Chương 716 Đại bản doanh Man tộc 2
Nếu Khương Khinh Linh xảy ra chuyện gì, hắn trở về tất chặt đầu đám người Khương Hỗ.
- Được rồi, ngươi cũng đừng dọa bọn hắn.
Khương Khinh Linh đi ra từ trong doanh trướng, nói:
- Nơi này là đại bản doanh, ngày thường đều có không ít người ở đây, dị tộc không dám xông vào. Còn Nhân tộc... ai dám giết ta trước mắt bao người? Ngươi cứ yên tâm đi.
Khương Khinh Linh đưa cho Lục Ly một bình đan dược, nói:
- Tị Độc Đan chỉ còn chừng này, nếu gặp Vu tộc ngươi nhất định phải cẩn thận. Ngoài ra... nếu gặp phải đám người kia, tốt nhất đừng giết người, quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Khương Khinh Linh rất rõ ràng lần này Lục Ly ra ngoài là muốn làm gì, hắn không chỉ muốn giết dị tộc kiếm điểm tích lũy, mà còn muốn tìm đám người Cơ Mộng Điềm báo thù. Nàng hiểu rất rõ tính cách Lục Ly, cục tức này hắn sao nuốt trôi cho được?
Lục Ly khẽ gật đầu, Khương Khinh Linh lần nữa thấp giọng dặn dò:
- Bọn họ hẳn đều có bảo vật phòng ngự linh hồn, người kia còn có bán Thần khí, ngươi đừng sính cường. Nếu... ngươi chết, Khinh Linh cũng sẽ không sống một mình.
Sắc mặt Lục Ly không khỏi dần trở nên ngưng trọng, lần nữa trùng trùng
gật đầu, sau đó đưa tay vuốt mái tóc Khương Khinh Linh ngay trước mặt mọi người, nhìn đăm đăm nàng một lúc lâu rồi mới dứt khoát quay người rời đi.
Không sai!
Đám người Lục Toan Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ hẳn đều có bảo vật phòng ngự linh hồn, Cơ Mộng Điềm còn có bán Thần khí, có lẽ mấy người Dương Hiên Lục Toan cũng có bán Thần khí, nhưng vậy thì đã sao?
Lần này thiếu chút bị bọn họ dồn vào chỗ chết, giờ lại đang ở trong tiểu thế giới, bên người bọn họ không có cường giả bảo hộ, là thời cơ tốt nhất thích hợp nhất để ra tay. Nếu lần này không xả giận được, sau này sợ rằng càng không cơ hội.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Đó là dưới tiền đề không có được thực lực, nhưng hiện tại Lục Ly lại rất tự tin, trừ phi bảo vật phòng ngự linh hồn của mấy người kia đều là Huyền khí Thánh giai đỉnh cấp, hoặc là Bán Thần khí, bằng không hắn vẫn hoàn toàn có thể khiến bọn họ được đến báo ứng nên có.
Lục Ly không ngồi Mệnh Luân mà cứ thế từng bước đi ra, đám người Khương Khinh Linh đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lục Ly rời đi. Trên mặt mấy người Khương Hỗ không giấu được vẻ ngưng trọng, bọn hắn ẩn ẩn có cảm giác, lần này Lục Ly ra ngoài, sợ rằng phải muốn chọc phá trời.
Sau khi rời đi đại bản doanh, Lục Ly không ngay lập tức chọc phá trời, chẳng qua võ giả tứ tộc lại thảm.
Một mình hắn loạn chuyển khắp thế giới, hoành xung đâm thẳng, bất kể là hướng nào, chỉ một lòng tìm kiếm dị tộc. Chỉ cần bị hắn gặp được, đại bộ phận dị tộc đều bị tiêu diệt, chỉ một phần nhỏ may mắn trốn thoát được.
Mấy ngàn dị tộc vây công Linh Lung Tháp, nhưng tổng số dị tộc trong tiểu thế giới lại đâu chỉ mấy ngàn, lần này mỗi tộc tiến vào đây chí ít đều mang theo bảy, tám ngàn người, cộng lại cũng có hơn ba vạn. Bởi thế rất nhiều dị tộc không nhận ra Lục Ly, nhìn thấy Lục Ly không ít người còn hưng phấn vọt tới, muốn ngược sát tên nhân loại này.
Công kích linh hồn của Lục Ly mạnh cỡ nào?
Trên thực tế chính bản thân hắn cũng không biết, chẳng qua hắn có thể xác định một điều, cảnh giới dưới Nhân Hoàng mà nếu không có bảo vật phòng ngự linh hồn, hắn có thể quét ngang!
Còn về dị tộc có được bảo vật phòng ngự linh hồn, hắn còn chưa từng gặp qua. Theo lý mà nói thì bốn tên vương tử kia hẳn phải có, chỉ là hắn không cơ hội giao thủ, lúc này bốn tên vương tử đó chắc đều đã tiến vào trong đại bản doanh của tộc mình.
Giết địch, nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại mò mẫm tìm hiểu một chút về công kích linh hồn, đoạn thời gian này Lục Ly rất là bận rộn, một thân một mình lắc lư ngoài dã ngoại nguyên suốt nửa tháng.
Trong nửa tháng qua, hắn không biết rốt cục mình đã đánh chết bao nhiêu dị tộc, hắn tùy tiện tính sơ qua một lượt, ít nhất cũng phải bốn năm ngàn người, cộng thêm trận chiến ngoài Linh Lung Tháp nửa tháng trước, số dị tộc mà hắn đồ sát đã lên tới trên sáu ngàn người.
Hắn không biết thần dược giải độc cho Bạch Thu Tuyết cần bao nhiêu điểm tích lũy, hắn chỉ biết không quản mệt nhọc tìm kiếm dị tộc, sau đó lần lượt đánh giết.
Nửa tháng qua hắn gặp rất nhiều tiểu đội Nhân tộc, nhưng khiến hắn thất vọng chính là hắn không tìm được đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên, một tên cũng không gặp được.
Hắn đoán đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên nhất định đã phái thám báo thăm dò bốn phía, rất có thể hành tung của hắn đã bị bọn họ nắm giữ, vừa thấy hắn tới gần liền lập tức tránh đi.
Thời hạn nửa năm còn lâu mới kết thúc, Lục Ly cũng không vội. Không đợi đủ nửa năm ai cũng đừng hòng đi ra, rồi sẽ có ngày gặp được thôi.
Nghỉ ngơi nửa ngày, Lục Ly tiếp tục tiến tới, hắn chế một vỏ đao, vác theo thần binh Long Đế đặt ở trên lưng.
Đây không phải vì trang khốc, mà là Lục Ly thường xuyên bị kẻ địch phục kích tấn công, hắn lười sử dụng Không Gian Giới Chỉ, vác sau lưng thế này tiện tay liền có thể rút ra, sau khi giết địch thần binh Long Đế biến về nguyên dạng lại cắm vào vỏ đao sau lưng, như thế tiện lợi hơn nhiều.
- A!
Bôn tẩu về phía trước chừng mấy trăm dặm, Lục Ly đột nhiên nhìn thấy một phế tích, trong phế tích ẩn ẩn có thể nhìn thấy rất nhiều thân ảnh to lớn đứng chi chít.
- Man tộc? Không ngờ lại tìm tới đại bản doanh Man tộc!
Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, trong đại bản doanh này còn có bốn năm ngàn Man tộc, nếu có thể một hơi hốt trọn cả ổ, vậy sẽ tương đương với bao nhiêu điểm tích lũy đây?
- Đi!
Lục Ly chỉ thoáng dừng phút chốc, sau đó hai đầu gối chùng xuống, cả người như một con dã thú nhảy vọt mà đi, liên tục nhảy qua vài ngọn núi nhỏ, thoăn thoắt phóng tới đại bản doanh Man tộc.
Trước đây Lục Ly từng vốn muốn truy sát tới đại bản doanh Man tộc, nhưng đến sau Khương Khinh Linh mở miệng ngăn trở hắn mới ngừng lại. Nửa tháng qua hắn tuỳ ý đi loạn, đã sắp quên mất phương hướng, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại tìm được đại bản doanh Man tộc.
Duyên phận...
Chương 717 Yêu nghiệt nhân tộc
Bên ngoài đại bản doanh Man tộc có bố trí thám báo tuần tra, Lục Ly quang minh chính đại chạy tới như thế, rất nhanh liền kinh động đến đám thám báo tuần tra kia, thoáng chốc mấy tên Man tộc quái khiếu vọt tới ngăn đường Lục Ly.
Chẳng qua, đợi khi một tên Man tộc trong đó thấy rõ ràng là Lục Ly, lập tức bị dọa cho sắc mặt đại biến, trong tròng mắt to như chuông đồng chất đầy vẻ hoảng sợ. Hắn ngửa mặt lên trời gầm rống một tiếng, đánh thức toàn bộ Man tộc đang nghỉ ngơi trong đại doanh.
Chính giữa đại doanh có một nhà gỗ cực lớn, từ trong nhà gỗ một tên Man tộc thân hình tương đối thấp bé đi ra. Làn da hắn không phải màu nâu giống như Man tộc bình thường, mà có màu đen xám, sừng thú trên đầu cũng hơi ngắn hơn bình thường, hắn quét mắt nhìn ra nơi xa, chỉ thấy một tên nhân loại nhỏ bé, lưng vác chiến đao chính đang từng bước lao về phía đại doanh. Trong mắt hắn chớp qua một tia phẫn nộ, miệng bất ngờ thốt ra tiếng Nhân tộc:
- Nhân loại ghê tởm, không ngờ ngươi lại dám truy sát đến đại bản doanh Man tộc chúng ta.
Ô ô...
Tên tiểu Man tộc kia rống lên từng tiếng quái khiếu, toàn bộ Ma tộc trong đại bản doanh lập tức hội tụ tới. Hắn chỉ tay về phía Lục Ly ở đằng xa, nói lải nhải mấy câu, hơn ngàn tên Man tộc lập tức cuồng bạo phóng tới, ngoài ra còn có mấy trăm tên Man tộc vòng sang hai bên, rõ ràng là chuẩn bị định vu hồi vây giết Lục Ly.
Đông đông đông…
Hơn ngàn tên Man tộc băng băng lao tới sẽ là trường cảnh thế nào?
Tựa như một vạn con cự thú đồng loạt bôn chạy, sát khí cuộn trào tràn ngập ra, đất rung núi chuyển, như vài vạn đại quân phát động xung phong, khiến người bất giác cảm thấy đè nén và ngạt thở.
- Hừ!
Lục Ly quét mắt nhìn sang hai bên, làm sao còn không rõ ràng mục đích của Man tộc? Định bao vây lại, sau đó dùng lực lượng lôi điện đánh giết hắn? Hắn đâu có ngu...
Ông.
Lục Ly phân thân, hơn sáu mươi phân thân tản ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó dũng mãnh lao tới, Man tộc bình thường căn bản không cách nào nhìn ra. Chân thân hắn cấp tốc vọt sang bên trái, nhiều Man tộc như vậy hắn làm sao có thể một hơi nuốt trọn, tất phải tằm thực từng chút từng chút một mới được.
Hơn ngàn Man tộc vốn đang ùn ùn kéo tới, định xé sống tên nhân loại nhỏ bé trước mắt này. Nhưng Lục Ly vừa phân thân, cả đám lập tức trợn tròn mắt, căn bản thăm dò không ra đâu là chân thân, đội hình bỗng loạn, bởi vì rất nhiều phân thân đang vọt tới bọn hắn.
Rầm rầm rầm.
Chùy đồng dây xích khua múa rợp trời, đánh tan từng phân thân, mặt đất theo đó bị ném ra từng hố sâu to tướng, bụi đất tung bay, tiếng rền vang không dứt bên tai.
Đợi phân thân lần lượt bị đánh tan, Lục Ly đã vọt sang bên trái. Lại lần nữa phát động phân thân, sau đó phóng thích kim châm linh hồn, bắt đầu đồ sát Man tộc phía bên trái.
Công kích linh hồn của hắn là dùng thần niệm thả ra, có thể tấn công từ khoảng cách rất xa, trong khi Man tộc mà không tới gần được thì căn bản không cách nào dùng dây xích chùy đồng tấn công, cũng không kịp phóng thích lực lượng lôi điện, thoáng chốc linh hồn liền sa vào hỗn loạn.
Ngao ngao
Đám Man tộc bạo nộ gầm thét, như một đám ngu ngốc bị trêu chọc, ngao ngao kêu gào cuồng tuôn về phía Lục Ly.
Vẫn cách cũ!
Chiến thuật Lục Ly không khác gì lần trước, lợi dụng phân thân thần kỹ không ngừng qua mặt Man tộc. Sau đó tìm kiếm mục tiêu thích hợp, bên này giết mấy tên, bên kia giết mấy tên, sau khi giết xong lập tức rút lui, tuyệt không ham chiến.
Rầm rầm rầm
Mỗi lần Lục Ly xuất thủ, tất có ít nhất bốn năm tên Man tộc bị nện nát đầu, hóa thành thi thể ầm vang ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ dải đất bên ngoài đại bản doanh.
Có một vài Man tộc được tận mắt chứng kiến chiến lực hung tàn của Lục Ly, nhưng phần nhiều đều không thấy được. Chỉ thấy từng tên Man tộc bị chém giết, song cũng bởi thế mà đám Man tộc không chỉ không sợ hãi, ngược lại đều điên cuồng, gầm thét truy sát Lục Ly.
- Ha ha ha!
Thỉnh thoảng Lục Ly lại cười ha hả, tiến một bước kích thích Man tộc. Sau đó dẫn theo một đám Man tộc chạy tới nơi xa, dù sao nhân số Man tộc ở chỗ này cũng quá nhiều, vạn nhất bị vây lại, vô số Man tộc phóng thích lực lượng lôi điện, khi đó thì lại phiền phức to. Mặc dù chắc không giật chết hắn được, song cũng vẫn rất nguy hiểm.
Bởi thế Lục Ly mang theo một đám Man tộc chạy tới nơi xa, mang đi nhóm nào xử lý nhóm đó, rồi lại quay đầu y cách làm theo, hết lượt này tới lượt khác
Tốc độ Lục Ly rất nhanh, chiến lực Man tộc lại có mạnh có yếu, tốc độ cũng có nhanh có chậm, thoáng chốc liền đã kéo thành một hàng dài. Đợi sau khi chạy ra chừng trăm dặm, Lục Ly quay đầu, bắt đầu thu gặt đầu người.
Trước là tán phát phân thân, sau đó phóng thích kim châm linh hồn, cuối cùng rút ra trường đao chém loạn một trận, từng tên Man tộc đầu lâu nổ tung, ầm vang ngã xuống đất, vĩnh viễn nằm lại trên phiến đất này.
Huyết chiến bắt đầu, hơn nữa còn kéo dài thời gian tương đối lâu, nhiều Ma tộc như vậy đâu phải cứ muốn nhẹ nhàng giết chết là được. Lục Ly huyết chiến suốt hơn hai canh giờ, cuối cùng mới chém giết sạch sẽ bốn năm trăm Man tộc.
- Đi!
Sau khi diệt xong nhóm Man tộc truy sát đầu tiên, Lục Ly dứt khoát bay tới nơi xa. Thời gian rất sung túc, không cần phải một hơi giải quyết hết. Hắn hoàn toàn có thể nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi bổ sung thể lực tinh thần, để chiến lực đạt tới trạng thái đỉnh phong, như vậy mới sẽ không lật thuyền trong mương.
Tìm đến một sơn động kín đáo để ẩn nấp, Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện nửa ngày, ăn một bữa no say, sau đó mới lại lần nữa phóng về phía đại bản doanh Man tộc.
Đợi lúc Lục Ly vọt tới đại bản doanh, lần này không cần vương tử Man tộc hạ lệnh, một đoàn Man tộc ngao ngao kêu hét vọt ra. Lục Ly vừa đánh vừa lui, dẫn nhóm Man tộc này đi ra, bắt đầu kế hoạch đồ sát.
Cứ vậy...
Mấy ngày sau, mấy ngàn Man tộc trong đại bản doanh đã bị Lục Ly chém giết hơn phân nửa. Hiện tại tất cả Man tộc đều biết sự đáng sợ của Lục Ly, mỗi lần đuổi theo giết Lục Ly đều không thấy có tên Man tộc nào trở về.
Chương 718 Lật thuyền trong mương
Trong khi chỉ qua chừng hơn nửa ngày Lục Ly lại thản nhiên quay về khiêu khích.
Sa sa sa!
Hôm nay trời bắt đầu nổi gió, cát vàng bay đầy trời, che rợp cả thiên không, Lục Ly một thân một mình đi ra từ trong bão cát. Bộ dạng hắn vẫn thế, một bộ áo xanh, gầy gò đơn bạc, lưng đeo một thanh trường đao, mặt không biểu tình. Bộ pháp rất nhẹ, trong cuồng phong cảm giác cả người như đang bay phất phơ, tựa hồ chỉ cần tuỳ tiện vung chùy lên liền có thể đập thành thịt vụn.
Nhưng mà, chính là tên nhân loại nhỏ bé này, lại đang thành ác mộng của Man tộc. Mấy ngày qua hắn đã chém giết hơn hai ngàn Man tộc, đồng bạn hôm trước còn sống sờ sờ trước mặt, hôm nay lại đã biến thành từng bộ thi thể không đầu lạnh lẽo.
Lục Ly dừng bước cách mặt trước đại bản doanh chừng một dặm, hắn lẳng lặng dứng đó, trong đại bản doanh còn có hơn hai ngàn Man tộc, nhưng không một tên nào dám lao ra ngoài.
Một nhân loại nhỏ bé, đối đầu với mấy ngàn Man tộc như Hồng Hoang Cự Thú, lại dọa cho Man tộc không dám động. Cảnh tượng này rất không cân xứng, rất không hợp lẽ thường, thế mà giờ đây lại đang thật sự diễn ra.
Lục Ly chậm rãi rút trường đao, chỉ tới Man tộc phía xa xa, khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt. Hắn chưa hề nói nửa lời, nhưng thần thái và động tác lại đã thể hiện ra hết sự nhục nhã và khiêu hấn ở mức lớn nhất.
Hắn đang im ắng chế giễu Man tộc không người, toàn là một đám sợ chết!
- Khinh người quá lắm!
Trên mặt tên vương tử Man tộc chất đầy phẫn hận, hắn cắn răng nghiến lợi gầm lên một tiếng, sau đó dẫn đầu vọt ra bên ngoài đại bản doanh.
- Ngao ngao ngao.
Đám Man tộc còn thấy thấy vương tử đều lao ra ngoài, tự nhiên cũng ngao ngao vọt ra theo.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, Mệnh Luân hiện ra, tung người bay ngược mà đi, lần nữa chia phân thân vòng sang hai bên bên phải, bắt đầu đồ sát Man tộc phổ thông.
Còn về vương tử Man tộc, hiện tại hắn còn chưa dám động, bởi vì bên người tên vương tử này có một nhóm cường giả Man tộc đi theo. Nếu đã là vương tử, tự nhiên phải có được thủ đoạn đặc thù, thế nên hắn vẫn không dám mạo hiểm.
Huyết chiến lại bắt đầu, Lục Ly vừa đánh vừa lui, dẫn theo một đám Man tộc chạy đi. Vương tử Man tộc sau khi truy sát trăm dặm, rốt cục đành chịu vứt bỏ. Tốc độ hắn không đuổi kịp Lục Ly, hộ vệ bên cạnh cũng không cho phép hắn mạo hiểm.
- Nghe nói phía Nhân tộc có một nữ tử được Đấu Thiên Đại Đế ban cho thần lực, có cơ hội trở thành thiên kiêu. Giờ lại xuất hiện một tên yêu nghiệt Nhân tộc khác nữa, chẳng lẽ trời muốn diệt Man tộc chúng ta?
Vương tử Man tộc u ám thở dài, hắn có dự cảm, mấy chục năm sau tên thiếu niên Nhân tộc này tất sẽ trở thành địch thủ lớn nhất của Man tộc.
Sau vẻn vẹn nửa ngày, Lục Ly lại đã trở về, nhưng mấy trăm Man tộc đi theo hắn khi trước lại đều biến mất.
Vẫn là một người một đao, vẫn cứ thế đứng ở bên ngoài đại bản doanh Man tộc, tay xách đao chỉ về phía Man tộc, khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt và khiêu khích.
Lần này vương tử Man tộc học thông minh, hắn không phẫn nộ lao ra, bởi vì hắn biết một khi hắn ra ngoài, liền sẽ có mấy trăm Man tộc chết oan chết uổng.
Dù sao thì mặt mũi cũng đã mất sạch, thế là vương tử Man tộc không thèm để ý nữa. Hắn hạ lệnh nghiêm cấm Man tộc ra ngoài, mặc kệ Lục Ly ở bên ngoài kêu la khiêu hấn thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần ở lại trong đại bản doanh, Lục Ly sẽ không dám tiến vào.
- Ha ha ha!
Lục Ly giơ đao nửa ngày, thấy Man tộc không có phản ứng, hắn bèn bật cười ha hả, phóng thích Long Ngâm thần kỹ quát to:
- Nghe nói Man tộc đều là dũng sĩ, hôm nay vừa nhìn lại khiến Lục mỗ rất là thất vọng. Xem ra dũng sĩ Man tộc đều đã chết sạch, chỉ còn lại một đám nạo chủng hèn nhát, tham sống sợ chết.
Lục Ly nói tiếng Nhân tộc, đại đa số Man tộc đều nghe không hiểu, trừ vương tử Man tộc. Nghe được lời này, tên vương tử Man tộc không khỏi lửa giận ngút trời, trên thân sát khí đằng đằng, đạp bước đi tới mấy bước, quát lớn:
- Nhãi ranh Nhân tộc, ngươi có gan thì đừng chạy, có dám ở lại đại chiến ba trăm hiệp với bản vương tử?
- Hả?
Lục Ly vốn chỉ định tùy ý khiêu hấn mấy câu, không ngờ vương tử Man tộc lại nghe hiểu được ngôn ngữ Nhân tộc, thậm chí còn biết nói chuyện.
Hắn cười, nhếch môi nói:
- Nếu đơn đả độc đấu, Lục mỗ há gì phải sợ? Ngươi là vương tử Man tộc đúng không? Có dám ra đây đơn độc quyết một trận tử chiến với Lục mỗ?
- Có gì mà không dám?
Trong mắt vương tử Man tộc lóe lên lãnh mang, tung người lao vụt tới, cường giả Man tộc đứng bên cạnh hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng theo sau.
- Hừ!
Lục Ly cười lạnh nói:
- Làm sao? Lại định quần ẩu? Man tộc các ngươi đơn đả độc đấu theo kiểu này đấy hả?
Vương tử Man tộc lập tức nổi giận, quét nhìn mấy chục tên Man tộc sau lưng, lải nhải kêu to vài tiếng, sau đó còn vung chùy đồng trong tay đánh bay một tên Ma tộc. Lúc này mới quát ngừng được đám hạ nhân, một thân một mình xông ra đại bản doanh ngay trước ánh mắt lo lắng của vô số Man tộc.
Lục Ly chậm rãi lùi ra sau, nơi này cách đại bản doanh Man tộc quá gần, hắn không dám chủ quan. Tên vương tử Man tộc thấy Lục Ly lui lại, lập tức phẫn nộ hét:
- Chẳng phải nói không trốn rồi ư? Tên nhãi ranh Nhân tộc, dừng lại đại chiến ba trăm hiệp với bản vương tử.
Lục Ly lại coi lời vương tử Man tộc như đánh rắm, rút lui ra xa vài dặm, đợi khi đến trên đỉnh một ngọn núi nhỏ mới ngừng lại, quát khẽ nói:
- Tới đi, ngươi là vương tử Man tộc, xem ra thân phận ngươi ở Man tộc hẳn là không thấp.
- Hừ!
Vương tử Man tộc một bên đuổi theo một bên ngạo nghễ nói:
- Bản vương tử tên là Thiết Duệ, là con cháu đời thứ chín trăm sáu mươi ba của Man Thần, nhãi ranh Nhân tộc, ngươi nghe cho kỹ đây, hôm nay ngươi sẽ được chết dưới tay Thiết Duệ, con cháu của Man Thần.
- A.
- Thiết Duệ...
Lục Ly thì thào, Mệnh Luân ngưng hiện nơi bụng dưới, thần niệm đảo qua trên thân Tiểu Bạch đang ngủ say trong tay áo, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, tỉnh lại, lát nữa sắp đại chiến.
Chương 719 Lật thuyền trong mương 2
Tiểu Bạch và Khương Khinh Linh cùng được thần quang bao phủ, nhờ đó hấp thu một bộ phận thần lực, đến sau nó một mực ngủ say. Trước đây Lục Ly có mấy lần gọi tỉnh Tiểu Bạch, nhưng sau khi tỉnh lại, rất nhanh nó lại lần nữa trầm ngủ, hẳn là đang luyện hóa những thần lực kia.
Tiểu Bạch mơ màng mở mắt ra, đầu nhỏ ló ra. Lúc này Thiết Duệ đã cuồng bạo vọt tới, Lục Ly không quả Tiểu Bạch, thân thể hơi lắc, phân thân tuôn hiện.
Hưu
Hơn sáu mươi tên phân thân tán ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó lại từ bốn phía vây giết tới Thiết Duệ. Tất cả phân thân đều khua múa chiến đao, từng mảnh từng mảnh bạch quang mang theo sát khí vô tận bao trùm lấy Thiết Duệ.
Thiết Duệ bị một đám phân thân vây quanh, lại không hề hoảng hốt, sừng thú màu đen trên đầu hắn phát sáng, tiếp đó vô số hồ quang điện lấp lánh mà ra, lấy thân thể hắn làm trung tâm hình thành nên một quang tráng bằng lôi điện đường kính mấy trượng, phân thân phàm là tới gần quang tráo đều tự động nổ tung, tan thành hư vô.
- Con cháu Man Thần quả nhiên bất phàm!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, trong lòng càng thêm cẩn thận, vương tử Man tộc tương tự như con em mười hai Vương tộc Trung Châu, đều có được thần thông đặc biệt. Lực lượng lôi điện này rõ ràng mạnh hơn Man tộc bình thường rất nhiều, phỏng chừng còn sẽ có thần thông khác nữa.
Thiết Duệ cấp tốc vọt tới, Lục Ly không dám để đối phương tới gần, đành phải không ngừng thả ra phân thân, vây tròn xoay quanh đối phương. Khiến hắn có chút yên tâm là tên Man tộc này hẳn không nhìn ra được đâu là chân thân, chỉ biết tấn công lung tung, ánh mắt chưa giây nào khóa chặt lên chân thân hắn cả.
Hây!
Chùy đồng trong tay Thiết Duệ rõ ràng mạnh hơn cả Man tộc bình thường không ít, xích sắt cũng càng dài, hơn nữa còn có màu ám kim, hắn khua múa chùy đồng, không ngừng đuổi giết từng phân thân của Lục Ly.
- Đến lúc rồi!
Lục Ly thăm dò thoáng chốc, trong lòng dần yên tâm, thần niệm hắn như một cơn gió mát quét tới, vô số thần niệm kim châm đâm xuyên tới, thoáng chốc liền xông vào trong đầu Thiết Duệ. Nếu có thể đâm vào Hồn Đàm Thiết Duệ, đồng nghĩa với tuyên án tử tên vương tử Man tộc này .
Ông!
Trong Hồn Đàm vương tử Man tộc đột nhiên sáng lên hắc quang, một đỉnh tròn màu đen hiện ra, trên đỉnh tròn có khắc các loại chim bay thú chạy, ngoài ra còn tự phù thần bí như ẩn như hiện. Nắp đỉnh tròn bất ngờ nảy lên, không ngừng có khí lưu màu đen rủ xuống, bao phủ lấy Hồn Đàm, kim châm chạm phải những khí lưu màu đen kia, tốc độ thoáng chốc giảm mạnh, rất khó đâm xuyên được vào trong Hồn Đàm Thiết Duệ.
- Quả nhiên có bảo vật phòng ngự linh hồn!
Lục Ly âm thầm gật đầu, lại cũng không nhụt chí, bởi vì kim châm linh hồn tuy đâm vào rất chậm, lại không phải không thể đâm vào.
Hồn Đàm hắn cũng lấp lánh quang mang, ngưng tụ ra một đạo thần niệm khác càng thêm cường đại, lần này thần niệm không phân thành kim châm, mà tạo ra mười mũi đao nhọn thần niệm sắc bén!
Thần niệm như gió mát thổi phất tới, thoáng chốc liền tràn vào trong không gian linh hồn Thiết Duệ, sau đó mười mũi đao nhọn đột nhiên đâm tới Hồn Đàm Thiết Duệ.
Một đạo thần niệm của Lục Ly có thể phân thành ngàn vạn kim châm, với hồn lực gần như tương đương, giờ đây lại chỉ chia thành mười mũi đao nhọn, uy lực tự nhiên cách biệt như trời với đất.
Quả nhiên!
Đao nhọn thần niệm bỗng chốc đâm vào trong Hồn Đàm vương tử Man tộc Thiết Duệ, hộ thuẫn lôi điện do Thiết Duệ ngưng tụ nháy mắt sụp đổ, chùy đồng chính đang vung vẫy cũng bất động, cả người đứng ngây ra đó, trên mặt chớp qua một tia thống khổ.
- Tốt!
Tròng mắt Lục Ly sáng lên quang mang vạn trượng, tung người bắn tới, trường đao cuốn theo tiếng xé gió bén nhọn vung lên định đánh chết tươi Thiết Duệ.
Ngao ngao
Phía Man tộc bạo động, bọn hắn thấy Thiết Duệ bất động, rõ ràng là đã trúng công kích linh hồn của Lục Ly. Mắt thấy Thiết Duệ sắp bị giết, bọn hắn đều điên rồi, như từng con mãnh thú xông giết về phía Lục Ly.
- Đã muộn!
Lục Ly cười lạnh, trên mặt hiện đầy vẻ âm sâm, hắn đứng trên Mệnh Luân, thoáng chốc liền đã áp sát Thiết Duệ, vung lên thần binh Long Đế nhắm chuẩn đầu Thiết Duệ trùng trùng phách xuống.
- Hắc hắc!
Lúc này, Thiết Duệ đang một mực nhắm mắt chợt mở bừng mắt ra, trên gương mặt khổng lồ lộ ra một tia giễu cợt, nhếch miệng cười nói:
- Nhãi ranh Nhân tộc, bản vương tử chính là con cháu Man Thần, ngươi thật tưởng rằng có thể dễ dàng giết chết được ta?
Ông!
Hai chiếc sừng thú trên đỉnh đầu Thiết Duệ lấp lánh lôi quang, một đạo lôi điện theo đó tràn vào trong Hồn Đàm hắn, đụng nát thần niệm Lục Ly. Đồng thời, một đạo lôi điện khác cũng bay vút mà ra, đánh trúng lên người Lục Ly
- Trúng kế!
Linh hồn và thân thể Lục Ly đều khẽ run lên, lúc này hắn mới chợt hiểu ra, Thiết Duệ cố ý để hắn dùng đao nhọn thần niệm đánh vào Hồn Đàm, mục đích chính là nhằm khóa chặt chân thân, sau đó đánh giết hắn!
Xuy xuy!
Lôi điện vừa quấn tới, Lục Ly lập tức cảm giác được toàn thân nhói đau, trên da và đầu tóc đều truyền đến mùi cháy khét, thân thể theo bản năng khe khẽ run lên, hoàn toàn mất đi khống chế.
- Man Thần Đỉnh!
Thiết Duệ bạo rống một tiếng, trên đầu hắn lóe lên hắc quang, một đỉnh tròn nho nhỏ xinh xắn xuất hiện, sau đó cấp tốc biến lớn, nắp đỉnh mở rộng, một cỗ hấp lực khủng bố bao trùm lấy Lục Ly.
- Lật thuyền trong mương!
Cả người Lục Ly mất đi khống chế, bay về phía đỉnh tròn, rất nhanh liền bị đỉnh tròn hút vào. Tiếp đó nắp đỉnh lóe lên quang mang, hợp làm một thể với đỉnh tròn, cuối cùng thu nhỏ trở lại, rơi vào trong tay Thiết Duệ.
- Ha ha ha ha!
Thiết Duệ bật cười ha hả, thần sắc tràn đầy tự đắc nói:
- Ai cũng bảo Man tộc chúng ta đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nếu đúng thật là vậy, Man tộc chúng ta sớm đã tuyệt diệt từ lâu, sao còn có thể nhất thống Bắc Man đại địa? Tiểu tử Nhân tộc, ngươi đã quá coi thường chúng ta.
Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ!
Câu nói này thật ra rất có đạo lý, một người nếu đã có chút danh tiếng, bất luận thế nào hắn đều nhất định phải có được chút thủ đoạn đặc biệt, năng lực khác với người bình thường. Bằng không hắn làm sao nổi danh?
Chương 720 Man thần đỉnh
Tương tự!
Man tộc có thể xưng bá Bắc Man đại lục, còn có thể xưng bá mấy chục vạn năm mà không bị tiêu diệt, Nhân tộc nhiều lần xuất hiện thiên kiêu, lại vẫn không diệt đi được Man tộc, có thể thấy để uẩn Man tộc cường đại cỡ nào.
Lục Ly lật thuyền trong mương, hắn tưởng rằng Man tộc cũng như Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không biết được cái gì gọi là mưu kế.
Hôm nay Thiết Duệ cho hắn một bài học, kỳ thật ngay từ đầu Thiết Duệ liền đã sắp đặt bẫy rập. Hắn một mực tỏ vẻ rất là bạo ngược xung động, mục đích là dẫn dụ Lục Ly vào tròng. Lục Ly cứ thế xông đi qua, lập tức liền trúng kế.
- Ta sớm nên nghĩ tới mới phải!
Lục Ly gửi thân vào trong một không gian kín mít như tường đồng vách sắt, trong lòng không khỏi âm thầm ảo não, lúc hắn lao ra từ trong Linh Lung Tháp, Man tộc một mực án binh bất động, điểm ấy vốn đã không giống cách hành động của Man tộc đầu óc đơn giản. Nếu dựa theo tính cách bề mặt của Man tộc, khẳng định phải là đám đầu tiên lao tới tấn công.
Khắp nơi toàn là một màu đen kịt, thần niệm hắn quét ra, thăm dò ra được đây là một tiểu không gian không tính quá rộng rãi, phương viên chỉ chừng bốn mươi lăm trượng, bên trong chẳng có gì hết, tựa như một lò luyện đan.
Hây!
Hắn vung lên thần binh Long Đế nhắm chuẩn tường sắt hung hăng bổ tới, nương theo một đạo nổ vang trầm muộn, chiến đao kéo ra từng đạo hoa lửa, nhưng trên tường sắt lại vẫn không thấy có bất cứ vết rách nào, thậm chí vết cắt đều không có.
- Chẳng lẽ đây là bán Thần khí?
Nội tâm Lục Ly không khỏi trầm xuống, hắn tung ra một kích toàn lực, thứ cầm trong tay còn là Huyền khí Thánh giai, thế mà vách tường sắt thép này vẫn không chịu chút tổn hại nào, vậy thì chỉ có bán Thần khí mới có thể giải thích được không.
Rầm rầm rầm!
Hắn vung lên chiến đao lần nữa bổ tới mấy lần, lại vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn thu hồi chiến đao, sau đó tay phải hiện ra huyết trảo, nhắm vào tường sắt trùng trùng chộp tới.
Xùy
Nương theo một tiếng va quyệt chói tai, huyết trảo cũng kéo ra một đạo hỏa hoa, khác biệt chính là trên tường sắt có tự phù thần bí như ẩn như hiện, song vẫn không thấy có bất kỳ tổn hại nào.
- Xong rồi!
Lục Ly khe khẽ thở dài, huyết trảo gần như không gì không phá, cái đỉnh tròn này không cần nói cũng biết là bán Thần khí. Thiết Duệ nói đây là Man Thần Đỉnh, đã có chữ Thần ở trong đó, tự nhiên chỉ có bán Thần khí mới có thể nói được thông.
Ông!
Đúng lúc này, vách tường sắt và sàn trên sàn dưới đỉnh tròn chợt phát sáng lên, vô số tự phù thần bí lấp lánh, một cỗ uy áp vô danh tràn ra. Lục Ly đứng ở trung tâm đỉnh tròn, ngước mắt nhìn lên chằm chằm, nét mặt đầy vẻ trầm trọng.
Uy áp truyền xuống từ trên đỉnh đầu vô cùng khủng bố, cảm giác cứ như bầu trời đang áp xuống, muốn cường hành nghiền hắn thành thịt vụn.
Hí hí
Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, đứng ở trên vai hắn, hai mắt nhỏ cũng chất đầy vẻ ngưng trọng. Vừa rồi lúc ở bên ngoài Lục Ly từng đánh thức nó, nó còn chưa có cơ hội động thủ thì đã cùng theo Lục Ly bị hút vào trong này.
Xoẹt!
Trên nắp đỉnh sáng lên một đạo quang mang nóng bỏng, tiếp đó uy áp càng lúc càng tăng mạnh, từng đạo hồ quang điện như ẩn như hiện, hệt như một mảnh mây đen to lớn chính đang cuộn trào, ấp ủ thần lôi khủng bố.
- Thần lôi?
Lục Ly rốt cục đoán được sát chiêu của Man Thần Đỉnh này, xem ra sau khi hút người đi vào, Man Thần Đỉnh sẽ phóng thích thần lôi, đánh cho người bên trong hóa thành tro bụi.
Sát chiêu bán Thần khí khủng bố cỡ nào?
Cành liễu trong chiếc bình của Cơ Mộng Điềm tùy tiện giật động một cái, thân thể dị tộc lập tức nổ tung, có thể thấy uy lực bán Thần khí ghê gớm đến đâu.
Lục Ly đến cả chiến giáp Thánh giai đều không có, chỉ dựa vào nhục thân, liệu có thể gánh được thần lôi của Man Thần Đỉnh không? Chính bản thân Lục Ly đều không có mấy tự tin.
Xuy xuy!
Quang mang trên đó càng lúc càng sáng rực, hồ quang điện lấp lánh càng lúc càng mãnh liệt, uy áp cũng theo đó càng lúc càng lớn mạnh. Lục Ly ngừng thở, đầu óc cấp tốc vận chuyển, âm thầm nghĩ cách phá cục.
Chỉ là hắn dù có suy nghĩ nát óc đều vô kế khả thi, hệt như một tên phàm nhân đối mặt với lực lượng thiên địa. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng đều không chút ý nghĩa.
Xoẹt!
Lôi điện trên đỉnh đầu hoàn thành súc thế, một đạo tia lửa điện màu đen vạch phá hư không, bắn thẳng tới Lục Ly, tốc độ cực nhanh, không gian trong này lại chật hẹp như vậy, Lục Ly dù muốn tránh sợ rằng cũng không tránh được.
Hưu.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch trên vai Lục Ly đột nhiên bay vọt lên, xông thẳng tới thần lôi.
Oanh!
Thần lôi đánh trúng Tiểu Bạch, cả người Tiểu Bạch lập tức bị đánh rớt xuống, trùng trùng ngã nhào trên vai Lục Ly. Lục Ly đều bị kéo cho lảo đảo lui ra sau mấy bước, Tiểu Bạch theo đà rơi xuống, lăn lộn ở dưới sàn, toàn thân không ngừng co giật.
- Tiểu Bạch!
Mắt Lục Ly trợn trừng như sắp nứt, hét lớn một tiếng, chạy như bay mà đến, bế Tiểu Bạch lên. Một thân lông trắng của Tiểu Bạch nay đã bị cháy đen, trên da thịt còn có mùi cháy khét, chẳng qua đôi mắt nhỏ của nó lại lóe sáng lóe sáng.
Hí hí!
Tiểu Bạch kêu hai tiếng, thân thể đình chỉ rung động, sau đó kiêu ngạo ngóc đầu lên. Tựa hồ đang im ắng nói cho Lục Ly, đối với nó thần lôi này chỉ là chuyện nhỏ, không đánh chết nó được.
- Cái này...
Vừa rồi thần lôi kia khủng bố cỡ nào, mặc dù Lục Ly không tự thân thể nghiệm qua, nhưng hắn có cảm giác vô cùng cường liệt. Rằng nếu mình bị oanh trúng, không chết cũng phải lột lớp da, thế mà Tiểu Bạch lại chẳng có gì đáng ngại, chỉ là bị chút ngoại thương mà thôi.
Ở trong mắt Lục Ly, năng lực phòng ngự của Tiểu hẳn là rất yếu, con thú nhỏ lớn chừng nắm tay thì phòng ngự mạnh được đến đâu? Hắn cảm thấy mình chỉ cần tùy tiện vỗ một chưởng, Tiểu Bạch liền sẽ biến thành thịt nát.
Nhưng giờ Tiểu Bạch đón đỡ thần lôi khủng bố như thế, lại vẫn chẳng hề hấn gì. Chuyện này quá quỷ dị, khiến Lục Ly khó mà tin tưởng cho được.