Chương 746 Đồ lưu manh 2
Tiểu Bạch bất ngờ lườm hắn một cái rất là nhân tính hóa, Khương Khinh Linh ở bên kia chơi đùa một lúc, cảm thấy chẳng còn gì vui, liền đưa trả Man Thần Đỉnh cho Lục Ly, nói:
- Được rồi, trừng trị chút vậy thôi, đừng thật đánh chết bọn họ.
Lục Ly tiện tay ném Man Thần Đỉnh sang một bên, cười nói:
- Đánh không chết được, lần trước đánh suốt tám ngày tám đêm còn chưa chết, cứ để bọn họ tiếp tục hưởng thụ thêm một lát.
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly có phân tấc, liền cũng không nhiều lời, tò mò nhìn Tiểu Bạch hỏi:
- Sao Man Thần Đỉnh lại do Tiểu Bạch điều khiển? Chẳng lẽ không phải ngươi luyện hóa?
Lục Ly trầm tư một lát mới chậm rãi giải thích nói:
- Ta không luyện hóa được, thứ đó là đồ của Man tộc, Tiểu Bạch hẳn là có được một ít thần lực, nhờ vậy mới có thể luyện hóa Man Thần Đỉnh.
Khương Khinh Linh đưa tay qua khẽ vuốt Tiểu Bạch, khen:
- Tiểu Bạch thật lợi hại, ta thấy nó không thua gì Thú Hoàng bát giai, chờ sau này trưởng thành, nhất định có thể đối phó cường giả Địa Tiên.
Tiểu Bạch nghe được Khương Khinh Linh khen ngợi, lập tức kiêu ngạo ngóc đầu lên, bộ dáng rất là chảnh chó, rất là gợi đòn. Lục Ly sủng nịch điểm nhẹ lên trán Tiểu Bạch một cái, nói:
- Tiểu Bạch đúng là rất lợi hại, bán Thần khí của Cơ Mộng Điềm đều bị nó cắn đứt.
- Hả?
Khương Khinh Linh càng thêm chấn kinh, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch không giấu được vẻ kinh dị, Tiểu Bạch lại càng ngóc đầu lên cao mấy phần.
- Khinh Linh!
Lục Ly nghiêm mặt nhìn qua Khương Khinh Linh nói:
- Ngươi truyền thần lực cho ta, linh hồn còn bị thương, làm vậy sẽ không ảnh hưởng ngươi tu luyện sau này chứ? Ngươi chính là thiên kiêu tương lai, lại bởi vì ta... Ai, những thần lực này đều bị Hồn Đàm của ta hấp thu, không cách nào trả lại được cho ngươi.
- Đồ ngốc!
Khương Khinh Linh khẽ cười lắc đầu nói:
- Thật ra ta cảm thấy tác dụng của thần lực cũng không lớn, hơn nữa còn ít như vậy, dùng tí liền mất. Thứ Đấu Thiên Đại Đế thực sự ban cho ta không chỉ có mỗi thần lực, còn có một thứ rất khó dùng ngôn từ để diễn tả, ta cảm thấy nếu ta có thể cảm ngộ được thứ kia, thực lực tuyệt đối sẽ có bước nhảy vọt về chất. Còn... Linh hồn bị thương, Linh Lung Các thiếu gì linh tài cao cấp, chỉ cần ta trở về liền có thể nhẹ nhàng khôi phục.
- Thế à!
Áy náy trong lòng Lục Ly giảm bớt đi phần nào, hắn hiếu kì dò hỏi:
- Thứ khó mà dùng ngôn từ diễn tả kia là gì? Chẳng lẽ là áo nghĩa?
- Chắc vậy...
Khương Khinh Linh nghi hoặc chớp chớp mắt, nói:
- Nếu là áo nghĩa, ta cảm thấy ít nhất cũng phải là thất bát phẩm trở lên. Chẳng qua... Ta cảm thấy đây không phải là áo nghĩa, có thể là thứ còn cường đại hơn cả áo nghĩa.
- Hả?!
Lục Ly không khỏi chấn kinh, vội bắt lấy tay Khương Khinh Linh nói:
- Vậy đợi khi trở về ngươi nhất định phải tập trung tu luyện, chỉ cần ngươi trở thành thiên kiêu, ta liền có thể làm tiểu bạch kiểm, được ngươi nuôi.
- Ngừng...
Khương Khinh Linh lườm hắn một cái, ánh mắt đầy vũ mị nói:
- Lúc trước bản tiểu thư nói muốn bao nuôi ngươi, chẳng phải ngươi rất có cốt khí cự tuyệt? Ngươi là cầm tinh con lừa, thân lừa ưa nặng.
- Giờ khác, lúc trước khác!
Lục Ly giả bộ u oán nói:
- Ta đã thất thân với ngươi, tính là người của ngươi, gạo nấu thành cơm rồi, vì sao không thể ăn cơm mềm?
Sắc mặt Khương Khinh Linh lập tức đỏ bừng, cáu giận nói:
- Đồ lưu manh.
- Ha ha ha!
Thấy Khương Khinh Linh đã khác hẳn trước kia, nghe được mấy lời này lại không giấu được vẻ ngượng ngùng, Lục Ly mừng rỡ, bất ngờ đưa tay sờ lên hai ngọn song phong một cái, nói:
- Nói ta lưu manh, vậy ta lưu manh cho ngươi xem.
Bị Lục Ly đột nhiên đánh lén, cả người Khương Khinh Linh tức thì mềm nhũn, một tay giơ lên bắt lấy tay Lục Ly, không cho hắn tiếp tục tác quái, tay còn lại đánh lên người Lục Ly mấy cái, cáu giận nói:
- Ngươi đừng làm bậy, giữa ban ngày ban mặt, bị nhìn thấy ta làm sao còn mặt mũi gặp người?
- Đúng là không hay cho lắm!
Lục Ly thu tay lại, nghiêm mặt nói:
- Không phải ngươi có Linh Lung Tháp ư? Mau mau lấy ra, chúng ta vào trong Linh Lung Tháp triền miên một lúc. Lần trước ta mơ mơ hồ hồ thất thân, quá chịu thiệt, lần này ta phải đòi về cả vốn lẫn lãi.
- Hạ lưu!
Khương Khinh Linh bay vọt lên, như một con thỏ bị kinh hách, chạy vụt mà đi, đợi khi bay tới trên một đỉnh núi khác mới quay đầu thè lưỡi, làm mặt quỷ nói:
- Lục Ly, ta về đại bản doanh trước, bản tiểu thư không để ngươi đắc sính đâu.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười dài một tiếng, thương thế Khương Khinh Linh còn chưa khôi phục, hắn đương nhiên sẽ không làm ra chuyện cầm thú kia, chỉ là nói đùa mà thôi.
Hắn thu lại Man Thần đỉnh, mang theo Tiểu Bạch, hướng tới nơi xa quát to:
- Dạ công tử, Hồng Ngư tỷ, Khương Hỗ, đi thôi, về lại đại bản doanh.
...
Người trong đại bản doanh không nhiều, chỉ chừng hai, ba ngàn, phần lớn võ giả đều tổ đội ra ngoài săn giết dị tộc.
Bởi vì Lục Ly, hiện tại rất nhiều dị tộc cũng không dám ra ngoài đại bản doanh. Thế nên Nhân tộc chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, cơ hội tốt như vậy, võ giả Nhân tộc làm sao có thể bỏ qua? Bọn hắn vào đây đâu phải để chơi, mà là tới để kiếm điểm tích lũy vaf rèn luyện.
Chẳng qua trong đại bản doanh vẫn có võ giả phụ dung tứ đại thế lực lưu thủ, sau khi Lục Ly vừa trở về, đám võ giả kia lập tức oanh động, dồn dập tụ lại.
- Làm sao?
Lục Ly một tay nắm lấy Khương Khinh Linh, mắt lạnh quét nhìn trên trăm người vây quanh, nói:
- Muốn gây sự?
Trong nhóm người này, số võ giả Cơ gia Dương gia Lục gia Điệp gia cũng không nhiều, chỉ có mấy tên, xem ra còn là con em chi thứ, những người còn lại đều là võ giả thuộc các thế lực phụ dung.
Uy danh Lục Ly quá thịnh, nguyên một đám mắt lạnh quét qua, lại không ai dám đối mặt với hắn, cứ thế ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không dám ra mặt.
Cuối cùng một tên con em chi thứ Cơ gia cắn răng nói:
- Lục công tử, tiểu thư nhà ta đâu?
- Tiểu thư nhà ngươi có tay có chân, chính nàng biết tự đi, ta sao quản được?
Chương 747 Muốn gây sự
Lục Ly lạnh lùng đáp một câu, thuận miệng bậy bạ nói tiếp:
- Mười mấy ngày qua thật ra ta có nghe được một ít đồn thổi, nói tiểu thư nhà ngươi tới đại bản doanh Ma tộc, sau đó liền không thấy đi ra, không chừng lúc này đã trở thành vương phi của vương tử Ma tộc cũng nên.
- Ngươi đánh rắm...
Tên võ giả Cơ gia vốn định chửi đổng, lại thấy sát ý lóe lên trong mắt Lục Ly, vội vàng ngậm miệng lại. Tròng mắt đảo quanh vài vòng nói:
- Lục công tử, tiểu thư nhà ta và mấy người Toan công tử Hiên công tử Phi Vũ tiểu thư đã mất tích mười mấy ngày. Nếu ngươi bắt các nàng, còn mong ngươi thả người, chuyện này là náo lên, đối với ai đều không tốt!
Đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Nghê Điệp Phi Vũ đã mất tích hơn mười ngày, rất nhiều người tản ra đi tìm mà vẫn không thu được động tĩnh gì. Cộng thêm Dạ Lạc truyền ra tin tức nói Lục Ly bắt được năm người, đối với điều này chúng nhân không khỏi nửa tin nửa ngờ.
Ông!
Một đạo thần niệm cường đại của Lục Ly quét tới, thoáng chốc liền bao phủ tên võ giả Cơ gia này và mấy người ở xung quanh, trên thân hắn lóe lên Huyền lực, nhấc chân trùng trùng đạp một cước về phía tên võ giả Cơ gia, đá bay hắn và hai người sau lưng, lúc này mới lạnh lùng liếc nhìn đám người còn lại, nói:
- Cút hết cho ta, còn dám làm phiền, ta chặt đứt chân hết bây giờ. Công tử tiểu thư nhà các ngươi mất tích thì tự đi mà tìm, ta đâu phải cha mẹ bọn họ, liên quan đ* gì!
Sắc mặt đám người kia lập tức trở nên khó coi dị thường, nhưng tên võ giả Cơ gia vừa rồi là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, lại không chịu được một cước từ Lục Ly, còn ai dám đi ra tự rước lấy nhục?
Lục Ly triển lộ chiến lực, chấn nhiếp đám đông, lại khiến chúng nhân càng thêm kiên định đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên đã bị hắn bắt đi.
- Ha ha!
Tính cách Khương Khinh Linh vốn chỉ sợ thiên hạ không loạn, trên nét mặt tái nhợt chớp qua một tia ý cười, lại nghĩ tới bộ dạng đám người Cơ Mộng Điềm trong Man Thần Đỉnh, tâm tình rất là sướng khoái. Nàng hung tợn liếc nhìn đám người kia, nói:
- Lục Ly, nói nhảm với chúng làm gì, ai dám ngăn đường, chặt đứt chân là xong.
Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư đi theo phía sau, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ cười khổ. Dạ Lạc khá là hiểu rõ tính cách Lục Ly, biết đám người này mà cứ tiếp tục xung lại, nhất định sẽ chọc giận hắn, bèn khua tay nói:
- Giải tán hết đi!
Uy vọng Dạ Lạc cao hơn Lục Ly rất nhiều, hắn vừa mở miệng, đám đông đành phải cắn răng tản ra.
Lục Ly nghênh ngang dắt theo Khương Khinh Linh đi tới doanh địa, Khương Hỗ thì liếc nhìn trong đám đông, xem xem liệu có thấy được người vây giết bọn hắn hôm đó. Song tìm nửa ngày mà vẫn không thấy, xem ra hơn hai mươi người kịp đào tẩu kia không dám về lại trong đại bản doanh.
Cách thời điểm mở ra cửa truyền tống về lại Thí Ma Thành còn một tháng, Lục Ly lại chẳng còn việc gì để làm. Dị tộc đã giết đủ nhiều, lúc này dị tộc ở bên ngoài quá ít, trừ phi tới đại bản doanh mấy tộc kia, bằng không khó mà lấy được đủ nhiều điểm tích lũy.
Giết vào đại bản doanh tứ tộc, lá gan Lục Ly còn chưa lớn đến mức đó. Trong đại bản doanh các tộc đều có cấm chế, không phải võ giả bản tộc đi vào thực lực sẽ bị áp chế, Lục Ly còn chưa muốn chịu chết.
Mỗi ngày hắn đều bồi cùng Khương Khinh Linh, bù đắp áy náy trong lòng. Dạ Lạc cũng không đi ra, ngày ngày đảo quanh doanh trướng Lục Hồng Ngư, đáng tiếc Lục Hồng Ngư đối với hắn lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa, khiến hắn buồn bực không thôi.
Vài ngày sau Lục Lân trở về, càng nhiều võ giả tứ đại thế lực nghe được tin tức cũng trở về, nhưng bọn hắn không dám đi tìm Lục Ly gây chuyện. Đành phải đi cầu cạnh Dạ Lạc Lục Lân Lục Hồng Ngư, để ba người đi thuyết phục Lục Ly thả đám người Cơ Mộng Điềm ra.
- Thả người?
Lục Ly nghe xong Lục Lân, hai hàng lông mày khẽ chớp, nói:
- Lục Lân, có phải ngươi điên rồi không? Giờ ta mà thả người thì khác gì mua việc vào thân, làm vậy bọn Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Lục Toan có tiêu tan hiềm khích lúc trước? Nếu bọn hắn dẫn theo một đám người vây giết ta, ngươi giúp ta ngăn trở được chắc? Dù có thể ngăn trở, chỉ cần bọn hắn đi ra Thí Ma Thành, tìm tới cường giả trong tộc giết hoặc bắt ta lại, ta biết đi đâu nói lý? Bọn hắn là bùa hộ thân của ta, trước khi xác định tuyệt đối an toàn, sao ta có thể thả người?
Lục Lân bị một đám con em chi thứ Lục gia thuyết phục, đồng thời cũng sợ lớn chuyện, cho nên mới tới khuyên nhủ. Nhưng nghe xong Lục Ly giải thích, trầm tư một lát, trên mặt bất giác lộ ra vẻ khó xử.
Lục Ly không thả người, chuyện này muốn không lớn cũng không được, đi ra Thí Ma Thành tứ đại thế lực tuyệt sẽ không để yên. Nhưng giờ Lục Ly mà thả người, bọn Cơ Mộng Điềm Lục Toan nhất định sẽ trả thù, đến lúc đó sự tình càng náo càng lớn, tình thế khó xử.
Khương Khinh Linh cũng nhíu mày, ánh mắt không giấu được vẻ âu lo. Lục Ly lại cười lên nhẹ nhàng, nắm chặt tay nàng nói:
- Đừng lo, đám người kia giờ đang ở trong tay ta, ta liền có tiền vốn để đàm phán. Chỉ cần tổ gia gia xử sự công bằng liêm chính, ta nghĩ cục diện sẽ không quá tệ. Hơn nữa... Có thiên kiêu tương lai là ngươi đứng về phía ta, Thí Ma Điện nhất định sẽ nể mặt.
Khương Khinh Linh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra, dứt khoát không quản, đến lúc đó lại tính tiếp.
Thần niệm Lục Ly quét qua bên ngoài, thấy rất nhiều người đang vây quanh chờ đợi tin tức, có chút bực bội khoát tay nói:
- Lục Lân, bảo đám người kia cút đi, đừng chọc giận ta, không thì ta chặt chân cả đám, à, nhờ gọi luôn Dạ Lạc vào đây.
Lục Lân đi ra, lát sau liền dẫn theo Dạ Lạc Lục Hồng Ngư tiến vào, Lục Ly đi thẳng vào vấn đề nói:
- Vốn định trở lại đại bản doanh nhàn nhã nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng đám người kia ngày ngày vây quanh bên ngoài khiến ta rất là bực bội. Hay là... chúng ta dẫn người đi ra kiếm ít điểm tích lũy?
- Dị tộc bên ngoài cũng không nhiều.
Chương 748 Dụ sát
Dạ Lạc chớp chớp mắt, tròng mắt chợt lóe nói:
- Ngươi muốn đi tiến công đại bản doanh tứ tộc?
- Ta còn chưa có năng lực lớn như thế!
Lục Ly lắc đầu cười khổ nói:
- Chẳng qua chúng ta có thể tổ chức một đám người tới mai phục bên ngoài đại bản doanh, sau đó phái người đến trước đại bản doanh dị tộc khiêu khích, dẫn dụ một nhóm đi ra rồi vây giết.
- Ách?
Dạ Lạc thoáng cả kinh, quay sang liếc Lục Hồng Ngư Lục Lân một cái, ánh mắt cả ba bất giác sáng lên. Đây cũng là một ý kiến hay, chủ yếu là có Lục Ly ở đây, dù dị tộc xuất động đại quân, bọn hắn cũng có thể phá địch, không đến nỗi quá mức nguy hiểm.
- Được rồi, dù sao cách thời điểm cửa truyền tống mở ra còn hai mươi mấy ngày, chúng ta đi trước giết một nhóm. Cứ tới đại bản doanh Ma tộc gần nhất, nếu có thể dụ sát vương tử Ma tộc, vậy thì tốt không gì bằng.
Dạ Lạc trước nay hành sự luôn rất quyết đoán, lập tức cùng Lục Hồng Ngư đi ra triệu tập nhân mã. Uy vọng Dạ Lạc rất cao, lại thêm Lục Ly đích thân dẫn đội, hẳn sẽ có rất nhiều võ giả tiểu gia tộc nguyện ý đi theo, thu hoạch chút ít điểm tích lũy.
Lúc này trong đại bản doanh có chừng hai, ba ngàn người, phần lớn là võ giả tiểu gia tộc không mấy liên quan với tứ đại thế lực, Dạ Lạc chỉ đi ra một canh giờ liền triệu tập được gần ngàn người.
Lần này Lục Ly không dám để Khương Khinh Linh ở lại một mình trong đại bản doanh, mà mang theo nàng cùng gần ngàn người ùn ùn kéo tới đại bản doanh Ma tộc.
Thật ra địa hình trong tiểu chiến trường không thích hợp đại bộ đội hành quân tác chiến, bởi vì nếu nhân số quá nhiều, đội ngũ tất sẽ kéo rất dài, mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị tứ tộc liên hợp vây giết.
Chẳng qua trước khác, bây giờ khác.
Hiện tại tứ tộc đại quy mô co rút, đa phần dị tộc đều trốn trong đại bản doanh không ra, số lượng di tộc ở bên ngoài không nhiều, một tiểu đội dị tộc dù đến đánh lén thì cũng không có gì đáng ngại.
Đại bản doanh Ma tộc đại cách bên này không tính quá xa, nếu Lục Ly bay với tốc độ nhanh nhất thì chỉ mất chừng bốn năm ngày. Chỉ là dẫn theo một ngàn người, trong đó quá nửa đều chỉ là Bất Diệt Cảnh, tốc độ hành quân khó tránh khỏi bị kéo thấp.
Vừa đi vừa nghỉ, trên đường gặp phải mười mấy tiểu đội dị tộc đánh lén, chết mất vài chục người, sau hai mươi ngày, đại quân rốt cục đã tới phụ cận đại bản doanh Ma tộc.
Xung quanh đại bản doanh Ma tộc không có bình địa, đại bản doanh lại được đặt ngay trong một tòa sơn mạch cực lớn. Thế là Lục Ly bèn để đại quân dừng lại trong một sơn mạch cách đại bản doanh Ma tộc chừng hai trăm dặm.
- Mọi người nghe đây!
Lục Ly cưỡi Mệnh Luân bay lên, Dạ Lạc Lục Hồng Ngư Lục Lân Khương Khinh Linh cũng bay lên không, Lục Ly từ trên cao nhìn xuống chúng nhân nói:
- Ma tộc hung tàn thế nào chắc các ngươi đều đã rõ, bọn hắn công kích cực kỳ quỷ dị, hành tung bất định. Đương nhiên chúng ta có lòng tin tuyệt đối sẽ đánh tan được đột kích từ Ma tộc, dù toàn bộ Ma tộc trong đại bản doanh kéo hết ra, chúng ta cũng có thể đánh tan. Nhiệm vụ của các ngươi chính là chờ sau khi chúng ta đánh tan đại quân, lập tức tiến lên vây giết Ma tộc đào tẩu, các ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh từ Khương Khinh Linh Lục Hồng Ngư, nếu không có chết cũng đừng trách chúng ta.
Trên đường Lục Ly và Dạ Lạc Lục Hồng Ngư Lục Lân đã thương nghị chiến thuật kỹ càng, để cho Nhân tộc bên này phân tổ, bốn năm người một tiểu đội, cùng tiến cùng lui, bốn năm người đối phó một tên Ma tộc hẳn không thành vấn đề.
Lục Ly và Dạ Lạc phụ trách chủ công, Lục Lân chịu trách nhiệm trợ, Khương Khinh Linh thương thế còn chưa khỏi hẳn, Lục Ly để nàng và Lục Hồng Ngư chỉ huy đại quân.
Một ngàn người chia thành từng tổ nhỏ bốn năm người, tiềm phục phụ cận sơn mạch. Ba hướng đông nam bắc đều bố trí hai tầng bao vây, phòng ngừa Ma tộc chạy trốn, tựa như một chiếc túi mở sẵn chờ kẻ địch chui đầu vào.
- Dạ Lạc, bên này giao cho ngươi, ta đi!
Lục Ly tuần thị vài vòng rồi quay sang nhìn Dạ Lạc một cái, kẻ sau khẽ gật đầu. Lục Ly cứ thế một thân một mình rời đi, lao thẳng về phía đại bản doanh Ma tộc.
Nhiệm vụ dẫn dụ đại quân Ma tộc do Lục Ly chủ động gánh vác, việc này tương đối nguy hiểm, dù là Lục Lân đi cũng có khả năng có đi mà không có về. Lục Ly thần thông quảng đại, tốc độ biến thái, là lựa chọn thích hợp nhất để thực hiện nhiệm vụ này.
Lục Ly không phóng thích Mệnh Luân mà vác theo thần binh Long Đế, chậm rãi phóng tới đại bản doanh Ma tộc, thần thức tản ra thăm dò bốn phía, quan sát Ma tộc ẩn núp xung quanh.
Bên ngoài đại bản doanh khẳng định sẽ có thám báo Ma tộc, chỉ mới tiến về phía trước gần trăm dặm, Lục Ly liền đã phát hiện ba tên Ma tộc.
Thần niệm Lục Ly khá là cường đại, Ma tộc còn chưa phát hiện ra, hắn liền tránh qua, tiếp tục tiến tới.
Không lâu sau, có ba tên Ma tộc phát hiện ra Lục Ly, lặng lẽ từ dưới đất tiềm hành tới, muốn ám sát hắn.
Ba tên thám báo Ma tộc này rõ ràng không biết Lục Ly, bọn hắn ẩn núp cách một đoạn, sau đó đồng thời lao vụt ra từ dưới đất, bắn thẳng về phía Lục Ly.
Phanh phanh phanh!
Đất đá nổ tung, ba bóng người bay vụt tới, ba thanh độc thứ chớp hiện u quang từ ba hướng đâm tới chỗ Lục Ly.
Lục Ly một mực cảm ứng động tĩnh dưới lòng đất, thần niệm tức thì tuôn trào, xung kích Hồn Đàm hai tên Ma tộc trong đó. Hắn trở tay rút ra thần binh Long Đế từ sau lưng, vung đao bổ trúng độc thứ của tên Ma tộc còn lại, tiện đà đánh bay luôn đối phương, sau đó lần nữa trở tay bổ lên đầu hai tên Ma tộc đang bị hắn chấn nhiếp linh hồn.
Phanh phanh!
Hai chiếc đầu lâu nổ tung, Lục Ly không đi truy sát tên Ma tộc vừa đi đánh bay mà xoay người bỏ chạy, trên mặt còn giả bộ lộ ra vẻ hoảng sợ.
- A ô...
Tên Ma tộc còn lại kia thấy hai đồng bạn chết thảm, Lục Ly lại điên cuồng đào tẩu, hắn không dám đuổi một mình. Đành phải ra một tiếng kêu to thỉnh cầu viện quân, chính hắn thì bám theo Lục Ly từ đằng xa, phòng ngừa Lục Ly trốn mất.
Chương 749 Dụ sát 2
- Rất tốt!
Nghe được tiếng hét lớn của tên thám báo, Lục Ly biết lần dụ địch này đã thành công, giờ chỉ còn xem có thể dẫn dụ ra được bao nhiêu Ma tộc.
Hắn nhìn như hoảng hốt đào tẩu, nhưng thật ra tốc độ lại không nhanh, thậm chí không lấy ra Mệnh Luân. Mục đích không cần nói cũng biết, chính là vì chờ Ma tộc phía sau đuổi tới.
Nơi xa vọng lại mấy tiếng hét lớn, Lục Ly quay đầu nhìn, ẩn ẩn thấy được có không ít bóng đen từ trong sơn mạch bốn phía băng băng kéo tới.
Trong lòng mừng thầm, lại cũng có chút căng thẳng, chính hắn không sợ Ma tộc, chỉ sợ phía Nhân tộc bố trí không thỏa đáng, sẽ chết không ít người.
Hưu
Phát hiện phía sau truyền đến mấy đạo tiếng xé gió, rõ ràng là có cường giả Ma tộc đang cấp tốc đuổi tới, tốc độ Lục Ly tăng thêm mấy phần, miễn cho bị Ma tộc đuổi kịp, bằng không liền không cách nào dẫn Ma tộc vào vòng vây.
Thần niệm hắn lặng lẽ quét nhìn sau lưng, trong lòng thoáng yên tâm, Ma tộc đuổi theo chỉ chừng bốn năm trăm, hẳn là có thể nhẹ nhàng nuốt trôi.
Địa điểm mai phục cách bên này chỉ khoảng trăm dặm, sau khi Lục Ly đề thăng tốc độ, vẻn vẹn hai nén hương liền đã tiến vào trong vòng mai phục.
Hắn không lập tức ra tay mà tiếp tục phóng về phía trước, chờ Ma tộc đã tiến hết vào tròng, hắn mới ngừng bước lại. Mệnh Luân hiện ra, tung người nhảy vọt lên, quát khẽ nói:
- Dạ Lạc!
- Đến đây!
Vòng vây như một chiếc túi khổng lồ được giăng sẵn, vừa nghe được Lục Ly quát khẽ, Dạ Lạc lập tức dẫn theo mười mấy người đóng lại miệng túi, khép kín vòng vây.
Vù vù
Trên cổ Dạ Lạc lấp lánh quang mang, một thanh tiểu kiếm màu đen phá không bay ra, đâm thẳng tới sau lưng đám Ma tộc. Dạ Lạc vừa ra tay liền phóng thích thủ đoạn mạnh nhất, huyết mạch thần kỹ Vạn Kiếm Thí Địch. Mười mấy người còn lại cũng đồng loạt thả ra công kích mạnh nhất, tập kích sau lưng đại quân Ma tộc.
- Chết đi!
Lục Ly quay đầu giết ngược trở về, Tiểu Bạch hiện ra trên vai hắn, độc vật của Ma tộc không dám tới gần, thần niệm hắn hóa thành ngàn vạn kim châm thoáng chốc liền bao phủ mười mấy tên Ma tộc.
Đám Ma tộc xông ra này không có quá nhiều cường giả, mà dù có là cường giả cũng không có được bảo vật phòng ngự linh hồn, chẳng mấy chốc liền bị công kích linh hồn của Lục Ly đâm vào trong Hồn Đàm.
Phanh phanh phanh!
Lục Ly phóng ra mấy chục phân thân, bản tôn cũng theo đó tiến vào trong đại quân Ma tộc bắt đầu đồ sát. Phía sau là từng thanh từng thanh tiểu kiếm màu đen bay tới, mười mấy tên Ma tộc lập tức bị đánh trúng, tiểu kiếm nổ tung đánh thương một mảnh Ma tộc. Dạ Lạc và Lục Ly trước sau giáp kích, chỉ sau mấy nhịp thở liền đã chém giết gần trăm Ma tộc, đại quân Ma tộc bỗng chốc đại loạn.
- Giết!
Khương Khinh Linh và Lục Hồng Ngư hạ lệnh tổng tiến công, nhân số Ma tộc lần này không nhiều, Lục Ly và Dạ Lạc lại đã phối hợp đánh tan không ít, khiến cho Ma tộc quân tâm đại loạn, chạy trốn tứ xứ. Trong tình hình như thế, nếu đại quân Nhân tộc còn không thể vây giết số Ma tộc còn lại, vậy thì cũng quá vô dụng.
- Giết!
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kêu hét, từng đám võ giả Nhân tộc hưng phấn chen chúc lao đến, bốn năm người thành một tiểu đội, khóa chặt một tên Ma tộc điên cuồng tấn công, khiến cho Ma tộc đang chạy trốn triệt để sợ vỡ mật.
- Dạ Lạc, Lục Lân, các ngươi ra bên ngoài, phòng ngừa Ma tộc chui xuống đất đào tẩu!
Lục Ly thấy đại cục đã định, lập tức quát lớn. Đồ sát số Ma tộc còn lại chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ Ma tộc chạy trốn mất, đa phần Ma tộc đều tinh thông tiềm hành dưới đất, dựa vào võ giả Nhân tộc bình thường thì rất khó đuổi giết được, chỉ có thể dựa vào đám người Dạ Lạc Lục Lân và mười mấy tên cường giả Quân Hầu Cảnh.
Lục Ly lại đồ sát một trận, triệt để khống chế thế cục, sau đó cưỡi Mệnh Luân lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới đại bản doanh Ma tộc. Thần niệm tản ra liếc nhìn bốn phía, thăm dò xem có con cá lọt lưới nào không.
Một khi có Ma tộc trốn về đại bản doanh, báo lại tình hình bên này có mai phục, lần sau muốn dụ địch e rằng không dễ.
Bởi thế giết địch không phải việc khó, khó nhất chính là không thể để cho dù chỉ một tên Ma tộc trốn về đại bản doanh.
Đám người Lục Ly Dạ Lạc chuẩn bị sẵn mấy phương án, mục đích chính là vì không để một tên Ma tộc nào trốn thoát.
Bọn hắn cẩn thận là đúng, trên đường Lục Ly phát hiện ra mười mấy tên Ma tộc, lập tức phóng ra linh hồn công kích, lại dùng thần binh Long Đế đâm chết sạch ngay dưới lòng đất.
Hắn dạo quanh bên ngoài đại bản doanh Ma tộc suốt một canh giờ, lại không biết liệu có Ma tộc nào trốn về được đại bản doanh không, dù sao cũng có quá nhiều Ma tộc biết tiềm hành dưới đất.
Hắn bay về lại phía đại quân Nhân tộc, bên này chiến sự đã sớm kết thúc, chiến quả cũng được thống kê đi ra, phía Nhân tộc chết gần trăm người, phía Ma tộc bị chém giết gần năm trăm người.
Lục Ly khẽ lắc đầu, hắn và Dạ Lạc cộng lại đã giết hơn hai trăm tên Ma tộc rồi, một ngàn võ giả Nhân tộc vây giết hơn hai trăm còn lại, thế mà vẫn tử thương gần trăm.
Chẳng qua ngẫm lại cũng thấy hợp lý, bên phía Nhân tộc chiến lực phổ biến không cao, cũng không có được huyết mạch thần kỹ quá mạnh, hơn phân nửa đều là Bất Diệt Cảnh, công kích của Ma tộc lại tương đối quỷ dị hung tàn, tử thương nhiều là điều hoàn toàn hiểu được.
Phía Nhân tộc ai nấy đều hưng phấn không thôi, lần này là đại quân cùng nhau hành động, điểm tích lũy giành được nhất định sẽ chia đi xuống. Dù Lục Ly và Dạ Lạc cầm đầu to, chúng nhân cũng sẽ được phân được không ít.
Nếu là bọn hắn hành động theo từng tiểu đội, đừng nói chém giết nhiều Ma tộc thế này, sợ là mạng nhỏ đều khó mà giữ được. Chiến sự lần này có thể khiến bọn hắn đi về khoác lác rất nhiều năm, địa vị trong các gia tộc cũng sẽ được đề thăng đáng kể.
Lục Ly trầm mặc một lúc, sau đó liếc nhìn toàn trường nói:
- Khả năng vẫn có Ma tộc chạy thoát được, bởi thế muốn tiếp tục vây giết Ma tộc thì chỉ còn cách nhân lúc sự thể chưa bại lộ, lập tức đi ra dụ địch. Chính các ngươi cân nhắc, tiếp tục vây giết hay là tạm ngừng ở đây, lui quân về lại đại bản doanh.
Chương 750 Na Già vương tử
- Tiếp tục!
Rất nhiều người lập tức quát nói, đây là cơ hội ngàn năm có một. Ma tộc hung tàn, cực khó để giết chết, nếu chỉ dựa vào chính bọn hắn đi giết, làm sao có thể thu hoạch được chiến quả lớn như thế? Nếu lần này có thể lấy thêm một ít điểm tích lũy, bọn hắn trở lại gia tộc lập tức dương danh lập vạn, địa vị tăng cao.
Còn về tử trận...
Tiến vào tiểu chiến trường, ai nấy đều chuẩn bị sẵn tinh thần dắt đầu lâu ngang hông. Lần tranh đấu ở tiểu chiến trường này còn nhờ Lục Ly mà Nhân tộc mới chiếm được thượng phong, bằng không phỏng chừng sẽ chết càng nhiều người.
Đương nhiên, cũng có người hơi sợ, dù sao không ít đồng bạn vừa rồi còn sống nhăn nay đã biến thành thi thể, điểm tích lũy cố nhiên ai ai cũng thèm muốn, nhưng ai mà không sợ chết, chết rồi điểm tích lũy nhiều mấy đều vô dụng.
Vấn đề là đa phần đều hưng phấn rống to, chỉ một bộ phận nhỏ sinh tâm thoái ý lại sợ mất mặt. Giờ mà quay đầu đi về nhất sẽ bị người chế giễu, thế là đều không lên tiếng, cũng không ai rời đi.
- Được! Việc này không nên chậm trễ, ta lại đi dẫn dụ một nhóm Ma tộc tới!
Lục Ly thấy không ai rời đi, lập tức quay sang mấy người Khương Khinh Linh Dạ Lạc khẽ gật đầu nói:
- Các ngươi dọn dẹp chiến trường, bố trí thỏa đáng, ta tới chỗ đại bản doanh Ma tộc xem xem.
Lục Ly một mình rời đi, đám người Dạ Lạc Khương Khinh Linh Lục Hồng Ngư bận rộn thu dọn chiến trường, chỉ huy chúng nhân dịch chuyển thi thể, vùi lấp huyết dịch, sau đó để mọi người tách ra mai phục bốn phía.
...
Lục Ly không biết liệu có Ma tộc đào tẩu được hay không, thế nên không dám dây dưa thời gian quá lâu, dù sao bốn năm trăm Ma tộc truy sát đi ra, lại mãi mà không thấy trở về, nhất định sẽ dẫn lên Ma tộc trong đại bản doanh chú ý.
Một mình hắn len lén áp sát đại bản doanh, lần nữa tìm tới mấy tên thám báo, giết đi ba tên, thả chạy một tên, tiếp sau liền trốn đi.
Chỉ là...
Lần này thám báo không hét lớn, cũng không cầu viện, ngược lại phóng thẳng về đại bản doanh.
Trong lòng Lục Ly thoáng trầm xuống, lần này Ma tộc học thông minh hay là khả năng xấu nhất đã xảy ra, có Ma tộc chạy về được, bên trong đại bản doanh đã biết Nhân tộc có mai phục.
Hắn đành phải lộn về đại bản doanh Ma tộc, tính thăm dò tình hình một phen rồi tính tiếp. Tiến tới hơn mười dặm, đi đến trước mặt đại bản doanh Ma tộc, thấy được trên đỉnh núi dựng sừng sững rất nhiều thành bảo.
Chỉ là không ít thành bảo đã bị phá tan hoang, xem ra trước kia từng có Nhân tộc đánh vào đại bản doanh Ma tộc.
Ma tộc bên trong đại bản doanh rất nhiều, đông nghịt toàn người là người, nhân số chí ít cũng phải ba bốn ngàn, Lục Ly thấy tên thám báo kia vọt vào, đành nấp bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Lát sau, phía Ma tộc có dị động, hơn mười người lao ra, bắn thẳng đến chỗ Lục Ly. Lục Ly tưởng là mình bị phát hiện, chẳng qua hắn nhận ra thực lực hơn mười người này đều không mạnh, hẳn chỉ là thám báo.
- À!
Lục Ly thoáng yên tâm, xem ra không phải là có Ma tộc trốn về, bọn hắn vẫn chưa phát hiện phía Nhân tộc bố trí mai phục.
Sở dĩ tên thám báo kia chạy về bẩm báo, đoán chừng là nhận ra hắn, thế nên phía đại quân Ma tộc mới phái mười mấy người đi ra dò xét tình hình.
Hưu!
Cục diện đã thế rồi, Lục Ly dứt khoát nghênh ngang đi ra, trên thân khí tức tuôn trào ra, Mệnh Luân xuất hiện, ngưng tụ ra mười mấy phân thân phóng tới mười tên võ giả Ma tộc kia.
Hoa
Lục Ly vừa hiện thân, phía đại bản doanh Ma tộc lập tức rộ lên một mảnh xôn xao, sau khi chứng kiến Lục Ly không chút kiêng dè đồ sát mười tên Ma tộc, đại bản doanh càng thêm sôi trào.
- Nhân tộc, là tên Nhân tộc kia!
- Tên Nhân tộc này quá to gan, không ngờ lại dám một thân một mình đi đến đại bản doanh chúng ta, nhanh đi bẩm báo Na Già vương tử.
- Đúng đúng, nhanh đi bẩm báo vương tử, băm vụn tên Nhân tộc này.
- Nhãi ranh Nhân tộc khinh người quá lắm, dám giết tộc nhân ngày bên ngoài đại bản doanh chúng ta!
- Băm hắn.
Trong đại bản doanh không ngừng truyền đến từng đợt tiếng mắng chửi, Ma tộc cơ bản đều hiểu tiếng người, Lục Ly cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
Sau khi giết sạch mười tên Ma tộc vừa lao ra, hắn hạ xuống, đạp chân lên thi thể một tên Ma tộc, chỉ thẳng trường đao về phía đại bản doanh Ma tộc đằng xa, dùng Long Ngâm thần kỹ quát to:
- Ma tộc nhãi nhép, Lục Ly ở đây, kẻ nào dám đi ra chiến một trận?
Long Ngâm thần kỹ rất khủng bố, dẫn lên cuồng phong gào thét, không gian rung chuyển, tiếng vọng chấn thiên động địa, vang khắp phương viên trăm dặm, chấn cho không ít Ma tộc màng nhĩ đau nhói.
Lục Ly lặp lại chiêu cũ, đương chúng khiêu khích, hy vọng dẫn ra một nhóm Ma tộc, sau đó dẫn vào trong vòng vây. Đáng tiếc Ma tộc không xung động giống như Man tộc, Lục Ly kêu mấy tiếng, thế mà vẫn chẳng thấy tên Ma tộc nào lao ra.
Vù vù
Trong đại bản doanh bắn ra mấy đạo nhân ảnh, ánh mắt Lục Ly lập tức khóa chặt một tên cường giả Ma tộc nửa người trên xích lõa được mấy tên cường giả khác vây quanh, người này mặc một chiếc quần đen, thân hình thấp bé, mặt gầy khọm, trong tay xách theo một chiếc chiến đao, trên đó có hồng quang lấp lánh như ẩn như hiện.
Vương tử Ma tộc!
Tên vương tử này Lục Ly từng gặp qua, hắn chỉ chiến đao về phía tên vương tử nơi xa, lần nữa rống to:
- Vương tử Ma tộc, có dám ra đây chiến một trận với Lục mỗ? Nếu không dám thì mau cút về Thần Doanh đại địa, đừng ở đây mất mặt xấu hổ.
Phía Ma tộc lại lần nữa sôi trào, vô số Ma tộc chửi ầm lên, chẳng qua vương tử Ma tộc không hạ lệnh, ai cũng không dám lao ra.
- Tìm chết!
Bị khiêu khích ngay trước mặt bao nhiêu Ma tộc, tên vương tử Ma tộc kia cảm thấy rất mất mặt, nếu cứ tiếp tục bị khiêu hấn như thế, hắn lại ẩn nhẫn không đáp lời. Đợi quay về Thần Doanh đại địa nhất định sẽ bị chế giễu, địa vị của hắn ở trong Vương tộc cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bởi thế vương tử Ma tộc sau một thoáng trầm tư liền cắn răng phất tay quát khẽ nói:
- Toàn bộ xuất kích, ai có thể đánh giết tên Nhân tộc này, Na Già ta trùng trùng trọng thưởng.