Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 741 Khương tiểu thư nào?

Bởi vì muốn luyện hóa đỉnh kia không chỉ cần có lực lượng lôi điện mà còn cần huyết mạch Man tộc. Hắn hào phóng đưa Man Thần Đỉnh cho Lục Ly là vì biết Nhân tộc không cách nào luyện hóa, lại không ngờ Lục Ly vẫn có thể luyện hóa được.

- Ta là tội nhân của Man tộc!

Thiết Duệ hối hận không thôi, bán Thần khí Man tộc vốn không nhiều, thứ này trân quý dị thường. Mất đi một kiện, quay về phụ vương chắc sẽ lột da hắn, nếu biết được hắn đưa cho Nhân tộc, còn bị Nhân tộc luyện hóa, phỏng chừng hắn sẽ bị gõ nát xương cốt, rút gân lột da...

Bán Thần khí bị Nhân tộc luyện hóa, như vậy thực lực phía Nhân tộc lại sẽ cường đại thêm một phần, Lục Ly nhìn qua còn rất trẻ. Chờ sau này hắn trưởng thành đi vào Thí Ma chiến trường, đối với các tộc sẽ là một trường tai nạn.

Thiết Duệ càng nghĩ, trong lòng càng hối hận và sợ hãi, lần này về lại Bắc Man đại địa, kết cục của hắn nhất định sẽ rất thảm, dù không đến nỗi bị giết, nhưng tuyệt sẽ không tốt được đi đâu.

- Hừ!

Lục Ly thấy Thiết Duệ mãi mà không đáp lời, không khỏi có chút tức giận, hắn quát lạnh nói:

- Nói hay không? Không nói ta liền thu luôn ngươi và đám Man tộc ở đây vào trong đỉnh, ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ mang ngươi về Trung Châu, làm vậy không vi phạm Đấu Thiên huyết thệ, đến lúc đó mời ra cường giả Nhân tộc băm ngươi thành thịt vụn, sau đó làm bánh chẻo ăn chắc ngon lắm.

Sắc mặt Thiết Duệ biến ảo mấy lần, cuối cùng cắn răng nói:

- Uy lực Man Thần Đỉnh đúng là có thể tăng cường, điều này không khác gì bán Thần khí của Nhân tộc các ngươi cả. Chẳng qua muốn tăng cường uy lực, trước phải đề thăng cảnh giới người sử dụng, cái này ta không giúp được ngươi. Chỉ cần ngươi đạt tới Nhân Hoàng Cảnh, thúc giục Man Thần Đỉnh tự nhiên liền có thể oanh sát Nhân Hoàng.

Lục Ly nhíu mày, Man Thần Đỉnh được Tiểu Bạch luyện hóa, cảnh giới Tiểu Bạch cũng có thể tăng lên ư? Huyền thú thì tu luyện bằng cách nào?

Hắn lạnh lùng nhìn Thiết Duệ hỏi:

- Ngươi xác định không gạt ta, gạt ta, hậu quả thế nào chắc ngươi biết rồi đấy.

Mặt Thiết Duệ nhàu nhĩ như trái mướp khô, lắc đầu nói:

- Ta làm sao dám lừa ngươi?

- Vậy là được!

Lục Ly để Tiểu Bạch điều khiển đỉnh hạ xuống trên bãi đất trống bên ngoài đại bản doanh, tiếp đó mới nói:

- Để thủ hạ ngươi phóng thích lực lượng lôi điện, bổ sung chút năng lượng cho Man Thần Đỉnh. Nếu không lôi điện chi lực cạn hết, ta liền không dùng được Man Thần Đỉnh này.

- Hả?

Tâm tư Thiết Duệ khẽ động, không ngờ Lục Ly lại không biết hấp thu năng lượng từ trong thiên địa? Trong Man Thần Đỉnh có cấm chế, sau khi khởi động cấm chế liền có thể hấp thu năng lượng. Lần trước để Man tộc rót vào lôi điện chi lực chỉ là nhằm gia tăng thêm chút uy lực mà thôi.

Đầu óc hắn cấp tốc chuyển động, rất nhanh liền cười khổ nói:

- Nhân tộc, lần trước đám thủ hạ này của ta đã rót vào rất nhiều lôi điện chi lực, đủ cho ngươi sử dụng rất lâu, lôi điện chi lực còn sót lại trong người bọn hắn cũng không nhiều, ngươi tha cho bọn hắn đi.

- Đừng có nhiều lời, để bọn hắn rót vào lôi điện chi lực, nếu không ta liền hút ngươi vào!

Lục Ly không quản được nhiều như vậy, bộ dáng hung thần ác sát quát nói.

- Được rồi!

Thần sắc Thiết Duệ đầy vẻ đành chịu, miễn cưỡng triệu tập từng đội từng đội Man tộc lại, từ xa xa nhắm chuẩn Man Thần Đỉnh bắn ra lôi điện chi lực, trong lòng lại khấp khởi mừng thầm.

Lục Ly không biết dùng Man Thần Đỉnh hấp thu lực lượng thiên địa, sau khi dùng một thời gian ngắn, năng lượng trong bán Thần khí sẽ hao hết, cuối cùng biến thành một chiếc phế đỉnh.

Xuy xuy!

Vô số hồ quang điện bay vụt đến, không ngừng rót vào trong Man Thần Đỉnh. Phía xa xa Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư nhìn mà không khỏi ngấm ngầm líu lưỡi, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.

Lục Ly một thân một mình lại có thể chấn nhiếp nhiều Man tộc như vậy, thậm chí còn có thể chỉ huy Man tộc làm việc, chuyện này đúng là trước nay chưa từng thấy qua.

Man tộc rót vào lôi điện, đám người trong Man Thần Đỉnh lập tức lại khổ sở, uy lực lôi điện bỗng chốc tăng lên, hồ quang điện bốn tứ tung, đánh cho cả đám oa oa kêu hét.

Điệp Phi Vũ bị dọa sợ, tưởng là Lục Ly phẫn nộ mới đề thăng uy lực lôi điện, nếu cứ tiếp tục thế này, ai cũng gánh không được, rất nhanh tất cả đều sẽ biến thành một đống thịt nướng.

Dương Hiên Lục Nghê cũng bị dọa sợ, cảm nhận được uy lực lôi điện tăng lên theo cấp số nhân, trong mắt hai người đầy vẻ tuyệt vọng, xem ra lần này khó thoát tai kiếp.

Lục Toan lần nữa ngã sóng xoài trên sàn, Cơ Mộng Điềm cũng cầm cự hết nổi, ngã rạp xuống. Lòng dạ hai người đều rất sâu, hỉ nộ không hiện ra sắc. Nhưng lúc này sâu trong mắt cả hai đều lộ rõ hốt hoảng. Ai cũng không muốn chết, hai người chính đang tuổi hoa niên, há lại cam tâm chết đi như thế?

Ba nén hương sau.

Lục Ly hồi thần lại, thần niệm tiến vào trong thăm dò, chứng kiến cảnh tượng trong đỉnh, chính bản thân hắn cũng giật nảy mình. Uy lực lôi điện được đề thăng rất nhiều, nếu hắn quên mất mấy người này, dự tính chỉ sau một canh giờ tất cả đều sẽ bị đánh thành than đen.

Hắn vội vàng bảo Tiểu Bạch ngừng phóng thích lôi điện, lúc này đám người bên trong đều đã bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Một vị tiểu thư Bách Hoa Các và một tên thủ hạ của Cơ Mộng Điềm bị đánh chết, giờ đây bên trong chỉ sót lại bảy người còn sống.

Bản thân Điệp Phi Vũ cũng bị trọng thương, suy nhược đến nỗi không cách nào phóng thích huyết mạch thần kỹ, cả đám đành phải tự mình vận chuyển Huyền lực, yên ắng chữa thương. Đợi sau nửa canh giờ, Điệp Phi Vũ khôi phục chút ít mới bắt đầu phóng thích huyết mạch thần kỹ, giúp chúng nhân trị liệu.

Rất nhanh Cơ Mộng Điềm ngồi dậy, Dương Hiên và Lục Toan Lục Nghê cũng ngồi dậy. Nhưng lần này không ai còn dám chửi bới nhục mạ Lục Ly, cả đám trầm mặc ngồi đó. Bọn hắn đều hiểu, giờ mình đang là tù nhân, đi nhục mạ uy hiếp không phải cách làm khôn ngoan, như thế sẽ chỉ càng chọc giận Lục Ly.

Hơn hai ngàn Man tộc phóng thích lôi điện chi lực nguyên suốt một ngày rưỡi.
Chương 742 Thưởng trăm ức Huyền Tinh

Lúc này Thiết Duệ mới để Man tộc dừng lại, cười khổ chắp tay nói:

- Tộc nhân của ta đều kiệt sức hết rồi, gần như đại bộ phận lôi điện đều đã rót vào, đủ cho ngươi sử dụng vài chục năm.

- Ừm!

Lục Ly nhìn ra được sắc mặt đám Man tộc đều rất khó coi, mỏi mệt dị thường. Bèn để Tiểu Bạch thu lại Man Thần đỉnh, dẫn theo Lục Hồng Ngư và Dạ Lạc thản nhiên rời đi.

Lần này Lục Ly không còn thong thả như trước, trong lòng hắn lo lắng Khương Khinh Linh, thế là một đường cưỡi Mệnh Luân mà đi, còn mang theo Lục Hồng Ngư Dạ Lạc, lấy tốc độ nhanh nhất lao vút về phía đại bản doanh.

- Tốc độ này...

Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư sửng sốt nhìn nhau một cái. Hai người đều đoán được thực lực Lục Ly rất mạnh, lại không ngờ sẽ mạnh đến mức này, tốc độ quả thực còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ.

Lần này Lục Ly không để Tiểu Bạch thu lại Man Thần Đỉnh, qua một đoạn thời gian hắn lại dùng thần niệm quan sát đám người bên trong một lượt. Giờ đã không còn lôi điện đánh xuống, vạn nhất đám người này giở trò gì trong đó, hắn không ngại lại lần nữa oanh thêm mấy ngày.

Ba người phi hành không phân ngày đêm, hơn nữa còn là vút thẳng mà đi, tốc độ lên đến cực hạn, án chiếu tốc độ này, cùng lắm chỉ chừng bốn năm ngày là có thể trở lại đại bản doanh.

Phi hành hai ngày, ba người đã vượt qua hơn phân nửa lộ trình, lúc này nơi xa đột nhiên có một đạo bóng người bay vụt đến, từ đằng xa thần niệm phát hiện ra đám người Lục Ly và Dạ Lạc, lập tức hô to.

- Dạ Tiễn?

Dạ Lạc nhíu mày, nói khẽ với Lục Ly:

- Là người nhà ta, Lục Ly trước dừng lại.

Lục Ly khống chế Mệnh Luân dừng lại, Dạ Lạc bay thấp xuống, đứng ở trước mặt Dạ Tiễn hỏi:

- Dạ Tiễn, sao ngươi lại đi một mình? Những người còn lại đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

Dạ Tiễn vốn dẫn theo một chi tiểu đội chừng bảy tám người, lúc này lại chỉ sót lại mình hắn, hơn nữa còn máu me khắp người, Dạ Lạc không khỏi có dự cảm chẳng lành.

Hắn nghe được Dạ Lạc hỏi dò, trong mắt tràn ra nhiệt lệ, nghẹn ngào nói:

- Đều chết hết, chết hết cả rồi, ngay vừa rồi bị đám người Dương Kỳ Cơ Nộ giết chết.

- Cái gì?

Tròng mắt Dạ Lạc bỗng chốc đỏ ngầu, Lục Ly và Lục Hồng Ngư cũng ghé mắt nhìn lại, Dạ Tiễn không nhận ra Lục Ly và Lục Hồng Ngư nên cũng không để ý.

Hắn rưng rưng giải thích nói:

- Đám người U Minh Giáo Luân Hồi Cung Bách Hoa Các Lục gia tụ tập lại với nhau định vây công Khương tiểu thư. Vừa khéo chúng ta trùng hợp đi ngang qua, nghĩ đến ngươi và Khương tiểu thư quan hệ không sai, thế là liền ra mặt nói vài câu, không ngờ đám người Dương Kỳ lại động sát thủ với chúng ta...

Tròng mắt Lục Ly tức thì trợn tròn, lông măng toàn thân dựng đứng cả lên, tựa như một con sư tử phẫn nộ, ngắt lời, trầm hống nói:

- Khương tiểu thư nào? Có phải Khương Khinh Linh không?

- Vâng!

Dạ Tiễn thấy Lục Ly đi cùng Dạ Lạc, không dám thất lễ. Hắn vừa khẽ gật đầu, Lục Ly lập tức tung người bay tới, một tay bắt lấy Dạ Tiễn, quát lớn nói:

- Dẫn đường, nhanh!

Dạ Lạc cũng nhảy lên Mệnh Luân, không chút nói nhảm, quát khẽ nói:

- Mau dẫn đường!

- Bên kia...

Dạ Tiễn chỉ về hướng tây bắc, sát khí đằng đằng nói:

- Chính ở đằng kia, cách nơi này chừng ngàn dặm, bọn hắn có hơn một trăm người, lúc ta đào tẩu, hơn bốn mươi người bên cạnh Khương tiểu thư đã chết phân nửa, không biết hiện tại tình hình thế nào rồi.

Nguyên nhân đám người Dương Kỳ Cơ Nộ vây công Khương Khinh Linh thật ra rất đơn giản.

Bởi vì Khương Khinh Linh có quan hệ không cạn với Lục Ly, bọn hắn đang muốn nghĩ cách cứu viện đám người Dương Hiên Cơ Mộng Điềm, lại không tìm thấy Lục Ly, thế là đành binh hành hiểm chiêu, ý đồ bắt lại Khương Khinh Linh, dùng nàng uy hiếp Lục Ly.

Nếu Khương Khinh Linh không đi ra đại bản doanh, bọn hắn không dám động, dù sao người nơi đó cũng rất nhiều. Nhưng Khương Khinh Linh lại đích thân ra ngoài tìm Lục Ly, hơn nữa thân thể còn đang vô cùng suy nhược, bọn hắn tự nhiên động tâm tư, chỉ cần bắt lại Khương Khinh Linh, như vậy liền có vốn liếng để đàm phán với Lục Ly.

Lúc Khương Hỗ đuổi theo Khương Khinh Linh, hắn chỉ dẫn theo hơn mười người, đến sau Khương Hỗ không yên tâm, lại triệu tập thêm hai mươi người. Cũng may nhờ số người Khương Hỗ triệu tập đến này, bằng không giờ đây chính hắn sớm đã chết, Khương Khinh Linh cũng bị bắt làm con tin.

Rầm rầm rầm

Trên một sườn núi lớn, đám người Khương Khinh Linh đang bị vây công, bên cạnh Khương Khinh Linh chỉ còn lại chín người, nếu không phải Khương Khinh Linh và Khương Hỗ có được huyết mạch bát phẩm Phệ Hồn Ma Điệp, phỏng chừng lúc này trừ Khương Khinh Linh ra, tất cả đều đã chết sạch.

Khương Khinh Linh có được chiến giáp Thánh giai, ngoài ra còn có một chiếc thuẫn bài Thánh giai khác, lực phòng ngự tương đối mạnh.

Nhưng dù là thế, khóe miệng nàng vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, linh hồn nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này lại phóng thích thần kỹ Phệ Hồn Ma Điệp quá độ, thương thế càng nặng thêm, lại bị rất nhiều công kích đánh trúng, nội tạng bị chấn động không nhẹ.

Dưới lưng núi toàn người là người, trước kia có tận hơn một trăm, đã bị đám người Khương Khinh Linh giết mất ba mươi, bốn mươi tên, nhưng bây đây nhân số đã lên tới hơn hai trăm, đều là do Dương Kỳ Cơ Nộ triệu tập tới.

Rất nhiều người phía dưới vốn không phải con em trực hệ Luân Hồi Cung Bách Hoa Các U Minh Giáo Lục gia, mà là con em trong các thế lực gia tộc lệ thuộc.

Tỷ như Bạch Dương Cung phụ dung Lam Sư Phủ, Lam Sư Phủ lại phụ dung Lục gia, Bạch Dương Cung và Lục gia không có mối liên hệ trực hệ. Nhưng nếu Lục Hồng Ngư có lệnh, người Bạch Dương Cung sao dám không nghe?

Đám người Dương Kỳ Cơ Nộ tuy không phải công tử đỉnh cấp của mấy đại thế lực, thanh danh địa vị so với bọn Dương Hiên Cơ Mộng Điềm thì đều kém xa, nhưng triệu tập võ giả thế lực dưới trướng thì vẫn là chuyện hết sức nhẹ nhàng.

Dương Kỳ Cơ Nộ quyết tâm muốn bắt lại Khương Khinh Linh, bởi vì không bắt lại Khương Khinh Linh, đám người Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê liền sẽ nguy hiểm.

Cơ Nộ chính là tên võ giả Cơ gia tiềm phục trên đại thụ bên ngoài sơn động, trước đây từng bị Lục Ly đánh ngất.
Chương 743 Thưởng trăm ức Huyền tinh 2

Sau khi Cơ Nộ tỉnh lại, đám người Cơ Mộng Điềm đều đã mất tích.

Chờ khi Cơ Nộ trở lại đại bản doanh, nghe được tin bọn Cơ Mộng Điềm bị Lục Ly bắt đi, có thể bị giết bất cứ lúc nào, hắn liền xác định tin tức này là thật, nếu không đám người Cơ Mộng Điềm không lý nào lại vô duyên vô cớ mất tích...

Rầm rầm rầm.

Mấy trăm người vây quanh đám Khương Khinh Linh không ngừng đánh ra từng đạo Huyền lực, phóng ra đủ loại huyết mạch thần kỹ, bí thuật. Chỉ là không ai dám tới gần, bởi vì Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh và Khương Hỗ quá cường đại, đến gần nói không chừng sẽ bị đánh giết ngay lập tức, mấy chục bộ thi thể còn nóng hổi dưới lưng núi chính là minh chứng hùng hồn nhất.

Chiến thuật của Cơ Nộ rất rõ ràng, chính là dựa vào người đông thế mạnh, oanh sát mài chết đám người Khương Hỗ, chờ khi Khương Khinh Linh bị thương quá nặng mới tiến lên bắt sống nàng.

Hắn tất nhiên là không dám giết Khương Khinh Linh, dù sao nàng cũng là thiên kiêu tương lai. Hắn rất rõ ràng, chỉ cần hắn không giết Khương Khinh Linh, liền sẽ không làm lớn chuyện, Luân Hồi Cung sẽ giúp hắn ngăn đỡ lửa giận từ Linh Lung Các.

Bởi vì hắn làm vậy là vì cứu Cơ Mộng Điềm, hơn nữa lần này không chỉ có người Luân Hồi Cung, mà còn có người của Bách Hoa Các, Lục gia, U Minh Giáo. Linh Lung Các sao dám đồng thời đắc tội tứ đại thế lực?

Ông!

Cơ Nộ lặng yên tiềm phục ở trong góc, trên cổ sáng lên quang mang, một con Hỏa Phượng màu đen gào thét lao ra, bắn thẳng đến chỗ đám người Khương Hỗ.

- Cẩn thận!

Khương Khinh Linh đột nhiên quét mắt nhìn sang bên này, mấy người Khương Hỗ lập tức kịp có phản ứng, không ngừng giật lùi ra sau tránh né, nhưng vẫn có một người không tránh kịp, bị Hỏa Phượng đánh trúng.

- A!

Trên thân người đó lập tức bùng lên hỏa diễm màu đen, đồng thời thân thể dần bị hủ thực với tốc độ thấy được bằng mắt thường. Hỏa Phượng màu đen này chính là huyết mạch thần kỹ đặc hữu của Cơ gia, Hắc Phượng không chỉ có được nhiệt độ cao đến khủng bố, mà còn mang theo một loại năng lượng kỳ dị, có thể ăn mòn nhục thân kẻ địch, dù là Khương Khinh Linh bị đánh trúng, tuyệt đối cũng sẽ trọng thương.

Lại một người chết đi, Khương Khinh Linh giận không thể át, chỉ là đợi khi nàng đi tìm Cơ Nộ, kẻ sau đã lặng lẽ lui ra, tiềm nhập vào trong đám đông. Người này xảo trá còn hơn cả hồ ly, muốn đánh giết hắn là điều vô cùng khó khăn.

- A!

Phía lưng núi truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Dương Kỳ cũng ra tay đánh lén, thả ra mấy con Lệ Quỷ cuốn lấy một người. Khiến đối phương không cách tránh né, chỉ có thể cường hành chống đỡ Huyền lực công kích phóng tới từ bốn phương tám hướng, cuối cùng bị đánh cho tan tành.

- Tiểu thư, không thể dây dưa, ngươi phá vây đi ra, chúng ta giúp ngươi đoạn hậu!

Trong mắt Khương Hỗ lóe lên một tia tử chí, chỉ cần Khương Khinh Linh có thể chạy đi, hắn chết lại đã làm sao? Trên cổ hắn lóe lên hắc quang, Phệ Hồn Ma Điệp bay múa đầy trời, dọa cho đám người gần đó không ngừng thối lui.

- Trơ mắt nhìn các ngươi đi chết? Ta lại đào thoát một mình? Khương Khinh Linh ta không phải hạng người như thế!

Khương Khinh Linh lau đi máu tươi nơi khóe miệng, liếc nhìn xung quanh một lượt, nói:

- Bọn hắn không dám giết ta, các ngươi theo ta giết ra ngoài. Có ta đi trước ngăn trở, các ngươi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu các ngươi chết rồi, Khương Khinh Linh ta quyết không đào tẩu, không chém giết hết sạch bọn hắn, ta thề không làm người.

- Giết!

Khương Khinh Linh gầm lên một tiếng phẫn nộ, thả ra Bản Mệnh Châu, một mình một ngựa xông thẳng ra trước, đám người Khương Hỗ đành phải cắn răng phóng thích Bản Mệnh Châu đi theo.

Xuy xuy!

Khương Khinh Linh đi ở tuyến đầu, thả ra Phệ Hồn Ma Điệp bay rợp trời, đồng thời đánh ra từng đạo Huyền lực như sóng triều cuộn trào tuôn tới, khiến cho đám đông trước mặt hoảng hốt tháo chạy.

- Định phá vây?

Cơ Nộ và Dương Kỳ liếc nhau, cả hai bất giác đều cười lạnh. Dồn dập chui vào trong đám đông, không để ý tới Khương Khinh Linh ở trước mặt, mà vòng ra áp sát mấy người Khương Hỗ ở phía sau.

- Chết đi!

Cơ Nộ và Dương Kỳ đồng thời phóng thích huyết mạch thần kỹ, bắn thẳng đến chỗ đám người Khương Hỗ. Bọn hắn đều không tấn công Khương Khinh Linh, bởi vì chỉ cần bọn Khương Hỗ chết rồi, còn lại một mình Khương Khinh Linh thì có gì phải sợ?

- Không hay, mau tránh ra!

Thân hình Khương Hỗ chợt lóe, vạch ra một đạo đường cong vút thẳng lên trời, hắn phản ứng cực nhanh, nhưng mấy người khác lại không được. Có hai người bị Hỏa Phượng bao phủ, ngoài ra còn có ba người bị mấy tên Lệ Quỷ quấn thân, căn bản không cách nào ngăn đỡ Huyền lực công kích phóng tới từ bốn phương tám hướng.

Rầm rầm rầm

Vô số Huyền lực công kích phóng tới, thân thể năm người kia đồng loạt nổ tung, Khương Khinh Linh và Khương Hỗ dẫn theo mấy chục người, giờ đây trừ hai người bọn họ ra thì đều đã chết sạch.

- Giết!

Khương Khinh Linh gào lên một tiếng đau xót, lại vẫn không trốn, mà như cuồng long vút thẳng tới Cơ Nộ. Nàng không né tránh công kích, dựa vào chiến giáp Thánh giai ngăn trở Huyền lực ập đến từ bốn phía, lúc này trong mắt nàng chỉ còn lại một người, nàng muốn chém giết bằm thây Cơ Nộ.

- Ha ha ha!

Cơ Nộ bật cười ha hả, như cá chạch lui nhanh về phía sau, Khương Khinh Linh muốn đuổi giết hắn, nhất định phải chém giết mấy chục người ngăn ở trước mặt cái đã.

- Tấn công Khương Khinh Linh, ai có thể bắt sống, thưởng trăm vạn Huyền Tinh!

Cơ Nộ hét lớn một tiếng, thanh âm chấn đãng bốn phía, không ngừng vang vọng.

- Tất cả dừng tay, ai còn dám tấn công Khương Khinh Linh, Lục Ly ta giết cả nhà hắn!

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng nộ hống kinh thiên, tiếng rống này rõ ràng được phóng ra bằng Long Ngâm thần kỹ, hệt như cự thú thượng cổ gầm rú, chấn khiến rất nhiều người màng nhĩ đau nhói, Huyền lực nhiễu loạn.

- Là Lục Ly!

Khương Hỗ tựa như nghe được tiên âm mỹ diệu nhất trên thế gian, trong mắt trào ra nhiệt lệ, ánh mắt nhìn về phía tiếng rống vọng lại, vui mừng khôn xiết.

Hưu.

Nơi xa, một chiếc Mệnh Luân cực lớn phá không lao đến, Khương Khinh Linh cũng ngừng lại công kích, ánh mắt khóa chặt nam tử đứng trên Mệnh Luân.
Chương 744 Náo lật trời

Khóe miệng rướm máu thoáng khẽ cong lên, tựa như một đóa hoa đỗ quyên đỏ rực.

Thấy Khương Khinh Linh không chết, tâm tình vốn đang căng thẳng của Lục Ly lập tức lắng xuống.

Nếu Khương Khinh Linh chết rồi, cả đời này hắn khó mà tha thứ được cho chính mình, bởi vì hắn đi Man tộc làm lỡ mất một ngày rưỡi, Khương Khinh Linh cũng bởi vì hắn mới đi ra đại bản doanh.

Đợi khi nhìn thấy nét mặt trắng bệch như giấy của Khương Khinh Linh, còn có máu tươi nơi khóe miệng và trên cổ, trong lòng Lục Ly lập tức tuôn trào sát khí, lúc này lửa giận trong lòng hắn còn nồng đậm hơn mấy phần so với khi bị Lục Toan lừa vào bẫy để ám hại.

Giết hắn hại hắn đều không sao, nhưng thương hại đến nữ nhân của hắn, vậy thì không được!

Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Lục Ly cũng đoán biết được đám người này đối phó Khương Khinh Linh là vì nhắm vào hắn. Khương Khinh Linh mang trên mình xưng hiệu thiên kiêu tương lai, đám người này lại đều chỉ là con em các gia tộc bình thường, nếu không phải vì cứu bọn Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Điệp Phi Vũ, há lại có gan đối phó thiên kiêu tương lai?

Lục Hồng Ngư quét mắt nhìn qua đám người nơi xa, đồng thời cảm nhận được sát ý vô tận tán phát từ trong người Lục Ly, lập tức vội thốt lên:

- Lục Ly, hạ thủ lưu tình, một số trong này là người của Lam Sư Phủ và Thiên Thần Phủ.

- Lam Sư Phủ Thiên Thần phủ thì liên quan gì đến ta?

Lục Ly hỏi ngược lại nàng:

- Dám đối phó Khương Khinh Linh, đừng nói là người Lam Sư Phủ Thiên Thần Phủ, dù có là con em Lục gia, ta cũng chiếu giết không lầm!

Ầm!

Lục Ly trở tay, đẩy Lục Hồng Ngư và Dạ Lạc đi xuống. Sau đó thân hình hóa thành một đạo hồng quang, người còn đang giữa không trung liền huyễn hóa ra mười mấy phân thân, đồng thời rút ra chiến đao sau lưng, nhắm thẳng đến hơn hai trăm tên trước mặt.

- A?

Đám người này căn bản không phân biệt được phân thân thần kỹ của Lục Ly, vừa thấy mười mấy tên Lục Ly sát khí đằng đằng lao tới, ai nấy đều bị dọa cho hai chân mềm nhũn. Uy danh Lục Ly quá thịnh, một thân một mình phá tan liên quân tứ tộc, sau đó còn bắt đi đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan Lục Nghê Điệp Phi Vũ. Phải biết Cơ Mộng Điềm nắm trong tay bán Thần khí, chừng đó đủ thấy chiến lực Lục Ly khủng bố đến cỡ nào.

Ông!

Rất nhanh bọn hắn liền được kiến thức chiến lực của Lục Ly, thần niệm cường đại hóa thành ngàn vạn kim châm linh hồn trút xuống, mấy chục người trước mặt bản tôn Lục Ly lập tức đứng im bất động. Lục Ly khua múa trường đao quét ngang một vòng, nháy mắt bảy tám chiếc đầu lâu bay vút lên.

- Công kích linh hồn thật cường đại!

Trên đỉnh núi nơi xa, Dạ Lạc chứng kiến từng chiếc đầu người bay lên, nhịn không được cảm khái nói:

- Hồng Ngư, công kích linh hồn từ vị đường đệ này của ngươi đã có thể nhẹ nhàng quét ngang Quân Hầu Cảnh, trừ phi có được bảo vật linh hồn cường đại may ra mới có thể miễn cưỡng ngăn cản. Đây là... Thái Thượng trưởng lão nhà các ngươi dạy cho hắn?

- Ta cũng không rõ!

Lục Hồng Ngư lắc đầu nói:

- Chẳng qua khả năng này rất nhỏ, Thái Thượng trưởng lão vì bảo vệ Lục Ly mà phải ẩn cư Vấn Phật Sơn, không còn hỏi tới sự vụ gia tộc. Không lẽ là hắn bí mật đến Bắc Mạc, dạy cho Lục Ly công kích linh hồn.

- Ai!

Lục Hồng Ngư thấy có hai tên Lam Sư Phủ bị Lục Ly đánh chết, có chút bất nhẫn, quay đầu đi thở dài nói:

- Lục Ly cái gì cũng tốt, chỉ là sát tâm quá nặng. Hơn hai trăm người này mặc dù tội không thể tha, nhưng Lục Ly đồ sát hung tàn như vậy, Thí Ma Điện nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm, dù sao trong tiểu chiến trường cũng nghiêm cấm Nhân tộc tàn sát lẫn nhau.

- Ha ha!

Dạ Lạc khẽ cười một tiếng nói:

- Giết một người thì tù tội, giết vạn người thì là kiêu hùng, giết trăm vạn người thì là kiêu hùng trong kiêu hùng. Trên tay đám lão gia hỏa Thí Ma Điện kia có ai là không nhuốm đầy máu tươi, nam nhi thì nên giết người, nếu có người vây giết ngươi, ta cũng sẽ giết kẻ đó. Mặc kệ là hai trăm hay là hai vạn, ta đều chiếu giết không lầm!

- Phi!

Lục Hồng Ngư khẽ gắt một tiếng, cáu giận nói:

- Ngươi đang rủa ta chết đấy à? Nếu ta bị người vây giết, ngươi không đến cứu viện kịp, thế chẳng phải ta chết vô ích?

Dù ngữ điệu đầy vẻ trách cứ, nhưng rõ ràng Lục Hồng Ngư cũng rất cảm động, trong mắt cuộn lên sóng tình, hai má đỏ hây hây, đẹp đến nao lòng.

- Trốn...

Bên kia, đám đông sa vào khủng hoảng, dồn dập tứ tán ra khắp bốn phía, tốc độ giết người của Lục Ly quá nhanh. Chỉ mấy nhịp thở liền đã có ba mươi, bốn mươi người rơi đầu xuống đất, thế không thể ngăn, không ai đỡ nổi một chiêu dưới tay hắn, phàm là bị hắn áp sát, lập tức liền bị nhẹ nhàng giết đi.

Có ba người thấy tốc độ Lục Ly quá mức khủng bố, biết trốn cũng vô ích. Thế là bất ngờ quỳ gối xuống, mặt hướng về phía Lục Ly kêu to:

- Ly thiếu, chúng ta là người Lam Sư Phủ, phụ thân chúng ta có quen biết với Nhân Hoàng đại nhân, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta lần này.

- Quen biết phụ thân ta.

Tròng mắt mang theo tơ máu của Lục Ly quét tới, cười lạnh nói:

- Đã quen biết với phụ thân ta, vậy các ngươi hẳn càng nên chết. Khương Khinh Linh có quan hệ thế nào với ta, đừng nói là các ngươi không biết. Biết rồi các ngươi còn muốn đối phó nàng, thế không đáng chết thì là gì?

Hưu!

Nói xong, thần niệm Lục Ly hóa thành kim châm đâm tới, đồng thời thần binh Long Đế quét ngang, ba chiếc đầu lâu bay lên, tròng mắt ba người kia đến tận lúc này vẫn cứ trợn trừng, chết không nhắm mắt.

- Quan hệ?

Khương Khinh Linh nghe được câu này, sắc mặt tái nhợt chớp qua một tia ngượng ngùng, Lục Ly gần như đang công khai nói trước mặt mọi người rằng nàng là nữ nhân của hắn, điều này khiến nội tâm Khương Khinh Linh vừa thẹn vừa mừng.

- Tiểu thư, chúng ta lùi ra trước đi.

Khương Hỗ bay tới, đứng ở bên người Khương Khinh Linh. Dù đám đông xung quanh đang chạy trốn, nhưng nơi này vẫn là chiến trường, vạn nhất có người bí quá hoá liều thì sao?

- Không cần!

Ánh mắt Khương Khinh Linh một mực khóa chặt nơi thân Lục Ly, khẽ cười nói:

- Lục Ly tới rồi, ai cũng không thương hại được đến chúng ta.
Chương 745 Đồ lưu manh

- Được rồi!

Khương Hỗ đứng ở bên người Khương Khinh Linh, nhìn ánh mắt nhu tình như nước của nàng, trong lòng ẩn ẩn nhói đau. Hắn thầm mến viên minh châu Linh Lung Các này suốt ba năm, giờ còn chưa kịp tỏ tình thì đã thất tình.

Chẳng qua đợi khi hắn nhìn thấy Lục Ly như mãnh hổ xuất sơn xông vào trong đám đông, đồ sát từng mảnh từng mảnh, hắn lại cảm thấy đương nhiên. Trên đời này cũng chỉ có loại người như Lục Ly mới xứng được với Khương Khinh Linh.

Nửa nén hương!

Chỉ sau nửa nén hương, hơn hai trăm người đã bị tàn sát hơn phân nửa, số còn lại sớm đã bỏ chạy tứ xứ. Lục Ly quay sang nhìn Khương Khinh Linh một cái, tiếp sau liền đuổi theo truy sát, trong lòng hắn một mực đè nén lệ khí, vốn định xả giận lên đám Cơ Mộng Điềm Dương Hiên. Nhưng tình thế bắt buộc khiến hắn không thể không tha cho bọn họ một mạng, lúc này vừa khéo cầm hơn hai trăm người ở đây trút giận.

Tốc độ Lục Ly quá nhanh, dù có chạy trốn ngay từ đầu thì cũng chỉ sau vẻn vẹn thoáng chốc liền bị đuổi kịp. Không ai dám chống cự, cũng chống cự không được, bọn hắn còn chưa kịp phản kích, công kích linh hồn của Lục Ly đã lao tới.

Trong lòng Lục Ly sớm đã hạ quyết định, những ai can dự việc này đều phải bị giết sạch. Chẳng qua hắn vẫn đánh giá thấp năng lực một số người, gần đó có mấy nơi huyệt động, Cơ Nộ và Dương Kỳ sớm đã tiềm nhập vào trong lòng đất, tan biến không thấy đâu.

Một canh giờ sau, Lục Ly trở về!

Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, hẳn chí ít cũng phải hai trăm trở lên. Song rốt cục vẫn để một vài người trốn được, phỏng chừng khoảng hai ba mươi người, Lục Ly lo lắng Khương Khinh Linh nên không dám tiếp tục truy cùng diệt tận.

Khương Khinh Linh Khương Hỗ và Dạ Lạc Lục Hồng Ngư còn đang chờ ở phụ cận chiến trường, nhìn thấy Lục Ly thần sắc áy náy bay tới, Khương Khinh Linh khẽ cười, chân sau điểm nhẹ, bay lên trên Mệnh Luân của Lục Ly.

Lục Ly không để ý có người ngoài ở đây, trực tiếp ôm lấy Khương Khinh Linh nói:

- Xin lỗi, ta đến chậm, khiến ngươi chịu ủy khuất.

- Ta không ủy khuất.

Khương Khinh Linh khẽ thở dài, lắc đầu nói:

- Chỉ tiếc cho những người đi theo ta, mấy chục người đều chết sạch, may mà ngươi đã báo thù giúp bọn họ.

- Vẫn để thoát mất một ít!

Lục Ly có chút tiếc nuối nói:

- Nhưng ngươi yên tâm đi, chỉ cần những người này dám xuất hiện, ta tất giết bọn hắn. Còn một tháng nữa cửa ra mới mở, dù thế nào bọn hắn cũng phải đi ra ngoài.

- Ra ngoài?

Khương Khinh Linh hẳn là đã được đến một ít tin tức từ chỗ Dạ Lạc Lục Hồng Ngư, nàng lần nữa thở dài nói:

- Ra ngoài thì đơn giản, chỉ là Thí Ma Thành ở bên ngoài sợ rằng sẽ không quá bình tĩnh. Lục Ly, lần này ngươi đánh cho đám Cơ Mộng Điềm thảm như vậy, chờ sau khi bọn họ rời khỏi đây, e là sẽ náo lật trời.

- Náo lật trời?

Lục Ly cười lên giễu cợt:

- Nếu gia tộc bọn hắn dám náo, vậy cứ để bọn hắn ở cả đời trong Man Thần Đỉnh. Chọc giận ta, ta trực tiếp để Man Thần Đỉnh tự bạo, nổ chết hết bọn hắn!

...

- Đây là Man Thần Đỉnh?

Trên một ngọn núi nhỏ, Khương Khinh Linh tựa bên người Lục Ly, tò mò nhìn Lục Ly lấy ra Man Thần Đỉnh.

Lục Ly khẽ gật đầu, cười nói:

- Ngươi dùng thần niệm quét vào thử xem, ha ha, đám người từng tính toán mưu hại chúng ta đều đang ở bên trong.

Tròng mắt Khương Khinh Linh lập tức sáng rực, trên khuôn mặt nhợt nhạt nổi lên một tia đỏ ửng, nàng dùng thần niệm quét đi vào, thần sắc rất nhanh liền chuyển vẻ kinh ngạc.

- Lục Ly...

Khương Khinh Linh ánh mắt phức tạp nhìn Lục Ly, có chút hả giận, lại có chút không đành lòng, thậm chí còn có chút lo lắng. Lục Ly dò vò đám người kia thảm như vậy, nhìn không còn ra hình người, không ai nói ai biết đó là đám công tử tiểu thư đỉnh cấp nhất Trung Châu.

- Ha ha!

Lục Ly khẽ cười nói:

- Ngươi không biết, khi đó ta thiếu chút lại bị bọn hắn lừa giết. Nếu không phải ta được đến Man Thần Đỉnh, dù có Dạ Lạc giúp, cuối cùng rất có thể đã bị giết.

- Hả?

Lúc Khương Khinh Linh hỏi dò Dạ Lạc Lục Hồng Ngư, Dạ Lạc không nhắc tới chuyện này, lần trước khi trở về Dạ Lạc chỉ nói là Lục Ly bắt được đám người Cơ Mộng Điềm, có thể giết chết bất cứ lúc nào. Chứ không giải thích vì sao Lục Ly bắt lại bọn họ.

Nàng hỏi dò kỹ càng một phen, đợi nghe Lục Ly nói xong, vẻ không đành lòng trong mắt tan biến, gằn giọng nói:

- Bọn này quá xấu xa, Lục Ly, ngươi trừng trị thế là đúng. Cứ tiếp tục dùng lôi điện đánh xuống, ta muốn thấy bọn hắn sống không bằng chết.

- Ha ha ha!

Thấy Khương Khinh Linh hiển lộ ra tính cách tiểu ma nữ, Lục Ly không khỏi bật cười, quay sang nhìn Tiểu Bạch trên vai một cái, nói:

- Phóng thích hồ quang điện, cái loại liên tục không ngừng ấy, đánh bọn họ.

Hí hí

Tiểu Bạch nhếch miệng kêu một tiếng, sau đó trên sừng thú lấp lánh hồ quang điện, trong Man Thần Đỉnh lập tức trời long đất lở.

- Lại tới...

- Lục Ly, tên nhãi nhép, có hết hay không...

- Lục công tử, Phi Vũ sai rồi, thật sai rồi, ngươi đừng đánh nữa. ..

Nháy mắt bên trong tiếp diễn cảnh gà bay chó chạy, bọn hắn mới vừa được nghỉ ngơi mấy ngày, khôi phục chút nguyên khí, tinh thần cũng khôi phục ít nhiều, lại không ngờ lôi điện lần nữa hàng lâm.

Oanh!

Dương Hiên đang định chửi rủa, chợt bị một đạo hồ quang điện bổ trúng, lập tức cả người rung rung, xụi lơ trên sàn, không ngừng co quắp, tròng mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, hệt như bị kinh phong.

Mấy người Cơ Mộng Điềm cũng không may mắn thoát được, lần nữa bắt đầu hưởng thụ dày vò như ở dưới Địa Ngục.

- Ha ha ha!

Khương Khinh Linh thấy được trường cảnh bên trong, lập tức mừng rỡ, cục tức trong lòng cuối cùng cũng được phát tiết. Nàng hưng phấn kêu to:

- Tiếp tục đánh, Dương Hiên Lục Nghê còn dám mắng ngươi, đánh chết bọn hắn.

Lục Ly đưa Man Thần Đỉnh cho Khương Khinh Linh, để nàng chơi đùa, còn hắn thì ôm xuống Tiểu Bạch từ trên bả vai, khẽ vuốt đầu nhỏ. Tiểu Bạch thoải mái nhắm mắt lại. Lục Ly nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Tiểu Bạch, ngươi đã luyện hóa hết thần lực trong người chưa?

Tiểu Bạch mở mắt, đầu nhỏ gật gật, Lục Ly khá là không nói, hỏi tiếp:

- Vậy sao ngươi còn nhỏ thế này? Chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn không lớn?

Advertisement
';
Advertisement