Chương 711 Phá địch
Mệnh Luân bay ngược mà đi, tốc độ lên tới cực hạn, thoáng chốc liền đã áp sát đại quân Vũ tộc phía sau lưng. Lục Ly điều khiển ngàn vạn linh hồn kim châm đâm tới, sau đó trường đao quét ngang, mười mấy tên Vũ tộc bị chặt đứt ngang eo, máu tươi vẩy khắp trời cao.
Oanh!
Có hai tên Vũ tộc không bị chém chết, chẳng qua vẫn bị chém đứt một bên vũ dực, rốt cuộc không bay lên được, cả người vặn vẹo nện xuống, cuộn lên một mảnh bụi đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim rách phổi.
Mệnh Luân xoay tròn mà đi, hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng tới trận doanh đại quân Vũ tộc, đám người Khương Hỗ đánh ra đủ loại Huyền lực, điên cuồng tấn công, đánh ba y mưa tên đầy trời.
Hưu
Khương Khinh Linh điều khiển thuẫn bài to lớn bay múa ở trước mặt, toàn bộ tâm lực nàng đều tập trung hết lên thuẫn bài, tận lực ngăn trở càng nhiều mưa tên, đồng thời không ảnh hưởng Lục Ly công kích.
Lục Ly phóng thích huyết trảo, bởi vì mưa tên quá nhiều, có không ít là bắn tới hắn. Hắn tất phải dùng huyết trảo xoắn nát trường tiễn, bằng không sẽ bị bắn thành con nhím.
Đại quân tứ tộc vốn là chia nhau chiếm giữ bốn hướng, tập trung lại hình thành nên thế bao vây, tạo ra uy hiếp cực lớn đối với đám người Lục Ly.
Nhưng giờ chính điều này lại trở thành tệ đoan lớn nhất, bởi vì mật độ võ giả quá dày đặc, tản ra không dễ dàng. Đám người Lục Ly thoáng chốc liền giết vào trong đại quân, lần này phía Vũ tộc không dám tấn công, bởi vì rất dễ ngộ thương người mình.
Mấy người Lục Ly lại không có gì phải cố kỵ, phàm là Vũ tộc tới gần Lục Ly hơn mười trượng đều bị hắn công kích linh hồn. Trong linh hồn hóa thành một mảnh hỗn loạn, căn bản không cách nào đào tẩu hay tấn công, chờ đợi bọn hắn chỉ là kết cục bị Lục Ly và đám người Khương Hỗ đồ sát.
Khương Khinh Linh truyền cho Lục Ly rất nhiều thần lực, sau đó thần lực bị ấn ký Ngân Long hấp thu, cuối cùng ấn ký Ngân Long truyền trở lại rất nhiều năng lượng kỳ dị, khiến linh hồn Lục Ly trở nên cường đại dị thường.
Hơn nữa tựa hồ lực lượng linh hồn của hắn cũng có được bước phát triển nhảy vọt về chất so với trước.
Hiện tại mỗi lần Lục Ly đã có thể phóng ra hơn vạn kim châm linh hồn, những kim châm này có lẽ uy lực không mạnh được như mũi nhọn linh hồn trước kia, nhưng cũng không yếu, quan trọng hơn cả là số lượng rất nhiều.
Mấy trăm kim châm linh hồn tràn vào trong đầu từng tên Vũ tộc, sau đó lại từ bốn phương tám hướng xâm nhập Hồn Đàm. Linh hồn đám võ giả Vũ tộc bỗng chốc hỗn loạn, kéo theo là từng đợt đau nhức kịch kiệt, không sao điều khiển thân thể phản kích được.
Cảnh này đập vào trong mắt tên vương tử Vũ tộc, hắn không khỏi hốt hoảng. Lục Ly đã cách bên này rất gần, tốc độ Lục Ly lại không chậm thua hắn, nếu để bị áp sát, nhiều khả năng hắn cũng sẽ bị giết.
Ông!
Mi tâm hắn sáng lên một đạo quang mang sáng rực, sau đó trong tay hiện ra một thanh cung lớn màu vàng, một hơi bắn ra liên tục hơn mười mũi tên về phía Lục Ly. Hơn mười mũi trường tiễn nối đuôi nhau, uy lực khủng bố phi thường, không gian đều bị đâm phá, lộ ra từng đạo vết rách.
- Hả?
Lục Ly cảm giác được bị sát cơ cường đại nhắm tới, lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy nơi xa từng đạo kim quang nối liền phá không lao đến, không gian theo đó bị xé xách. Ánh mắt hắn tức thì khóa chặt thanh cung lớn màu vàng trong tay tên vương tử Vũ tộc đằng xa, xem ra cung lớn này tuyệt đối là một kiện chí bảo, dù không phải bán Thần khí thì cũng là Huyền khí Thánh giai cực kỳ lợi hại.
Ông!
Khương Khinh Linh đã sớm phát hiện ra, thuẫn bài bay múa mà đi, chắn ở trước mặt Lục Ly. Cung lớn màu vàng này uy lực hơn xa cung tiễn bình thường không biết bao lần, Khương Khinh Linh sợ Lục Ly không ngăn được.
Phanh phanh phanh phanh!
Mũi tên liên tục bắn lên thuẫn bài, thuẫn bài lấp lánh quang mang, không ngừng chấn động, sau khi bị đánh trúng năm lần, khóe miệng Khương Khinh Linh tràn ra một tia máu tụ, thuẫn bài thoáng ảm đảm, rụt nhỏ lại bay về trong tay Khương Khinh Linh.
Hây!
Lục Ly vung lên trường đao trùng trùng chém tới mũi tên bắn tới sau đó, khoảnh khắc mũi đao chạm vào mũi tên, một luồng cự lực truyền đến, thiếu chút khiến hắn tuột mất thần binh Long Đế trong tay.
- Thật bá đạo!
Trường đao Lục Ly bị hất văng, đành phải khua múa huyết trảo, hung hăng chộp tới trước mặt.
Phanh phanh phanh!
Trường tiễn liên tục phóng tới, lại lần lượt bị huyết trảo Lục Ly bẻ vụn. Huyết trảo quả nhiên không khiến hắn thất vọng, chẳng thứ gì có thể ngăn được cả. Toàn bộ mười mấy mũi tên vương tử Vũ tộc bắn tới đều bị Lục Ly xoắn nát, huyết trảo trong tay Lục Ly lại vẫn không hề hấn gì.
- Đến mà không trả lễ thì không hay, vương tử Vũ tộc, chết đi!
Lục Ly bạo nộ hừ lạnh một tiếng, lần nữa thả ra mấy chục phân thân, sau đó ngàn vạn kim châm linh hồn ùn ùn trút xuống. Lần này hắn không tiếp tục giết người, mà như lợi kiếm phóng thẳng tới trước mặt, trường đao cuồng bạo quét nang, đánh bay toàn bộ Vũ tộc ngăn ở phía trước, bản tôn thì lại dẫn theo một đám phân thân bắn thẳng tới chỗ vương tử Vũ tộc.
Phanh phanh phanh!
Từng tên phân thân bị đánh nát, bản tôn Lục Ly theo đó dần áp sát lại gần vương tử Vũ tộc, tên vương tử kia thấy tròng mắt băng lãnh của Lục Ly càng lúc càng gần, rốt cục hoảng.
Soạt.
Vương tử Vũ tộc cấp tốc hạ lệnh triệt thoái, chí ít phải rời khỏi khu vực này trước, tốc độ Lục Ly không kém hắn làm bao, hắn không dám để Lục Ly cận thân. Mệnh hắn quý giá vô cùng, không thể chết lãng xoẹt ở chỗ này.
Quan trọng hơn là, công kích của Lục Ly quá khủng bố, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã chém giết hơn nghìn người, phía Lục Ly lại mới chỉ chết một người, Vũ tộc đều bị dọa cho mất mật. Cộng thêm Man tộc một mực không tấn công, Vu tộc rút lui, khiến hắn không khỏi có chút bất mãn, con em Vũ tộc đã chết quá nhiều...
Tốc độ triệt thoái của Vũ tộc rất nhanh, Lục Ly có thể đuổi được, chẳng qua ý nghĩa đã không lớn. Bởi vì đằng sau Ma tộc lại cắn tới, Man tộc cũng ngo ngoe muốn động.
- Giết hay không?
Hắn đảo mắt nhìn sang đám người Khương Hỗ, Khương Khinh Linh vừa mới bị phản phệ, Lục Ly có chút ngập ngừng.
Chương 712 Phá địch (2)
Đám người Khương Hỗ lại tựa hồ giết ra hỏa khí, một tên công tử hung tợn nói:
- Giết, giết sạch đám chó chết này.
Chúng nhân đều đã giết đỏ cả mắt, ai nấy nhiệt huyết dâng trào, phẫn nộ hét lớn:
- Giết, giết sạch bọn chúng.
Lục Ly cắn răng, quay người đánh tới Ma tộc, kim châm linh hồn phóng ra, mười mấy tên Ma tộc vọt tới lập tức bị áp chế, hắn lần nữa khua múa chiến đao xông lên đồ sát.
Ma tộc vốn cắn ở đằng sau, lúc này Lục Ly giết ngược trở về, đội ngũ thoáng chốc chợt loạn. Vu tộc và Vũ tộc đều trốn, bọn hắn cũng không phải đồ ngu, quân tâm rõ ràng có chút bất ổn.
Xùy
Không trung bên trái thoáng khẽ ba động, có bóng người bắn tới, vụt thẳng đến chỗ một tên võ giả Đỗ gia. Chiến đao trong tay Lục Ly vừa mới bổ xuống chém giết ba tên Ma tộc bên trái, không kịp cứu viện, chỉ còn biết phóng thích kim châm linh hồn, đồng thời quát lớn:
- Cẩn thận!
Song Lục Ly vẫn nhắc nhở quá muộn, tên Ma tộc kia mặc dù bị kim châm linh hồn chấn nhiếp, nhưng đã kịp hung hăng cắm gai nhọn vào trong đầu võ giả Đỗ gia.
Ầm!
Đầu võ giả Đỗ gia nổ tung, đám người Khương Hỗ bạo nộ, vung lên chiến đao hung hăng bổ tới Ma tộc, thoáng chốc liền đánh chết tươi tên Ma tộc kia.
- Nếu Ma tộc còn không lùi, vậy chúng ta triệt thoái!
Thấy cảnh này, Lục Ly biết không thể chiến đấu tiếp được, đã đến lúc tìm kiếm cơ hội rút lui, bằng không tất cả người ở đây sẽ lần lượt bị Ma tộc đâm chết.
Hắn quét mắt nhìn vào trong đại quân Ma tộc, khóa chặt một tên Ma tộc có ngoại hình tương đối đặc biệt. Tên Ma tộc kia nửa trên xích lõa, phía dưới mặc một chiếc quần đen, bộ dạng thấp bé, mặt gầy khọm, trong tay xách một chiếc chiến đao, trên đó có hồng quang lấp lánh như ẩn như hiện.
Một đám Ma tộc vây quanh người này, Lục Ly biết đây nhất định là vương tử Ma tộc Hắn khua trường đao chỉ vào tên Ma tộc xa xa kia, bạo nộ hét:
- Đấy là vương tử Ma tộc, giết hắn!
Nói xong, Lục Ly điều khiển Mệnh Luân bay múa mà đi, phía Ma tộc lập tức luống cuống, bất ngờ bọc lấy tên vương tử rút lui ra sau, chỉ để lại mười mấy tên Ma tộc bọc hậu.
- Tốt rồi!
Lục Ly yên tâm, Ma tộc vừa lui, Man tộc cũng sẽ lui, bọn hắn triệt để an toàn. Chẳng qua hắn vẫn không chủ quan, một bên điều khiển Mệnh Luân bay tới, một bên dùng thần niệm quét nhìn không gian bốn phía.
Ông!
Không ngoài ý liệu, không gian hai bên trái phải đồng thời cuộn lên sóng gió, hai tên Ma tộc ló ra từ trong hư không, hai thanh gai nhọn chia nhau khóa chặt hắn và Khương Hỗ.
- Chết đi!
Lục Ly bạo rống một tiếng, kim châm linh hồn trút nghiêng xuống, chiến đao vung lên trùng trùng quét tới. Một tên Ma tộc còn chưa kịp lao tới thì đã bị hắn vung đao chém chết.
Oanh!
Tên Ma tộc còn lại trúng kim châm linh hồn, bị mấy người Khương Hỗ đánh chết tươi. Đồng thời với đó, tầng tầng mặt đất dưới chân lại nổ tung, mấy tên Ma tộc bay vụt lên, hung hăng đâm tới Mệnh Luân của Lục Ly.
Keng keng keng keng.
Đáng tiếc, Mệnh Luân của Lục Ly cứng rắn dị thường, gai nhọn trong tay bọn hắn không cách nào đâm vào dù chỉ nửa phân. Lục Ly phóng thích công kích linh hồn, tiếp đó Mệnh Luân trùng trùng nghiền ép xuống, mấy tên Ma tộc lập tức biến thành thịt nát.
Đông đông đông
Man tộc bắt đầu rút lui, bọn hắn nhìn như đần độn, thật ra lại không ngu. Vừa rồi Vũ tộc và Ma tộc tiến công bọn hắn đều không động tĩnh, có thể thấy được bọn hắn rất rõ ràng, chỉ bằng vào sức bọn hắn thì đừng hòng giết nổi Lục Ly.
- Muốn đi? Không dễ vậy đâu!
Tốc độ Vũ tộc Ma tộc rất nhanh, hơn nữa công kích lại quỷ dị, Vu tộc có được vu độc, Lục Ly lại không có quá nhiều Tị Độc Đan, riêng Man tộc thì lại khác. Công kích của Man tộc trừ lực lượng cường đại ra thì chỉ còn mỗi lôi điện là đáng ngại, chỉ cần cẩn thận chút liền sẽ không vấn đề.
Bởi thế...
Lục Ly định ra tay truy sát, chém tận giết tuyệt toàn bộ Man tộc, đây đều là điểm tích lũy, trong lòng hắn cũng nín một bụng lửa, đang chuẩn bị cầm Man tộc trút giận.
Thật ra tốc độ Man tộc cũng không chậm, nhưng so với Lục Ly thì kém xa. Lục Ly cũng không vội, một đường theo đuôi Man tộc, đợi khi tới gần mới phóng thích kim châm linh hồn, tấn công mấy tên Man tộc, sau đó chiến đao không ngừng chẻ xuống, chém giết mấy tên Man tộc kia rồi lập tức rút lui!
Lúc này phân thân thần kỹ của hắn phát huy tác dụng, khiến cho Man tộc căn bản không phân rõ đâu là bản tôn, bên này giết mấy tên, bên kia giết mấy tên, từ từ tằm thực lấy Man tộc.
Ba canh giờ!
Lục Ly truy sát nguyên suốt ba canh giờ, Man tộc đã bị hắn chém giết trên trăm tên. Lần này số Man tộc tới đây ước khoảng chín trăm người, giờ đã bị Lục Ly giải quyết mất một phần chín.
Khương Khinh Linh khoanh chân nhắm mắt ngồi ở chính giữa Mệnh Luân, mấy người Khương Hỗ vây xung quanh song không ra tay, dù sao có Lục Ly ở đây cũng không đến lượt bọn hắn xuất thủ.
Có mấy người bị thương nhàn nhã ngồi xếp bằng trên Mệnh Luân nghỉ ngơi điều tức, bên kia Man tộc căn bản không cách nào lại gần tấn công, vừa khẽ áp sát liền bị Lục Ly nhẹ nhàng đánh giết.
Thực ra Lục Ly đã có chút mệt mỏi, liên tục sử dụng công kích linh hồn khiến linh hồn hắn dần trở nên suy nhược. Song hắn vẫn không dừng lại, mà nuốt xuống mấy viên đan dược bồi bổ linh hồn, sau đó tiếp tục đuổi giết.
Cơ hội t ốt như vậy làm sao có thể bỏ lỡ?
Hiện tại Man tộc đã bị giết cho nghe gió mà chạy, sĩ khí giảm mạnh, đối với Lục Ly mà nói thì trước mặt đã không phải là mấy trăm Man tộc, mà là hàng ngàn hàng vạn điểm tích lũy.
Ô!
Phía Man tộc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rống lớn bi phẫn, bọn hắn cũng nghĩ tới phản công, chỉ là Lục Ly trơn trượt như cá chạch, một khi bọn hắn định phản công, lập tức điều khiển phân thân chạy tứ tán, sau đó lại từ một hướng khác bắt đầu công kích.
Bọn hắn hệt như một đám linh dương, còn Lục Ly là một con báo săn. Báo săn theo đuôi, thỉnh thoảng lại cắn chết vài con, chờ lúc đàn linh dương quay đầu chĩa sừng vào, báo liền nhanh chân đào tẩu, lát sau lại từ hướng khác tiếp tục săn giết.
Chương 713 Không thể tưởng tượng
Sau nửa ngày, đã có hơn hai trăm Man tộc bị xử lý, số Man tộc còn lại đã không còn ý định phản công, chỉ biết đoạt mệnh lao nhanh, nghĩ cách mau chóng về lại đại bản doanh Man tộc.
Trong tiểu thế giới, các tộc đều có đại bản doanh cho riêng mình, ở trong đại bản doanh sẽ có cấm chế cường đại, một khi võ giả dị tộc tiến vào chiến lực lập tức yếu mạnh. Chỉ cần trở lại đại bản doanh, Lục Ly mà dám xâm nhập, Man tộc liền có thể nhẹ nhàng chém giết, bọn hắn theo đó cũng sẽ được an toàn.
Sĩ khí Man tộc rơi xuống đáy cốc, nhìn Lục Ly mà không khác gì nhìn một tên ác ma. Nếu đám người này có thể chạy trở về, nhất định sẽ tuyên dương đi khắp nơi, nói phía Nhân tộc sản sinh ra yêu nghiệt, một người có thể quét ngang tứ tộc…
Ánh mắt đám người Khương Hỗ nhìn Lục Ly dần trở nên có chút dị thường, võ giả linh hồn rất thưa thớt, càng đừng nói tới người đạt đến trình độ đại thành ở phương diện linh hồn.
Lục Ly vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh chưa lâu, linh hồn có thể mạnh được đến đâu? Giờ hắn đã có thể bằng vào công kích linh hồn quét ngang tứ tộc, ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành cường giả linh hồn danh chấn Trung Châu.
Thấy được sự sùng bái trong mắt mọi người, Lục Ly lại không có vẻ gì là tự đắc, ngược lại trong lòng rất là hổ thẹn và tự trách. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn Khương Khinh Linh đang ngồi xếp bằng dưỡng thương sau lưng ngồi, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, cảm giác tự trách trong lòng càng nặng thêm.
Hắn biết mình có thể có được công kích linh hồn cường đại như vậy không phải là nhờ năng lực bản thân, mà là nhờ công nữ tử nhìn qua có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào này.
Khương Khinh Linh truyền hơn phân nửa hồn lực mà nàng tu luyện bao nhiêu năm nay cho hắn, linh hồn nàng khẳng định phải chịu thương tổn rất nặng. Một người cường hành phá mở không gian linh hồn, còn truyền đi một nửa hồn lực cho người khác, bản thân phải chịu đựng thống khổ và thương tổn lớn cỡ nào?
Lục Ly không biết Khương Khinh Linh sao lại làm được, nhưng hắn biết nàng nhất định đã phải hứng chịu thống khổ vô tận. Hồi tưởng lại trường cảnh trong Linh Lung Tháp, khóe miệng Lục Ly bất giác hiện lên vẻ cười khổ.
Đời này hắn mới chỉ hai lần làm chuyện đó với nữ tử, lần đầu tiên là hoàn toàn bị động. Sau đó kịch độc trong người hắn bị hút đi, lúc này nữ tử kia còn đang bị nhốt ở trong băng.
Lần thứ hai hắn bị người hạ dược, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, một nữ tử khác lại truyền đi thần lực và hơn phân nửa hồn lực trong người cho hắn. Hiện tại sắc mặt nữ tử ấy còn trắng hơn cả giấy, một cơn gió liền có thể thổi bay...
Lại liên tưởng đến tấm vải trắng lót dưới người Khương Khinh Linh, trên đó lốm đốm vết máu, hắn không khỏi cảm thấy càng thêm tội lỗi. Mặc dù đến tận lúc này hắn vẫn nghĩ không thông, vì sao nữ tử phóng đãng nổi danh khắp Trung Châu lại vẫn là xử nữ?
Lần nữa thương tiếc nhìn Khương Khinh Linh một cái, Lục Ly quay đầu quét mắt về phía đám Man tộc xa xa, trên người tràn ra sát khí nồng đậm. Hắn muốn giết sạch đám Man tộc kia, sau đó lần lượt đánh giết dị tộc trong tiểu chiến trường, báo thù cho Khương Khinh Linh.
Ông.
Lục Ly lần nữa phân thân, như một con dã thú đói khát phóng tới đám Man tộc trước mắt. Hắn nhe ra răng nanh, như thể muốn ăn tươi nuốt sống đám Man tộc kia.
...
Hưu hưu hưu.
Trên bình địa ở trung tâm tiểu thế giới, một hàng dài đại quân Nhân tộc chính đang lao nhanh. Nhân số ước chừng có mấy ngàn người, chẳng qua lại kéo ra trận hình rất dài, khí thế hung hung, mấy ngàn người mà chạy ra khí thế như trên vạn người.
Đi ở phía trước nhất là võ giả các gia tộc lớn nhỏ tại bắc bộ Trung Châu, trên mặt bọn hắn chất đầy lo lắng, hận không thể mọc cánh, chớp mắt liền xoải qua vạn dặm.
Theo phía đằng sau là đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan Điệp Phi Vũ, ngoài mặt đám người này không biểu hiện thần thái gì, trong mắt lại có chút lo lắng, tựa hồ rất sợ Khương Khinh Linh bị dị tộc đánh chết.
Đương nhiên, biết người biết mặt không biết lòng, công tử tiểu thư xuất thân đại gia tộc đều có lòng dạ rất sâu, trong lòng các nàng rốt cục nghĩ thế nào, ai cũng không biết...
Hưu
Nơi xa một bóng người bay vụt đến, Dương Hiên quét mắt nhìn tới, vung tay lên nói:
- Dừng lại!
Kẻ đến là người U Minh giáo người, là thám báo do Dương Hiên phái đi ra, đại quân lập tức dừng lại. Dương Hiên đi ra từ trong đại quân, tên thám báo kia quỳ một chân xuống đất, bẩm báo nói:
- Bẩm thiếu giáo chủ, đại quân tứ tộc đã bị đánh tan, Lục Ly chính đang dẫn người truy sát Man tộc, lúc này đang trên đường đuổi tới đại bản doanh Man tộc ở mạn phía tây.
-...
Toàn trường chết lặng, Dương Hiên chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lục Toan Cơ Mộng Điềm một cái, tưởng là mình nghe lầm.
Dương Hiên thoáng sửng sốt mất một lúc, nét mặt âm nhu tuấn tú chớp qua một tia phẫn hận, nhấc chân trùng trùng đạp cho tên thám báo kia một cước, đá bay hắn đi, sau đó mới cả giận nói:
- Ngươi điên rồi à? Hay là chưa tỉnh ngủ?
Hưu.
Đúng lúc này, nơi xa lại có một bóng người lao vút đến, là Cơ Nguyên của Luân Hồi Cung. Hắn cuồng chạy về phía này, từ đằng xa đã kinh hô:
- Tiểu thư, đại quân tứ tộc bị đánh tan, một mình Lục Ly chém giết vô số dị tộc, lúc này chính đang truy sát Man tộc.
Xoạt!
Toàn trường sôi trào, một người có thể trinh sát sai lầm, nhưng hai người làm sao có thể đều phạm sai lầm? Hơn nữa tin tức hai người mang về còn giống hệt như đúc, như vậy rất có thể chuyện này là thật.
Đám võ giả bắc bộ Trung Châu lập tức vui đến phát khóc, có người sốt sắng hét lớn:
- Khinh tiểu thư thì sao, Khinh tiểu thư không bị gì chứ?
- Không sao!
Cơ Nguyên mặt không đổi sắc đám:
- Khinh tiểu thư hình như bị chút thương nhẹ, chẳng qua hẳn là không mấy đáng ngại.
Ánh mắt Cơ Mộng Điềm thoáng trầm xuống, nàng và Lục Toan liếc nhau, tròng mắt cả hai bất giác khẽ co rụt lại, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, cả người không rét mà run.
Các nàng đều không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể xác định một điều, Lục Ly hoặc Khương Khinh Linh tuyệt đối đã có được thực lực vượt xa Quân Hầu Cảnh.
Chương 714 Tự ô
Nói cách khác trong toàn bộ tiểu chiến trường gần như đã không còn ai có thể đối địch với Lục Ly Khương Khinh Linh, chắc chỉ mỗi Cơ Mộng Điềm có được bán Thần khí là đủ tư cách đương cự một lúc.
Nếu Lục Ly và Khương Khinh Linh muốn trả thù, hậu quả e rằng khó mà tưởng tượng!
Rầm rầm rầm.
Trong một sơn mạch cự đại, mười mấy tên Man tộc chính đang vung lên xích sắt và chùy đồng khua múa quay cuồng. Bọn hắn có được lực lượng khủng bố, sườn núi quanh bốn phía đều bị bọn hắn ném ra từng hố to, mỏm đá vỡ vụn, bụi đất cuồn cuộn, mặt đất bị bọn hắn ném ra từng đạo vết rách nhỏ mịn...
Đối tượng bọn hắn tấn công là một đám Mệnh Luân, trên mỗi Mệnh Luân lại có một tiểu đội Nhân tộc, ai nấy nhìn đều vô cùng chân thực. Đừng nói dựa vào mắt thường, dù có là dùng thần niệm đều không thể phân biệt thật giả. Lần lượt từng phân thân bị đánh nát, tan thành mảnh nhỏ giữa không trung, nhưng trong ánh mắt đám Man tộc lại vẫn chất đầy tuyệt vọng.
Không ngoài ý liệu...
Từng đạo năng lượng vô danh lặng lẽ âm thầm tiến vào trong đầu bọn hắn, bắn thẳng vào trong Hồn Đàm, từ bốn phương tám hướng đâm xuyên tới. Bọn hắn đều là Man tộc bình thường, làm sao có được Thần khí phòng ngự linh hồn? Nháy mắt, linh hồn tất cả Man tộc đều đau nhói hỗn loạn, khiến bọn hắn hoàn toàn không cách nào khống chế thân thể, chỉ còn biết đứng ngây ra đó.
Xoẹt!
Tiếng xé gió vang lên, một chiến đao cực lớn cuốn theo bạch quang gai mắt quét tới, chém thẳng lên đầu một tên Man tộc. Chiến đao vung xuống như thiểm điện, đầu tên Man tộc lập tức nổ tung, thân thể ầm vang ngã xuống, vĩnh viễn nằm lại trong sơn mạch này.
Xoẹt!
Tốc độ chiến đao cực nhanh, tấn công liên miên không dứt, mỗi lần bổ đao ra, lại có một tên Man tộc nổ tung. Man tộc có được sức phòng ngự rất mạnh, nhưng lúc này linh hồn đang trong trạng thái hỗn loạn, căn bản không cách nào tránh né hay sử dụng Huyền lực phòng ngự, thanh chiến đao kia lại là binh khí Thánh giai, lực lượng của người sử dụng chiến đao tuyệt đối không kém thua Man tộc quá nhiều, bọn hắn làm sao mà đỡ cho được?
Chỉ sau mười mấy nhịp thở, trong hơn hai mươi tên Man tộc thì đã có hơn phân nửa chết đi. Mấy tên Man tộc còn lại vừa mới hồi thần, lại chợt thấy một đạo gió mát quất đến, loại năng lượng kỳ dị hóa thành kim châm kia lần nữa đâm vào trong Hồn Đàm bọn hắn, bọn hắn chỉ còn biết trơ mắt tuyệt vọng chờ đầu mình nổ tung, sau đó triệt để chết đi.
Oanh!
Tên Man tộc cuối cùng ầm vang ngã xuống đất, Lục Ly thu lại chiến đao, nuốt vào một viên linh dược bồi bổ linh hồn. Hắn hít sâu mấy hơi, khống chế Mệnh Luân tiếp tục phi hành, truy sát Man tộc ở phía trước.
Hắn đã truy sát bốn ngày, chém giết qua sáu bảy trăm Man tộc, có hơn phân nửa đại quân Man tộc đã chết dưới tay hắn.
Tinh thần hắn mỏi mệt dị thường, toàn thân mệt nhọc bất kham, nhưng hắn vẫn không nghỉ ngơi. Cơ hội tốt như vậy hắn không muốn lỡ qua, mà phải tận hết khả năng đánh giết càng nhiều Man tộc, làm thế hắn vừa có thể báo thù rửa hận, vừa có thể được đến lượng lớn điểm tích lũy.
Hưu
Mệnh Luân tiếp tục phi hành, phi hành ở chỗ này rất là hao phí Huyền lực và tinh lực, chính điều này mới khiến thể xác tinh thần Lục Ly mệt nhọc đến vậy. Chúng nhân ở sau lưng thấy tròng mắt Lục Ly hiện đầy tơ máu, có lòng muốn khuyên mấy câu, song rốt cục đều không thốt được nên lời.
Khương Khinh Linh ngồi xếp bằng sau lưng Lục Ly, qua mấy ngày tĩnh dưỡng nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch. Nơi nàng bị thương nặng nhất chính là linh hồn, chứ không phải thân thể, linh hồn bị thương rất khó khôi phục, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tu vi cả đời, muốn khôi phục lại trong thời gian ngắn là điều gần như không thể.
- Lục Ly, nghỉ ngơi một lát đi. Dị tộc thì từ từ giết cũng được, thời gian còn dài, trong vòng nửa năm tiểu chiến trường này chỉ có thể vào chứ không thể ra, không cần phải gấp.
Khương Khinh Linh rốt cục mở mắt, nhẹ giọng khuyên một câu. Lục Ly ngạc nhiên quay đầu, thấy được đôi mắt không có quá nhiều thần thái của Khương Khinh Linh, hắn quan tâm dò hỏi:
- Khinh Linh, ngươi nghỉ ngơi thêm chút nữa đi!
- Ừm!
Khương Khinh Linh miễn cưỡng cười nói:
- Ta không sao, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là đỡ thôi, ngươi đừng lo lắng. Tìm nơi nào đó nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa lại truy sát dị tộc, hiện tại dị tộc trong tiểu thế giới này ngươi đã hoàn toàn có thể tùy ý đánh giết, không vội ở nhất thời.
- Được rồi!
Người khác nói có lẽ Lục Ly chưa chắc đã nghe, nhưng Khương Khinh Linh nói Lục Ly làm sao có thể không nghe? Hắn quét mắt liếc nhìn xung quanh một lượt, nói:
- Ta đi tìm một nơi thích hợp, chúng ta hạ trại nghỉ ngơi.
Khương Khinh Linh mỉm cười gật đầu, Lục Ly không đi quản đám Man tộc trước mặt nữa mà dạo một vòng quanh phương viên trăm dặm gần đây, tìm tới một dòng suối nhỏ. Men theo con suối hắn tìm được một sơn cốc, bèn dẫn theo chúng nhân bay vào trong tiểu cốc kia.
- Khương Hỗ!
Lục Ly khoát tay, Khương Hỗ lập tức bay xuống, đầu tiên là thăm dò một lượt, xác định nước suối không có độc, sau đó mới lấy ra lều vải dựng lên doanh trướng hạ trại. Đồng thời phái một người đi ra tuần tra xung quanh, một người khác vào trong suối bắt cá, săn một ít dã thú nhỏ, chuẩn bị nướng thịt ăn.
Lục Ly không đi quản những chuyện này, hắn thu lại Mệnh Luân, nắm tay Khương Khinh Linh ngồi xuống bên bờ suối, mắt nhìn Khương Khinh Linh, tuy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại chỉ thốt ra được một câu:
- Khinh Linh, ta sẽ có trách nhiệm với ngươi.
- Ha ha!
Khương Khinh Linh lắc đầu cười nói:
- Ngươi không gánh được trách nhiệm đâu, ta chính là thiên kiêu tương lai, Khương Vô Ngã làm sao có thể gả ta cho ngươi. Một đứa con rơi của Lục gia như ngươi mà cũng muốn cưới bản tiểu thư?
Lục Ly cười khổ một tiếng, dù biết Khương Khinh Linh đang nói đùa, chẳng qua ngẫm lại cũng thấy có lý. Hắn muốn cưới Khương Khinh Linh, độ khó quả thực không thấp, muốn vậy trước tiên phải giành được sự tán thành từ Khương Vô Ngã và Linh Lung Các, xem ra đường hắn phải đi còn rất dài.
Chương 715 Đại bản doanh Man tộc
Khương Khinh Linh khẽ cười nói tiếp:
- Ta không để tâm danh phận, cũng không muốn danh phận. Thanh danh ta đã như vậy rồi, lấy ngươi sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ cười nhạo ngươi. Đời này có thể làm hồng nhan tri kỷ của ngươi, Khinh Linh đã rất hài lòng, danh phận... thứ đó ta không để ý.
- Thanh danh...
Nghe được hai tiếng này, Lục Ly không khỏi nhớ tới tấm vải trắng nhuốm máu đỏ kia, hắn có lòng muốn hỏi, lại sợ thương đến trái tim Khương Khinh Linh.
Khương Khinh Linh thông minh cỡ nào, đảo mắt nhìn lướt qua bốn phía một lượt, xác định phụ cận không có ai mới thấp giọng nói:
- Có phải bất ngờ lắm không? Hì hì... Khinh Linh tuy tự sa đọa, lại sẽ không lấy thân thể chính mình ra làm trò đùa. Khinh Linh xuất thân danh môn, làm sao có thể tùy ý làm ra loại chuyện không chút liêm sỉ kia. Thật ra... nhiều khi chỉ là ta cố ý tìm người tới chọc tức Khương Vô Ngã, ta muốn để thanh danh mình thật xấu, khiến cho Khương Vô Ngã không ngẩng đầu lên được...
- Quả nhiên!
Lục Ly thoải mái, Khương Khinh Linh phóng đãng là do nàng giả bộ đi ra, rất nhiều chuyện đều là cố ý diễn kịch, nàng muốn thông qua đó chọc tức Khương Vô Ngã, cố ý bôi đen bản thân, cố ý để người trong thiên hạ hiểu lầm, cười nhạo Linh Lung Các.
Một tiểu thư xuất thân danh môn, từ nhỏ được tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, há lại sẽ không coi trọng đối với danh dự trong trắng của bản thân...
- Ai
Lục Ly khe khẽ thở dài, không biết nói gì, chỉ nắm chắc lấy tay Khương Khinh Linh, muốn truyền cho nàng một chút ấm áp. Lát sau hắn nghiêm mặt nói:
- Khương Khinh Linh, chuyện trước kia cứ để nó qua đi, sau này có ta ở đây, sẽ không để ngươi chịu bất kỳ ủy khuất nào. Nếu ai muốn bắt nạt ngươi, kẻ đó nhất định phải bước qua xác ta.
Hai hàng lệ nóng trượt xuống, Khương Khinh Linh si ngốc nhìn Lục Ly, khóe miệng hiện lên tiếu ý, vừa khóc lại vừa cười. Nàng gì cũng mặc kệ, trực tiếp nhào vào trong ngực Lục Ly, trùng trùng gật đầu nói:
- Lục Ly, có câu nói này của ngươi, với ta thế là đủ rồi, giờ có bắt Khinh Linh phải đi chết, ta cũng cam tâm tình nguyện.
- Không được nói chết!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Chúng ta đều phải sống cho thật tốt, chúng ta phải tận hưởng hết sự tốt đẹp của thế giới này, chúng ta đều phải sừng sững đứng trên đỉnh thế giới, phải khiến tất cả những người từng khinh rẻ ngươi ta được đến báo ứng, Khinh Linh, ngươi nguyện ý bồi ta đi tiếp không?
- Nguyện ý, ta nguyện ý!
Khương Khinh Linh xoa xoa hai mắt đẫm lệ, gật gật đầu, cứ thế khóc lên như một đứa trẻ.
Nghỉ ngơi bên bờ suối một ngày, Lục Ly và Khương Khinh Linh ăn một bữa thật ngon, sau đó Lục Ly tiến vào doanh trướng ngủ một giấc. Giấc ngủ là liều thuốc khôi phục tốt nhất, có đôi khi nuốt vào nhiều đan dược bồi bổ linh hồn đến mấy cũng không bằng ngủ say một giấc ngon lành.
Tỉnh dậy, Lục Ly lại đánh chén một bữa no nê, tiếp sau hắn định dẫn mọi người bay về lại đại bản doanh. Thân thể Khương Khinh Linh quá hư nhược, cần nghỉ ngơi cho thật tốt, thế nên Lục Ly quyết định đưa các nàng về đại bản doanh, sau đó hắn sẽ đơn độc hành động một mình.
Nghe xong Khương Khinh Linh lại không đáp ứng, nói muốn cùng một chỗ với Lục Ly, lần này Lục Ly không chiều theo Khương Khinh Linh, kiên quyết yêu cầu Khương Khinh Linh phải trở về.
Sau cùng Khương Khinh Linh đáp ứng, nàng cũng biết linh hồn mình đang rất suy yếu, không mất mười ngày nửa tháng tĩnh dưỡng, đi đường đều khó khăn, muốn triệt để khôi phục chí ít cũng phải hai ba tháng.
Hai ba tháng này nàng không giúp được gì cho Lục Ly, ngược lại sẽ trở thành vướng bịu cho hắn. Nàng biết Lục Ly vào đây là nhằm thu hoạch điểm tích lũy, giúp Bạch Thu Tuyết đổi lấy thần dược giải độc, bởi thế đành phải đáp ứng trở về.
Lục Ly dẫn theo chúng nhân ngồi lên Mệnh Luân bay về đại bản doanh, trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được dị tộc, không cần những người còn lại ra tay, một mình Lục Ly liền nhẹ nhàng giải quyết.
Phi hành mấy ngày, lại bất ngờ không gặp được quá nhiều Nhân tộc, chỉ thấy rải rác mấy tên võ giả nhân loại, nhìn qua càng giống như là thám báo. Lục Ly mặc kệ bọn họ, một đường cấp tốc bay về phía đại bản doanh.
Tốc độ hắn rất nhanh, vẻn vẹn năm sáu ngày liền đã tới phụ cận đại bản doanh. Đến đây số lượng võ giả Nhân tộc gặp được rõ ràng nhiều lên, ai nấy nhìn đám người Lục Ly mà đều như đang nhìn quái vật.
Trên đường đi Lục Ly một mực trầm mặc không nói, mặt không biểu tình, nhìn không ra bất cứ hỉ nộ nào. Lúc đến đại bản doanh, võ giả Nhân tộc trong đây rõ ràng càng nhiều, từ đằng xa Lục Ly đã thấy được hai người quen, Lục Lân và Lục Hồng Ngư.
Hai người cũng nhìn thấy Lục Ly, trên mặt không khỏi hiện vẻ vui mừng, Lục Ly và Lục Lân cách không trao đổi ánh mắt một phen, trong lòng dần có chút hiểu ra.
Khương Khinh Linh vốn tưởng rằng Lục Ly sẽ phát nộ, lại thấy Lục Ly không nói không rằng, cũng chẳng có hành động gì, cứ thế mang theo các nàng đi đến một cái góc, sau đó để đám người Khương Hỗ dựng lên doanh địa.
Tin tức nhóm người Lục Ly trở về bỗng chốc dẫn lên một trận oanh động trong đại bản doanh, rất nhiều công tử tiểu thư bắc bộ Trung Châu dồn dập kéo nhau tụ lại bên này.
Lục Ly và Khương Khinh Linh không để ý bọn họ, chẳng qua vẫn để Khương Hỗ yên ắng đi thăm dò tin tức. Đợi sau khi doanh địa dựng lên, tin tức cũng đã thăm dò được ít nhiều.
Đại quân Nhân tộc vốn là nghĩ cách cứu viện Khương Khinh Linh Lục Ly, lại được biết sau khi Lục Ly đánh tan đại quân tứ tộc, đại quân liền rút về lại đại bản doanh. Sau đó đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan dẫn đội đi ra, tiếp tục săn giết dị tộc.
- Ha ha!
Lục Ly không khỏi cười lạnh, xem ra đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm sợ là không dám đối mặt với hắn.
Lục Ly không tiếp tục hỏi dò chi tiết, mà để Khương Hỗ triệu tập võ giả các gia tộc lớn nhỏ tại bắc bộ Trung Châu, lệnh cho bọn hắn không được ra ngoài đại bản doanh khai chiến với dị tộc, toàn bộ tụ tập lại xung quanh đây, thủ hộ cho Khương Khinh Linh.
Sau đó Lục Ly dặn dò đám người Khương Hỗ, để bọn hắn ngày thường chú ý dẫn người bảo hộ Khương Khinh Linh.