngươi đã không muốn đi, vậy cứ ở lại Vân Thủy Thành. Ừ, trước khoan nói những chuyện này, đợi đại chiến kết thúc rồi tính, ngươi đừng ở lại nơi này quá lâu, ra ngoài trước đi!

- Tỷ tỷ!

Lục Ly lo lắng kêu lên.

Lục Linh lại không có vẻ gì là động tâm, lạnh lùng nói:

- Đừng nói nhảm, mọi chuyện đợi sau đại chiến rồi tính. Ngươi trước chỉnh lý lại dung nhan, ta phái người đưa ngươi ra ngoài.

Thấy thần sắc Lục Linh kiên định như vậy, Lục Ly đành phải lấy ra gương đồng, lần nữa cải trang bằng nước thuốc Dạ Tra chuẩn bị sẵn, đáng tiếc tay nghề hắn không được tốt cho lắm, ngụy trang một lúc lâu mà vẫn không có được vận vị như ban đầu, bộ dạng nhìn có vẻ trẻ ra rất nhiều. Được cái giờ là ban đêm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra khác biệt quá lớn.

- Lý di!

Thần niệm Lục Linh quét ra ngoài, cửa thiền điện mở ra, lão ma ma kia quay trở lại. Lục Linh khua tay nói:

- Người này đúng là người quen cũ của ta, hơn nữa lần này còn đưa đến cho ta một tin tình báo vô cùng quan trọng. Ngươi đưa hắn ra ngoài, đồng thời không được nói lại việc này với bất kỳ ai, bằng không giết không cần luận.

Lục Ly nhìn ánh mắt băng lãnh của Lục Linh, biết giờ có nói gì cũng vô dụng. Hiện tại Lục Linh rõ ràng không muốn nghĩ đến chuyện trước kia, nhất định phải kiên trì đợi sau đại chiến. Bởi vì ký ức bị phong ấn, nàng với Lục Ly đã không có cảm tình quá sâu, bởi thế dù Lục Ly có quỳ chết ở trước mặt nàng, nàng đều sẽ không phản ứng.

Tính cách Lục Linh trước nay luôn là như thế, chủ kiến rất mạnh, chuyện đã nhận định rồi thì chín con trâu đều không kéo về được. Lục Ly đành nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó đi theo Lý ma ma ra ngoài.

Lý ma ma không đưa Lục Ly ra đại điện, mà gọi lại một tên Ám Vệ dẫn Lục Ly ra ngoài. Đợi Lục Ly đi rồi, Lục Linh mới lại tiến ra bên ngoài thiền điện, lần nữa dặn dò nói:

- Phái Ảnh thập thất bảo vệ hắn, người này tương đối quan trọng, không được để hắn ra khỏi thành, cũng không thể để hắn xảy ra chuyện.
Chương 818 Bày mưu tính kế

Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, Lý ma ma vẫn không dám hỏi nhiều, lập tức đi ra tìm người phân phó.

Đợi Lý ma ma đi rồi, Lục Linh thẫn thờ đứng ngây ra trước cửa đại điện, nhìn theo hướng Lục Ly rời đi, thì thào tự nhủ:

- Đệ đệ? Không ngờ ta còn có đệ đệ? Người này ta cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa vô cùng xa lạ, xem ra trí nhớ trước kia trước kia của ta thật bị phong ấn. Ừ, trước khi đại chiến kết thúc không thể phân tâm, việc này đừng nghĩ nữa, hết thảy cứ đợi sau đại chiến rồi tính.

Lục Linh khẽ thở dài, quay người đi vào trong thiền điện, bỏ lại mùi thơm ngát nhè nhẹ.

Lục Ly đi ra Vân Thủy Điện, lại không nhìn thấy Thất tiểu thư, có Ám Vệ hộ tống không ai làm khó hắn. Hắn đứng sửng sốt ngoài cửa lớn Vân Thủy Điện một lúc, sau đó quay về lại nơi mình đang cư trú.

Lục Linh cứ khăng khăng phải muốn chờ sau đại chiến lại nói, Lục Ly hết cách, đành phải đi về trước. Nửa canh giờ sau, hắn về lại viện tử của Mạnh Kích, trên đường ngược lại đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.

Không phải Lục Linh không tin tưởng hắn, hơn nữa xem ra trong lòng Lục Linh đã nhận định hắn là đệ đệ, nếu không đã không phái Lý ma ma đưa hắn đi ra.

Có vẻ trong lần đại chiến này Lục Linh đóng vai trò rất quan trọng, Thất tiểu thư nói những lão gia hỏa kia đều rất tín nhiệm Lục Linh, phần nào cũng có thể chứng minh điểm này.

Đại chiến sắp tới, Lục Linh không muốn bởi vì những chuyện khác mà nhiễu loạn tâm cảnh. Cho nên nàng mới chọn cách tạm thời bỏ qua việc này, đợi sau khi đại chiến kết thúc lại nghĩ cách mở ra phong ấn, hoặc là tìm hắn từ từ hồi phục ký ức.

Đã chờ hơn hai năm, Lục Ly không để ý phải nhiều thêm mấy ngày.

Chỉ là đại chiến sắp tới, vạn nhất Vân Thủy Điện chiến bại thì sao? Đến lúc đó Lục Ly thân là Thánh Nữ, ba đại thế lực há sẽ bỏ qua cho nàng?

Trận chiến này tuyệt đối sẽ dẫn lên Thái Dương Cung chú ý, mặc dù ngoài mặt Thái Dương Cung không quan tâm, nhưng bên trong hẳn đã sớm phái Nhân Hoàng len lén ẩn núp ở phụ cận, tùy thời có thể nhúng tay đại chiến, khống chế cục diện.

Bởi thế...

Lục Ly rất lo lắng cho sự an toàn của Lục Linh. Để Mông Thần cường hành tới cướp người đã không thực tế! Mông Thần không thể lộ diện, bằng không đám người Mông Thần Dạ Tra đừng hòng thoát ra được.

Trong mắt Lục Ly không khỏi có chút sầu muộn, tối nay điều may mắn duy nhất là gặp được Thánh Nữ, xác định Thánh Nữ chính là Lục Linh, hai tỷ đệ cuối cùng đã gặp được nhau.

- Tỷ tỷ mưu lược nghịch thiên, nàng để ý đại chiến lần này như thế, chẳng lẽ trong lòng sớm nắm chắc tất thắng?

Lục Ly nghĩ đến một khả năng, trí tuệ Lục Linh trước nay vẫn luôn biến thái, tỷ như trận chiến ở bộ lạc Địch Long, sớm từ mấy năm trước nàng đã âm thầm bố cục, cuối cùng giúp Lục Ly nhẹ nhàng lấy ít thắng nhiều, dùng yếu chế mạnh, đại sát tứ phương.

Trận chiến sau đó ở Vũ Lăng Thành cũng tương tự, ở trong ấn tượng của Lục Ly, năng lực bày mưu tính kế của Lục Linh vượt xa tất cả những người mà hắn từng gặp được.

Vân Thủy Điện chỉ có hai tên Nhân Hoàng, ba đại thế lực lại có ba tên Nhân Hoàng, nhưng thần sắc Lục Linh lại vẫn chẳng hề có nửa điểm lo lắng. Hơn nữa còn để hắn ở lại trong Vân Thủy Thành, điều này chứng tỏ Lục Linh không sợ Lục Ly xảy ra chuyện.

Nói cách khác, Lục Linh căn bản không lo lắng Vân Thủy Điện chiến bại!

- Thôi, thôi…

Lục Ly càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng quyết định lặng lẽ theo dõi biến hóa, cùng lắm thì lúc tình huống không đúng hắn cường hành mang theo Lục Linh rời đi. Dù hai tỷ đệ có phải chết chung ở đây, Lục Ly cũng vừa lòng thỏa ý.

Phanh phanh phanh!

Lục Ly đang trầm tư thì bị một tràng thanh âm gấp gáp cắt ngang, bên ngoài có người gõ cửa, Lục Ly cảnh giác thò ra thần niệm, lại thấy một thân ảnh yểu điệu ló vào.

Không ngờ Thất tiểu thư lại tìm tới cửa.

Thất tiểu thư nói thế nào cũng là tiểu thư trực hệ của Đồ gia, lại gả cho công tử trực hệ của Vưu gia. Ở Vân Thủy Thành, nàng muốn tìm một tên binh sĩ là điều quá đơn giản, nhất là Lục Ly còn từng cùng nàng tiến vào Vân Thủy Điện.

Lục Ly không khỏi có chút đau đầu, hắn vốn chỉ lợi dụng Thất tiểu thư để đi gặp Lục Linh, giờ gặp được rồi, tự nhiên không muốn có bất kỳ khúc mắc nào với Thất tiểu thư nữa.

Chỉ là Thất tiểu thư đã tìm tới cửa, chẳng lẽ lại cự tuyệt không thấy? Tính tình Thất tiểu thư này thế nào Lục Ly đã từng kiến thức qua, vạn nhất làm lớn chuyện thì sao? Đến lúc đó dẫn lên đại nhân vật Vân Thủy Điện chú ý, tình cảnh hắn sẽ rất đáng lo.

Nghĩ một lát, cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa nhìn Thất tiểu thư, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc nói:

- Thất tiểu thư, sao ngươi lại tới đây?

Thất tiểu thư thấy Lục Ly hoàn hảo không chút tổn hại, không khỏi thở phào một hơi, lại quan sát sân viện rách nát xung quanh một lượt, vẫy tay nói với Lục Ly:

- Đi theo ta.

- Đi đâu?

Lục Ly có chút không muốn đi, Thất tiểu thư lại cường hành kéo lấy tay hắn, dẫn lên xe ngựa. Sau đó kêu phu xe khởi hành, đợi khi xe ngựa bắt đầu di chuyển, nàng mới khẩn trương hỏi Lục Ly:

- Sao rồi? Sau khi ngươi tiến vào cung điện Thánh Nữ thì đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi toàn thân đi ra được.

Lục Ly thuận miệng bậy bạ nói:

- Vào được, đáng tiếc có hai tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ẩn nấp bên người Thánh Nữ, ta không có cơ hội ra tay, thế là tùy tiện bẩm báo một quân tình, lừa dối qua cửa.

- Ngươi may mắn thật đấy.

Thất tiểu thư như trút được gánh nặng nói:

- Thánh Nữ này lãnh huyết vô tình, giết người không chớp mắt, phu quân ta Vưu Dực đã từng nghĩ dây dưa nàng, sau cùng bị nàng đánh gãy chân, còn phế đi vận mệnh, đến giờ vẫn không cách nào chữa trị

- Ách?

Lục Ly rất đỗi kinh ngạc, trước kia Dạ Tra điều tra được thông tinh Lục Linh từng đánh gãy chân một tên đệ tử trực hệ, sau cùng lại vẫn không việc gì. Không ngờ người đó lại là Vưu Dực, phu quân của Thất tiểu thư, hơn nữa còn hủy đi vận mệnh Vưu Dực, khiến hắn có khổ không nói ra được, khó trách Thất tiểu thư lại phóng đãng như thế?
Chương 819 Tử quỷ

Làm tốt lắm!

Lục Ly ngấm ngầm khen hay, dám đánh chủ ý lên người Lục Linh, nếu là rơi vào trong tay hắn, Vưu Dực tuyệt đối sẽ sống không bằng chết, phải biết Lục Linh chính là nghịch lân của hắn.

Nghĩ đến người ngồi bên cạnh là thê tử của Vưu Dực, mình chính đang đội nón xanh lên đầu Vưu Dực, Lục Ly bất giác có một loại khoái cảm khó mà diễn tả. Hắn đưa tay bắt lấy tay Thất tiểu thư, chủ động ăn “đậu hũ”, cười nói:

- Lần này tuy thất bại nhưng cũng không sao, chờ đại chiến bắt đầu thì vẫn còn cơ hội.

- Được rồi!

Thất tiểu thư lắc đầu nói:

- Tốt nhất ngươi vẫn đừng nên mạo hiểm, cục diện đã thế rồi, ta nghĩ dù có giết Thánh Nữ cũng không giúp ích được gì. Lần này Vân Thủy Điện thắng hay bại đành dựa hết vào ý trời. Dù bại cũng không sao, cùng lắm thì chết thêm một lần thôi.

- Mạnh Kích!

Thất tiểu thư đột nhiên nhìn chăm chăm Lục Ly, nhíu mày nói:

- Sao ta cảm thấy ngươi hơi khác lúc trước, tựa hồ trẻ hơn một chút?

Lục Ly thầm hô không ổn, lúc ở chỗ Lục Linh hắn từng lấy nước sạch rửa mặt một phen, lau đi bộ mặt Dạ Tra ngụy trang cho. Mặc dù đến sau đã được hóa trang lại, nhưng tay nghề hắn kém xa Dạ Tra, bởi thế sắc mặt có vẻ trẻ lên nhiều, trong xe ngựa có ánh nến, Thất tiểu thư có thể nhìn ra được cũng là điều bình thường.

Hắn phản ứng rất nhanh, khóe miệng nhếch lên ý cười tà mị nói:

- Tối nay đi vòng quanh Quỷ Môn Quan một chuyến, xem như sống lại một lần. Giờ lại được ở bên giai nhân, ngày tốt cảnh đẹp, chỉ cần là người đều sẽ trẻ đi mười tuổi.

Thất tiểu thư nhìn vào đôi tròng mắt thâm thúy, ý cười tà mị trên mặt Lục Ly, ánh mắt dần có chút mê ly. Nàng đột nhiên ôm lấy Lục Ly, nhẹ giọng kêu lên:

- Mạnh Kích, hay là ngươi dẫn ta rời đi Vân Thủy Thành, rời khỏi Vân Châu, tìm tới thành nhỏ nào đó an nhàn mà sống, ta không muốn ở thêm một khắc nào trong Vân Thủy Thành này nữa.

Thất tiểu thư thăm dò ra được tên hắn, Lục Ly lại không mấy ngạc nhiên. Thần niệm phóng ra dò xét một phen, sợ Thất tiểu thư trực tiếp để phu xe đi ra cửa thành. Phát hiện thấy xe không phải đang chạy tới cửa thành, lúc này mới yên tâm.

- Đừng sợ!

Hắn vỗ vỗ vai Thất tiểu thư nói:

- Vân Thủy Thành không phá được đâu, Thái Dương Cung hẳn là có cường giả ẩn nấp ở phụ cận, thời điểm then chốt ắt sẽ ra mặt điều đình. Nếu thực sự vẫn không được, lúc thành phá ta sẽ liều mạng mang người ra ngoài. Hiện tại ngoài thành toàn là võ giả ba đại thế lực, chúng ta mà chạy ra bây giờ thì chỉ có con đường chết.

- Ừ!

Thất tiểu thư suy nghĩ một phen, cảm thấy cũng có lý, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh liền tiến vào trong một tiểu viện. Thần niệm Lục Ly quét qua, nơi này hẳn là tiểu viện mà Thất tiểu thư và Vưu Dực đang ở.

Thần niệm một mực dò xét bên ngoài, phát hiện xe ngựa lại đang tiến vào một tiểu viện khác, xem ra đây là tiểu viện riêng tư của Thất tiểu thư. Hắn không khỏi đau đầu, có vẻ Thất tiểu thư quyết phải muốn hoan lạc một lần với hắn cho bằng được.

Xe ngựa đứng ở trong sân, Thất tiểu thư vén rèm đi ra, Lục Ly đành phải cắn răng bước xuống theo.

- Đây là tiểu viện riêng của ta, không có người nào khác nữa cả.

Thất tiểu thư cười tủm tỉm nói, trên mặt hiển hiện một mạt đỏ ửng, sóng tình dập dờn trong mắt, rất là mê người.

Lục Ly ngoài mặt điềm nhiên như không, trong lòng lại đang âm thầm nghĩ cách thoát thân. Hắn không muốn phát sinh quan hệ với Thất tiểu thư, làm vậy sẽ có lỗi với Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh.

Chỉ là nếu hắn cự tuyệt, một khi Thất tiểu thư phát nộ, cục diện liền không dễ khống chế. Dù sao nơi đây cũng là Vân Thủy Thành, là địa bàn của Đồ gia và Vưu gia, trong khi hiện tại Lục Linh vẫn chưa nhận hắn.

- Vào đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?

Thất tiểu thư lắc eo đi về phía cửa, thấy Lục Ly còn đứng trước xe ngựa bất động, không khỏi tức giận nhìn hắn một cái.

Lục Ly đành phải khổ não đi theo, tiểu viện rất tao nhã, khác hẳn với cái sân viện rách nát kia của Mạnh Kích, bên trong không có nam tử, chỉ có mấy tên tỳ nữ.

Thất tiểu thư kéo tay Lục Ly trực tiếp tiến vào phòng ngủ, vừa tiến vào liền áp sát người lại, hai cánh môi nóng bỏng mềm mại áp đến, tựa như mèo cái động tình chủ động cầu được hôn.

- Mẹ nó, làm sao bây giờ?

Đầu óc Lục Ly cấp tốc xoay chuyển, tiến thối lưỡng nan, lát sau hắn mới tìm được cơ hội khẽ đẩy Thất tiểu thư ra, nói:

- Thất tiểu thư, gấp vậy làm gì, trước uống mấy chén đã, thế nào?

- Nỡm ạ...

Thất tiểu thư lườm Lục Ly một cái, nhẹ nhàng kéo lấy đai lưng, ngón tay khẽ khàng cởi ra mấy chiếc cúc áo, váy dài theo đầu vai trượt xuống, lộ ra yếm màu hồng phấn. Bờ vai trắng như tuyết và hai đùi tròn trịa thẳng tắp lõa lồ giữa trời.

Trong ánh mắt nàng chất đầy mị ý, chằm chằm nhìn Lục Ly, từng bước lùi về phía giường, ngón tay nhỏ ngoắc ngoắc nói:

- Rượu có ngon bằng ta không? Mạnh Kích, cho ta một buổi tối mỹ diệu đi nào!

Oanh!

Đầu óc Lục Ly tưởng như nổ tung, chỉ thấy Thất tiểu thư nằm nghiêng trên giường, một tay thoát đi dải yếm lụa, thân hình mềm mại hoàn toàn bạo lộ, nhìn không khác gì mèo hoang gợi tình, tà hỏa trong người bốc cao, thiếu chút không khống chế nổi bản thân.

Ầm!

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang trầm muộn, Lục Ly cùng Thất tiểu thư đồng thời cả kinh. Thần niệm Lục Ly quét đi ra, thấy được một thanh niên khôi ngô xách kiếm chính đang cuồng bạo vọt tới bên này.

- Mẹ nó, bị người bắt gian...

Lục Ly nhìn ánh mắt sát khí đằng đằng của tên công tử khôi ngô kia, nội tâm đã đoán được bảy tám phần. Xem ra là Vưu Dực, phu quân Thất tiểu thư tới muốn bắt gian.

Ầm!

Không đợi Thất tiểu thư kịp phản ứng, cửa phòng đã bị một cước đá văng, công tử trẻ tuổi kia xách kiếm đi đến, mắt lạnh quét nhìn Thất tiểu thư và Lục Ly, lập tức sát khí đằng đằng nói:

- Đồ Kỳ, ngươi chơi đùa nam nhân đến nghiện? Còn dám mang về đây? Mà lại... loại thế này ngươi cũng dính vào được? Ngươi không muốn mặt, nhưng Vưu gia chúng ta còn muốn mặt. Hôm nay không xử hai ngươi, ta không phải họ Vưu!
Chương 820 Ngươi có thể làm mồng một, ta không thể làm mười lăm?

Trường cảnh này khiến Lục Ly rất lúng túng, trộm tình bị người bắt gian ngay giữa hiện trường, chuyện như thế có đổi lại thành bất cứ người nào cũng đều sẽ xấu hổ lúng túng.

Chỉ là Lục Ly căn bản không nghĩ tới tán tỉnh Thất tiểu thư, càng không nghĩ tới hoan lạc với nàng, thế nên cảm giác tội ác trong lòng không đến nỗi quá mạnh.

Chuyện đã xảy ra rồi tự nhiên phải được xử lý, nhưng xử lý thế nào lại khiến Lục Ly có chút khó xử. Người tới là công tử Vưu gia, nếu làm lớn chuyện, Lục Ly đừng hòng nghĩ toàn thân trở ra. Nhưng không đại náo, người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chẳng lẽ cứ đứng đấy cho người ta chẻ chết?

Thất tiểu thư cũng có chút bối rối, bất kỳ nữ nhân nào trộm tình bị trượng phu bắt được đều không cách nào bình tĩnh. Chẳng qua Thất tiểu thư lại phản ứng rất nhanh, ôm lấy chăn che đi phần thân thể lõa lồ, ngồi dậy nói:

- Vưu Dực, có cần phải làm vậy không? Năm đó ngươi đùa bỡn nữ nhân còn ít? Ngươi có thể làm mồng một, ta không thể làm mười lăm? Ngươi đừng quên, năm đó chính là ngươi đi trêu chọc Thánh Nữ, cuối cùng bị Thánh Nữ phế đi vận mệnh. Nếu ngươi không làm ra những việc đó, ta há lại biến thành bộ dạng như hôm nay? Làm lớn chuyện, ta thì không sao, nhưng mặt mũi Vưu gia các ngươi sẽ mất sạch.

- Ta giết ngươi!

Vưu Dực bị Thất tiểu thư bóc trần thương sẹo, không khỏi càng thêm giận dữ. Nam nhân đều thích sĩ diện, chuyện khó nói bị người công khai vạch trần, còn nỗi nhục nhã nào hơn thế?

Lập tức, hắn vung lên trường kiếm trùng trùng chém tới Thất tiểu thư, Thất tiểu thư lại bỡn cợt nhìn hắn, không tránh không né mà bình thản nói:

- Giết đi, ngươi giết ta, để xem ngươi ăn nói thế nào với Đồ gia chúng ta?

Lời này của Thất tiểu thư khiến sắc mặt Vưu Dực khẽ biến, trường kiếm rốt cục chệch sang một bên, chặt đứt giường, một tay khác trùng trùng quét qua, tát bay Thất tiểu thư.

- Hừ, ta trước giết tên tiện nam này, sau đó lại ngược sát ngươi.

Thân hình Vưu Dực hơi lắc, sát khí đằng đằng nhìn sang Lục Ly, trường kiếm vung lên giũ ra mấy đạo kiếm hoa, chụp lấy đầu Lục Ly.

Vưu Dực là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, chút chiến lực ấy ở trong mắt Lục Ly căn bản không đáng là gì, lúc này sắc mặt Lục Ly đã trầm như nước.

Vừa rồi hắn cũng đã nghĩ thông, hắn không có lòng trộm tình với Thất tiểu thư, bởi thế chẳng việc gì phải cảm thấy tội lỗi. Vưu Dực đã từng định khinh nhờn Lục Linh, đó chính là kẻ thù sinh tử với hắn, thế nên hắn cũng chẳng mấy cố kỵ.

Thần niệm cường đại cuốn tới như thủy triều, thoáng chốc liền xâm nhập vào trong Hồn Đàm Vưu Dực, chấn nhiếp linh hồn đối phương. Bàn tay hắn thò ra như rắn độc, nhẹ nhàng túm lấy cổ Vưu Dực, giơ lên giữa không trung.

- A...

Thất tiểu thư bị tát bay, lại quên đi đau đớn và thân hình lõa lồ, lo lắng nhìn về phía Lục Ly, không ngờ cục diện bỗng chốc biến chuyển.

Chỉ thấy thân hình Lục Ly hơi lắc, chớp mắt sau đó đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ Vưu Dực, đồng thời tay còn lại đoạt lấy trường kiếm, gác lên cổ Vưu Dực.

Lục Ly là Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, Vưu Dực lại là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, dù Vưu Dực là tên công tử quen sống an nhàn sung sướng, chiến lực cũng tương đối thấp. Nhưng có thể bị nắm xuống nhẹ nhàng như vậy vẫn khiến Thất tiểu thư rất là cả kinh.

Nắm xuống Vưu Dực thì đơn giản, nhưng xử lý hậu sự thế nào lại tương đối khó.

Lục Ly đảo mắt nhìn sang Thất tiểu thư hỏi:

- Giết Vưu Dực, trong thời gian ngắn sẽ có phiền phức gì không? Ý ta là chỉ trong vòng mười ngày, đợi khi đại chiến phát sinh thì đây chỉ còn là chuyện nhỏ.

- Không được!

Thất tiểu thư lắc đầu nói:

- Vưu Dực là đệ tử trực hệ của Vưu gia, có bản mệnh ngọc phù ở Vưu gia, một khi bỏ mạng Vưu gia sẽ lập tức biết được.

- Ừm, đúng là không thể giết bây giờ.

Lục Ly nhướng mày, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Vậy trước cứ giam lại, chờ khi đại chiến diễn ra thì ném hắn ra ngoài thành, để người ba đại thế lực giải quyết giùm.

Thất tiểu thư nhíu mày, trong lòng kinh nghi bất định, chuyện đã đến nước này, nàng cũng không biết phải làm sao. Giết khẳng định là không thể giết, còn nếu cầm tù... một khi bị Vưu gia phát hiện, sự tình sẽ rất phiền phức. Chỉ là nếu thả Vưu Dực... hắn lại làm lớn chuyện, tình thế càng khó xử.

- Ngươi trước mặc lại quần áo tử tế, để thị nữ đóng cửa lại, đồng thời dặn bọn họ không được tiết lộ tin tức ra ngoài.

Lục Ly lạnh lùng nói, ngữ khí khiến người không dám nghi ngờ. Thất tiểu thư ngây ra một lúc, sau đó cấp tốc mặc lại quần áo, đi ra ngoài dặn dò mấy câu với đám thị nữ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mấy tên thị nữ bên ngoài đều chưa kịp phản ứng, cũng may là không ai chạy đi tìm người cầu cứu.

Đợi sau khi Thất tiểu thư quay trở lại, Lục Ly đã thản nhiên ngồi trên ghế, Vưu Dực thì nằm sóng xoài trên đất, Thất tiểu thư bị dọa sợ, liên thanh hỏi:

- Ngươi giết hắn rồi?

- Không, chỉ đánh ngất thôi!

Lục Ly nhàn nhạt liếc Vưu Dực một cái nói:

- Trước giam lại cái đã, đại chiến sắp khai màn, chờ chiến đấu bóc mở lại thả ra, như vậy chẳng ai để ý hắn cả. Nếu thành phá, hắn có chết hay không đã không quan trọng.

Trong lòng Thất tiểu thư vốn đang rối như tơ vò, thấy Lục Ly bình tĩnh như thế, tựa hồ tìm được chủ tâm cốt. Nàng dần hồi thần, ngẫm lại thì thấy cũng đúng, thế là gật đầu nói:

- Đúng đúng, nếu thành phá, chúng ta liền chạy ra, Vưu Dực có chết hay không đã chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa. Chỉ mấy ngày nữa là đại chiến bóc mở, chúng ta trước cứ giam hắn lại rồi tính.

Tâm tình Lục Ly cũng triệt để ổn định lại, chỉ cần đại chiến khai màn, một khi tình hình chiến đấu khả quan hắn liền có cơ hội nhận nhau với Lục Linh, nếu tình hình chiến đấu không ổn hắn liền cường hành mang theo Lục Linh đào tẩu, Vưu Dực chết sống thế nào hắn căn bản không thèm để ý.

Lập tức, Lục Ly lấy ra Tù Ma Liên trói lại Vưu Dực, ném vào trong một gian phòng khác. Chính hắn lại không dám rời đi, vạn nhất Vưu Dực đào tẩu, hoặc là được cứu đi, hắn sẽ bị người Vưu gia truy sát.

Trầm tư thoáng chốc, hắn quyết định mấy ngày nay sẽ ở lại trong biệt viện này, một là để canh chừng Vưu Dực.

Advertisement
';
Advertisement